For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dực Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 263 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:45:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 255: Tôi Có Bạn Trai
ám người Lăng Vũ rời đi rồi, Lãnh Tâm Nhiên mới nhìn bốn phía chung quanh, thấy một cái màn hình thật lớn, vừa ấn nút mở, cô đã thấy Lam Văn Huân xuất hiện trên màn hình, trong lòng liền đoán được đại khái ý định của Lương Đồng.
"Kì Nhi không sao, bác có thể yên tâm. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa."
Không đợi Lam Văn Huân nói gì, Lãnh Tâm Nhiên đã lên tiếng đi thẳng vào vấn đề.
Lam Văn Huân nhìn Lãnh Tâm Nhiên, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhưng vẻ lo lắng trong mắt đã tản ra. Lãnh Tâm Nhiên tắt màn hình lần nữa, nhìn sang khuôn mặt đã xám như tro tàn nhưng vẫn cố vùng vẫy giãy chết của Lương Đồng, mắt lia thẳng vào màn hình. Cô không biết sao lại có những người thích dùng mấy trò như vậy để uy hiếp người khác, nhưng giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cô cũng nên thử một chút xem sao. Dù sao, chuyện cần làm cũng đã chuẩn bị xong, không làm gì thì thật lãng phí.
Tính toán thời gian, thấy hô hấp của bọn họ đã bắt đầu trở nên nặng nề, Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh mặt đứng đó, tất cả mọi người đều không đoán được cô định làm gì.
Mười mấy phút sau, bốn người đàn ông mặc trang phục tác chiến đứng canh giữ bên người một cô gái tuyệt mỹ, anh đẩy tôi nhường, ai cũng không muốn là người chủ động mở miệng.
Ngôi biệt thự nhỏ này là địa bàn của bang Thần Long, trong này quả thật cũng có mười mấy người của bang Thần Long, nhưng lúc bọn họ vào đây thì đã giải quyết hết rồi. Lần giải cứu này, thậm chí Lãnh Tâm Nhiên còn mượn thiết bị cảm ứng nhiệt chuyên dùng trong quân đội ở chỗ Trần Anh. Có được thiết bị vô địch này, bọn họ có thể nhanh chóng giải quyết đám người kia mà thần không biết quỷ không hay.
Hiện giờ, cả khu biệt thự đều là lãnh địa của bọn họ. Chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
"Đội trưởng."
Cuối cùng một cậu trai hễ cười là lại lộ ra hai cái răng khểnh bị đẩy ra, chần chờ hồi lâu rồi mở miệng gọi một tiếng. Lãnh Tâm Nhiên tựa người vào vách tường, đầu hơi ngước, cô biết những việc họ làm nãy giờ, nhưng không ai mở miệng nên cô cũng lười hỏi tới. Giờ có người nói chuyện, cô liền bình tĩnh nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn người nói chuyện.
"Người vừa nãy, dù gì cũng là thư ký thị ủy, chúng ta làm vậy có phải là không tốt lắm không?" Nghĩ đến tình huống có thể xảy ra trong phòng lúc này, dù cậu có sức chịu đựng cực giỏi cũng không nhịn được mà run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt của tiểu ác ma này, thật sự là quá tà ác mà.
Tiếng thở dốc và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong phòng, ngoài ra còn có những động tĩnh mập mờ khác.
Thấy thần sắc bất an của mấy người đàn ông, ngược lại Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh: "Nếu bọn họ muốn dùng cách này để đi đối phó với người khác, thì phải chuẩn bị tư tưởng bị gậy ông đập lưng ông. Nếu chuyện này xảy ra trên người một cô gái, vậy chẳng phải đã hủy hoại cả đời cô ấy rồi sao. Còn đàn ông thì..." Lãnh Tâm Nhiên cười như không cười liếc mắt nhìn mấy người đứng đó, không chút để ý nói: "Cứ xem như bị chó cắn một cái không phải đã được rồi sao?"
"Được rồi, chắc cũng được rồi đó. Bây giờ là lúc hành hạ bọn họ, không phải cho họ được thoải mái. Chúng ta không có thời gian để chờ đến khi họ thoải mái đủ." Chưa tới mười phút, tiếng động trong phòng vẫn chưa chấm dứt nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên mở miệng đưa ra quyết định.
Bốn người liếc nhau một cái, khóe miệng co giật, nghĩ đến cảnh tượng mình sắp được thấy, bất giác muốn chạy trốn. Cảnh tượng kinh khủng như vậy, không biết có gặp ác mộng hay không?
Cậu tình nguyện đại chiến ba trăm hiệp với kẻ địch, dù có bị đánh tới nửa chết nửa sống vẫn đỡ hơn cái này.
Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, đi thẳng tới, không chút do dự mà đá văng cửa.
Bốn người đi theo sau cô, khi thấy được cảnh tượng trong phòng thì dạ dày cuộn lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Căn phòng vốn được xem là sạch sẽ, giờ có thêm ba bốn tên đàn ông quần áo xốc xếch. Nói là quần áo xốc xếch thì quá khách sáo rồi, trên người bọn họ gần như chỉ còn sót lại vài mảnh vải con con, quan trọng nhất là, chuyện lúc này bọn họ đang làm đều là chuyện nên xảy ra giữa nam nữ. Trong ba bốn người này, một Lương Đồng với làn da trắng nõn trở nên vô cùng nổi bật, khác là hắn đã không còn khí thế ngang ngược như lúc thường, bị người ta đè trên đất, trên mặt đều là vẻ khuất nhục đầy tuyệt vọng.
Mấy tên đàn ông trúng thuốc bị nhốt chung một chỗ, xảy ra chuyện gì thì ai cũng đều biết. Đặc biệt là loại thuốc kia còn có tác dụng ức chế tri giác, nên gần như tất cả mọi người chỉ phóng túng theo bản năng.
Nói thật thì cảnh tượng lúc này cũng chả có gì tốt để mà xem. Lãnh Tâm Nhiên hơi cau mày, nhưng vẫn đi tới bên cạnh camera, lấy thẻ nhớ trong camera ra, đập đập trên tay vài cái, sau đó mới nói với bốn người: "Được rồi, mang bọn họ đi đi."
Bốn người không biết tìm quần áo ở đâu ra, ném lên người bọn họ, chờ sau khi họ mặc quần áo vào xong mới trói chặc bọn họ lại.
Lúc này Lương Đồng cũng đã tỉnh táo lại, nếu không phải tự mình có kinh nghiệm, hắn thật không thể tin được một chuyện ác độc như thế lại xảy ra trên người mình. Cả người hắn đều bẩn thỉu, nếu không phải hắn cố sức kìm chế, chỉ sợ hắn đã bầm thây vạn đoạn những kẻ vừa nãy chạm vào mình rồi. Đặc biệt là người kia... hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thế nhưng, khi nhìn thấy cái thẻ nhớ màu đen trong tay cô thì không nhịn được rống to: "Hủy đi, hủy ngay cái thứ đó đi." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhã cong môi: "Sợ? Không phải vừa nãy đắc ý lắm sao? Lúc anh nghĩ ra cách này sao không nghĩ tới khả năng là nó sẽ xảy ra trên người anh chứ? Nhưng mà, biết sợ cũng tốt, tôi nghĩ, người biết sợ sẽ không nói lung tung những chuyện không nên nói. Tin tôi đi, chỉ cần anh chịu nghe lời, vật này, sẽ không có người thứ hai nhìn thấy. Dĩ nhiên, nếu anh không nghe lời, cũng sẽ không có người thứ hai nhìn thấy, bởi vì tôi sẽ để cùng lúc cả triệu người được xem phong thái của anh." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói, nhưng những lời nói ra lại khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Lương Đồng tức đến mức mặt trắng bệch, nhưng giờ phút này, cả người hắn đều mệt mỏi, không nói nổi một câu phản bác nào, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên, hận không thể xem mắt là dao mà giết chết cô.
"Dẫn đi."
Lãnh Tâm Nhiên ném thẻ nhớ vào túi, ra hiệu cho bốn người kia. Trong đám người này, thật ra thì vẫn thoát được khỏi sự hành hạ giống như cơn ác mộng ia. Người đó chính là cận vệ của Lương Đồng, vì sao không hành hạ hắn, đó là vì hắn
Từng là quân nhân. Cho dù hiện tại đối phương có làm chuyện trái với quy tắc của quân nhân, không còn xứng đáng với thân phận quân nhân, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cho hắn một cơ hội.
Nghe cấp dưới báo lại xong, Trần Anh bất giác nhíu mi. Ông biết tiểu quái vật làm việc thường không theo lẽ thường, nhưng không nghĩ tới cô sẽ to gan đến vậy. Dù gì thì Lương Đồng cũng là thư ký thị ủy, mặc dù bây giờ trên người có tội thì thân phận đó vẫn còn, huống chi vẫn chưa định tội, cô lại dám làm như vậy, tính tình này, thật sự là….
“Thủ trưởng, làm sao bây giờ?”
“Chuyện này đừng nói cho người khác biết. Nhiệm vụ của các cậu đã hoàn thành, những chuyện khác không cần phải xen vào nữa.”Cuối cùng, Trần Anh chỉ khoác tay kết thúc cuộc nói chuyện.
Người nọ đi rồi, Trần Anh mới lấy di động ra gọi cho Lãnh Tâm Nhiên. Sau khi điện thoại kết nối, ông không nhịn được mà khiển trách: “Nhóc con, sao cháu lại vọng động như thế? Thân phận của Lương Đồng không tầm thường, nếu có chuyện gì xảy ra, vậy cháu…”
Bên kia điện thoại vẫn là giọng điệu nhàn nhạt trước sau như một của Lãnh Tâm Nhiên: “Cháu không sợ. Cháu chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Nếu ngay cả người bên cạnh mình mà cháu cũng không bảo vệ được, vậy cháu thật sự quá vô dụng rồi. Cháu không muốn người cháu quan tâm phải chịu uất ức.”
Câu trả lời của Lãnh Tâm Nhiên khiến Trần Anh bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi, chuyện lần này chú sẽ giúp cháu ép xuống. Nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành rất tốt, bên kia điều tra cũng sắp xong rồi, đang trong giai đoạn sửa sang lại chứng cớ. Nhiều nhất là một tuần nữa, cha người bạn kia của cháu sẽ được thả ra.”
Lãnh Tâm Nhiên nói cảm ơn. Sau khi cúp điện thoại, cô ngước nhìn Dương Lâm trước mặt, cùng với tấm thiệp mời trên bàn, mắt hơi nhíu lại.
Thái Thiên Tư, ông ta muốn cái gì?
Nếu nói ở bữa tiệc trước Lãnh Tâm Nhiên còn muốn chung sống hòa bình với Thái Thiên Tư một thời gian, thì những chuyện gần đây đã thay đổi hoàn toàn ý định của cô, đạc biệt là sau khi biết bang Thần Long có cấu kết với Lương Đồng thì càng chắc chắn với quyết định đó. Cuộc chiến giữa Tung Hoành và Thần Long đã không cách nào tránh khỏi, còn việc khai chiến lúc nào chỉ cũng là sớm hay muộn thôi.
“Ông đi điều tra xem trong đám thủ hạ của Thái Thiên Tư có ai qua lại với Lương Đồng, hoặc là, xem coi gần đây có ai liên hệ với nhà Đông Phương hay không.”
Lãnh Tâm Nhiên xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, nói với Dương Lâm
Dương Lâm gật đầu, hiện giờ ông đã bỏ việc suy đoán ý định mỗi lần hành động của Lãnh Tâm Nhiên. Ông biết, dựa vào sự thông minh của ông, muốn đoán được ý định của Lãnh Tâm Nhiên, không khác nào tự tìm đường chết. Ông biết, đối với quyết định của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ cần im lặng phục tùng là được, là nguyên nhân là gì thì không cần phải hỏi. Tuy nhiên, dù có hỏi thì đối phương cũng không giải thích.
“Tiểu thư, thiệp mời lần này cô có muốn đi không?”
Sau khi Dương Lâm nhận được thiệp mời thì cũng rất ngạc nhiên, ông không có chút thiện cảm nào với bang Thần Long cả. Ông không biết, lần này Thái Thiên Tư mời tiểu thư qua đó, rốt cuộc là có ý gì.
Lãnh Tâm Nhiên tiện tay ném thiệp mời sang bên, thoải mái tựa người vào ghế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Đi, sao lại không đi? Nếu đã mời, sao lại không đi được chứ?”
Lãnh Tâm Nhiên nhận lời mời của Thái Thiên Tư như thế.
“Lãnh tiểu thư có thể tới, thật là vinh hạnh cho tôi quá. Thái mỗ vô cùng cảm kích.” Thái Thiên Tư nhìn Lãnh Tâm Nhiên, cười híp mắt nói.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh mặt như cũ: “Thái tiên sinh quá khen, có thể nhận được lời mời của Thái tiên sinh mới là vinh hạnh cho tôi.”
Trước khi tới Lãnh Tâm Nhiên đã chuẩn bị tâm lý là sẽ gặp phải người nào đó, cho nên khi nhìn thấy Thái Nguyên Củng đứng sau Thái Thiên Tư cũng không hề lộ ra vẻ mặt khác lạ, chỉ nhàn nhạt cất tiếng chào: “Thái thiếu gia.”
Ánh mắt Thái Nguyên Củng vẫn luôn nóng bỏng như lửa, sau khi biết Lãnh Tâm Nhiên, hắn cũng đã tìm không ít cô gái tương tự như cô, nhưng lại không tìm được cảm giác mà hắn muốn. Chỉ khi ở trước mặt người này, hắn mới có cảm giác mọi tế bào trong người đều kích động đến run rẩy.
“Tâm Nhiên, đã lâu không gặp, cô quả thật là ngày càng xinh đẹp.” Tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm của cô, Thái Nguyên Củng cất tiếng, trong giọng nói cũng mang theo vẻ mập mờ.
Lãnh Tâm Nhiên làm như không nghe ra ẩn ý trong câu nói của Thái Nguyên Củng, thậm chí còn lười nhìn đối phương lấy một cái, quay sang Thái Thiên Tư: “ Không biết lần này Thái tiên sinh mời tôi đến là có chuyện gì?”
Thái Thiên Tư vẫn đang dùng ánh mắt mỉm cười nhìn đứa con lớn của mình ra sức làm quen với Lãnh Tâm Nhiên, đương nhiên cũng nhìn ra được vẻ không vui trong mắt Lãnh Tâm Nhiên, nhưng ông không để ý lắm. Theo ông thì, tất cả người ở Yến Kinh, không ai muốn từ chối cơ hội kết thân với ông. Mặc dù thân phận của Lãnh Tâm Nhiên so ra thì kém những tiểu thư danh môn kia, không xứng với con trai mình, nhưng may là tiềm lực của cô không tệ, hơn nữa con trai cũng thích, cho nên ông cũng vui với chuyện của hai người.
“Năm nay Lãnh Tâm Nhiên bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhớ hình như Lãnh Tâm Nhiên vẫn còn đi học đúng không?”
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, chuyện cô là sinh viên cô cũng chả có gì phải che giấu: “Đúng, giờ đang học năm hai.”
“Lãnh Tâm Nhiên thật là tuổi trẻ tài cao. Năm nay Nguyên Củng, lớn hơn Lãnh Tâm Nhiên mấy tuổi, lúc trước đi du học ở nước ngoài, không biết Lãnh tiểu thư cảm thấy Nguyên Củng thế nào?” Lúc nói chuyện Thái Thiên Tư còn cười híp mắt.
Thái Nguyên Củng cũng ngồi cạnh tiếp lời: “Bây giờ con gái đều thích tìm người lớn hơn mình, người lớn tuổi đều biết săn sóc. Tôi nghĩ Tâm Thiên cũng thích thế.”
Nếu còn không hiểu được ý của đối phương thì thật đúng là kẻ ngu, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm: “Thái thiếu gia dĩ nhiên là thanh niên tài giỏi lại tuấn tú rồi, những người bên cạnh tôi hễ cứ nghe đến tên của Thái thiếu gia là lại tán thưởng không thôi.”
Thái Nguyên Củng vừa nghe thấy lời này liền vui vẻ, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng nhiệt tình đến mức hận không ôm cho cô một cái ôm thật mãnh liệt. Ngay cả Thái Thiên Tư cũng cười: “Đã vậy thì….”
“Đáng tiếc, tôi đã có bạn trai.”
Ngay khi Thái Thiên Tư vừa nói được một nửa, một giọng nói nhàn nhạt cắt ngang câu nói của ông ta, cũng thành công khiến cho nụ cười trên mặt bọn họ cứng đờ.
Thái Thiên Tư điều chỉnh vẻ mặt rất nhanh, chỉ có ánh mắt là sắc bén hơn rất nhiều. Ông tin Lãnh Tâm Nhiên không phải kẻ ngu, nhất định biết mình định nói gì, nhưng cô ta lại nói ra lời nó, ý tứ trong đó thật đáng thật đáng để nghĩ sâu xa: “Lãnh tiểu thư, tôi cảm thấy, Nguyên Củng là đứa đứng đầu so với đám bạn cùng lứa. Tôi Nghĩ, chỉ cần là nguồi tinh mắt đều biết chọn ai thì tốt hơn.”
Thái nguyên Củng cũng không nhịn được: “Cô nói láo. Sao cô lại có bạn trai được chứ?”
Đàn ông đều có ham muốn chiếm giữ, giây phút hắn sinh ra hứng thú với Lãnh Tâm Nhiên, Thái Nguyên Củng đã kéo cô vào phạm vi của mình, giờ nghe cô nói như thế, cảm giác đầu tiên chính là tức giận vì bị phản bội.
Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu