Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117
iễn Ni, hôm nay là sinh nhật mình..."
"Hử ~? Thật à?" Không tin cho lắm...
"Mình cho cậu xem chứng minh nhân dân nhé! Này-!" Cô ta rút phắt chứng minh thư ra, quả nhiên là thật, "Mình muốn cuộc đời mình có sự khởi đầu mới!"
"Cậu đi là vì nguyên nhân này thật à?"
"ừ".
"Cần thiết thế thật à? Có phải khoa trương quá không?"
"Mình biết bây giờ đối với bạn, mình là người cực kỳ xấu xa. Trước kia mình xấu, mình đã làm rất nhiều việc có lỗi với bạn, mình cũng không mong bạn có thể tha thứ ình..." -_-A Chính xác, cũng tự biết cơ à...
"Nhưng, nhưng trong lòng mình Tiễn Ni là người rất tốt, mình đã có lỗi với bạn nhiều thế mà bạn vẫn chịu giúp mình, các bạn tập bóng đều bài trừ mình, chỉ bạn là không, mình rất cảm động, thật sự đấy! Nên mình nhất định phải xin lỗi bạn trước mặt thần thánh..."
"A_0..." Tôi tốt thế à? He he, thật không quen được người khác tán dương ra mặt như thế, mà lại còn dùng lời lẽ kính cẩn nữa chứ...
"Thế nên mình rất muốn xin lỗi thật đàng hoàng. Mình thật sự cảm thấy rất có lỗi với bạn, mình rất thành tâm thành ý chỉ cần xin bạn ít thời gian thôi... Không biết... không biết bạn có nể mặt mình không..."
He he! Người ta đã nói thế rồi, làm sao tôi không nể mặt cho được?!!! Đương nhiên là tôi đi đến nhà thờ với cô ta rồi ~! He he he!
Trân Hiền đưa tôi đến một nhà thờ gần đó, trước kia tôi chưa từng đến, cảm thấy nơi này thật thần thánh. Các vị linh mục hình như đều giảng đạo ở bên ngoài nên nơi này tỏ ra vô cùng thanh tịnh.
Xem ra Trân Hiền đã thay đồi thật rồi, hai tay cô ta chắp lại, sám hối vô cùng thành tâm trước thần thánh, nhìn có vẻ giống một con cừu non lắm ~, he he.
"Tiễn Ni, bạn cũng đến cầu nguyện đi, chắp hai tay nhắm mắt lại và bỏ hết tạp niệm, cầu nguyện thành tâm là được..."
Thuần Hy và Thuần Hiến sức khỏa vừa hồi phục, có lẽ tôi nên cầu nguyện nhỉ. Và cả bố đang ở nơi xa kia, bác trai, bác gái...
Tôi nghiêm túc nhắm mắt lại chăm chú cầu nguyện. Nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy đằng sau có một thứ gì đó chầm chậm tiến lại gần. Tôi vừa định quay lại thì ý thức được có một vật nặng đập vào đầu, dần dần mất hết suy nghĩ...
"Tiễn Ni, Tiễn Ni cậu sao thế? Tiễn Ni, Tiễn Ni, Tiễn Ni..."
Trong cơn mê, tôi nghe thấy tiếng Trân Hiền gọi, nhưng tôi không phản ứng nồi nữa. Tệ quá, cô ta không sao chứ? Tôi thật vồ dụng, lại bị đánh ngất đi dễ dàng như thế...
"Ôi ~? Kỳ quá! Đây là nơi nào?" Lúc tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng lộng lẫy.
"WoaH YaH ôi mẹ ơi..."
Trời ơi ~, sao lại thế này? Sao lại thế này? Sao lại thế này? Sao lại thế nàyyyyy?
Lách...tách... lách... tách...
Ôi! Tiếng nước chảy đâu ra thế?
"*A_0* Anh... anh là ai?"
Từ phòng tắm bước ra một anh chàng đẹp trai xa lạ, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác, đang lau mái tóc ướt của mìnhTôi vội vã lấy chăn quấn mình lại như quấn nem. **
"Em đừng quấn nữa, cơ thể em lúc nãy anh đã thưởng thức rồi. Hê hê".
"Anh... anh... anh đúng là đồ sói háo sắc!" Tôi gào lên gần như muôn khóc. "Sói háo sắc? Hê hê, anh là ân nhân cứu mạng của em đấy. Em bị ngất xỉu ngoài nhà thờ, anh đã bế em về đây".
Rõ ràng tôi ở trong nhà thờ mà, từ lúc nào lại chạy ra ngoài rồi? Không rõ! Khoan đã, bây giờ không phải lúc tìm hiểu chuyện vớ vẩn này, mà quan trọng nhất cấp bách nhất là phải tìm hiểu...
"—p(*>o"Cho em hưởng thụ khoái lạc thế gian mà-! Hê hê!"
"Ý gì thế?" Không hiểu!!!
"*A_0* Lừa... lừa gạt! Anh lừa gạt!!!"
"Này ~, chắc em không đến nỗi quên hết chứ?" Thật sự không còn nhớ gì cả...
"Anh nói thật đấy. Thấy em ngất đi ngoài kia có vẻ rất đau đớn, nên anh đã hy sinh sửa ấm cho em, ai ngờ em tự Ồm lấy anh, sau đó..."
"Sao lại thế được?! Không thể nào!! —p(*>o"Em không nhớ gì thật à? Lúc nãy rõ ràng em rất sảng khoái..."
"Anh đang nói bậy bạ gì thế hả? Cái gì mà sảng khoái? Cái tên chết tiệt này..." Lẽ nào tôi đã bị cái tên súc sinh này...
Nỗi đau khổ áp đến, tôi như ngàn dao đâm chém, lại ngất đi...
Cứ thế này mãi mãi đi, không bao giờ tỉnh dậy nữa...-
Chương 117: Anh phải báo thù
Dù có không muốn tỉnh đi nữa thì cuối cùng tôi vẫn phải tỉnh, mà người đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, lại là Thuần Hy, một tay anh tựa vào khung cửa, sắc mặt u ám đến kinh hãi.
Tôi nước mắt như suối, hoảng loạn dùng chăn trùm đầu mình lại.
"Anh đi đi! Đi ngay! Em không muốn nhìn thấy anh! Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa... hu hu hu hu...-
Thuần Hy không đi, anh kéo tấm chăn ra, ôm lấy tôi chặt cứng. "Không! AOA Không! Anh buông em ra, buông em ra..."
Tôi liều mạng chống cự, nhưng cánh tay anh càng ôm chặt hơn, cuối cùng, tôi đã mệt mỏi buông xuôi.
"Tiễn Ni, anh sẽ không buông em ra đâu! Dù xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không buông em ra!"
"Anh biết hết rồi, anh biết hết đủng không? Em không còn là em trước kia nữa rồi... hu hu hu hu..."
"Anh biết, anh biết em là người bị hại..."
"Hu hu hu hu... em không muốn sống nữa, em không sống nổi nữa..."
"Em nói ngốc nghếc gì vậy! Em chết thì anh sẽ chết theo! Em quên à? Chỉ có anh mới có quyền bắn chết em, chỉ anh có! Anh chưa cho em chết thì em không được phép chết!! Nghe rõ chưa!!!"
"Thuần Hy... hu hu hu hu..."
Thuần Hy nhìn tôi rất chăm chú, rồi đột ngột hồn lên môi tôi. *0_0*... Sau những giây phút kỳ diệu đảo lộn, Thuần Hy Ồm thật chặt lấy tôi. "Xảy ra chuyện mất mặt như thế, em ngỡ anh không còn hôn em nữa chứ..."
"Ngốc! Cho dù xảy ra chuyện gì, anh đối với em sẽ không bao giờ thay đồi!" Thuần Hy nâng mặt tôi lên, nói nghiêm túc.
Thuần Hy, anh chính là tất cả cuộc đời em, anh chính là dũng khi để em sống
"Thuần Hy! Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi. Cậu nhận được cuộc điện thoại đó rồi bỗng khí thế hừng hực chạy mất, tớ còn tưởng... ôi! Tiễn Ni, sao em lại khóc thế?" Tú Triết lại xuất hiện vào đúng lúc không thích hợp như thế.
"Thuần Hy, là cậu đúng không? Cậu lại chọc cho Tiễn Ni khóc đúng không? Tại sao Tiễn Ni ở bên cậu cứ khóc mãi là sao?! Chẳng lẽ cậu không thấy lúc cô ấy cười là đẹp nhất à? (>0Tú Triết vừa nhìn thấy tôi khóc đã hoảng lên, chưa hiểu rõ tình hình đã kêu ầm ĩ.
Tú Triết, không phải thế, đừng trách Thuần Hy. Tôi rơi nước mắt nhìn Tú Triết, lời nói nghẹn trong cổ họng không cách nào thốt ra được.
"Cậu chưa tìm hiểu kỹ tình hình thì đừng nói bậy bạ!" Thuần Hy cuối cùng không kiềm chế nổi đã bùng phát. Tôi biết anh đã kiềm chế quá lâu, từ lúc nãy, cánh tay anh ôm tôi cứ run cầm cập.
"Tình hình? Tình hình gì? Cậu bảo cho tớ biết đi!" Tú Triết cũng giật thót mình bởi vẻ khủng khiếp của Thuần Hy.
"Chuyện này không liên quan tới cậu! về ngay đi!"
"Kim Thuần Hy. Cậu nói linh tinh gì thế? Cái gì mà không liên quan tới tớ? Chỉ cần chuyện có liên quan đến Tiễn Ni, đến cậu, thì tức là liên quan đến tớ! Tớ đã nói rồi: Cậu và Tiễn Ni sau này nếu không hạnh phúc thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu!"
"Tú Triết, anh nói đủ chưa hả? Hai người ra khỏi đây ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người". tôi biết mình hét lên với Tú Triết như vậy là sai, nhưng nếu tôi không lên tiếng thì hai người họ sẽ đánh nhau, mà tôi không muốn hai người trở thành vật hy sinh thứ hai trong chuyện bẩn thỉu này. tôi thực sự cũng không muốn nhớ lại cảnh khinh khủng lúc này nữa.
Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử - Tiểu Ni Tử