A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121
ẹ ơi... mẹ ơi..." Tôi hoảng hốt mở bừng mắt, phát hiện ra lúc này chỉ là một cơn mộng ảo, tôi đã bất giác ngủ thiếp đi trên vòng đu quay. Bây giờ nó đang chậm rãi đi xuống.
He he, phải, có lẽ Tú Triết nói đúng - bây giờ là đúng cũng được, sai cũng được, việc gì phải chú ý nên hay không nên... Tình yêy có lẽ giống như vòng đu quay ấy, chỉ có thế tiến lên, không thể rút lui.
Mẹ ơi, con nhớ rồi, vì những người con yêu và những người yêu con, con sẽ kiên cường.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm mấy chữ trên màn hình di động: "Thuần Hy, em yêu anh, tạm biệt...
Gửi xong mẩu tin ắn cuối cùng, tôi rút sim điện thoại ra khỏi máy, ném ra ngoài cửa. Vẽ ra một được cong với tư thế hoàn mỹ như vệt sao băng, chiếc sim điện thoại mãi mãi biến mất trong màn đêm.
"Chào chú, hôm nay chú làm ăn có khá không ạ? "
"ồ,Tiễn Ni đó à, hôm nay tại sao lại là cháu đến? Bố đâu rồi? He he, chắc là cùng hàng xóm đi câu cá rồi chứ gì..." ông chú vừa đưa món rau bắp cải tôi vừa mua vào tay tôi, vừa mỉm cười hỏi thăm.
"He he, dạ, bố nói sẽ ở nhà với cháu, thế mà lại chạy đi câu cá, chang thấy bóng dáng đâu cả, còn bận rộn hơn cả lúc đi làm trước kia nữa, cháu nghĩ hay cứ để bố đi làm thì sẽ tốt hơn." Tôi cười đưa tiền cho ông chú.
"Á, xin lỗi..." Bỗng một cô bé đột ngột đâm sầm vào tôi, nó rối rít xin lỗi rồi chạy đuổi theo tên con trai gây chuyện.
Nhìn theo bóng dáng cô bé đó, tôi thầm nghĩ nếu bây giờ tôi và Thuần Hy còn ở bên nhau thì chắc cũng hạnh phúc như vậy nhỉ... Ngốc quá, lại nghĩ gì nữa rồi! Nhưng hai năm qua đúng là dài dằng dặc.
Sau cái đêm ở khu công viên trò chơi, tôi đổi số điện thoại, đối tất cả mọi thứ, tất cả những thứ trước đây. Ngày hôm sau tôi rời khỏi thành phố đó và đến chỗ bố tôi, không nói gì với Tú Triết và Tịnh Mỹ.
Có lẽ tôi cần một không gian hoàn chỉnh đế bắt đầu lại từ đầu chăng. Bố cũng tạm nghỉ việc, mở một cửa hàng nhỏ ở thị trấn này, đủ đế nuôi sống hai bố con...
Trên đường, người bộ hành vội vã qua lại, bên đường có mấy cô cậu bé đang đùa nghịch, trông rất vui vẻ hạnh phúc. Nhưng niềm vui của họ, không liên quan đến tôi... he he, chỉ có hai năm, mà tôi lại cảm thấy hư đã thương hải tang điền...
Ô! 0_0 Tôi nhìn thấy ai kia? Tú Triết!!! 0_0
Tú Triết cũng có vẻ rất sửng sốt khi nhìn thấy tôi thị trấn này, vừa khóc vừa cười lên tiếng chà!!! A_A Cái tên này, sao qua một thời gian dài thế mà vẫn như xưa nhỉ, he he...
Bên cạnh anh có một cô bé xa lạ nhìn rất giống búp bê. Nhìn thấy anh mắt dò hỏi của tôi. Tú Triết đỏ bừng mặt gãi đầu gãi tai, xem ra cuối cùng anh cũng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình rồi.
Xem như cố nhân trùng phùng, tôi mời họ đến quán cà phê đế ôn chuyện cũ... He he, ôn chuyện cũ??? A_A Đúng vậy, như đã lâu lắm rồi.
"Tiễn Ni, em tuyệt tình quá! Tối hôm đó anh chỉ chợp mắt chút xíu dưới vòng đu quay thôi, mà lúc tỉnh dậy đã chẳng thấy em đâu, hôm sau lại càng biệt tăm... Em có biết không, sau khi em biến mất, bọn anh đều tìm em khắp nơi như điên ấy... Nhưng em thật sự rất tuyệt tình, không hề để lại chút manh mối gì, Tịnh Mỹ còn gào khóc đòi tuyệt giao với em!"
Hehe, không ngờ tôi cũng có thế khiến cho nó điên lên như thế.
"Còn... Thuần Hy... A_A" Nhắc đến cái tên này, Tú Triết liếc nhìn tôi vẻ dò xét. Tôi cố gắng để khi nghe cái tên này thì không thay đổi tâm trạng nhiều lắm.
"Thực ra, em đã trách nhầm Thuần Hy rồi...Thực ra, đêm hôm ấy là Thuần Hy bảo anh đi tìm em... Cậu ấy đã nói hết cho anh nghe về kế hoạch phục thù của cậu ấy..."
Tú Triết cho tôi biết rằng lúc đầu Thuần Hy chia tay với tôi là vì muốn bảo vệ tôi. Lúc đó Phác Trân Hiền đã dùng những tấm ảnh Nude của tôi để uy hiếp anh, bảo rằng nếu anh không chịu hẹn hò với cô ta thì sẽ tung những tấm ảnh đó lên mạng. Thuần Hy đành phải tương kế tựu kế. Khi đã bắt được cô ta phải nhận hình phạt thích đáng, anh quay lại tìm tôi, nhưng tôi đã biến mất rồi...
Còn cái gọi là thất thân, cũng lộ chân tướng dưới sự điều tra của Thuần Hy - đó chỉ là kế hiểm của Phác Trân Hiền, cô ta muốn tôi xấu hố thấy không xứng với Thuần Hy mà tự động rời xa anh. Tên con trai hôm ấy vốn là một người mắc chứng "dị ứng với con gái". Hễ động vào con gái là bị dị ứng toàn thân. A_A
"Thuần Hy không đế em biết sự thật cũng vì muốn 'trước khi lừa gạt kẻ địch thì lừa gạt người của mình trước', ai ngờ em lại..." Tú Triết e dè nhìn tôi nói.
Quách Tiễn Ni, mi là con ngốc! Thuần Hy chẳng đã tỏ ý với mi hết lần này đến lần khác hay sao? Mi chẳng đã thề thốt sẽ luôn tin tưởng anh ấy hay sao? Nhưng tại sao đến cuối cùng... tại sao mi không bao giờ kiên trì đến phút cuối cùng...>o Không hiểu vì sao mà tôi không còn thấy hận Phác Trân Hiền nữa, cô ta đã bị trừng phạt thích đáng rồi, Thuần Hy đã vì tôi mà trừng phạt cô ta rồi.
Nhưng điều đó giờ đây còn tác dụng gì? Tôi chưa bao giờ căm giận mình đến thế, căm giận sự ngu dốt ngây thơ của mình, căm giận sự điên cuồng tự ình là đúng ấy...
Tôi đã không thế tìm Thuần Hy được nữa, Tú Triết bảo với tôi, cả nhà Thuần Hy đã di cư sang Mỹ một năm sau khi tôi mất tích... A_A
Có một số điều, có lẽ đã được số phận an bài, không ai có thể cố gắng mong cầu mà có được... A_A
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định về lại thành phố ấy một chuyến, nơi mà tình yêu của tôi đã bắt đầu...
Đi trên con đường quen thuộc, đến ngôi trường trước kia, gặp lại những người quen, hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến tôi và Thuần Hy ở mỗi góc phố...
Cuối cùng, tôi đến đồng cỏ thiên đường. Lần này là lần cuối, đơn giản chỉ để nhớ lại tình yêu của mình và Thuần Hy... A_A
Tôi đến cạnh tảng đá tình yêu của mình, sờ vào dòng chữ khắc tình yêu "Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni", hồi ức lại ùa về...
"Thuần Hy, chúng ta khắc tên hai đứa lên tảng đá này được không? Đe tàng đá này làm chứng cho tình yêu của chúng ta. " tôi bỗng nảy ra ý tưởng. Em muốn phá hoại vãn vật à? "
"Gì chứ? Tảng đá này mà là văn vật à? Ai bào thế? Nhìn thế nào cũng thấy không giống.
Cái tên này, chả biết tình tứ gì hết, lúc nào cũng phá hoại sự lãng mạn của tôi. "Anh bảo the!" Đáng ghét!
"Em mặc kệ, em muốn khắc! =. = "
"ôi, tay tê chết mất!" Tôi ngừng lại, cố gang động đậy cánh tay đang tê dại của mình.
Ngắm thành quà lao động của mình, quả nhiên chỉ có vài đường mỏng toét không nhìn thấy gì. Tại sao tôi khắc lâu thế mà chang tiến triến tí nào vậy? A T
"Ngốc! Cứ theo cách của em thì đến bạc tóc cũng chang khắc nổi một nửa. "
Có phóng đại quá không? Mặc kệ anh, tiếp tục đi! Tôi khắc, tôi khắc, tôi khắc, khắc, khắc...
"Đưa cho anh!" Thuần Hy đưa tay ra.
"Gì thế? "
"Viên đá trên tay em! Ngốc!"
"Thuần Hy, anh đúng là thiên tài! Có phải anh đã đi học chuyên về khắc bia mộ không? "
"Không ổn! Thuần Hy, anh không thấy như thế là thiếu gì à? Hai cái tên này đứng đơn độc chẳng liên quan gì cả, ai mà biết chúng tôi là một đôi!"
"Thuần Hy, anh thêm dấu ( lên đây đi, chính giữa hai cái tên ấy, thêm một dấu vào!" Tôi nhảy chồm chồm quanh anh như một con bọ nhảy.
"Ôi ~! Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni, Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni, yeah— Ị" Tôi cao hứng khoa chân múa tay.
"Thuần Hy, đây chính là đá tình yêu của chúng ta, sau này chúng ta đến thăm nó thường xuyên nhé?"
"ừ"
"Thuần Hy, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, anh không rời xa em, em không rời xa anh, cứ thế mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau. Vì bắt đầu từ bây giờ, anh có nghĩa là em, em có nghĩa là anh, Kim Thuần Hy và Quách Tiễn Ni không bao giờ xa nhau. Đúng không, Thuần Hy?"
"ừ--"
"Thuần Hy, em đã về rồi đây, em đã về thật rồi, nhưng anh đang ở đâu??? A_A Chúng ta chẳng đã hứa với nhau rằng anh không xa em, em không xa anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau sao? Tại sao bây giờ em không tìm thấy anh? " Nước mắt đã lâu không chảy giờ đây đang tuôn trào, "Xin lỗi, em không nên thiếu tin tưởng ở anh, anh đã từng nói em phải tin anh vào bất cứ lúc nào... Em là con ngốc, siêu ngốc! ~~>0<
" Em nói đúng rồi, ngốc!"
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, "ùng" một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi ngước lên nhìn.
*A_0*... Chàng trai đang bước ra từ một bên tảng đá tình yêu, dùng một tay chống lên mặt tảng đá với dáng rất đẹp, dùng ánh mắt thuộc tính "kim" vô tiền khoáng hậu đầy ma lực bao vây lấy tôi kia, không phải là Kim Thuần Hy tôi ngày nhớ đêm mong thì còn là ai??!
Thuần Hy đứng dậy, nhìn tôi chăm chú, bỗng đưa hai cánh tay ra với tôi, hai cánh tay tạo nên một chữ "L", tiếp đó, anh cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành vô cùng ấm áp, vô cùng tình cảm...
Hết tập 2.
Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử - Tiểu Ni Tử