It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 313: Chương 23
rời chiều bên ngoài đã hoàn toàn không còn bóng dáng, nhìn xuyên qua rèm cửa, lại cũng nhìn không thấy nửa tia ánh sáng, chỉ có một mảnh đen như mực, màn đêm đã lặng yên không tiếng động phủ xuống, kéo ra màn che khổng lồ, che giấu tất cả vẩn đục không chịu nổi bên trong, chỉ có đến khi ánh bình minh dâng lên, tất cả mới có thể quy về yên tĩnh.
Trên trán Dung tam phu nhân có mồ hôi đầm đìa rơi xuống, lời nói của Tiểu Hồng Đào khiến trong nội tâm nàng sợ hãi một trận, người nàng đã từng yêu như vậy, lại đạp chân tình của nàng dưới chân, căn bản không để trong lòng. Nàng im lặng không nói thêm gì nữa, mắt nhìn lên nóc nhà, trống rỗng vô thần, Đào Nhi đứng ở một bên thấy nàng từ từ biến hóa ánh mắt và vẻ mặt vặn vẹo, không khỏi cả kinh kêu lên: "Phu nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Thục Hoa..." Dung tam phu nhân thử kim trâm trong tay hai cái, mới từ từ hô một câu: "Thục Hoa, con tới đây."
Thục Hoa từ từ đứng lên tới gần bên kia, ánh mắt nhìn Dung tam phu nhân có chút ít ghét bỏ, nếu không phải năm đó nàng phạm phải khuyết điểm, sao mình lại chịu khổ như vậy? Nếu không phải nàng làm Dung phủ tam thiếu phu nhân còn phóng đãng như vậy, vậy thân thế của mình cũng sẽ không bị phát hiện, mình vẫn là tiểu thư con vợ cả Dung phủ, giờ còn không biết Dung gia sẽ đối phó mình thế nào!
Đi đến bên cạnh Dung tam phu nhân, trong lòng Thục Hoa tức giận, cũng không nói chuyện, chỉ là đứng ở một bên mắt lạnh nhìn Dung tam phu nhân."Thục Hoa, Thục Hoa!" Dung tam phu nhân vươn tay ra dùng sức bắt được cổ tay Thục Hoa: "Thục Hoa, là mẹ có lỗi với con..." Nàng thở gấp thở ra một hơi, ánh mắt nhìn thấy môi Thục Hoa cong lên, lắc đầu: "Mẹ sống không lâu nữa, chỉ hy vọng con có thể sống sót thật tốt, nịnh nọt bà nội con nhiều chút, bà hẳn cũng không đành lòng mặc kệ con."
Nghe Dung tam phu nhân nói thảm thiết, nội tâm Thục Hoa run lên, chuyện cũ nhiều năm hiện lên ngay trước mắt, hôm qua vẫn mẫu thân dịu dàng quan tâm mình, nàng nhịn không được từ từ ngồi chồm hổm bên cạnh Dung tam phu nhân: "Mẫu thân, ngài đừng nói lời như vậy, Thục Hoa mời đại phu cho người, nghỉ ngơi thật tốt, tự nhiên sẽ tốt lên."
Dung tam phu nhân lắc đầu, lông mày sít sao nhíu lại, tay cầm lấy Thục Hoa lại dùng thêm vài phần khí lực: "Vô dụng, nếu mẫu thân sống sót, con không sống được ở Hầu phủ này, chỉ có mẫu thân chết, có lẽ Dung gia mới có thể the con."
"Mẫu thân!" Thục Hoa kinh kêu lên, thấy một đạo kim quang chợt lóe qua, thẳng tắp đâm vào cổ Dung tam phu nhân.
"Không nghĩ tới các nàng lợi hại như vậy, mới chút công phu, tiểu Mai bà đỡ Trương, cha con, Tiểu Hồng Đào đều tìm được, ta đều còn chưa kịp chết trong phòng, bí mật này đã không giấu được." Dung tam phu nhân nhắm hai mắt lại: "Thục Hoa, là mẹ xin lỗi con, liên lụy con, trong lòng mẹ rất khó chịu."
Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống má Dung tam phu nhân đang nhắm mắt, sắc mặt của nàng có một loại suy bại kì lạ, dựa vào ghế ngã vào chỗ đó, tựa như một người gần đất xa trời. Thục Hoa nhìn mẹ của mình, thống hận lúc nãy từ từ biến mất, nhìn khóe miệng Dung tam phu nhân không ngừng co rúm, nàng khóc thút thít.
"Sợi dây thừng... Siết chết ta là xong!" Đột nhiên Dung tam phu nhân giống như nổi điên, hai tay tự bóp cổ, không ngồi vững vàng lăn xuống ghế: "Đau quá... Đau chết người đi được... Mau siết chết ta, sắp chịu không nổi!"
Hai người vội vã đi tới từ bên ngoài đại sảnh, hóa ra là bà tử phái đi mời đại phu mang đại phu về, thấy Dung tam phu nhân té trên mặt
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng