Số lần đọc/download: 575 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
V
ợ tôi bảo: "Ngày mai anh chở tôi sang Thủ Dầu Một". "Mai là thứ hai,, mới đầu tuần, nghỉ sếp la, tính sao?". "Tôi thì nhổ toẹt vào mặt sếp nhà anh ấy ! Ông ta là cái thá gì? Giỏi lắm tháng lo cho anh năm trăm bạc, hút thuốc vặt không đủ..."
Tôi im lặng. Những lúc như thế này tốt nhất là im lặng. Nói qua nói lại vài tiếng nữa là nhà cửa ầm ĩ, tan hoang cả. Mà không phải do tôi làm tan hoang. Vợ tôi tính nóng như hổ, không vừa ý là cô ta la hét, vớ được cái gì đập cái ấy. Có lần đập bể một cái ti vi hiệu Sony,làm vỡ cái đèn pha xe Dreame, lúc bình tĩnh lại, cô ta bưng mặt khóc hu hu, mắng tôi sa sả sao không ngăn cô lại...
Được cái vợ tôi làm ở một cơ quan kinh tế và kiếm được khá nhiều tiền. Ti vi bể, cô sai bê một cái Sony mới tinh từ cửa hàng về đặt vào chỗ cũ. Còn cái xe, cô nhờ mấy anh thợ sửa xe mua phụ tùng thay mới, sơn lại chỗ bị tróc sơn...
Người ta hơn người ở chỗ lắm tiền, có địa vị hoặc danh vọng. Tôi hơn người vì có vợ trẻ, đẹp, giỏi giang nhưng dữ tính. May mà tôi là thầy giáo, tính điềm đạm, thích nhường nhịn. Tính ấy có lúc tôi được vợ khen, bảo: "Em lấy anh thế mà lại hay. Tay khác, nát hết cửa nhà rồi.". Tôi chỉ cười. "Còn cười...", vợ tôi nguýt: "Hiền quá rồi hóa...". Tôi im bặt, biết vợ định nói gì. Cô ta hiểu ý,chữa: "Rồi lại hóa ra khôn...". Nói rồi cười trừ và bảo: "May sao anh chẳng nghĩ ra kế gì khôn để trị em nhỉ !". "Trị em? Anh đã thuê...". Vợ tôi chặn: "Cháu ông Tạ Duy Hiển phải không?". Nói thế thì hết chuyện. Hết chuyện nhưng mà đêm ấy êm ấm lắm. Cả hai vợ chồng rúc rích đến khuya. Vừa chợp mắt đã có tiếng còi ô tô inh ỏi bóp "bim, bim" ở trước cửa.
Vợ tôi vùng dậy, chạy ra ban công nhìn xuống đường. Cô ta chạy vào, kéo chăn dựng tôi dậy: "Anh dậy nhanh nhanh lên! Mặc áo mặc sống lẹ lẹ nhé! Vợ chồng cái Mai đến rồi...". Tôi ú ớ, lăn vào phía trong tường: "Đến làm gì? Em bảo hôm nay...". Vợ tôi gắt: "Phải gió ạ ! Em nói anh chở em đi là sợ vợ chồng nó không đúng hẹn. Giờ nó đến thì ta đi ô tô..."
Rồi thì xe chạy qua cầu Bình Triệu, lên Thủ Đức, thẳng hướng Thủ Dầu Một. Vợ chồng Mai rúc rích cười khi tôi ngu ngơ hỏi vợ: "Ta đi đâu hở em". "Đi xem bói ông giời ạ". "Thế em đi một mình cũng được, còn bắt anh nghỉ dạy đi làm gì". "Giời ạ, người ta phải xem vợ xem chồng mới biết quá khứ, hiện tại, tương lai... Không biết cứ mặc tôi...". Mai cấu chồng: "Giời ạ, cứ mặc tôi..."
Tôi tiếc buổi dạy học, nghĩ học sinh không có thầy trong lớp ồn ào ảnh hưởng đến các lớp khác mà não cả ruột... Vẩn vơ nghĩ, xe chạy qua thị xã, rẽ vào một xóm nhỏ đường đất đỏ, xóc chồm chồm tôi mới biết. Cũng là lúc tới nhà bà thầy Sáu Hiếng. Tên vậy, nhưng có lẽ bà là Sáu mù. Kiếng đen che kín cả mặt. Tay huơ huơ ba nén nhang. Mai lè lưỡi, ý nói mọi cái bà ta đoán cho vợ chồng cô ta đều trúng phóc.
Đến lượt vợ chồng tôi, bà Sáu bắt vợ tôi quì trước mặt, tôi ngồi sau ôm lấy hai vai vợ bà ta mới nói. Vợ tôi "Dạ dạ" liên hồi, mồm cứ há hốc ra vì kinh ngạc. Vẫn giọng đều đều: "Chị có một vết chàm ở bụng, mạng hổ chưa hết, chồng là mạng trâu nên ăn hiếp thường ngày. Cách nay không lâu đã đập... Nay muốn ăn nên làm ra, vàng bạc đầy nhà, con đàn cháu đống thì... Bằng không thì...". Nghe đến câu cuối, vợ tôi bật khóc. Ghê gớm quá: "Chết không kẻ chôn, nhà cho người khác ở..."
Về thành phố, vợ tôi bắt tôi dẫn đến một hoạ sĩ chuyên sao chép tranh, cứ theo lời kể họa một "ông Dần" đang vồ mồi, mắt sáng quắc, miệng đầy răng trắng nhợt, lưỡi đỏ lòm, vuốt như sắp quặp lấy người trước mặt... Bây giờ ai đến nhà tôi đều nghĩ vợ tôi chiều chồng, mua cả tranh nghệ thuật về treo tường. Ngoài tôi và vợ chồng Mai ra không ai biết đó là lá bùa hộ mệnh để "hạ hỏa cho vợ tôi mà bà thầy Sáu Hiếng đã truyền bảo.
Vợ tôi đi đâu về đều liếc nhìn bức tranh, đi lại khẽ khàng, ăn nói nhẹ nhàng. Chỉ một thời gian rất ngắn, cô ấy xưng "em" với tôi ngọt và dịu. Dĩ nhiên không còn cảnh la hét, đập phá như ngày nào...
Năm nay, tôi dạy học sinh lớp 12 tốt nghiệp một trăm phần trăm. Nhà trường tặng một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Đang chưa biết treo ở đâu thì vợ chồng Mai đến. Dũng, chồng Mai cười hề hề rồi nói cứ gỡ bức tranh "ông Dần" xuống. Vợ tôi nhìn tôi dò ý. Tôi mỉm cười có ý để vợ quyết định. Không ngờ, vợ tôi đồng ý luôn, giục tôi và Dũng treo bức tranh mới lên chỗ bức "ông Dần" sắp được gỡ xuống.
Chiều thứ bảy, vợ tôi làm một bữa tuyệt ngon đãi bạn. Lúc đã ngà ngà men, Dũng khen tôi giỏi; Mai thì khen vợ tôi là một phụ nữ hoàn hảo, hiền thục... Vợ tôi tỏ vẻ sung sướng lắm! Tôi đã định nói điều ấy ra trong bữa tiệc vui nhưng nhìn Dũng nháy mắt, tôi đành bấm bụng, cầm ly bia lên và yêu cầu mọi người cạn chén chúc hạnh phúc...
Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác tự ái hôm vợ tôi bảo tôi hiền quá hóa... và đã kịp đỡ lời "hóa ra khôn". May thay, hôm ấy tôi chưa kịp nói hết câu... Kế hoạch "ông Dần" tôi nghĩ ra, được vợ chồng Dũng-Mai tiếp sức đã đạt hiệu quả "hạ hỏa" cao đến mức tôi có thể ngồi viết truyện ngắn suốt đêm mà vợ tôi không nổi giận...