Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngải Đông
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:01:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 02 Part 3
ình huống trước mặt, hắn chỉ có thể cười nói, tôi sẽ chờ tin tức của cô, sau đó đứng dậy vỗ vỗ mông chạy lấy người, nhưng khi hắn xoay người rời nơi này đi một khắc, hắn sẽ khát vọng quay đầu lại xem một cái, bất quá, phải nhịn xuống.
Lôi Tân Dương nháy mắt đứng lên, cô đột nhiên cảm giác mình bị đánh úp lại, không tự chủ được, cô dùng hai tay ôm lấy thân mình đang run nhè nhẹ, giờ khắc này cô mới phát hiện rõ ràng, chính mình thiếu chút nữa mê luyến hơi ấm từ cơ thể hắn.
Mỗi sáng sớm, Lôi Tân Dương bước chân ra khỏi nơi nghỉ là đến thẳng công trường, đến khi mặt trời lặn, hắn nhận ra thái độ làm việc của mình nghiêm túc vô cùng, trợ lý cùng nhóm công nhân không dám nhàn hạ, công trình vượt xa mức tiến độ quy định. Là hắn biết, không phải hắn siêng năng quá mức, là do hắn không muốn tâm niệm tới Tống Oánh Tâm kia, không muốn chuyện cô độc của cô quấy nhiễu hắn.
Sự tình tiến hành thuận lợi, tất cả mọi chuyện đã xong, chính là hôm nay thình lình xảy ra địa chấn đem kế hoạch của hắn hỏng cả.
Khi hắn vội vàng cuống cuồng bấm chuông nhà Tống Oánh Tâm, rõ ràng hiểu được bản thân có lo lắng nhiều cho cô tới mức nào.
Không có trả lời, chẳng lẽ cô không ở nhà sao? Hay là, cô sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Một lúc sau, hắn dừng bấm chuông, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, phòng ở vẫn bình thường, có chuyện gì cũng không thể chết người được, hắn làm sao giống như trời đất sắp sụp vậy?
Nhưng động đất lần này thực sự không nhỏ, liền tức thời có nhiều người cũng phản ứng giống hắn, có người nói nghi ngờ ở chỗ lan can, hắn vội vàng chạy tới. Không được, không có người, hắn cảm giác bất an vô cùng, không lẽ cô bị vật gì rơi trúng đầu sao… Đúng rồi, hắn thật là hồ đồ, như thế nào lại quên? Di động a.
Lúc trước thuê thám tử điều tra tung tích của cô, hắn có được số của cô, sau đó lưu lại, tên là “Quỷ đòi nợ”, bởi vì hắn cảm thấy cô giống như được ông nội phái tới đòi nợ hắn.
Có chuông điện thoại, hắn căng hai tai nghe tiếng tút tút kết nối, nao nao, hắn thoạt nhiên nghe thấy tiếng chuông, sau đó, liền nhìn thấy một thân ảnh rúc trong vườn hoa, cô thoạt nhìn giống một đứa trẻ không có nhà về, làm người khác thương tâm.
Tắt cuộc gọi, hắn dường như không có việc gì tiêu sái đến bên  cạnh cô ngồi xuống.
- Cô ngồi chỗ này làm mồi cho muỗi sao?
Mất một lúc lâu, Tống Oánh Tâm chậm rãi ngẩng mặt vừa cúi gằm ở giữa hai đầu gối lên, chứng kiến hắn trong nháy mắt đó, cô giống như muốn khóc, nhưng là, quật cường bĩu môi với hắn.
- Tôi không ngủ được.
Câu trả lời của cô có phải hay không là ông nói gà, bà nói vịt, người hỏi một đằng, người trả lời một nẻo.
- Ngủ không yên cũng không cần dâng cho muỗi thế này đâu.
Hắn cợt nhạt.
- Tôi xem, cô tám phần bị động đất hù cho sợ, không dám vào nhà, ở đây làm bạn với muỗi.
- Tôi… Tôi ở đây hóng gió một chút, sẽ vào luôn.
Không cam lòng yếu thế hất cằm lên, cô tuyệt đối không thể để cho người biết cô sợ địa chấn đến cỡ nào, hắn nhất định sẽ cười cô là người nhát gan.. Trên thực thế, cô đúng là một người nhát gan, ở ngoài thoạt nhìn rất dũng cảm, thực độc lập, nội tâm lại yếu ớt không chịu nổi một kích, nếu không, tội gì chạy trốn tới chỗ này?
- Thẳng thắn thừa nhận đối mặt với sợ hãi của bản thân đi, thế mới là tốt, cô không cần quá để ý, giống tôi, tôi cao hơn 1m8 nhưng lại rất sợ những thứ sâu bọ nhỏ, như sâu róm chẳng hạn, từ xa nhìn thấy chúng, toàn thân liền nổi da gà.
Hắn vẫn cái giọng vui đùa.
Đúng vậy, không sợ ai, không sợ trời, không sợ đất, chính là, cô không muốn ở trước mặt hắn biểu hiện yếu đuối, vô dụng, vì cái gì? Có lẽ vì cái câu “Con nhóc” ngày gặp mặt kia hằn quá sâu trong cô, cô muốn Lôi Tân Dương biết, cô là người phụ nữ dũng cảm, kiên cường… Đáng cười thay, chỉ sợ hắn đã sớm quên lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô lại không hề nói ra chuyện này.
Tuy rằng có có một trăm hai cái không muốn, vẫn là kiên trì đi vào nhà,
- Tôi muốn đi vào.
Lôi Tân Dương đưa tay kéo cô lại,
- Tôi tùy tiện nói, cô sao nghiêm túc vậy?
- Lời anh nói, tôi không có để câu nào trong lòng, chính là đến giờ đi ngủ rồi.
Bất quá cô không có vung lắc tay hắn, tay hắn thật lớn, như bàn tay to của ông nội nắm tay cô, ôn nhu, cương nghị, khiến cô không còn sợ hãi, bất luận đối mặt nguy hiểm gì, chỉ cần có bàn tay to này nắm lấy tay cô, tuyệt đối không còn sợ hãi.
- Tôi tới nơi này gần một tháng, chưa có cơ hội đi chợ đêm, cô dẫn đường cho tôi.
Trước kia hắn tuyệt đối không tin tưởng được hắn có thể đi tới mấy nơi như thế này, không phủ nhận, nơi này quá yên tĩnh, dĩ vãng trong hắn là luôn có người xung quanh, chợt đột nhiên cái gì cũng không có, khó tránh khỏi thấy vắng lạng, thế nhưng nơi này cũng tốt, không khí tươi mát, mùi bùn đất thơm, ban ngày có thể nghe thấy chim hót gà gáy, ban đêm có tiếng ếch, côn trùng làm bạn, làm cho người ta không tự giác muốn tản bộ.
- Ngày mai tôi còn phải đi làm.
Tống Oánh Tâm tùy ý cho hắn lôi kéo đi.
Hắng giọng một cái, hắn làm ra vẻ thần bí.
- Tôi nói cho mà biết, vừa rồi bị hù cho chết khiếp là tôi đây này, tôi chạy trối chết lao ra, giờ cô đuổi tôi đi, tôi cũng không đi.
Tâm, cứ như vậy bị hắn lay động, kỳ thật người đàn ông này sớm biết cô đang sợ hãi thế nào.
Hắn như thế nào có thể như không đứng đắn, rồi lại cẩn thận săn sóc? Cô rất muốn hỏi hắn, hắn rốt cuộc là kiểu đàn ông nào?
- Đối với chuyện gì tôi cũng muốn tìm một người đàn ông nghiêm túc.
Bởi vì có nhiều chuyện, người có tâm sẽ có ràng buộc, mà hắn thì lại không muốn nhất là ràng buộc.
Bụm miệng lại, cô tại sao lại không cẩn thận nói ra những lời này đây?
- Phụ nữ đều cho rằng tôi là dạng đàn ông rất nguy hiểm, cô thấy thế nào?
Hắn đang thử sao? Có lẽ, hắn muốn biết, cô thích hắn như thế nào?
- Tôi đối với anh không biết nhiều, tôi không biết.
Đúng vậy, hắn là một người đàn ông rất nguy hiểm, một động tác nho nhỏ cũng nguy hiểm, từ xưa tới nay cô với hắn luôn có một bức tường thành cao rộng, nếu hắn có nhiều cơ hội xâm lấn cuộc sống của cô, cô còn có thể kiên định đem hắn nhốt lại bên trong sự kiêu kỳ của bản thân được không? Người này ngoài mặt cực kỳ anh tuấn, không có lực sát thương, kỳ thực trên trán không giấu được sự nguy hiểm cùng ngạo mạn.
Đột nhiên, Lôi Tân Dương nhíu máy buồn rầu,
- Tôi phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng, cô ngay việc gả cho người đàn ông thế nào cũng không biết, mà tôi cưới người phụ nữ như thế nào cũng không hay.
- Không sao cả.
Bọn họ nhất định là mỗi người một ngả, biết nhiều làm gì? Không biết sẽ không sinh tưởng niệm, không có tưởng niệm, hắn dễ dàng quên hết.
- Kiểu tùy tiện này không được, không ổn, cô hỏi đi, tôi trả lời.
Tống Oánh Tâm vô cùng thành khẩn cảm ơn hảo ý của hắn, nhưng là hiện tại cô không có một vấn đề gì.
- Cô không hỏi, tôi hỏi vậy, tại sao cô lại chạy tới chỗ này?
Hắn biết mình không nên đối với cô thể hiện sự hiếu kỳ quá nhiều, nhưng là nhìn cô cao ngạo, hắn lại càng muốn dò xét dưới lớp mặt nạ kia là gì, kỳ thực hắn cũng muốn hỏi, cô rốt cuộc là dạng phụ nữ nào?
Cô hẳn là muốn nói cho hắn, cô không muốn nghĩ tới việc hiểu hắn, cô cũng không muốn đem lộ mình ra trước mặt người khác, nhưng, cô chung quy không có biểu hiện được như trẻ con, cô liền trả lời hắn,
- Lúc trước tôi muốn rời khỏi Đài Bắc một thời gian, bạn thân tôi ở đây, tôi liền đến.
- Trong nhà này còn có người nữa sao?
- Có một mình tôi.
Cô giống như vừa nghĩ ra hắn còn cầm tay mình, rút vội về, nháy mắt bốn phía quanh cô ngưng tụ một khối khí lạnh, yên lặng cảnh cáo người bên cạnh, thỉnh giữ lấy khoảng cách an toàn, bất quá, hắn hình như không phát hiện ra, nhưng cũng không cố giữ tay cô lại.
- Tôi cũng một mình, mặc dù còn có ba, nhưng sự tồn tại của ông ấy cũng như không tồn tại.
Qua một lúc lâu, Tống Oánh Tâm đem tầm mắt dời về phía hắn, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ ngoài phóng khoáng không gò bó, bộ dạng tiêu sái mê người, nhưng là kỳ quái, cô thấy giống như một người bị bó trong cô độc.
- Một mình cũng không phải không tốt, muốn làm gì thì làm, sẽ không có ai ở bên cạnh lải nhải.
Hắn đối với cô bằng cái giọng cười mê người.
Cô nhanh chóng thu lại vẻ khác thường, thản nhiên nói một câu có lẽ muốn đi, sau đó bọn họ đi chợ đêm, hai người nói cái này cái kia một lúc đã tới.
Lôi Tân Dương chứng kiến cảnh tượng nháo niệt trước mắt không khỏi ngạc nhiên, Tống Oánh Tâm giễu cợt hắn là cái “đô thị già”, chẳng lẽ hắn nghĩ nơi này là mảnh đất hoang vu sao? Đài Bắc có, nơi này cũng có.
Phải không? Hắn thực thức thời, nhanh chóng chắp tay chịu tội, hắn thật sự kiến thức hẹp hòi, nông cạn, thẹn không dám, sao dám làm phiền cô tiếp, aizz, cái gì không thể ăn, cái kia nghi là sản phẩm nổi tiếng, cái gì cô cũng phải giới thiệu cho hắn, rồi chỗ nào được giảm giá, khuya hôm nay cũng còn nhiều thứ để coi.
Nhờ vả cô nghiên cứu ẩm thực, cô tìm thứ này, kiếm thứ kia, khó khăn xem có gì phù hợp, chợ đêm quả thực là chỗ cho người ta thoải mái, không phải bó chặt thần kinh.
Có thể đoán được, hai người bọn họ đương nhiên là nhét đầy một bụng đầy các thứ, bất quá, nhưng thứ này dù có gây ra chuyện gì cho chủ nhân thì chủ nhân của chúng vẫn cứ mỉm cười.
————————————
Chú giải:
* Liễu Hạ Huệ (柳下惠, 720 TCN – 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ(柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong ”Bắc hành tạp lục” đã làm bài thơ viếng mộ ông.
Ông Chồng Cặn Bã Ông Chồng Cặn Bã - Ngải Đông