Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Hải Linh 007
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-04-23 22:01:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
Ông nội được con cháu bảo lãnh đi Mỹ, rồi ở luôn bên đó chục năm hơn.
Bữa nội gọi điện về kêu thằng cháu đi mua cho nội miếng đất cặp đất ông cố để nội cất nhà. Thằng cháu kêu trời: "Trời đất, ở giữa đồng không mông quạnh, buồn hiu buồn hắt mà cất nhà gì nội". Nói vậy mà nội giận: "Tụi bây thì biết gì mà ý kiến".
Vậy rồi nội lặn lội về Việt Nam một chuyến. Nội hỏi mua miếng đất cho bằng được. Mấy đứa cháu khuyên mãi rồi cũng đành bó tay.
Về nước, nội xách đùm đề thuốc men, đem về cho mấy ông bạn già uống chống tai biến. Nội kêu đứa cháu chở nội đi lên bệnh viện, để nội coi ai già yếu bệnh tật neo đơn, nội cho tiền. Thằng cháu đập tay lên trán (nhưng lần này không dám kêu trời, vì biết, có kêu cũng không cản nội được).
Thấy thằng cháu đắn đo, nội nói "Thôi, để tao đi được rồi".
Vậy là nội đón xe buýt, lên bệnh viện huyện - nơi mà nội nằm mấy tháng hồi năm chín mươi mấy. Người ta thấy nội kêu xe, cùng đội mai táng từ thiện của xã chở áo quan cho cụ ông đơn chiếc nghèo khó vừa mất, mua thuốc cho bà Tư cuối xóm đột quỵ. Người ta cũng thấy nội trong khoa... sản. Nội mua cho nhỏ ở đầu vàm -chồng chết khi đứa con còn trong bụng - mấy hộp sữa, đồ đạc cho em bé, còn cho tiền nữa
Mấy đứa cháu nghe vậy, lại kêu trời. Thằng cháu đích tôn xin nội tiền mua Ipad, nội không cho. Thằng cháu cố mới bốn tuổi níu đầu gối: "Cố ơi, con muốn con mèo trong cái điện thoại có trái táo", ông cố cũng lắc đầu "No!". Mấy đứa cháu thấy hơi bị thất vọng về ông nội Việt kiều.
Ông nội kêu thợ xây cái nhà ngầm dưới đất mấy tháng nay giữa cánh đồng hoang vắng.
Mỗi ngày đi đồng về, quần áo nội lấm lem. Cuối cùng, nội viết một bản di chúc, rồi để vào phong bì, dán kín. Nói: "Khi nào nội đi theo ông bà, tụi bây mới được mở ra coi, nghe hông!".
Nội nói như đùa, nội đi te te đó mà viết di chúc rồi.
Nhưng... nội cũng đi te te về với ông bà cố, lặng lẽ như những việc làm im ru hằng ngày của nội. Mấy đứa cháu khóc: "Nội ơi! Sao nội đi không nói lời nào". Nội nằm trong áo quan, hình như hơi mỉm cười. Rồi đám con cháu xé bao thư ra, có tờ giấy, nội ghi mấy chữ "Nhớ, chôn nội ở mảnh đất kế cố bây, nghe hông!".
Bây giờ mấy đứa mới hiểu nội đã biết mình sắp đi xa và lặng lẽ làm những việc cuối cùng. Những giọt nước mắt của con cháu tiếc thương ông nhưng lớn hơn cả là cảm giác hối hận.
Ông Nội "Việt Kiều" Ông Nội "Việt Kiều" - Sưu Tầm