Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 221: Chương 216
áng sớm Giang Lăng hoàn toàn yên tĩnh, mặt trời màu đỏ đang từ từ dâng lên trong sương mù sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt sông, có màu đỏ nhạt, sóng nước rạo rực, phản chiếu vòng đỏ thắm kia chập chờn nhiều vẻ.
Trên bến tàu đứng một đám người hết sức sợ sệt, nhìn từ y phục bọn họ mặc đến, là Tri phủ Giang Lăng và các cấp quan lại bên dưới. Tri phủ Giang Lăng nửa khom người, ánh mắt len lén liếc đoàn người đi từ trên thuyền xuống, trong lòng âm thầm đoán, người hoàng thượng phái tới tuyên chỉ không biết thích gì, mình có thể đưa lên một khoản cho hắn, không chừng hắn còn có thể nói tốt vài câu thay mình trước mặt Hoàng thượng hoàng hậu.
Đứng cùng đoàn tuyên chỉ là Gia Mậu, bước lên đất đai quê hương, trong lòng tự nhiên hơi xúc động.
Đã một năm chưa có về nhà, quả thực cũng nên gặp thân nhân trong nhà, ngay cả bà nội thường ngày nghiêm khắc với hắn, hắn cũng rất muốn gặp mặt.
Giang Lăng Tri phủ đon đả chào: "Tuyên chỉ sử đại nhân, Dung đại nhân, đi nha môn Tri phủ nghỉ ngơi trước một phen?"
Gia Mậu khoát tay một cái: "Ta không đi, tuyên chỉ sử đại nhân một đường khổ cực, hãy để cho hắn đi nghỉ ngơi, giờ Thìn hãy tới Dung Phủ tuyên chỉ."
Theo đường đi tuyên chỉ về quan chức tặng quà, trên đường kéo kéo dài xấp, Gia Mậu nói hắn mấy lần, hắn thật hận không thể quăng hắn (GM) tự về trước Giang Lăng. Hắn là cháu trai Hoàng hậu nương nương, tuyên chỉ sử cũng không dám chống đối hắn, chỉ có thể lấy bớt vài thứ, đi thẳng tới Giang Lăng, nhưng trong lòng rất đau lòng.
Lúc này nghe Gia Mậu nói như vậy, mặt mày hắn hớn hở: "Dung đại nhân đã lâu không trở về quê nhà rồi, nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên đi thẳng, đây là nhân chi thường tình."
Gia Mậu hàn huyên đôi câu, không nói thêm nữa, mang theo đầy tớ n trở về Dung Phủ.
Cửa lớn Dung gia chỉ mở một cánh, phía trước ngồi hai tên canh cổng, hai người đang nhàn thoại, xa xa thấy Gia Mậu tới, hai người không tự chủ được đứng lên: "Đại thiếu gia? Đại thiếu gia đã về!"
Gia Mậu lập tức tới, sải bước đi lên bậc thang: "Nhanh đ truyền đạt, nói hôm nay tuyên chỉ sử sẽ tới tuyên chỉ, trong phủ mau chuẩn bị."
Cạnh cửa hậu đích quản sự bà tử nghe Gia Mậu nói như vậy, đôi chân chạy như bay vào bên trong, trong miệng lớn tiếng la hét: "Mau mau mau mau, mau mau chuẩn bị sẵn sàng, tuyên chỉ sử sắp tới trong phủ!"
"Giọng nói vẫn vang dội như vậy." Gia Mậu cười một tiếng, sửa sang lại y phục, vượt qua nấc thang đi vào viện. Lúc này đã vào thu, trên đất đều là lá rụng, mấy tiểu nha đầu đang cầm chổi quét, thấy Gia Mậu tới, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Đại thiếu gia."
Gia Mậu cười một tiếng với các nàng, cất bước về phía trước, đã lâu như vậy không về Giang Lăng, giờ nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn, cũng cảm thấy thân thiết gấp đôi. Đi nhanh qua thùy hoa môn, rồi vượt qua đường mòn đá xanh, mơ hồ thấy tường viện tiền đường, còn chưa đi đến cạnh cửa, thì thấy bên kia chạy tới mấy phụ nhân, trong đó có một người kinh hỉ đón: "Gia Mậu!"
Người Dung đại phu nhân mặc y phục màu đỏ thêu kim sắc mẫu đơn đứng đó, trên mặt là thần sắc mừng rỡ, trên tóc mây đen nhánh là trâm đan phượng triều dương ngậm châu cây trâm, đuôi trâm thật dài rung không ngừng bên tai.
"Mẹ." Gia Mậu đi tới trước, rất cung kính hành lễ: "Con trai bất hiếu, nhiều ngày không ở bên cạnh mẫu thân tận hiếu."
Dung đại phu nhân vươn tay ra đỡ lấy hắn: "Gia Mậu, cần gì phải nói như vậy? Con đậu Trạng nguyên, dĩ nhiên phải ra sức vì nước, sao có thể luôn là nghĩ đến nhà của mình? Mau mau đứng lên, chúng ta cùng vào chủ viện, ông nội bà nội con lúc này đều ở tiền đường chờ con đó."
Một thiếu nữ ung vòng ra từ sau lưng Dung đại phu nhân, mắt hạnh một mảnh long lanh, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Ca ca, sao huynh lại bảo thủ như vậy rồi? Người một nhà còn nói những lời khách sáo này làm chi? Đều là ở kinh thành bị những thầy đồ kia dạy hư rồi hả? Thấy mẹ còn khách khí như vậy, quá khách khí, không phải là xa lạ sao?"
Nàng nói một chuỗi dài, cũng không ngừng lấy hơi, sau khi nói xong cười rộ lên, đưa tay kéo Gia Mậu: "Ca ca, chúng ta đi."
Đông Hoa bên cạnh cũng chen tới, vươn tay ra "Ca ca", "Ca ca " kêu, Gia Mậu cười bắt tay nàng: "Đông Hoa giống như cao ra không ít."
Năm nay Đông Hoa chín tuổi rồi, có mặt phúc tướng, mặt tròn mắt tròn, cười lên mặt mày sinh động, vô cùng đáng yêu. Nàng có một năm không gặp Gia Mậu, lần này thấy hắn về, nắm tay hắn không chịu buông ra: "Ca ca, ta nghe bọn họ nói, sang năm nhà chúng ta sẽ dọn đi kinh thành, có chuyện này hả? Kinh thành có được chơi đùa không, có viện lớn như nhà chúng ta bây giờ không?"
Gia Mậu bị Xuân Hoa và Đông Hoa kéo đi về nhà chính, vừa cười trả lời, dần dần đi tới tiền đường.
Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân ngồi song song, hai người đều rất vui vẻ, gương mặt Dung lão phu nhân thường ngày tối om om, nay đã sáng mấy phần.
"Gia Mậu, ngươi xem như tăng thể diện cho Dung gia chúng ta rồi." Dung lão thái gia đánh giá Gia Mậu
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng