You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Aikaba Hikori
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 778 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:52:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Tấm Thiệp Từ Người Em Dâu
ặc Lãnh Phong là một kẻ giữ lời, tất nhiên là theo cách riêng của hắn. Đúng như lời hắn nói, Dương Hạ Tuyết được trở lại biệt thự vào tối hôm sau mà ngay lập tức cô bị tấn công dồn dập bởi hai khuôn mặt hằm hằm giận dữ nho nhỏ.
Lam Thiên và Tử Y khoanh tay nhìn Hạ Tuyết đang đứng trước mặt chúng. Trên người cô là những vết tích lớn nhỏ chằng chịt, chưa kể gai bàn tay là hai mảnh vải lớn, trông cô đến thật thảm thương vẫn đca
" Này, mấy đứa còn định thế này tới bao giờ? Mẹ biết lỗi rồi được chưa? "
" Chưa "
Lam Thiên hô to, còn Tử Y lại tiếp tục mấy cái động tác cua loạn trong không trung. Hạ Tuyết đành thở dài thườn thượt kêu lên:
" Trời ạ, con với cái, mẫu thân của chúng đang bị thương tích đầy mình vậy mà chẳng hỏi han một câu. Số tôi khổ thế cơ chứ lại! "
" Tại mẹ chứ còn gì? Chả chịu suy xét gì cả, cứ thế mà làm thôi! "
Lam Thiên thêm mắm muối, cậu bé bực tức thật sự. Đôi lúc cậu thật không hiểu cậu trẻ con hay mẹ cậu trẻ con nữa, luôn luôn làm những việc thật liều lĩnh rồi để ra hậu quả như thế này. Hạ Tuyết có biết không khi cậu nhìn thấy mẹ như thế này, cậu chỉ cảm thấy bực tức và giận dữ với bản thân vì mình không thể bảo vệ mẹ. Thậm chí là nếu không có cậu mẹ đã không trở nên như thế này.
Hạ Tuyết không biết những suy nghĩ này của Lam Thiên nhưng chỉ nhìn qua cô cũng nhận thấy cậu đang có nhiều tâm sự. Nghĩ vậy cô vươn tay, rồi dùng sức nhéo tai của Lam Thiên, khiến cho cả hai tiếng kêu cùng lúc lại vang lên. Lam Thiên quay đầu liền thấy Dương Hạ Tuyết với sắc mặt nhăn nhó, đang nắm chặt lấy tay của chính mình. Lập tức, hai đứa trẻ tỏ vẻ hốt hoảng rồi sợ hãi mà nói:
" Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ bị đau sao? "
Hạ Tuyết giả vờ nắm lấy tay mình rồi bất thình lình chồm lên, ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng. Bị bất ngờ, Lam Thiên và Tử Y thoáng kêu lên nhưng tuyệt nhiên không hề giãy dụa, có lẽ chúng sợ chạm vào vết thương trên tay Hạ Tuyết. Hạ Tuyết được đà càng ghì chặt chúng vào lòng, nhìn khuôn mặt phụng phịu của chúng mà cười tươi, vui vẻ:
" Sao nào? Hết giận chưa? "
Như nhận ra mình bị bắt thóp, Lam Thiên cau mày:
" Mẹ, mẹ cố tình đúng không? "
" Thôi đi mấy đứa quỷ " Cô ghì mặt vào ngực chúng rồi thổi mạnh làm hai đứa trẻ cười sặc sụa. Vừa làm cô vừa nói:
" Chừa chưa? Chừa chưa? "
" Rồi, rồi.... Haha, mẹ ơi!" Lam Thiên và Tử Y cười nắc nẻ trong khi Hạ Tuyết càng được đà lấn tới. Bọn họ hoàn toàn vui vẻ, tuyệt nhiên không để ý tới người thiếu nữ có mái tóc đỏ đứng ngoài cửa ra vào, đang nhìn chằm chằm vào ba mẹ con họ. Trầm tư một lúc, cô gái lên tiếng:
" Ba người thật vui vẻ "
Tiếng nói của cô gái khiến Hạ Tuyết dừng hành động rồi thoáng ngẩng đầu. Trước mắt cô là một mĩ nhân xinh đẹp xuất hiện, áng tóc đỏ rực, thân hình kiều mị, có chút gì đó ngạo nghễ lại thêm nhiều phần ranh mãnh. Quả thật có nét gì đó tương đồng với tên Mặc Lãnh Phong kia.
" Cô là ai? " Hạ Tuyết quay ngoắt thái độ, trở nên lạnh lùng hẳn, nhìn cô gái vừa tiến vào kia mà đề phòng cảnh giác. Người con gái nhận ra ánh mắt không kiêng dè của Hạ Tuyết, bèn chậm rãi tiến lên rồi ngồi xuống trước mặt cô, lên tiếng:
" Tôi là Mặc Dung Di, thư ký của Mặc chủ tịch. "
Cái tên quen thuộc khiến Hạ Tuyết thoáng ồ một tiếng. Tay đặt lên cằm đánh giá cô:
" À, cô là một trong Tam Sắc. Rất hân hạnh được diện kiến. "
_ Mẹ ơi, cô ấy đã chăm sóc bọn con khi mẹ đi vắng đấy ạ! _ Tử Y ngồi bên cạnh thâut thà nói. Mặc Dung Di ngồi đối diện cũng không hiểu gì, chỉ thấy Hạ Tuyết đang chăm chú nhìn Tử Y khua tay, múa chân một hồi. Cuối cùng mới thấy Hạ Tuyết ngẩng đầu:
" Cảm ơn cô đã chăm sóc chúng! Cô rất có ích! "
" Bổn phận của một thư ký thôi! " Cô gái lạnh lùng nói:
" Tôi còn cứ nghĩ cô đã chết ở trong mật thất rồi cơ. Cô rất bản lĩnh, chưa từng một ai bị đưa vào đó mà có thể thoát ra bình an cả. "
"Cám ơn sự quan tâm của cô thư ký Mặc! "
Hạ Tuyết đáp lại thản nhiên khi nhìn vào khuôn mặt tràn ngập sự trào phúng của cô gái. Cô bắt đầu nhếch môi, lòng thầm đánh giá, có vẻ như người phụ nữ tên Mặc Dung Di này cũng chẳng ưa gì cô, đúng là không thể trông chờ gì vào cái nhà chồng này rồi. Suy nghĩ một lúc, Hạ Tuyết mới nói:
" Xin hỏi thư ký Mặc? "
" Cô cứ nói " Cô lãnh đạm
" Cô có vô tình có quan hệ máu mủ gì đó với chủ tịch của cô không? "
Mặc Dung Di nhìn chằm chằm cô, cười lạnh một hồi rồi mới nói:
" Sao cô lại nghĩ vậy, Dương Hạ Tuyết! "
" Cảm giác thôi, hai người rất giống nhau! " Cô thật thà đáp rồi nhún vai.
Câu trả lời của Hạ Tuyết khiến Mặc Dung Di cười thầm một chút, khẽ cúi người cô khẽ nói:
" Đúng vậy, mọi người đều nghĩ tôi chỉ là thư ký của Mặc chủ tịch nhưng quả thực chúng tôi là anh em. "
Mặc Dung Di nói xong rồi lại gác chân quan sát Hạ Tuyết. Rất ít người có thể nhận ra cô là em gái của Mặc Lãnh Phong. Đa phần họ đều nói cô không là thư ký thì cũng là nhân tình của anh. Điều đấy không hề làm cô ngạc nhiên, bọn họ nhìn kĩ cũng không có một điểm chung nào cùng huyết thống. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là cô gái này, chỉ sau một phút gặp cô đã vội khẳng định được mối quan hệ huyết thống của họ. Thật là quá kì lạ rồi!
" Không ngạc nhiên! " Hạ Tuyết cúi đầu, rồi nói với cô gái:
" Vậy hôm nay cô đến để gặp tôi có chuyện gì? Em dâu? "
Sự xưng hô đột ngột đấy khiến khuôn mặt của Mặc Dung Di lộ ra sự chán ghét, dù rất nhạt nhưng cũng đủ làm cho không gian ngập tràn mùi thuốc súng. Khẽ hất cằm, cô nói:
" Không, tôi chỉ muốn cảmh cáo cô! "
" Cảnh cáo sao? Có vẻ thú vị đấy! "
Mặc Dung Di vén mái tóc dài ra sau gáy rồi nhìn hai đứa trẻ trong vòng tay của Hạ Tuyết:
" Hãy biết thân biết phận của mình. Nếu không rất khó sống. Cô có thể là chị dâu của tôi trên dang nghĩa, nhưng hãy nhớ lấy, Mặc gia sẽ không bao giờ chấp thuận cô. Hãy liệu mà bảo vệ tính mạng của mình! "
Nói rồi cô gái đứng dậy, tiến tới chỗ Hạ Tuyết, chìa cho cô ta một cái phong bì màu trắng được viền bằng những đường vàng óng ánh:
" Cho đến lúc đó, tôi mong cô hãy đóng tốt vai diễn Mặc phu nhân của mình! "
Rồi không nói không rằng, Mặc Dung Di mở cửa phòng, bước ra ngoài. Hạ Tuyết nhìn theo mà nheo mắt, chầm chậm mở tấm thiệp. Lam Thiên và Tử Y nhìn qua mà sáng mắt:
" Mẹ ơi, đây chả phải là thiệp mời cho chú ấy sao? Sao lại đưa cho mẹ? "
_ Mà này, hoa văn kia chẳng phải là gắn liền với tập đoàn LS sao?_
" Tập đoàn LS? " Hạ Tuyết cao giọng quay sang Tử Y rồi hỏi lại:
" Con nói gì vậy Y Nhi? "
Tử Y nghe vậy cũng hớn hở nói:
_ Trước đây ông ngoại cũng hay đọc mấy thể loại báo kinh tế. Có một lần con lén lấy đọc của ông thấy có nói LS là một trong những tập đoàn đối tác với công ty của chú Mặc Lãnh Phong đó_
Đối tác!?
Hạ Tuyết chau mày. Nhìn Tử Y rồi lại nhìn tấm thiệp. Lòng cô bỗng nổi lên một dự cảm không lành, thậm chí đến cái tên LS này còn ngập tràn một mối nguy hiểm không rõ. Mặc Lãnh Phong ơi là Mặc Lãnh Phong. Rốt cuộc anh đang có âm mưu gì đây?
***
Trời về khuya, ánh sao sáng lung linh soi rọi mặt đất. Mặc Lãnh Phong mở cửa xe rồi lục tìm chìa khoá, tuy bây giờ có rất nhiều loại khoá tự động chuyên biệt nhưng hắn vẫn thích sử dụng loại khoá cổ điển này.
Mặc Lãnh Phong tra chìa khoá ròii mở cửa bước vào nhà, cả người mệt mỏi, muốn lấy tay nới lỏng cà vạt thì bị những tiếng động nho nhỏ làm cho bừng tỉnh. Khẽ nhíu mày, gương mặt hắn tỏ rõ chút không vui, tiến về phía nơi những âm thanh nhộn nhịp ấy phát ra. Đêm đã khuya, mây cũng ngủ nhưng thứ âm nhạc này lại quá sống động tương phản với màn đêm yên tĩnh.
Đã muộn như vậy mà người đàn bà kia vẫn chưa ngủ sao? Còn bài hát đó...
" I can't stop this feeling, it is stayed on my mine
Girl you got me thirsty for another cup of wine ".
( Hooked on a feeling, một trong những bản nhạc thập niên 80-90 của Mỹ. Mọi ng nghe thử nhưng mình chắc là ko hợp gu nhiều bạn đâu )
" Lạ nhỉ? " Hắn thầm nhủ, đây trả phải bài hát trong bộ CD thập niên 80 của hắn sao? Cô gái kia đang làm gì với bộ sưu tập của hắn vậy? Nghĩ vậy hắn vội cất bước.
Tiếng ca rất nhỏ, cùng tiếng nhạc dập dìu lôi kéo bước chân Mặc Lãnh Phong tiến về phía sofa nơi phòng khách. Tại nơi đó, hắn có thể thấy Hạ Tuyết ngồi trên ghế, cô mặc chiến áo sơ mi đen to đùng, kiểu dáng của đàn ông, tóc xoã dài, đang đong đưa trên chiếc ghế bành mà nương theo điệu nhạc.
Mặc Lãnh Phong quan sát cái bóng lưng của cô. Mới hai ngày trước hình ảnh cô trong biển máu còn đọng trong tâm trí hắn, thế mà giờ đây lại trở nên trắng sạch, tinh khôi, không chút bụi bặm. Thật khiến hắn tò mò, rốt cuộc cô có cái gì mà hắn không thể nắm bắt được.
Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng tiến về phía sau Dương Hạ Tuyết...
Hạ Tuyết ngồi trên sôfa, tay cầm tấm thiệp Mặc Dung Di đưa cho mà cau mày, suy nghĩ một hồi mà vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt.
Tại sao cô ta lại đưa cho cô tấm thiệp này, mục đích để làm gì, trả lẽ muốn cô đi? Nhưng vì sao? Rõ ràng đây là một buổi tiệc mừng sự hợp tác của hai tập đoàn, cô đi không phải là một vấn đề nặng nề sao? Cuộc hôn nhân của họ là một bí mật sao lại phải...?
" Còn chưa ngủ? "
Giọng nói đàn ông ấm nóng phả vào sau cổ khiến Hạ Tuyết hơi rùng mình một chút. Cô nhanh chóng đặt tấm thiệp sang bên cạnh mình rồi quay đầu, đối diện với cặp mắt màu hoàng hôn kia:
" Anh đã về! "
Trong không gian thoang thoảng mùi hơi nước. Mặc Lãnh Phong lúc này mới có dịp nhìn kĩ Dương Hạ Tuyết. Hình như cô vừa tắm xong, vì từ trên cao, mái tóc cô hơi ươn ướt, làn da trắng hồng ửng lên khiến cho mùi bạc hà mỗi lúc một len lỏi trong không trung. Khiến cho dù không muốn nhưng hắn vẫn công nhận, tuy Hạ Tuyết không phải là một người phụ nữ quyến rũ nhưng cô lại có làn da tuyệt đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào hắn mà hắn từng gặp qua.
Nghĩ vậy hắn vội đưa tay, chạm vào bên má của cô, sự trơn mịn và lạnh mát từ đó làm hắn thoáng hài lòng. Nhìn cô, hắn khẽ thì thầm:
" Chờ tôi về sao? Ngoan lắm! "
Rồi hắn nhìn xuống bộ trang phục rộng thùng thình của Hạ Tuyết mà nở nụ cười mỉm:
" Mặc thế này là muốn tôi chú ý đến cô hả?
Hạ Tuyết im lặng, đoạn cô đưa tay mình ra rồi cầm lấy tay của Mặc Lãnh Phong, nhìn thẳng vào mắt hắn. Sự lấp lánh từ đó càng khiến hắn cảm thấy bất ngờ, đoạn cô nắm chặt bàn tay ấy, dõng dạc:
" Tôi xin trân thành xin lỗi vì căn bệng hoang tưởng của anh, mong anh chóng khỏi! "
" Dương Hạ Tuyết " Mặc Lãnh Phong gằn giọng rồi đoạn nắm chặt lấy tay của cô, kéo về phía mình, người phụ nữ này, chỉ biết thách thức hắn.
" Á!!! "
Cơn đau từ cổ tay ập đến, Dương Hạ Tuyết nhíu mày một chút. Mặc Lãnh Phong kéo tay cô quá mạnh, có lẽ miệng vết thương đã nứt ra rồi. Mặc Lãnh Phong dường như cũng nhận ra khuôn mặt khó coi này của cô, bèn thả tay cô ra, lúc này hắn mới nhận thấy mảnh vải bắt đầu loang lổ máu trên tay Hạ Tuyết.
" Buông ra, anh làm tay tôi chảy máu lại rồi! " Hạ Tuyết được đà giằng ra khỏi tay hắn, đoạn bực tức đứng dậy, tiến đến chỗ một cái tủ trong phòng khách. Mặc Lãnh Phong thấy vậy mà lắc đầu, hắn đổi tư thế, ngồi lên ghế sofa, tay thò vào trong túi áo rồi lấy ra một điếu xì gà, đưa lên miệng...
" Bỏ điếu thuốc xuống! "
Giọng nói của Hạ Tuyết khiến hắn toan dừng hành động của mình. Chỉ bất ngờ thấy cô tiến lên, trong tay cầm hộp sơ cứu y tế rồi giằng điếu thuốc ra khỏi tay hắn. Bị giật thuốc bất ngờ, Mặc Lãnh Phong gắt lên, có trời mới biết hắn ghét nhất mọi người ngăn cản thú vui nho nhỏ này của hắn như thế nào:
" Dương Hạ Tuyết cô muốn chết "
" Này ông già, tui tôi cũng muốn anh ung thư phổi chết quách đi cho tôi nhờ nhưng con của tôi mới 6 tuổi. Người lớn hút thuốc trong nhà, chúng sẽ học theo, anh hiểu chưa? "
Mặc Lãnh Phong nhíu mày:
" Cô không phải là mẹ tôi "
" Anh nói đúng " Hạ Tuyết khoanh tay, ngẩng cao đầu nói đầy tự hào:
" Tôi là vợ anh, ông già ạ! "
Bộ mặt cao ngạo đó khiến Mặc Lãnh Phong thoáng im lặng, bất giác hắn giơ tay, kéo thân hình nhỏ bé của Hạ Tuyết lại gần mình. Bị kéo bất ngờ cả người cô lảo đảo rồi ngã vào lòng hắn, muốn đẩy hắn ra lại bị hắn ôm cứng lại. Hết cách, cô đành kêu lên:
" Này anh làm gì thế buông ra! "
" Buông ra! " Mặc Lãnh Phong lặp lại câu nói của cô bằng một cách ngớ ngẩn nhất có thể. Vòng tay hắn mạnh bạo như thép, kéo chặt cô vào lòng, khiến cho lồng ngực nhỏ bé của cô áp sát vào khuôn ngực vạm vỡ, phập phồng kia. Ánh đèn phòng khách hắt lên khuôn mặt của hắn, màu hoàng hôn đẹp đẽ bao trọn hình dáng cơ thể cô. Thật là xấu xa đến đáng sợ:
" Chả phải cô nói chúng ta là vợ chồng sao? Nào để ông xã dạy cho cô về bổn phận của người vợ nhé! "
Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài - Aikaba Hikori