Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109
rời? Đây là thiên đường ư? Màu trắng! Màu trắng! Màu trắng! Sao toàn bộ đều là màu trắng cả vậy? Thiên đường có màu trắng ư? Hình như chưa có ai nói cho tôi điều này thì phải. ừ, vì chưa có ai đến được thiên đường thật sự, nên chang ai rõ cả...
Oi? Tivi? Trên thiên đường cũng có Tivi à? Hình như cũng chăng có gì khác biệt với trần gian nhỉ...
Không đúng, chắc là phải có sự khác biệt, chỉ có điều không nằm ở vẻ ngoài thôi? Bật lên xem xem, bật lên xem là biết ngay chứ gì, he he. Tôi hí hửng bò dậy khỏi giường bật tivi lên.
"Xin chào các bạn xem truyền hình cả nước, sau đây chúng tôi sẽ tường thuật mười tin tức lớn nhất trong tuần, đứng đầu là tin:
Tình yêu sinh tử màu xanh cảm động đất trời ~ Kim đồng ngọc nữ vì tình yêu đã cùng nhau nhảy lầu. Nội dung cụ thể như sau:
Chạng vạng ngày hôm qua, vào lúc mọi người đang quây quần ăn bữa toi ấm cúng với nhau, trong phòng bệnh 305 của bệnh viện Ải Nhân ~ bệnh viện lớn nhất thành phố ta ~ lại diễn ra một vờ kịch tình cảm vô cùng đặc sắc.
Nữ chính vì bị kẻ thứ ba xinh đẹp nham hiếm khiêu khích, nên đã hiếu nhầm nghiêm trọng nam chính, suýt nữa hai người đã chia tay nhau. Kẻ thứ ba sau khi bị vạch trần bộ mặt thật đã tương kê tựu kê, giả vờ nhảy lâu đê dụ dô nữ chỉnh, bảo răng ai dám nhảy xuống sẽ chứng mi tình cảm của mình với nam chính Nữ chính không suy nghĩ gì nhiều, nhận lời khiêu chiến này, sẵn sàng dùng sinh mạng để đánh cược với sự chân thành của tình yêu. Ngờ đâu, kẻ thứ ba nham hiếm đã nhân cơ hội đay nữ chính xuống dưới, nam chính vân còn mặc quân áo bệnh nhân, đâu còn quân băng, thây thê đã gào tên nữ chính trong tuyệt vọng và cũng bay ra ngoài theo cô. Cơ thế tươi trẻ tràn đầy sức song của họ đã vẽ nên một đường cong mỹ lệ bi tráng, rồi cả hai người rơi xuống thảm cỏ phía dưới như đôi thiên sứ đang say ngủ.
Chuyện khiến mọi người chấn động hơn cả là, nam chính trong giây phút cuối trước khi rơi xuống đất, trong lòng vẫn không thể nào quên được nữ chính, lo sợ cô sẽ bị ngã tan xương nát thịt chết không toàn thây, bèn cố gắng để mình rơi xuống trước bạn gái, và đã trở thành một tấm nệm an toàn cho cô gái mình yêu thương, do đó đã bị thương ở phần đầu rất nghiêm trọng. Tìm hiếu thêm thì nữ chính chỉ bị thương nhẹ, đến nay đã hoàn toàn bình phục. còn nam chính đang bị thương phần đầu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn đang được điều trị, bệnh tình càng nguy hiểm hơn, đã được đưa vào phòng cấp cứu ngay lúc đó.
Một điểm đáng chú ý hơn cả là, nam nữ chính đểu có tướng mạo và khí chất vô cùng xuất chúng, nam chính được ví như Won Bin và Song Seung Hoon, nữ chính được ví như cô nàng ngố ngáo Jeon Ji Hyun. Theo những lời dự báo đáng tin cậy, thì cặp kim đồng ngọc nữ này sẽ trở thành ngôi sao, khiến toàn thế giới không thế kháng cự lại sự hấp dẫn của tràophim Hàn quốc...
Bản tin này đến đây là kết thúc, tiếp theo tin mới nhất sẽ là... "
Thì ra tôi không lên thiên
đường, thì ra tôi vẫn còn chưa chết, thì ra tôi vẫn ở bệnh viện Ái Nhân, thì ra sau khi tôi nhảy lầu, thứ đã bay theo tôi chính là Thuần Hy, thì ra tình yêu Thuần Hy dành cho tôi lại sâu sắc đến thế, sâu đến độ không màng sinh tử mà cùng rơi xuống với tôi...
"Thuần Hy, tình yêu anh dành cho em nhiều đến đâu?"
"Trả lời em đ
Tình yêu của anh rốt cuộc là bao nhiêu nào?"
"Chắc to bằng nắm đấm này"
"Cái gì? Kim Thuần Hy, anh muốn chết à?"
"Ngốc, đừng nhúc nhích!Em không biết tim người chỉ to bằng nắm đấm thôi hay sao?"
Thuần Hy... Thuần Hy... Thuần Hy em đến tìm anh đây, đợi em nhé, nhất định phải đợi em đó...
Tôi bắt đầu chạy ra khỏi phòng bệnh như kẻ điên...
Chương 109: Người thực vật
Tôi đã tìm thấy phòng bệnh của Thuần Hy sau khi hỏi thăm các cô y tá.
Đẩy cửa phòng vào, tôi nhìn thấy bác gái đang ngồi bên giường với vẻ tiều tụy mệt mỏi như đã già thêm mấy tuổi, sau đó mới là Thuần Hy đang hôn mê bất tỉnh.
"Bác gái..."
"Tiễn Ni, con tỉnh rồi, con thấy khỏe chưa?"
"Vâng. Bác gái, Thuần Hy, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy sẽ không... không chết chứ?"
Bác gái, sao bác không trách mắng con, do con hư hỏng, do con hại anh ấy.
Ông trời ơi, Thượng đến, Bồ tát, Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con. Con là người không mong Thuần Hy chết đi hơn bất kỳ ai. Nhưng mà...
Nhưng trong tiếu thuyết và phim chẳng phải nội dung đều thế hay sao? Lần nào nam chính và nữ chính vất vả lắm mới tìm lại được tình cảm của mình, thì lúc nào người ta cũng tàn nhẫn sắp xếp ột trong hai người gặp nạn...
"Đừng lo, Tiễn Ni. Thuần Hy không chết đâu, Tiễn Ni vẫn ở đây đợi nó, làm sao nó nhẫn tâm không quay
lại được? Nhưng, nhưng không biết khi nào nó mới tỉnh lại, bác sỹ nói phần đầu nó bị thương rất nặng, có thể... có thể sẽ trở thành người thực vật cũng chưa biết chừng..."
Người thực vật???
Trời ơi... ———
Tất cả là tại tôi, tại tôi, tất cả đều do tôi mà ra... hu hu hu... Tại sao người phải trở thành người thực vật không phải là tôi chứ?
"Thuần Hy, anh ấy... thật sự sẽ biến thành người thực vật ư?"
"Thuần Hy, Thuần Hy, anh nhất định phải tỉnh lại, anh đừng dọa em có được không? Đừng đùa với em mà, anh nhé! Em sẽ bị anh dọa cho chết mất... thật đấy... Thuần Hy... hu hu hu..."
"Thuần Hy, anh mau tỉnh lại đi, mau lên! hu hu hu...Thuần Hy... A_A Em ra lệnh cho anh phải tỉnh lại! Ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ! Nhanh lên! hu hu hu... Tỉnh lại đi anh..."
"Hu hu hu hu... Thuần Hy... Thuần Hy... Hu hu hu hu... Kim Thuần Hy... Hu hu hu hu..."
"Tỉnh lại đi... em ra lệnh cho anh, không, em cầu xin anh, xin anh hãy tỉnh lại đi... Hu hu hu hu..."
"Hu hu hu hu... Thuần Hy, anh đừng biến thành người thực vật nhé, đừng bao giờ... Nếu anh biến thành người thực vật thì em phải làm sao đây? Hu hu hu hu... Chắc chắn là em sẽ không sống nối... Nếu anh biến thành người thực vật thì em sẽ... em sẽ biến mình thành người thực vật luôn cho anh xem..."
"Không... em không muốn trở thành người thực vật, em không muốn mọi người phải liên lụy... em sẽ giết anh trước, sau đó em sẽ tự sát..." A_T
"Đúng... em sẽ giết anh trước, giết anh rồi sau đó em cũng tự sát luôn... hehe..."
"Thuần Hy, chúng ta cùng lên thiên đường nhé... cùng lên thiên đường đi... hehe... như thế... sẽ không phải rời xa nhau nữa... mãi mãi... mãi mãi..."
"Anh sẽ tỉnh lại đúng không? Nhất định sẽ tỉnh lại! Bác gái nói đúng, em vẫn chờ anh ở đây, sao anh nhẫn tâm bỏ đi đượcnh sẽ không bỏ đi vô trách nhiệm đâu, đúng không? Không đâu, nhất định là không... Anh không phải là người vô trách nhiệm đúng không? Đúng không... Thuần Hy..."
Trên thế giới này, đối với tôi, hình như chỉ còn lại một việc, đó chính là...
Ớ bên Thuần Hy, túc trực bên Thuần Hy, chờ đợi Thuần Hy, đến khi anh tỉnh lại, đến khi anh mở mắt ra, đến khi anh gọi lại tên tôi...
Không, Tôi sẽ không rời xa anh đâu, cho dù anh tỉnh lại, tôi cũng sẽ không bao giờ xa rời anh nữa...
Anh sẽ tỉnh lại! Nhất định là thế!! Chắc chắn!!! Nhất định!!!! p()q
Anh chỉ đang ngủ, chỉ đang nghỉ ngơi thôi mà, anh quá mệt mà... Làm thiên tài quá lâu rồi, nên cần phải nghỉ ngơi..!
Thế nên không sao cả, Thuần Hy, em biết anh rất mệt, nên em cho phép anh nghỉ ngơi lâu hơn một chút, nhưng chỉ có thế lâu hơn một tí tí thôi, khi nào khỏe rồi anh phải tỉnh lại ngay cho em! Em đang đợi anh đó, đang đợi anh, đợi anh...
A_T... Ngày thứ 7 rồi, Thuần Hy của tôi đang ngủ...
A_T... Ngày thứ 8 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn đang say ngủ...
A T... Ngày thứ 9 rồi, Thuần Hy của tôi cứ ngủ mãi...
A_T... Ngày thứ 10 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn cứ ngủ say...
A_T... Ngày thứ 11 rồi, Thuần Hy của tôi chưa tỉnh lại...
A_T... Ngày thứ 12 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn chưa tỉnh...
A_T... Ngày thứ 13 rồi, Thuần Hy của tôi mãi vẫn chưa tỉnh...
A_T... Ngày thứ 14 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn mê man...
A_T... Ngày thứ 15 rồi, Thuần Hy của tôi bắt đầu học cách nằm ườn ra giường... A_T... Ngày thứ 16 rồi, Thuần Hy của tôi thật sự đã lười quá rồi... A_T T_T... Ngày thứ 17 rồi, hôm nay đã là ngày thứ 17...
Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử - Tiểu Ni Tử