If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 266 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 570 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Môn Phái Tỷ Thí 4
hật sự, đã làm nàng ta không còn bị lừa nữa. Trong lòng Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh Tuyết xảo trá mà tàn nhẫn, mặc dù Diệp Chân chân trong lòng cũng là kẻ có tính toán, nhưng lòng lại không độc ác như Diệp Khuynh tuyết, nếu không có trận tỉ thí lần trước bị Diệp Khuynh tuyết làm nhiễu loạn tinh thần, như vậy kết quả tỉ thí cũng có thể nghĩ ra.
Trong lòng nàng cũng chẳng coi trọng Diệp Chân Chân, cũng không cho rằng Diệp Chân chân sẽ thẳng trận tỉ thí này, nhưng dù sao tu vi Diệp Chân Chân coi cũng không tệ, nếu bình thường nàng ta phát huy hết mình, Diệp Khuynh Tuyết muốn thắng cũng khó mà dễ như thế!
Gia tăng chướng ngại cho Diệp Khuynh tuyết, làm tiêu hao thực lực nàng ta, phải cố làm hết sức mình, đây mới là mục đích chính của Lâm Nguyệt.
“Xem kìa, cuối cùng Tuyết tiên tử cũng phản kích rồi!”
Một tiếng thét lên kinh h ãi, để Lâm nguyệt chú ý lôi đài lần nữa chỉ thấy trong khoảng khắc ngắn ngủn, tình thế trên lôi đài đã có thay đổi, Diệp Khuynh Tuyết né tránh tao nhã trong bóng kiếm của Diệp Chân Chân, động tác càng ngày càng ổn, đã không còn hoảng loạn như lúc đầu nữa, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng phản kích lại.
Lâm Nguyệt nhìn thân pháp hư vô như quỷ mị kia của Diệp Khuynh Tuyết, vẻ mặt dần trở nên nặng nề. Cho dù nàng không thích Diệp Khuynh Tuyết đi chẳng nữa, vẫn phải thừa nhận đúng thật là thực lực Diệp Khuynh Tuyết không tầm thường.
Ít nhất, nhưng tốc độ thân pháp Diệp Khuynh Tuyết vậy, trừ phi là tu sĩ Phong Linh, tu sĩ bình thường vốn không thể làm được, nhưng Diệp Khuynh Tuyết lại hết lần này tới lần khác làm được!
Mọi người ở đây đều nhìn thân pháp mờ mịt kia của Diệp Khuynh Tuyết trầm trồ khen ngợi, tình thế trên đài lại có thay đổi, Diệp Chân Chân dùng kiếm đột nhiên cũng thay đổi, so với tốc độ vốn có cũng nhanh không chỉ một lần, hơn nữa uy thế kinh người, mang theo từng đợt ánh sáng, ánh kiếm sáng loáng dần tụ lại, rồi tạo thành một thanh kiếm hư ảo khổng lồ trên không, chém thẳng mạnh về phía Diệp Khuynh Tuyết!
“Đây là Diệp gia hàng ma kiếm, chắc Tuyết tiên tử phải thua rồi…” chứng kiến bóng kiếm hư ảo trên không trung, có người kêu lên.
“Hóa ra đây chính là tiên pháp hàng ma của Diệp gia a, quả nhiên là lợi hại, lần này chỉ sợ Tuyết tiên tử gặp nạn rồi…”
Nhìn vẻ mặt ngập tràn sắc tàn nhẫn trên đài của Diệp Chân Chân, còn có Diệp Khuynh Tuyết bị bức tới rất chật vật, lông mày Lâm Nguyệt nheo chặt lại thành đường thẳng, nàng cảm giác có chút không ổn.
Theo ấn tượng nàng hiểu Diệp Khuynh Tuyết rất rõ, dù mấy trận tỉ thí trước Diệp Khuynh Tuyết cũng không xuất ra thực lực thật sự, nhưng cũng không đến mức yếu tới thế, nàng tuyệt đối không tin, đây là thực lực chân chính của Diệp Khuynh Tuyết!
Hai tròng mắt Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Tuyết, cứ như muốn tìm ra được chút gì đó. NHưng thật đúng là đã bị nàng phát hiện ra, bóng kiếm trên không trung đột nhiên bị đánh rớt trong nháy mắt, nàng nhìn thấy khóe môi Diệp Khuynh Tuyết cong lên, gần như nở nụ cười.
“Không ổn!”
Lâm Nguyệt trong nháy mắt kịp phản ứng, đang định truyền âm nhắc nhở Diệp Chân Chân, nhưng đã muộn, chỉ thấy Diệp Khuynh Tuyết trong gang tấc bóng kiếm đó chém xuống, thân hình mềm mại khẽ nhoáng một cái, ngay sau đó thoáng lộ ra thần sắc thất kinh, hai tay nhìn có vẻ bối rối thực ra đang nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một tia sáng lóe lên như chớp phát ra từ người nàng ta, quét thẳng tới pháp khí Diệp Chân chân đang thao túng.
Ánh sáng lướt đi, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của Diệp Chân Chân, thân thể mềm mại trong nháy mắt bị đánh bay, đập nặng nề xuống đất.
Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến chung quanh chợt trở nên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh trước mặt này, thậm chí cả trưởng lão trọng tài cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
“Phụt”
Diệp Chân Chân giãy dụa phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhìn chằm chặp Diệp Khuynh Tuyết một lúc, sau đó không chỗng nổi nữa, ngất đi.
Lúc này người chung quanh mới hồi phục lại tinh thần, trưởng lão trọng tài chẳng quan tâm tới tuyên bố thắng thua, đã vội vàng gọi người tới mang Diệp Chân Chân đi chữa thương.
Còn Diệp Khuynh Tuyết vẫn đứng trên lôi đài dường như cũng sợ ngây người, lúc đợi người ta mang Diệp Chân Chân khiêng đi, vẻ mặt nàng ta mới hoảng loạn bò dậy từ trên lôi đài, chắc định chạy xuống, trong miệng không ngừng kinh hoảng kêu lên, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội không cố ý…”
Diệp Khuynh Tuyết bị trọng tài trưởng lão ngăn lại, tuyên bố kết quả tỉ thí.
“Ta, ta thật không cố ý mà, nếu như tỷ tỷ có chuyện gì, ta biết làm sao đây?” Nghe thấy trưởng lão trọng tài tuyên bố mình thắng trận tỉ thí, Diệp Khuynh Tuyết vẫn thất kinh giải thích, thậm chí tới mức nước mắt rớt xuống, “Ta thật không rõ sao lại vậy nữa, ta chỉ sợ hãi, ta không biết sẽ làm tỷ tỷ bị thương…”
Thấy nàng có bộ dáng điềm đạm đáng yêu thế, vừa kinh vừa sợ, thậm chí còn đau lòng rơi lệ, phần đông chúng ta đều đồng tình với Diệp Khuynh Tuyết. Dù sao vừa rồi Diệp Khuynh Tuyết che giấu rất kỹ, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy nàng ta bị Diệp Chân Chân ép sát từng bước, hơn nữa Diệp Chân Chân không để ý gì tới tình tỷ muội cứ dùng hàng ma kiếm ác như thế giễu cợt, vì thế mọi người đều thấy Diệp Khuynh Tuyết bị ép bất đắc dĩ mới phản kích, cũng không phải thật lòng muốn làm tổn thương tỷ tỷ của mình.
Đã có chủ ý hay này, hơn nữa nhìn Diệp Khuynh Tuyết có vẻ thuần khiết sợ hãi, dĩ nhiên là tin lời nàng ta rồi.
NHưng Diệp Khuynh Tuyết dù có trình diễn khá hơn, dù cho có lừa gạt tất cả mọi người, nhưng lại không lừa được Lâm Nguyệt, trong mắt Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh Tuyết quả thật dối trá tới cực điểm, nàng ta cũng không sai, vừa rồi lúc trọng tài trưởng lão tuyên bố Diệp Khuynh Tuyết thắng, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia đắc ý, còn có dù nàng ta thoạt nhìn có vẻ rất đau lòng song khóe môi nàng ta lại cong lên bán đứng nàng ta.
Giờ phút này Lâm Nguyệt trong lòng càng thêm khẳng định chắc chắn, Diệp Khuynh Tuyết cố ý, nàng cũng không phải bị ép mà đánh trả, mà chân chính hạ sát thủ!
Nhìn Diệp Chân Chân sắc mặt trắng bệch, hôn mê được người ta khiêng đi, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài, Diệp Chân Chân vẫn vị tính toán, Diệp Khuynh Tuyết không hổ là nữ chính, phần ẩn nhẫn này, tâm cơ này, đúng thật khiến người khác thấy kinh hãi.
Rõ ràng muốn giết chết tỷ ruột là nàng ta, Diệp Chân Chân bị thương nặng sống chết chưa rõ, nhưng nàng ta lại có thể duy trì vẻ giả nai dối trá hoàn mỹ kia, khiến cho ai cũng cảm thấy nàng ta là cô gái lương thiện, lại không biết nàng ta có tâm địa độc ác rắn rết.
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, loại bỏ hết mọi tâm tình phức tạp trong lòng đi, sau đó trưởng lão trọng tài tuyên bố trận tỉ thí mới bắt đầu, chậm rãi đi lên lôi đài, chỉ trong nháy mắt trên lôi đài nhìn lướt qua Diệp Khuynh Tuyết.
“Lâm Nguyệt, ngươi đừng có mà thua quá sớm đó, ta đợi ngươi!”
Diệp Khuynh Tuyết lạnh lùng truyền âm tới tai Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt hơi bước chậm lại, chỉ có gò má nhìn lướt qua nàng ta một cái, song lại càng bước không ngừng lên lôi đài.
Đợi Lâm Nguyệt lên lôi đài rồi, thấy Mộc Phi đã tới trước một bước, giờ phút này thấy Lâm Nguyệt đi lên, lúc này mới đem ánh mắt si ngốc nhìn Diệp Khuynh Tuyết thu lại, chuyển sang nhìn Lâm Nguyệt lạnh băng.
“Hóa ra là ngươi!” Mộc Phi nhìn về phía mắt Lâm Nguyệt, ngập tràn vẻ khinh bỉ, “Ngươi dùng linh phù đối phó với ta cũng vô dụng thôi, nếu không muốn chết thì cút nhanh cho ta!”
Mộc Phi biết Lâm Nguyệt, hắn biết rõ nữ xấu trước mắt này là cô bé năm đó đi theo sau Diệp Phàm ở môn phái phường thị kia, nhưng vì lần tỉ thí môn phái này mà hắn vô cùng khinh thường Lâm Nguyệt dùng hành vi linh phù để đập, vì thế nhìn Lâm Nguyệt rất ngứa mắt.
Thần sắc Lâm Nguyệt lạnh nhạt, như chẳng thấy vẻ khinh bỉ trong mắt đối phương, nói thản nhiên, “Đệ tử ngoại môn Côn Lôn Lâm Nguyệt, mong được lãnh giáo với sư huynh!”
Nói xong, Lâm Nguyệt chẳng thèm đợi Mộc Phi đáp lại, thò tay thẳng vào trong túi đồ, rút một thanh kiếm màu xanh ra đâm mạnh về phía Mộc Phi.
Lâm Nguyệt luôn làm theo kiểu anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, nếu đối phương đã không còn khách sáo nữa, nàng còn khách sáo làm gì? Chẳng bằng trực tiếp đánh sảng khoái một trận, đến cùng ai thua ai thắng cũng còn chưa biết đâu!
“Ngươi muốn chết sao!”
Thấy Lâm Nguyệt chẳng nói thêm lời nào đã trực tiếp ra tay, Mộc Phi lập tức giận sữ, cũng nhanh chóng lấy pháp khí ra phản kích, bất giác anh tới tôi đi, linh phù pháp bảo bay tứ tung, đánh vô cùng đặc sắc.
“Vị nữ tu kia dĩ nhiên lại đấu với Mộc sư huynh, thật xui xẻo quá đi!”
“Cũng không phải vậy sao? Mộc sư huynh nhưng là đệ tử nội môn tinh anh đó, vị nữ tu kia mới tới luyện khí trung kỳ, chắc sẽ thua thảm hại cực kỳ…”
TRên đài cao, Liên Thành nhìn dưới lôi đài, nói thản nhiên, “Tử huyền, con mắt của ngươi đúng lắm”
Vẻ mặt Quân Tử Huyền lạnh lùng nhìn hai người đấu pháp trên lôi đài, nghe vậy khóe môi khẽ nhếch lên, không lên tiếng.
“Vị nữ đệ tử ngoại môn kia đang che giấu thực lực, không thể ngờ được ở ngoại môn còn có mầm non tốt như vậy, năm đó ngươi thật không cứu nhầm người, đệ tử như vậy sau này lớn lên nhất định không kém đệ tử nội môn kia đâu”
“Nếu nàng ấy không có tư chất, ta cũng không khiến Diệp Phàm mang nàng ấy về Côn Lôn làm gì” Quân Tử Huyền thản nhiên đáp lại.
Con mắt đen như mực của Liên Thành lóe lên, chẳng biết đang nghĩ gì, nhìn thẳng vào trên lôi đài mắt đột nhiên căng thẳng, nói thất thanh, “Nàng ấy thế mà dám bố trí ảo trận!”
Quân Tử Huyền nhướng nhướng mày, mắt nhìn về phía lôi đài càng sắc bén hơn. Hai người sai khi nhìn khá lâu, Liên Thành đột nhiên lại thở dài nói một câu, “Mộc Phi thua chắc rồi!”
Quả nhiên, lời hắn vừa dứt, trên lôi đài phát ra một tiếng nổ mạnh, cả lôi đài bị từng đợt xương mù dày đặc bao phủ, cũng không còn thấy bóng đấu pháp trên lôi đài nữa.
TRên lôi đài, Mộc Phi cảm thấy một luồng hương thơm nồng nặc ập tới, ngay sau đó mắt hoa lên, cảnh tượng quen thuộc chung quanh chợt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một màn sương mờ mê man trắng, hắn bị vây chặt trong sương mù dày đặc, chẳng thấy gì cả.
“Như vậy mà cũng dám vây khốn ta sao? Phá cho ta”
Bị vây chặt trong sương mù dày đặc, Mộc Phi vừa giận vừa sợ, hai mắt đỏ ngầu, trong tay đưa linh lực vào pháp khí nháy mắt tăng vọt lên gấp mấy lần, hình thành một cự kiếm khổng lồ, chém mạnh về phía đối phương!
Nhưng một kích uy lực khổng lồ này, như chém phải bông vậy, vốn chẳng có chút phản ứng, mà mùi hương này càng ngày càng nồng, sương mù chung quanh càng ngày càng dày, hơn nữa yên tĩnh tới mức khiến người ta thấy sợ hãi.
“Đi ra, có gan thì đi ra cho ta!”
TRên mặt tuấn mỹ của Mộc Phi giờ phút này trông dữ tợn, do không tìm thấy vị trí của Lâm Nguyệt, nên trong cơn tức giận, công kích lung tung, nhưng bất kể hắm công kích thế nào, cảnh tượng chung quanh cũng không thay đổi, ngay thời điểm hắn sắp điên lên rồi, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài truyền tới.
Tiếng thở dài ấy như có như không, phảng phất như gần tai hắn vậy song lại dường như ở rất xa.
“Ầm!”
Mộc Phi xoay mạnh người chém mạnh, khuôn mặt sữ tợn càng kêu lên chói tai, “Đi ra, ngươi đi ra cho ta!”
“Mộc Phi, ngươi thua rồi…”
“Ngươi…” Mộc Phi đang định tức giận phản bác, nhưng đúng lúc này, một cơn gió màu xanh lá từ từ thổi tới, thổi tan sương mù dày đặc xung quanh, một bóng dáng mảnh khản hiện dần lên, theo bóng nhỏ xuất hiện, mùi thơm lại càng phát ra nồng nặc, thân hình thiếu nữ cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Gió mát lướt nhẹ qua mái tóc rối dài của thiếu nữ, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc không cách nào hình dung nổi xuất hiện trước mắt Mộc Phi.
Như giọt sương mai trên đóa sen, như hoa lan nở rộ, nhẹ nhàng, tuyệt mỹ, nghiêng nước nghiêng thành. Mộc Phi nhìn ngây người, hắn đã ngây dại mất rồi. Hắn không ngờ được, người ẩn giấu trong sương mù, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp tới mức không hình dung nổi.
Hắn thấy thiếu nữ đang chậm rãi đi về phía hắn, nhìn nàng dần đi tới cạnh hắn, mà ánh mắt hắn vẫn ngây ngốc nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ ấy, chẳng có chút phản ứng nào.
“Mộc Phi, ngươi thua rồi…”
Giọng thiếu nữ sâu kín vang lên bên tai, làn hơi thở như lan phun nhẹ lên cổ hắn, khiến hắn hoảng hốt trong tích tắc.
Phi kiếm trong tay gác trên cổ Mộc Phi, sương mù dày đặc chung quanh nhanh chóng tan đi, cả lôi đài khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Chung quanh các đoàn tu xem trận đấu kêu lên từng đợt, toàn bộ mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người trên lôi đài.
Mộc Phi cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, cảm giác phi kiếm lạnh buốt trên cần cổ, trong lòng hắn thấy khổ sở, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Nguyệt một cái, quay đầu sang trọng tài trưởng lão nói, “Ta thua!”
Lâm Nguyệt khẽ mỉm cười, cũng không thèm để ý tới ánh mắt phức tạp kia, thu kiếm lại, khẽ gật đầu lạnh nhạt với Mộc Phi, nói, “Đa tạ sư huynh|!”
Mộc Phi đứng gần thiếu nữ thấy khóe môi nàng nhếch lên cười khẽ, trong lòng không kìm được lại nhớ tới gương mặt tuyệt mỹ vừa rồi, bất giác lại thất thần một trận, lát sau vẻ mặt bối rối khẽ gật đầu về lâm Nguyệt, nhảy xuống lôi đài.
Trận đấu này, chỉ ngắn ngủn trong nửa nén hương thì kết thúc, Lâm Nguyệt thành công thắng được, mà trong mắt tất cả đoàn tu, cuộc tỉ thí này Lâm Nguyệt thắng chẳng thể nào giải thích nổi, bởi họ vốn chẳng nhìn thấy Lâm Nguyệt thắng thế nào hết.
Lâm Nguyệt bố trí ảo trận, thực ra nàng gọi là bố trí ảo trận chẳng qua là che mắt thôi, khiến người khác bị mê hoặc, còn nàng khởi động pháp thuật trong bí quyết thiên cổ Lưu Hương, mê hương huyễn.
Cuối cùng sở dĩ biểu lộ hình dáng trước mắt Mộc Phi là cố ý. Nàng làm vậy cũng không phải là sử dụng mĩ nhân kế để mê hoặc Mộc Phi, mà đơn thuần chỉ muốn thẳng được trận tỉ thí, nàng không cần làm vậy, mục đích nàng chỉ có một đó là không muốn Mộc Phi bị Diệp Khuynh Tuyết xinh đẹp hấp dẫn, cũng là để cho Diệp Khuynh Tuyết bớt đi một trợ thủ.
Có lẽ lợi dụng sắc đẹp để đi mê hoặc một người đàn ông có vẻ hèn hạ, nhưng vì một đối thủ khó dây dưa sau này, Lâm Nguyệt cảm thấy đáng giá.
Xem trong truyện nàng biết rõ Mộc Phi người này dây dưa khá nhiều, ở trong truyện, Mộc Phi vì lòng hâm mộ Bạch NHư Nguyệt, vì Bạch NHư Nguyệt hắn tốn bao tâm sức đi hại Diệp khuynh Tuyết, thậm chí không tiếc vận dụng lực lượng Mộc gia, khiến Diệp Khuynh Tuyết mấy lần bị Mộc Phi suýt nữa hại chết, dù cuối cùng Diệp Khuynh Tuyết đều tránh được, nhưng lại chật vật mãi.
Khó khăn nhất là, ở trong truyện, Mộc Phi là người duy nhất đối nghịch với Diệp Khuynh Tuyết, đến cuối cùng cũng không có ai chết!
Người như vậy thật đáng sợ, mặc dù Lâm Nguyệt không muốn Mộc Phi thích mình, nhưng tuyệt đối cũng không hy vọng hắn thích Diệp Khuynh Tuyết, nếu không bị Diệp Khuynh Tuyết phát hiện ra Mộc Phi có tình cảm với Diệp Khuynh Tuyết, tất nhiên Mộc Phi sẽ bị diệp Khuynh Tuyết lợi dụng.
Đến lúc đó, nàng sẽ bị đổi lại thành nhân vật Diệp Khuynh Tuyết trong truyện, bị Mộc Phi tính toán hãm hại bất kỳ lúc nào.
Kết quả như vậy, Lâm Nguyệt không muốn đối mặt, chỉ là nàng vì đã đọc truyện rồi, nàng hiểu rõ Mộc Phi, vì thế mới quyết định rất nhanh, lộ ra hình dáng thật của mình trước mặt Mộc Phi, hiện giờ tình cảm Mộc Phi với Diệp Khuynh Tuyết đang ở giai đoạn đầu, vẫn chưa thật sự bị chìm sâu vào trong, mà dung mạo của nàng thì xuất sắc vượt xa Diệp Khuynh Tuyết, từ đó, có thể đơn giản thay thế địa vị Diệp Khuynh Tuyết trong lòng Mộc Phi, lấy việc hắn có tình cảm với bề ngoài Diệp Khuynh Tuyết xóa sạch!
Đương nhiên, nàng làm vậy cũng có nguy hiểm nhất định, nếu Mộc Phi đã có tình cảm sâu với Diệp Khuynh Tuyết, như vậy cho dù nàng có xinh đẹp cỡ nào chăng nữa, cũng không lay chuyển được địa vị Diệp Khuynh Tuyết trong lòng Mộc Phi, nhưng giờ nhìn lại, nàng vẫn thành công, Mộc Phi biểu hiện vừa rồi, dù không bị nàng mê hoặc, nhưng trải qua cảnh vừa rồi, rõ ràng nàng đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Mộc Phi.
Giải quyết được vị Mộc Phi phiền toái này, trong lòng Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không biết rõ, mọi cử chỉ hành động của nàng trong mê hương huyễn đều lọt vào mắt mấy người có lòng.
Sau khi Lâm Nguyệt được trưởng lão trọng tài tuyên bố thắng, đang định đi xuống lôi đài, đột nhiên có cảm giác có ánh mắt nóng bỏng trong đám đông nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua dưới lôi đài, lại phát hiện ra một thiếu niên xa lạ có dung mạo thanh tú.
Lâm Nguyệt nhíu mày, hết lần này lần khác xác định mình không biết thiếu niên này, mới chậm rãi thu mắt lại, đi xuống lôi đài.
Nhưng Lâm Nguyệt lại không nhìn thấy, lúc nàng thu mắt lại trong chớp mắt, người thiếu niên xa lạ kia trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường, càng nhìn về phía nàng phát ra nóng rực.
Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Nhược Nhi Phi Phi