Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 266 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 570 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Chương 166 (2)
uả cầu sáng xanh lục sợ Lâm Nguyệt ra tay lần nữa, nói giọng cực kỳ lo lắng, “Lão phu nói ngươi sống không được, thật sự không phải chỉ có mỗi lão phu tự bạo, mà còn có nguyên nhân khác nữa!”
“Có nguyên nhân khác sao?” Lâm Nguyệt thấy lời ông ta nói chẳng biết đúng hay sai, thốt lên lạnh lùng, “Ngoài ngươi ra, chẳng lẽ ở đây còn có nguy hiểm nào khác sao?”
Giọng Lâm Nguyệt cực lạnh băng, cứ như chỉ cần không nghĩ thì ra tay bất cứ lúc nào vậy, quả cầu sáng xanh lục nghe thấy lời nàng, trong tâm cầu buông lỏng xuống, nói giễu cợt, “Nguy hiểm khác sao? Đâu chỉ là nguy hiểm chứ! Bé con, ngươi nói năm đó vì sao lão phu chết nào? Ngươi có thể đi đến nơi đây, chẳng qua là vận khí tốt mà thôi! Nếu không phải là bởi lão phu năm đó ở chỗ này phá không ít cơ quan trận cấm, ngươi cho là ngươi có thể thuận lợi đi tới đây bình yên vô sự sao?”
“Vì sao ngươi chết có liên quan gì ta đâu?” Lâm Nguyệt không hề bị lay động, cười lạnh nói, “Kẻ bày ra thế cục này, chỉ sợ đã sớm tan thành mây khói, ai cũng như ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói của ngươi mà có thể lừa được ta sao?”
“Lừa gạt ngươi ư? Làm vậy lão phu được lợi gì chứ?” Thấy Lâm Nguyệt không tin lời ông ta, quả cầu sáng xanh lục rõ ràng tức giận vô cùng, cả giận nói, “Mặc dù lão phu sợ chết, nhưng vẫn chưa tới mức nói chuyện giật gân! Nếu không phải ngươi nghe lão phu nói, vậy thì đợi cùng chết chung với lão phu vậy!”
Nghe lời quả cầu xanh lục nói, Lâm Nguyệt trầm mặc không đáp, lát sau, mới nói thản nhiên, “Được, ta tạm thời nghe ngươi nói, xem ngươi có thể nói tới mức nào đây!”
Quả cầu xanh lục thấy Lâm Nguyệt chịu nghe lời mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua hắn không nói ngay, mà làm tốt công tác chuẩn bị, rồi mới chậm rãi nói, “Bé con, ngươi từng nghe quá lá điệp hoa la đậu phụ chưa?”
“Lá điệp hoa lan đậu phụ? Chưa từng nghe thấy!” Lâm Nguyệt nhíu nhíu mày, nói thản nhiên, “Đây chính là liinh thảo ư?”
Nàng là luyện đan sư, với những linh thảo và linh hoa hiểu rất rõ, nhưng loại lá điệp hoa lan đậu phụ thì nàng lại chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Cũng có thể miễn cưỡng coi là một loại linh thảo, chẳng qua, loại lá điệp hoa lan đậu phụ này lại khác hẳn với các linh thảo khác, bởi vì nó là một loại độc thảo (cỏ độc)!”
“Độc thảo ư?” Lâm Nguyệt giật mình, không biến sắc bảo, “Chẳng lẽ năm đó ngươi chết là có liên quan tới loại lá điệp hoa lan đậu phụ này?”
“Đúng vậy!” Có lẽ là vì nhớ tới quá trình chết thảm năm đó, quả cầu xanh lục nói hơi kích động, “Năm đó lão phu nhất thời không cảnh giác, bị dẫn dụ tiến vào đây, đi thẳng một mạch, lão phu tự phụ có tu vi cao thâm, cũng không coi những trận cấm cơ quan kia ra gì, mãi cho tới khi cuối cùng xông vào chỗ thạch thất này…”
Nói đến đây quả cầu xanh lục dừng chút, nếu không phải hiện giờ hắn chỉ là một thoáng thần hồn, Lâm Nguyệt dường như có thể nhìn thấy hơi thở phẫn nộ của hắn, bởi vậy có thể thấy, chuyện năm đó xảy ra quả thật khiến hắn tức giận vô cùng.
“Chỗ thạch thất này nhìn thế nào cũng vừa mắt lắm, cũng chẳng có gì, lại không biết tâm tư người bố cục ác độc tới mức nào, nếu hắn không bày ra mầm mống lá điệp hoa lan đậu phụ ở chỗ thạch thất này! Loại mầm mống lá điệp hoa lan đậu phụ thường ngủ say trong thạch thất, nếu có người tiến tới không làm kinh động nó, thì cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là tâm tư người bày thế cục này cực độc ác, chỗ thạch thất này vốn là một cơ quan, tu sĩ chỉ cần có thể vào nhưng không thể ra, sau khi người ta đi vào, cửa thạch thất sẽ tự động phong kín, đem vây chết người ta ở chỗ này! Nếu người bên trong muốn rời khỏi, nhất định phải phá vỡ thạch thất!”
Nói đến đây, giọng quả cầu xanh lục trở nên sắc nhọn, “Năm đó lão phu chính là muốn dùng sức mình, phá vỡ thạch thất này, ai ngờ, vì hành động ấy khiến thạch thấn chấn động, làm kinh động lá điệp hoa lan đậu phụ trong lòng đất, cuối cùng dẫn đến uổng công mất mạng!”
“Ngươi có thể duy trì thần hồn vạn năm bất diệt, chắc hẳn tu vi năm đó không tầm thường rồi nhỉ?” Ánh mắt Lâm Nguyệt chợt lóe hỏi chậm rãi.
“Đó là dĩ nhiên, năm đó lão phu là tu vi đỉnh hóa thần, chỉ suýt nữa thì có thể phi thăng, nếu không phải mất đi thân thể, thần hồn lại bị vây chặt ở nơi này vạn năm, sao có thể để mặc cho con kiến hôi như ngươi chỉ vẻn vẹn có trúc cơ kỳ làm nhục nhã như thế chứ?”
Giọng quả cầu xanh lục hơi đắc ý, lại có chút cô đơn, cũng có chút ý tứ nhớ lại năm đó.
“Vậy lá điệp hoa lan đậu phụ đến cùng là kịch độc thế nào vậy? Thậm chí cả một tu sĩ hậu kỳ hóa thần cũng không ngăn được là sao?’ Nghe thấy lời quả cầu xanh lục nói, trong lòng Lâm Nguyệt cả kinh!
“Là kịch độc tới mức nào à? Ha ha ha…” Quả cầu xanh lục cất tiếng cười to, trong giọng ngập tràn giễu cợt, “Vạn năm trước lá điệp hoa lan đậu phụ ở giới tu chân là thứ vô số tu sĩ nghe thấy mà biến sắc đó! Bé con, ngươi có từng nghe quả mười loại hương độc hiếm thấy thượng cổ bao giờ chưa?”
Mười loại hương độc hiếm thấy thượng cổ!
Trái tim Lâm Nguyệt đập bình bình, cố ép sự mừng rỡ khổng lồ trong lòng lại, lặng lẽ hỏi, “Dĩ nhiên ta đã từng nghe thấy mười loại hương độc thượng cổ hiếm thấy rồi, chẳng lẽ lá điệp hoa lan đậu phụ cũng là một trong mười loại hương độc thượng cổ đó sao?”
“Đúng vậy, mười loại hương độc thượng cổ hiếm có, là mười loại hoa kịch độc từ thời thượng cổ, lá điệp hoa lan đậu phụ đứng hàng thứ tư trong đó, là thứ độc tố kịch độc vô cùng, bá đạo cực kỳ, nếu ngửi thấy mùi hương hoa, sẽ bị trúng độc, nếu hít những hương độc kia vào, kể cả tu sĩ hóa thần cũng không tránh được kết cục bỏ mạng!”
Đi mòn gót giày chẳng tìm được, thế mà lại thấy chẳng tốn tí công sức nào! Đây chính giờ phút này trong lòng lâm Nguyệt nở hoa. Hiện giờ tu vi của nàng đã là đỉnh trúc cơ hậu kỳ, vốn đang lo không tìm được hương độc, rồi không còn cách nào tu luyện tiếp được nữa, hiện giờ loại hương độc này ở trước mắt, sao nàng không vui sướng chứ?
Trước nàng xâm nhập vào đây cũng chẳng qua chỉ ôm tâm lý thử một lần thôi, hy vọng có thể ở trong chỗ di tích này có thể tìm được manh mối liên quan hương độc, ai ngờ, ở đây lại gặp được niềm vui mừng ngạc nhiên lớn đợi nàng thế chứ!
Thật sự đúng lúc muốn ngủ lại gặp được kẻ đưa cho gối đầu, loại hương độc này tới đúng lúc, cũng không uổng công nàng mạo hiểm đến đây một lần.
“Bé con, năm đó mặc dù lão phu chết ở chỗ này, nhưng vạn năm nay, thần hồn lão phu vẫn đang nghiên cứu loại lá điệp hoa lan đậu phụ này, vạn năm trôi qua, thực ra lão phu cũng đã ra cách đối phó với loại chất độc đó, nếu ngươi tha cho lão phu, lại hứa sau khi rời khỏi chỗ này giúp lão phu tìm một thân thể đoạt nhà, lão phu sẽ nói cho ngươi cách rời khỏi thạch thất này, đồng thời những bảo vật lão phu cất giữ trong thạch thất cũng chia một nửa cho ngươi, thấy thế nào?”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Lâm Nguyệt nói lạnh lạnh. Lão già này còn muốn dùng cách rời đi này để uy hiếp nàng, lại không biết rằng nàng vốn không sợ, nếu nàng muốn rời khỏi chỉ cần tiện tay bày ra một truyền tống trận là có thể rời đi được, cần gì phải phiền toái như thế, giữ lại một mối họa lớn bên cạnh chứ?
Chẳng qua đối phương vẫn trong thức hải của nàng, vì đề phòng chẳng may, nàng vẫn không nên chọc giận hắn, đợi đối phương rời khỏi thức hải, ra tay thu dọn hắn lần nữa cũng không muộn!
Trong lòng Lâm Nguyệt tính toán, nhưng lại nghe thấy quả cầu xanh lục hừ nói, “Nếu ngươi giết lão phu, ngươi cũng không sống được đâu! Không có lão phu, ngươi cho là ngươi có thể rời khỏi nơi này đi sao? Loại lá điệp hoa lan đậu phụ kia sao để một kẻ trúc cơ tu sĩ ngươi đối phó nổi chứ? Bé con, lão phu vẫn khuyên ngươi làm việc đừng nóng vội quá mới tốt, miễn cho tới lúc đó có hối hận cũng không kịp!”
“Ngươi chắc chắn có cách rời khỏi nơi này đi sao?” Lâm Nguyệt vừa nghĩ vừa nghĩ vừa mở miệng hỏi.
“Hừ, chẳng lẽ lão phu còn dám lừa ngươi chắc? Mặc dù hiện tại lão phu chỉ tồn tại ở trạng thái thần hồn, nhưng dù sao lão phu vẫn là tu sĩ hóa thần, những kiến thức kia tu sĩ trúc cơ như ngươi cũng còn kém xa! Giữ lại tính mạng lão phu, chỉ biết là có chỗ tốt với ngươi thôi!”
Thấy Lâm Nguyệt nhả ra, quả cầu xanh lục mừng rỡ trong lòng, song vẫn nói hầm hừ.
“Được, đã vậy, ta sẽ thả ngươi ra ngoài, nhưng ngươi tốt nhất đừng có giở trò gì, nếu không….Hừ!”
Lâm Nguyệt nói mấy câu không cam lòng, sau đó ý nghĩ vừa động, những sương mù màu đỏ đang vây chặt quả cầu xanh lục chủ động tách ra, tạo thành khe nhỏ.
“Hừ!”
Trung tâm quả cầu xanh lục mừng như điên, hừ một tiếng, chẳng chút do dự lao vọt tới khe hở, mắt thấy quả cầu xanh lục sẽ lao ra khỏi biển ý thức, thậm chí quả cầu xanh lục đã nghĩ thế, sau khi thoát khốn sẽ nghĩ cách đối phó Lâm Nguyệt ra sao.
Song đúng lúc này, hắn vừa lao ra, đột nhiên cảm giác trong đầu một trận choáng váng ập tới, đột nhiên quả cầu xanh lục chợt lóe, cả quả cầu xanh lục bị nhốt trong đám sợi tơ đỏ, lảo đảo một cái, lại cảm thấy bản thân căng thẳng, đã rơi thẳng vào trong một chưởng.
“Ngươi, ngươi làm gì thế! Ngươi đừng quên, ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được đâu!” Quả cầu xanh lục bị từng sợi tơ màu đỏ quấn quanh, độc tố theo từng sợi tơ xâm lấn cắn nuốt thần hồn hắn, lập tức quá sợ hãi, cũng không cố chịu nổi từng đợt cắn đau nhức, kêu lên thất thanh.
“Năm đó ngươi chết bởi mười loại hương độc thượng cổ, chẳng lẽ ngươi không biết những sương mù màu đỏ này là thứ gì sao?” Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn quả cầu bị vây chặt trong tay, cười nói.
“Này, đây là gì thế?” Nhìn thấy bên môi Lâm Nguyệt vui vẻ, quả cầu xanh lục lập tức thấy trong lòng bất ổn.
“Ngươi dã từng nghe qua Phấn Tố Hoa chưa?”
“Mười loại hương độc nhất, là phấn tố hoa đứng hàng thứ bảy sao/” Giọng quả cầu xanh lục vống cao lên, tiếng sắc nhọn vang trong thạch thất. “Cái này không thể nào! Nếu là Phấn Tố Hoa, sao ngươi có thể sống được cho tới giờ chứ! Phấn tố hoa mặc dù không bằng kịch độc của lá điệp hoa lan đậu phụ, nhưng độc tố này ngay cả ta lúc ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không dám dính vào, sao ngươi có thể mà chẳng trúng độc vậy, lại còn thu lại để mình dùng chứ?”
“Thế gian này chẳng có thứ gì là không thể cả!” Giọng Lâm Nguyệt nói trôi chảy, nàng tu luyện vốn là độc công, lại có gì mà không thể chứ?
“Ta biết rồi!” Quả cầu đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, kêu lên hoảng sợ, “Ngươi, ngươi là người môn Lưu Hương, chỉ có những nữ tu môn Lưu Hương ấy mới có thể khống chế hương độc, chẳng trách chẳng trách mà ngươi biết rõ nơi này có lá điệp hoa lan đậu phụ cũng không sợ, thì ra là vậy…”
Lâm Nguyệt hơi kinh ngạc cau mày, rồi rất nhanh hiểu ra, thần hồn này vốn là tu sĩ thượng cổ, hắn biết rõ tông môn Lưu hương cũng không lạ, dù sao vạn năm trước, đạo Lưu Hương cũng chưa bị diệt sạch.
“Ngươi, ngươi…” Quả cầu xanh lục hoảng sợ mãi, định nói điều gĩ nữa, những Lâm Nguyệt đã không muốn dây dưa nhiều với hắn, đầu ngón tay khẽ vẩy một linh quyết, sau đó điểm nhẹ lên quả cầu, vận chuyển thuật sưu hồn, hồn sưu.
Một lát lau, Lâm Nguyệt thu tay lại, sau đó đầu ngón tay bóp mạnh một cái, trực tiếp bóp nát quả cầu xanh lục thành tro bụi!
“Rõ ràng là tu sĩ môn phái Như ý thời thượng cổ, nếu có thể thu cho mình sử dụng thì cũng không sai, tiếc là kẻ này tâm thuật bất chính, tâm tư ác độc, không thể nuôi hổ làm loạn được!”
Lâm Nguyệt ấp úng nói ra, sau đó nhắm hai mắt lại khoanh chân ngồi xuống điều tức, thuận tiện tiêu hóa những tin tức đã lục soát kia, quả nửa nén hương, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, trên mắt lóe lên tia vui mừng, “Quả nhiên là mười loại hương độc hiếm có, thật sự đi mòn gót giày mà chẳng tìm được, đến lúc không tốn tí công sức lại thật sự thu hoạch được không ít, nghe nói, tu sĩ hóa thần thượng cổ thích nhất mở ra các động phủ bảo tàng ở các nơi, tiếc là tu vi ta có hạn, chẳng cách nào lấy được toàn bộ tin tức, chẳng qua…”
Lâm Nguyệt trầm ngâm, trong lòng bất giác hơi tiếc hận, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Chuyến đi này có thể lấy được hương độc thượng cổ đã là thu hoạch lớn rồi, đừng nói gì, người đó lúc trước vẫn lạc tại đây, ngoài bảo vật di tích ra, những thứ tùy thân người đó mang theo bên người cũng có, nàng lấy được nhứng thứ đó đã có phúc khí lớn rồi, thân là tu sĩ, không thể có lòng tham quá mức…
Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Nguyệt kích động cũng dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu trầm tư xem làm cách nào để làm việc. Tài liệu có liên quan tới lá điệp hoa lan đậu phụ lúc nàng vừa sưu hồn cũng biết không ít.
Lá điệp hoa lan đậu phụ là một trong mười loại hương độc thượng cổ, nói là thực vật, thực ra hoàn toàn giống như vật còn sống vậy, lá điệp hoa lan đậu phụ thích nhất là sinh trưởng trong hoàn cảnh tối om, bình thường thì co sâu lại dưới lòng đất, rất khó tìm tung tích, chỉ khi mặt đất phát sinh chấn động khổng lồ, hoặc linh khí rung chuyển mới có thể bị kinh động, nếu lá điệp hoa lan đậu phụ bị kinh động, sẽ nhanh chóng sinh trưởng, hơn nữa chỉ ngắn ngủn trong mười giây nở hoa, tỏa ra độc tố bản thân, đến bảo vệ mình.
Hoa này tính độc cực mạnh, hơn nữa lại là độc tố bá đạo, lại giỏi về ẩn núp mình, trong mười loại hương độc thượng cổ hiếm có, nó đứng hàng thứ tư, nhưng là loại kịch độc khó tìm nhất, kể cả thời kỳ thượng cổ, lúc Lưu Hương môn đang ở thời điểm cực thịnh cũng không có nhiều người có thể tìm được lá điệp hoa lan đậu phụ, chứ đừng nói tới giới tu chân bây giờ!
Chính là bởi lá điệp hoa lan đậu phụ cực ít xuất hiện, nên trong tài liệu có ghi lại không nhiều, khiến Lâm Nguyệt chẳng biết gì với lá điệp hoa lan đậu phụ cả. Với mười loại hương độc thượng cổ hiếm có, bản thân Lâm Nguyệt kể cả thêm Phấn Tố Hoa mới chỉ có biết ba bốn loại trong đó mà thôi, còn năm sáu loại hương độc khác thì chẳng có dấu vết nào mà tìm.
Trước khi đến di tích này, nàng chẳng qua hy vọng có thể tìm được manh mối liên quan, lại không ngờ được ở chỗ này tìm được mười loại hương độc thượng cổ bên trong, loại lá điệp hoa lan đậu phụ là khó tìm nhất lại không thể không nói, đúng thật vận khí nàng quả thật rất tốt.
Có loại độc tố của lá điệp hoa lan đậu phụ này, khiến nàng có thể suy tính tới chuyện kết đan được rồi, tiếc là linh khí trong gian thạch thất này cũng không dày, hơn nữa cũng không đủ an toàn, nếu cuối cùng không lấy được hương độc, nàng đánh cuộc có thể tính toán ở lại đây kết đan…
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, đem những tư liệu liên quan tới lá điệp hoa lan đậu phụ trong đầu suy nghĩ cẩn thận một lượt, lúc này mới đứng lên nhìn quanh hang động, đầu ngón tay vừa động, dương lưỡi đao trong nháy mắt xuất hiện, sau đó chẳng chút do dự vung hương lưỡi đao lên, bổ mạnh lên vách tường đá thạch thất!
Một tiếng nổ ầm vang lên, ngay lúc Lâm Nguyệt hạ một kích, toàn bộ thạch thất như bị chấn động kịch liệt, theo tiếng động kinh thiên động địa, vừa rồi trên mặt đất còn không nhìn thấy vật gì, rất nhanh bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy có thể thấy một gốc cây xanh lục xuất hiện, những thực vật kia cực nhanh lan tràn trong thạch thất.
Từ lúc chồi non bắt đầu hình thành rồi dần trưởng thành một gốc có dây keo tươi tốt, chẳng qua chỉ có mấy giây, trên dây leo xuất hiện nụ hoa mà hồng lam, sau đó bằng mắt thường nhìn thấy tốc độ từng cánh hoa mở ra, sau khi toàn bộ nở rộ, ở giữa xuất hiện tâm hoa (Nhụy hoa).
Theo hoa nở rộ, cả thạch thất bị bao trùm một mùi hương hoa nồng nặc. Nhìn đóa hoa mầu hồng lam nở rộ toàn bộ thạch thất, bên môi Lâm Nguyệt khẽ cong lên cười vui vẻ, hai tay nhanh chóng kết quyết, vận chuyển công pháp cực nhanh thu lại lại độc tố bay loạn trong không khí ngưng lại..
Ở một thông đạo khác.
Một tiếng nổ ầm vang lên, một trận pháp lại bị cưỡng chế phá vỡ. Sắc mặt Toàn Tuyết tái nhợt cầm phi kiếm trong tay, dựa vào bên vách thở hổn hển, hai đầu lông mày nhíu lại ngập tràn mệt mỏi.
“Không biết lâm tiên tử hiện giờ thế nào rồi, những thứ liên hoàn trận chết tiệt này, nếu không mau chóng tìm ra sơ hở, chỉ sợ bị vây chặt sống chết ở chỗ này mất thôi!”
Thì ra Toàn Tuyết sau khi tiến vào lối đi này, cũng giống lâm Nguyệt rất thuận lợi thấy lối ra, chẳng qua lối ra hắn đi ra, lại là một sơn động có địa hình cực kỳ phức tạp, trong sơn động này được người ta bày ra vô số trận cấm, bẫy rập.
Thực ra uy lực của những trận cấm này cũng không được coi là lợi hại lắm, nhưng cứ một cửa lại đón một cửa trận liên hoàn, nếu hắn muốn tiếp tục tiến lên trước, nhất định phải phá giải được những trận pháp này mới được, nếu không phá trận, cũng sẽ bị vây trong trận. Rơi vào đường cùng, Toàn Tuyết đành quyết giữ vững tinh thần phá trận đến cùng.
Toàn Tuyết với trận đạo không tinh thông cho lắm, hắn nghĩ muốn phá trận chỉ có thể dựa vào sức mạnh cưỡng chế phá trận, từ đó, nhìn có vẻ đơn giản, thực ra cực kỳ bất lợi với hắn, dù sao trận pháp chỗ này chằng chịt, đừng nói là hắn, mà cả tu sĩ hóa thần có tới, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng sẽ bị mệt tới chết, huống chi hắn mới chỉ là tu vi Trúc cơ kỳ!
Thật ra lúc mới bắt đầu, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn, ở đây có nhiều trận pháp như thế, cùng lắm hắn phá một, thì nghỉ chút, đợi linh lực khôi phục lại rồi mới tiếp tục phá tiếp là ổn, như vậy mặc dù chậm chút, nhưng cũng không phải không có hy vọng.
Song hiện thực tàn khốc nhanh chóng phá vỡ ý nghĩ tốt đẹp kia, ở trong trận cấm này, nhưng chút linh khí cũng không có, nguyện vọng hắn muốn tự động khôi phục linh lực cũng thất bại hoàn toàn, muốn khôi phục lại linh lực, chỉ đành dựa vào linh thạch và đan dược hắn mang theo bên mình, nhưng cứ thế mãi, chỉ sợ có nhiều linh thạch đan dược cũng sẽ dùng hết, đến lúc đó đợi hắn là bị vây chết hoàn toàn ở chỗ này, vĩnh viễn cũng không ra được!
Nghỉ một lát, Toàn Tuyết lại đứng lên, giơ phi kiếm trong tay lên, chém mạnh vào trận cấm trước mặt!
Lại một tiếng nổ vang lớn, một trận ánh sáng chói lòa mấy cái, sau đó biến mất hoàn toàn, trước mắt lại xuất hiện một vách tường màu xám, cũng chẳng có đường.
“Lại là dạng này…”
Toàn Tuyết thở hồng hộc dựa vào vách tường, nghiến răng trèo trẹo nói. Trước hắn từng phá nhiều trận cấm như thế, cứ sau khi phá trận lại xuất hiện vách tường, khiến hắn không thể không quay đầu lần tìm đường ra lần nữa.
Chuyện như thế hắn gặp tới năm sáu lần, khiến cho hắn căm tức mãi.
“Chết tiệt, lối ra đến cùng ở chỗ nào!” Hung hăng chửi bới mấy câu, Toàn Tuyết không kìm chế nổi cơn nôn nóng phẫn nộ trong lòng, lại bổ một nhát kiếm mạnh lên vách đá!
Một kiếm chém rụng, lại nghe một tiếng nổ vang lần nữa, sau đó nghe rầm một cái, hòn đá rơi xuống phía Toàn Tuyết ào ào như mưa, Toàn Tuyết giật minh, lanh tay lẹ mắt nhảy tránh, may hắn nấp nhanh, nếu không cũng bị những đợt tro bụi vùi lấp khiến người chật vật hết chịu nổi.
“Đây là?’ Sau khi tỉnh táo, Toàn Tuyết kinh ngạc nhìn thấy đằng sau đống đá chồng chất có một cửa động.
Cửa động này xuất hiện trên vách đá, cao ước chừng khoảng nửa người, bên trong tối đen, sâu không lường được.
“Trên vách đá này sao lại xuất hiện cửa động nhỉ?” Toàn Tuyết nhíu mày, cẩn thận đánh giá hồi lâu, trên mặt đột nhiên lộ ra mấy tia vui mừng, “Đây chẳng lẽ là đường ra sao? Nếu đúng, thật giảm bớt công phu của ta không ít!”
TRầm ngâm một hồi, Toàn Tuyết quyết định đi vào trong động nhìn chút, dù sao không tính là lối ra cũng còn tốt hơn nhiều so với cứ bị vây chặt ở chỗ này!
Trong lòng có quyết định, Toàn Tuyết không do dự nữa, dùng thần thức lục soát một lượt, sau khi không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào, thì hạ thấp người chui vào trong động.
Sau khi tiến vào động, Toàn Tuyết mới phát hiện ra lối đi ở đây rất nhỏ hẹp, lối đi uốn lượn con dài tít xuống dưới. Toàn Tuyết đi thẳng một mạch theo lối đi, không rõ là đi bao xa, cuối cùng thấy ở cuối lối đi có ánh sáng mơ hồ phát ra.
Thấy ánh sáng, Toàn Tuyết chân bước nhanh hơn, lao mạnh từ trong thông đạo lao ra!
“Chỗ này là?” Nhìn cảnh sắc trước mặt, đôi mắt Toàn Tuyết co rút lại, kêu lên thất thanh, “Những thứ này tất cả đều là linh thạch!”
Đây là một thạch thất ước chừng khoảng hơn mười mét vuông, trong thạch thất, có một chiếc giường đá với các bàn ghế, còn Toàn Tuyết thấy vui nhất là, những giường đá và đồ dùng gia đình ấy lại toàn bộ dùng linh thạch khắc thành.
Linh thạch thượng phẩm, thực ra ở giới tu chân cũng gặp không ít, nhưng phần lớn chỉ nhỏ như nắm tay trẻ con, mà to như vậy, lại có thể điêu khắc thành giường và đồ dùng gia đình bằng linh thạch thượng phẩm là chưa từng có từ trước tới nay, đến cả nghe cũng chưa từng nghe qua!
“Có những linh thạch này, lần này coi như ta đi chuyến này cũng không tệ!” Nhìn những thứ bàn ghế tràn trề linh khí kia, khóe môi Toàn Tuyết khẽ cong lên vui sướng.
Sau ba canh giờ, ở một hòn đảo nhỏ hoang vu trong Nội Hải nào đó, đột nhiên truyền tới một tiếng nổ rung trời, theo tiếng nổ, một thân ảnh ngất trời văng ra, Toàn Tuyết đứng yên trên không trung, nhìn xuống phía dưới, mắt chợt lóe lên, đột nhiên khoát tay, đem phi kiếm nhắm ngay vào cửa động phía dưới đâm xuống!
Lại một trận nổ ầm ầm vang lên rung trời, sau trận đất núi rung chuyển, lỗ cửa động hắn đi ra đã hoàn toàn bị sụp đổ đất bao phủ, cũng che giấu hoàn toàn dấu vết trước mắt.
“Lâm tiên tử, nếu ngươi còn sống, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc mà thôi!” Giọng Toàn Tuyết lạnh băng vang lên chậm rãi, sau đó vung tay áo lên, trong nháy mắt hướng không trung bay đi, nhanh chóng biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Nhược Nhi Phi Phi