Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Giáng
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Tran Bao Thach
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 673 / 1
Cập nhật: 2015-08-11 01:59:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ay lái của hắn gượng gạo. Tưởng như lần đầu tiên chạy con xe đó vậy. Hắn vẫn cố gắng nhìn thẳng về phía trước. Đường nhấp nhổm những cục đá chỉ còn trơ lại sự trần trụi quen thuộc. Lớp nhựa đường đã bị bào mòn và biến thành bụi. Giống một đời người. Hắn bất giác nắm chặt tay ga, rồ mạnh, phóng đi. Dòng xe đông đúc, ồ ạt tiếng pin còi, tiếng ống bô nổ rần rật. Tai hắn ù đi.
Đường chiều hoen màu, lem luốc những vệt nắng đâm xuyên qua mắt hắn, chói gắt. Đường chiều thổi gió thốc vào lưng áo hắn. Cái lạnh se se chưa đủ làm hắn rùng mình. Cái lạnh se se khiến cho những đôi tình nhân hào hứng khe khẽ luồn tay vào nhau cười khúc khích. Hắn ỡm ờ nhìn phớt qua và tiếp tục phóng vút đi. Hắn muốn thoát khỏi cảm giác nào đó hắn vừa nhận ra: đường chiều đang cố vớt vát những khoảnh khắc cuối cùng của mùa Thu. Nhưng, sau sự dịu dàng, ngọt ngào mơn man bao giờ cũng là bão tố.
Đường chiều trôi qua trong nháy mắt. Bỏ rơi hắn với cơn sóng nhỏ đang cuộn lại thành một cái nhói đau nơi phía ngực trái. Hắn rẽ vào Art Galary coffee quen thuộc nằm ngay góc đường chiều đẹp nhất. Cô gái tóc mái ngố vẫn ngồi đó. Lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ. Nghe những bản nhạc Pháp dìu dặt đầy hoài cổ. Ngắm những bức tranh trưng bày trong căn phòng vừa vặn, cùng với thứ ánh sáng phía các ô cửa đang hắt vào. Nắng chiều. Không phải nắng quái. Nhưng đôi mắt cô ta lại quái đến lạ lùng. Hắn thích. Hắn đến đây mỗi ngày. Hắn ngắm đường chiều. Cô gái ngồi trên chiếc bàn nhỏ đó cũng ngắm đường chiều. Nắng bỗng hắt ngược qua vách tường. Hắn liếc mắt nhìn và ngỡ ngàng: một bức tranh mùa Thu vừa được treo lên. Mới toanh. Hắn không rời mắt khỏi nó. Cô gái lặng im. Hắn lặng im. Bức tranh đẹp quá. Màu sắc nền nã, hòa nhã, dịu dàng quá. Ai chẳng thích được bình yên. Bức tranh mang đến cho hắn cái cảm giác ấy.
Đường chiều bắt đầu lem màu đêm. Đèn điện thay ánh nắng. Bức tranh không có ánh sáng của mặt trời, bỗng dưng mất đi vẻ đẹp mê hồn. Hắn cụp mắt xuống, nhấp nốt ngụm cà phê đen đặc, đắng nghét đang thấm vào từng mao mạch nơi đầu lưỡi. Mùa thu chập chờn, nhập nhoạng giữa sáng và tối. Cô gái vẫn không lên tiếng. Hắn muốn ngoái nhìn ra sau để thấy những cơ mặt của cô co hay giãn theo từng nếp suy nghĩ. Hắn ngập ngừng như mọi lần đến đây. Và rồi, hắn ngồi im. Tay chân lóng ngóng nâng chiếc cốc thủy tinh lên vớt vát đến giọt cà phê cuối. Nắng tắt. Hắn đứng dậy, để lại tiền trên bàn. Tiền được chặn dưới đáy cốc. Hắn vồ lấy tay ga như muốn chạy trốn khỏi cảm giác mong manh. Bức tranh mùa Thu, chỉ có mỗi cái cây đứng chơ vơ, đơn độc hòa bằng gam màu sáng giữa vàng với xanh non, ám ảnh trong tâm thức của hắn. Đẹp và buồn bao giờ cũng là nỗi ám ảnh. Hắn phóng xe đi như lúc đến. Nhanh. Thật nhanh.
Căn phòng trọ bé tẹo. Hắn rúc vào, khóa cửa, thả lưng xuống chiếc giường, vẫn còn độ rộng đủ cho cả đôi nằm. Hắn quờ tay sang. Khoảng trống mênh mang. Nụ cười của cô gái nào đó trong trí nhớ quay cuồng, xoay vòng. Hắn bưng mặt khóc nấc. Đắng. Cà phê uống lúc nãy, giờ mới đắng. Hắn bỗng thèm hơi men. Hắn muốn say hơn là tỉnh. Hắn muốn quên hơn là nhớ. Hắn muốn chết hơn là sống. Một loạt suy nghĩ dồn dập vồ vập lấy mớ óc não đang đau nhức, hắn đã từng say, nhưng càng say hắn càng tỉnh. Hắn đã từng thử chết, vậy mà, khi cận kề với tử thần hắn lại khát khao được sống. Cô gái ra đi. Cô gái vĩnh viễn không thể trở về bằng xác thịt. Cô gái bướng bỉnh. Cô gái thiên thần và cá tính. Cô gái mạnh mẽ, hồn nhiên tươi tắn như nắng. Cô gái chết. Hắn sống. Hắn bất giác muốn ngủ một giấc thật sâu. Chỉ có lúc đó, hắn mới được nhìn thấy cô, được ôm cô thật chặt dẫu chỉ là mộng, không phải thực. Hắn nhắm mắt lại. Hắn đi. Cô gái đến. Hai con người bị chia cắt bởi những lằn ranh giới vô hình đã được kết nối. Đường chiều trong giấc mơ của hắn có một gốc cây, lá xanh non, vàng nắng và có cả một cô gái tóc mái ngố đang đứng trước mặt hắn. Tay hắn vẫn lóng ngóng, nhưng đã được thỏa mãn cơn thèm khi ôm cô vào lòng. Thật chặt.
Hắn không muốn tỉnh. Mộng bao giờ cũng đẹp và buồn. Hắn đang ngủ. Hắn đang mơ. Hắn đang đi tìm quả tim mình trong những chập chờn của hư ảo. Hắn đang đi tìm những bước chân chống chếnh của mình để tiến về con đường chiều có nắng, không vàng vọt, chỉ dịu dàng. Có hai cánh chim trời sóng đôi, không đơn lẻ. Bao giờ tay ga của hắn mới mạnh mẽ hơn mỗi lần phóng xe đi qua phố nào đó, quen thuộc đến từng hơi thở? Hắn bỗng nhận ra nhiều hơn thế nữa: Phía sau mùa Thu là những cơn bão. Phía sau tình yêu là sự chia li. Phía sau cuộc sống là phù du. Phía sau tất cả chỉ còn là cát bụi...
Gió…
Ở Phía Sau Mùa Thu Ở Phía Sau Mùa Thu - Văn Giáng