Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 187: Chương 182
ưu tri phủ miễn cưỡng ở lại Hoa Dương hơn nửa năm, cụp đuôi làm người, đến cuối năm mới đi.
Tề tổng Đốc đến tột cùng là tâm tư Linh Lung, hơn nửa năm sau mới động thủ, coi như bảo toàn mặt mũi của Lưu tri phủ, lúc cuối năm đi cũng là chuyện bình thường, chưa tính là nửa đường phạm tội bị đoạt quyền, hơn nữa còn vắt óc tìm kế cho Lưu tri phủ đi một chỗ không tính là kém, cho Lại bộ một công văn, để cho Lại bộ điều Lưu tri phủ đi qua.
Qua năm sau, Hoa Dương tới một vị tri phủ mới, họ Giang.
Vị Giang tri phủ mới tới này là một người lanh lợi, vừa mới tới Hoa Dương, thì hạ thấp tư thái thăm hỏi thương hội địa phương. Trong lòng của hắn hiểu rõ, phải làm ra thành tích, thì hai tay phải làm việc, một là thu thuế thu vào, một là hiểu rõ chính trị, Giang tri phủ cảm thấy, nên lập quan hệ tốt với nhà giàu Hoa Dương trước, sau này mới có thể thi hành biện pháp chính trị dễ dàng.
Ngày Giang tri phủ đến thương hội Hoa Dương, là ngày mùng tám.
Thương hội nhận được tin của nha môn Tri phủ, nói ngày thứ hai Tri phủ đại nhân mới tới muốn gặp mặt bọn họ, tự nhiên không dám khinh thường, từng người sớm tới thương hội chờ Giang tri phủ, mọi người gom lại một chỗ, suy nghĩ một hồi, vị Tri phủ mới tới này vì sao tới sớm như vậy, thường ngày Tri phủ đại nhân đến nhậm, đều ở nha môn Tri phủ, chờ bọn hắn mang theo quà tặng tới gõ cửa bái kiến, vị Giang tri phủ này thì trái ngược.
Giang tri phủ cũng đúng giờ, lúc Thần chính thì đến thương hội.
Mọi người đi ra ngoài đón, chỉnh sửa áo choàng ngoài, vạt áo đẩy vạt áo, tất tất tốt tốt.
Giang tri phủ bị đi vào, thấy mọi người thân thiện như thế, không khỏi dương dương đắc ý, nói một trận với các thương hộ, thì hỏi tơi Hoa Dương xuân nổi danh kia: "Ban đầu ta ở Vân Châu làm Tri châu, hai năm trước nghe nói Hoa Dương có một loaị trà gọi là Hoa Dương xuân, cũng không biết là sản nghiệp nhà nào?"
Mọi người cười nói: "Hôm nay Lạc tiểu thư không tới, phỏng chừng là có chuyện."
Giang tri phủ lấy làm kinh hãi, chủ của Hoa Dương xuân này là một vị cô nương? Hắn để chuyện này trong lòng, tinh tế nghe ngóng các loại, mới biết vị Lạc tiểu thư kia là một tiểu cô nương năm nay mới đầy 14 tuổi.
Điều này sao có thể? Giang tri phủ hơi không dám tin tưởng, tự đi Trà Trang Thúy Diệp một chuyến, muốn đi gặp vị Lạc tiểu thư thần bí này một chút. Hôm đó vừa vặn Tương Nghi có mặt, để cho Thúy Chi dẫn Giang tri phủ vào phòng trà: "Dâng Đại hồng bào lên."
Giang tri phủ nghe ba chữ "Đại hồng bào", trong lòng không khỏi run một cái, lá trà này quý giá thế nào hắn biết, dù hắn làm Tri châu chừng mười năm, nhưng cũng còn chưa uống qua đại hồng bào này. Nhìn ngồi Tương Nghi phía sau, mặc một chiếc áo Lưng mềm nhẹ, Lưng màu trắng làm nổi bật lên da thịt của nàng càng sáng bóng như ngọc, cái trán êm dịu đầy đặn, bên dưới đôi chân mày lá liễu có một đôi ánh mắt đen thẫm như đầm sâu.
Nhìn bộ dáng kia, thần tình thái độ lại già dặn được giống như là người trưởng thành, trong lòng Giang tri phủ hơi nghi ngờ, cũng không biết đây là gia giáo tốt nhà ai, cô nương tuổi tác nho nhỏ như vậy đã được bồi dưỡng ra làm chuyện lớn rồi. Nói chuyện với Tương Nghi mấy câu, Giang tri phủ càng kinh nghi, tiểu cô nương này nói năng khéo léo, ứng đối ngôn ngữ bắt không ra một chút chỗ sai, tâm tư Linh Lung.
Giang tri phủ trở về phủ rồi thì trăm sự không thể giải, Hoa Dương này không có nhà giàu họ Lạc, trong chung quanh châu quận, Nghiễm Lăng lại có nhà họ Lạc, nhưng đã suy thoái từ lâu, làm sao có thể nuôi con gái ra như vậy? Hắn kêu sư gia đi vào hỏi thăm, sư gia nói vị này Lạc tiểu thư là Lạc gia Nghiễm Lăng, chẳng qua là đã ra Tộc, một mình ở Hoa Dương đã sáu năm.
"Tự mời ra Tộc?" Giang tri phủ cả kinh miệng cũng không thể chọn: "Nàng một mình ở sáu năm, chẳng lẽ không có ai trợ giúp hay sao?"
Sư gia gật đầu một cái nói: "Nghe nói Dương lão phu nhân Dương gia Nghiễm Lăng chính là người phía sau nàng, mấy năm trước còn đặc biệt đến vườn trà của nàng trong giúp nàng trồng cây. Ta là không có phúc thấy tận mắt, nhưng bên
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng