Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
--> "Bánh này không tính, nó chỉ có thể được xem là đạo cụ để chúc mừng thôi, là vật chúng ta cùng có với nhau. Em cần quà sinh nhật mà 'anh - tặng - em'!"
Tôi đang bám riết lấy anh để làm gì thế này? Một lý do vô cùng tệ hại không thuyết phục nổi chính bản than mình.
"Xin lỗi, anh quên chuẩn bị rồi".
Ồ, thành thật gớm nhỉ, quả nhiên vẫn còn xa lắc xa lơ mới có thề làm thần tình yêu được. Thần tình yêu đích thực gặp tình huống này sẽ ăn nói ngọt ngào kèm những nụ hồn, dỗ dành người ta bay bổng lên chín tầng mây cơ.
"Sao lại thế được? Lúc nãy em đã tặng anh áo len rồi, lại còn một chiếc cốc đáng yêu nữa, >0< sao anh lại có thề chẳng tặng em món quà nào? Hu hu... em đau lòng quá..."
"Vậy ngày mai anh mua tặng em".
"Ngày mai không phải sinh nhật em".
Tôi tiếp tục vặc lại anh. He he, xem anh làm thế nào?
"Vậy thì nợ lại, năm sau lúc em mừng sinh nhật sẽ bù cho em. Đói quá, anh đi lấy dao cắt bánh đây".
Anh nói xong bèn bỏ vào nhà bếp, tôi đứng tại chỗ tóc muốn bốc khói lên đầu. Thuần Hy chết tiệt, dám đánh trống lẳng rồi lại còn bỏ chạy, đúng là gian xảo!!!! đạt lát nữa anh quay lại, tôi nhất định sẽ phớt lờ anh, nhất định! p()q
95: LỌ THỦY TINH ĐỰNG ĐẦY KẸO NGỌT
Lúc Thuần Hy quay lại, tôi cố ý quay lưng với anh. "Ngốc, đến cắt bánh".
Ôi, lại còn gọi tôi là ngốc? Càng phải mặc kệ anh, lần này tôi hạ quyết tâm rồi nhé, cho dù anh có làm gì đi nữa, tôi cũng kiên quyết phớt lờ!
Nhưng, chắc anh sẽ không tự ăn hết bánh kem đấy chứ, chắc không đâu, có thể là không đâu, có lẽ sẽ không... Nhưng... hôm nay thấy anh có vẻ rất đói, cũng có khả năng ăn hết lắm... A_A Hu hu hu, Thuần Hy, anh phải phần lại cho em một tí nhé, người ta cũng rất muốn ăn bánh kem này mà, người ta nhớ cái bánh kem này muốn chết rồi
Ôi! Lúc nãy thứ đồ vật đáng yêu lướt qua trước mặt tôi là gì thế nhỉ
? *0_0*
Tôi quay lại nhìn theo quỹ đạo sượt qua của thứ đó, nhìn thấy ngay sau lưng tôi, Thuần Hy đang đứng sừng sững như một bưc tường, tay phải đưa lên cao, đang lắc một chiếc lọ thủy tinh đựng đầy kẹo xanh xanh đỏ đỏ, nhìn tôi cười đầy gian xảo.
Đó là - vẻ mặt của ác quỷ!
"Lúc nãy lừa em đấy, quà anh đã chuẩn bị từ lâu rồi!" "Anh... anh dám lừa em! p()q "Ai bảo em dễ lừa thế!" "Em... em..." p()q
"Được rồi, tặng em này. Sinh nhật vui vẻ. " Anh đặt lọ thủy tinh đó vào tay tôi một cách trịnh trọng khác thường.
"Cám ơn anh!"
Tôi giữ chặt chiếc lọ trong suốt đáng yêu, tâm trạng cũng trong veo như nó.
Chiếc lọ này chắc là vốn để đựng ngôi sao may mắn, được Thuần hy dùng để đựng kẹo đúng là đặc biệt. Mà nhìn kỹ thì bên trong mỗi chiếc kẹo đều có hình thù độc nhất vồ nhị, không có hai viên nào hoàn toàn giống nhau. Anh muốn dùng cái này để ám chỉ tôi là duy nhất của anh chăng?
"Kẹo trong lọ này không được chia cho người khác, anh muốn chỉ một mình em ăn". Thuần Hy nhấn mạnh.
Bao nhiêu kẹo thế này mà mình tôi ăn? Anh muốn tôi bị sâu răng à? Hơn nữa, sao lại phải nhấn mạnh không được chia cho người khác? Chẳng lẽ anh nhìn thấu được bản chất tốt bụng của tôi ư? A_A
"Tịnh Mỹđược sao?" Tôi thử dò hỏi.
" - 0 - Không được".
"Vậy Tú Triết thì sao?"
"Cũng không được!"
Hình như anh hơi nổi giận rồi. Chẳng lẽ anh ghen với Tú Triết? Đúng là tên vong ân bội nghĩa, chẳng lẽ anh không nhớ là hạnh phúc của chúng tôi là nhờ Tú Triết mới có hay sao? Thế mà còn luôn mồm bảo rằng Tú Triết là bạn thân duy nhất của mình cơ đấy.
"Được thôi, anh đừng giận mà, mình em ăn là được chứ gì".
Tân này, cứ nghĩ chín chắn hơn Tú Triết, thì ra cũng cần có người dỗ dành.
Tôi đưa chiếc lọ lên, xoay qua xoay lại để ngắm, lúc đưa lại gần, lúc lại đẩy ra xa, càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng nhìn càng không nỡ bỏ xuống, cuối cùng...
Chiếc lọ không chịu nổi ánh mắt "đắm đuối cháy bỏng" của tôi, bắt đầu trơn tuột, giãy thoát ra khỏi lòng bàn tay tôi, bắt đầu thực hiện động tác thể dục rơi tự do xuống mặt đất.
"Á..."
Tôi kêu ré lên thảm thiết, mắt mở to nhìn chiếc lọ nhỏ đáng yêu kia rơi bịch xuống đất, vỡ tan tành, kẹo trọng lọ văng ra, vui vẻ lăn lông lốc về mọi hướng. "Quách Tiễn Ni, em làm gì vậy hả?"
Thuần Hy vẻ mặt không vui nhìn tôi. Anh đứng đối diện, dưới chân toàn là mảnh vỡ thủy tinh và kẹo rơi ra.
"Em... em bị tuột tay mà. Em... em sẽ nhặt hết chúng lên..."
Tôi cuống quýt bò xuống, luống cuống vụng về nhặt kẹo trên đất lên.
"Đừng động vào". Anh cũng có vẻ căng thẳng, quỳ xuống, muốn ngăn tôi lại.
"í? Đây là gì thế?"
Tôi nhặt một viên kẹo lên với vẻ tò mò.
Viên kẹo này không giống những viên kẹo khác - Đương nhiên, tôi biết mỗi viên kẹo trong lọ đều khác nhau - nhưng viên này là đặc biệt nhất, bởi vì, nó vốn không phải là kẹo Tôi nhanh chóng bóc bỏ lớp giấy ra, nhìn thấy một chiếc nhẫn tinh xảo ngoan ngoãn nằm bên trong.
Hử? Tôi ngẩng lên nhìn Thuần Hy, Thuần Hy cũng đang nhìn đăm đăm chiếc nhẫn trên tay tôi, gương mặt trong tích tắc ửng đỏ.
Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử - Tiểu Ni Tử