My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thanh Hải
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 3
Cập nhật: 2016-04-18 15:41:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
Ông lão Jasper đang cúi khom người hai mắt him híp qua chiếc kính lão chăm chú nhìn vào ngăn dưới giá để hàng tối om om kiểm đếm hàng tồn lại trong ngày nên không nghe thấy có tiếng bước chân của hai người đang bước vào cửa hàng. Ông lão cố gắng kiểm đếm cho nhanh xong và hy vọng không phải ở lại đây quá lâu nữa vì đêm đã khuya mà lão cũng rất mệt.
Đột nhiên có vật gì đó thúc vào lưng, ông lão ngẩng đầu lên nhìn và thấy hai người đàn ông sắc mặt cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng nhưng có vẻ rất căng thẳng đang đứng đằng sau lưng mình. Một người thấp đậm vai xuôi, da ngăm đen. Một người cao to tóc đỏ cắt ngắn, tay lăm lăm khẩu súng ngắn. Cả hai người đều mặc quần áo không vừa với thân thể của họ và đã bị nước mưa thấm ướt. Có lẽ họ là tù vượt ngục vì ở phía Bắc Carlston cách đây bốn kilomet có một trại tù. Gã cầm súng lạnh lùng ra lệnh cho ông lão:
- Có tiền thì đem hết ra đây.
Ông lão già nua vụng về giơ hai tay cứng đờ đứng lên quay đầu nhìn vào cái hòm thu tiền bỏ ngỏ giọng yếu ớt không thành tiếng:
- Tôi không còn tiền!
- Đừng nói vớ vẩn! Hạ rèm xuống!
Tên cầm súng tiếp tục ra lệnh. Ông lão chú ý thấy hai thằng này môi mỏng và rất trắng.
Ông lão Jasper quay người đi về phía cửa sổ, khi giơ tay cầm lấy cái dây kéo rèm ông lão đưa mắt nhìn ra màn đêm bên ngoài chỉ thấy con đường lát đá ướt át, phía bên kia là quảng trường chìm trong màn mưa không một bóng người. Ông lão kéo dây hạ cái rèm cửa màu xanh xuống rồi quay mặt nhìn tên cầm súng.
- Nhanh lên!
Cái nòng súng đen ngòm lại thúc vào người ông lão, một mệnh lệnh không thể cưỡng lại:
- Lấy bánh mì, thịt hộp, cà phê, đồ hộp cho vào bao tải để bọn tôi có thể sống được một thời gian kha khá. Tất nhiên là cả tiền nữa.
Ông lão lấy các thứ từ trên giá hàng vứt vào cái hộp giấy cứng. Hai tên thấy tiếng loảng xoảng thì giật mình nhìn ông lão chau mày vẻ khó chịu nhưng ông lão như chẳng để ý gì. Ông lấy thêm một ít thịt hộp và bánh mì nữa cho tiếp vào hộp giấy. Ông lão nghĩ nếu chúng nó để cho mình sống, sau khi chúng nó đi mình sẽ lại tiếp tục kiểm kê hàng hoá.
- Nghe thấy gì không?- Tên người thấp đậm bỗng lên tiếng sau đó đi đến bên cửa sổ se sẽ vén rèm lên quan sát và vội quay đầu lại hốt hoảng- Có xe đỗ trước cửa.
Tên cầm súng chửi đổng một tiếng rồi chỉ vào phía trong:
- Nấp vào trong này!.
Tên thấp đậm kéo cái thùng giấy đựng thực phẩm mất hút trong bóng tối của gian nhà kho.
Tên cầm súng vẻ giận dữ gõ gõ vào đầu ông lão nói cảnh cáo:
- Lão già, đừng có giở trò.
Nói rồi hắn cũng vội vàng lủi vào trong đó.
Ông lão Jasper quay mặt ra cửa chính đang có người đẩy nó mở ra, tim đập thình thịch.
- Chào ông Jasper, ông khoẻ chứ? - Viên đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực Bomân nói rất chậm rãi - Sao hôm nay ông bán hàng muộn thế.
Bomân thân thể cường tráng, ánh mắt sắc sảo, những giọt nước mưa trên áo sáng lấp lánh dưới ánh đèn đang chảy ròng ròng.
Ông lão Jasper đứng im một lúc sau đó mới trả lời rất to:
- Tôi đang kiểm kê hàng!
Nói rồi ông lão chăm chú nhìn thẳng vào mặt viên sĩ quan cảnh sát. Bômân hiểu ý gật gật đầu rồi nói:
- Cũng may cho tôi, tôi đang cần một ít bánh mì, phomat, bánh quy và hoa quả.
- Sao đi dã ngoại muộn thế, có một mình thôi à?- Ông lão cười hỏi.
- Đi truy bắt tội phạm, có cả Smit cùng đi. Tôi sợ rằng sẽ bị đói khi công việc lâu mới xong.
Ông lão biết Smit là phó của Bômân, chắc anh ta đang ở ngoài xe.
- Có chuyện gì thế?
Ông lão nói giọng rất thảng thốt để hy vọng người khác nghe thấy sẽ hiểu được là ông bị giật mình khi nói, rồi ông quay người lấy từ giá để hàng một hộp bánh quy nhưng mắt vẫn nhìn vào mặt viên cảnh sát.
- Có hai tên tù vượt ngục, tin báo là chúng chạy về hướng Nam - Viên cảnh sát nói.
Ông Jasper mở cái tủ lạnh kiểu cũ lấy ra một bánh phomat bọc trong giấy bạc. Ông híp híp mắt chuẩn bị cắt một miếng thật dày nhưng lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên như chợt nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng:
- À! Hình như tôi nghe thấy tiếng xe của họ!
Ông mường tượng như từ trong nhà kho ngón tay trỏ của tên tội phạm đã để vào cò súng. Viên thứ nhất là cho viên cảnh sát, còn viên thứ hai là cho mình.
Bômân cười hỏi:
- Ông khẳng định không phải là xe đạp chứ?
- Tôi không nói đùa đâu, nửa giờ trước tôi nghe thấy rất rõ họ đi qua trước cửa hàng này. Tôi để ý họ vì đêm khuya như thế này mà họ đi rất nhanh.
- Ông có nhìn thấy họ không?
- Không, không nhìn thấy - Ông Jasper khó nhọc ngừng lại một lúc- Lúc đó tôi đang ở trong kia - Ông lão nhìn vào phía trong gật gật đầu, cố gắng nói thật tự nhiên. Bômân đưa mắt nhìn ra cửa rồi lại nhìn ông Jasper.
- Xem ra thì đúng là chúng chạy về hướng Nam rồi!- Ông lão chậm rãi chớp chớp mắt nói thêm.
- Đi về hướng Nam? Ông còn nghe thấy gì nữa không? - Bômân hỏi tiếp, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Ông lão lắc lắc đầu:
- Chỉ nghe thấy tiếng xe thôi vì trời mưa ầm ầm như thê - Giọng ông lão khàn đặc nói từng tiếng một như tiếng ếch chọc vào tai.
Bômân nhíu lông mày:
- Có lẽ tôi và Smit phải đi về hướng Nam xem sao. Ông lão gói các thứ giúp tôi đi!
Ông Jasper vội vàng cho các thứ đồ ăn vào cái túi. Viên cảnh sát xách túi hàng nói:
- Ông nhớ ghi sổ nợ khi nào về tôi sẽ thanh toán. Chúc ông ngủ ngon!
Viên cảnh sát vẻ thờ ơ như không bước đi và thuận tay đóng "rầm" cửa lại.
Bên ngoài có tiếng xe nổ máy rồi phóng đi. Ông lão run lập cập, trong lòng bồn chồn lo lắng đứng dựa vào tủ quầy hàng.
Hai tên tội phạm nhanh chóng từ nhà kho đi ra.
Tên cầm súng mắng:
- Lão già này cũng thông minh gớm? Trại giam ở phía Bắc, nói bọn tao chạy về phía nam. Bọn cảnh sát sẽ chặn bọn tao ở hướng này. Mẹ kiếp làm bọn tao phải thay đổi kế hoạch.
Hắn giơ súng lên đập một cái vào đầu ông lão. Ông lão nảy đom đóm mắt lờ mờ như thấy hắn lại giơ súng lên lần nữa. Khi hắn chuẩn bị đập vào đầu ông lão cái nữa thì bỗng có người đạp toang cửa lao vào.
- Bỏ súng xuống, các anh đã bị bắt!
Bômân ánh mắt lạnh lùng chĩa súng vào tên tội phạm quát. Tên tội phạm biết chỉ có ngoan ngoãn buông súng là tốt nhất, hắn bỏ khẩu súng xuống sàn nhà.
- Ông Jasper giúp tôi khoá chúng lại! Smit sắp quay lại rồi, tôi phải bảo anh ấy lái xe đi một đoạn để bọn chúng tưởng là chúng tôi đã đi rồi.
Ông lão lấy khoá số 8 ở thắt lưng viên cảnh sát khoá hai tên tội phạm vào ống dẫn nước rồi ông đưa tay lên xoa chỗ đầu bị sưng phồng lên cười rất thoả mãn.
Trước khi viên đồn phó Smit quay lại, tên cao to hỏi Bômân vì sao biết chúng ở đây. Bômân cười đắc ý trả lời:
- Không có cái gì hoài nghi bằng những câu nói của ông lão. Ông lão nói nghe thấy tiếng xe và tiếng mưa ầm ầm trong đêm là nói đại vậy thôi. Và nói chúng chạy về hướng Nam nữa, nhưng chúng tôi đi từ hướng Nam lên, đâu có thấy bất cứ một động tĩnh nào. Phân tích tâm lý đối tượng, từ cử chỉ, hành động, lời nói… của ông Jasper đã chỉ cho cho chúng tôi biết rằng, ông có biết hai đối tượng trốn trại. Hai đối tượng đó đang ở rất gần ông ấy và có thể đe dọa tính mạng của ông ấy. Vây nên tôi đã tương kế tựu kế, dụ rắn ra khỏi hang. Hai ông đã thỏa mãn về câu giải thích…?
- Đúng là tâm phục khẩu phục… ngài cảnh sát. Nói xong, hai tên tù trốn trại ngoan ngoãn dắt nhau leo lên chui vào sau chiếc xe hòm của cảnh sát do viên cảnh sát phó đang đậu chờ trước cửa.
Ông Già Mưu Trí Ông Già Mưu Trí - Lyle Robertson (Mỹ)-