Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
HƯƠNG 32:
CUỘC HẸN NHẦM LẪN
Hai bọn họ vào một nhà hàng rất lộng lẫy. Tôi không nghĩ ngợi gì mà kéo tay Tịnh Mỹ vào bên trong theo, chọn một chỗ gần họ rồi ngồi xuống.
Có bức bình phong chặn ngang nên họ không thể thấy chúng tôi, nhưng giọng nói thì nghe rõ mồn một. Ha ha ha! ~^0^ Mụ phù thủy, có tôi canh gác nghiêm ngặt, xem chị còn dám giở chiêu gì ra! Hư-!
Ngồi chưa nóng ghế. Trên đầu đã vang lên một giọng nói. Ngước lên nhìn, 0_0~! Woa~! Đây là nhà hàng gì thế, đến phục vụ cũng đẹp trai kinh khủng!
“Chào anh, em muốn một phần cơm chiên thịt bò xào hành tây. ^_^" Tôi mỉm cười với anh phục vụ.
"-_-“ Hừm-, rất xin lỗi, ở đây không có cơm chiên." Lạ thật, sao vẻ mặt của anh trai đẹp phục vụ này kỳ quặc thế nhỉ.
"-0- Cả Cơm chiên cũng không có á? Vậy ột bát canh trứng chua cay, cám ơn!"
"? Xin lỗi" -_-
Phục vụ ở đây bị sao thế nhỉ, sao lại thích nói "xin lỗi" thế.
"Chẳng có gì thì mở nhà hàng làm gì thế? Đúng là..." tôi bắt đầu nổi nóng.
“Cho hai phần giống bàn kế bên ạ!" vẫn Tịnh Mỹ là phản ứng nhanh.
"Vâng, xin đợi ột chút!"
Người phục vụ cuối cùng cũng đi, tôi bắt đầu im lặng nghe Thuần Hy và mụ phù thủy nói chuyện.
“Thuần Hy, cậu có thích bộ phim lúc nãy không?"
“Cũng được!"-_-" Thuần Hy, cậu thích kiểu con gái nào thế? ^o^”
Kiểu con gái mà Kim Thuần Hy thích? Chú ý!! Chú ý!! Mụ phù thủy hỏi đến trọng tâm.
-_- Im lặng? Hay là đang suy nghĩ?
"Nói đi mà nói đi mà! Từ nhỏ đến lớn tớ vẫn luôn muốn biết đó!" Cái giọng thấy mà ghê, tôi và Tịnh Mỹ đều không hẹn mà rùng mình sởn gai ốc.
“Không có!" -_-
"... Hả? Không có? Không thể chứ? Trừ phi anh ta không phải là con trai... >_< Xùy xùy!!! Quách Tiễn Ni mi đang nghĩ bậy bạ gì thế hả? Đương nhiên là anh ta không muốn ụ phù thủy biết rồi! Được! Thuần Hy trả lời tốt lắm! Đừng nói với mụ phù thủy! Phải chọc tức cô ta! Ha ha ha! ^0^
"^-^ Rượu vang của cô!" Đúng vào lúc này, phục vụ mang rượu đến. Cái gì mà rượu vang? Đúng là nhỏ mọn, có chút xíu thế này.
"Xin rót đầy cho tôi!" =.=.
“…” Gì thế này, cái anh phục vụ sao chỉ ươn mắt nhìn tôi thế, mà lại không phản ứng gì? Tôi nói sai à?
"-0- Rót đầy rượu cho tôi! =.=" Tôi lặp lại thêm lần nữa. Phục vụ cao cấp mà ngốc thế, phản ứng lúc nào cũng chậm chạp
'ừng ực - ừng ực-!" Tôi đưa ly rượu lên uống cạn, vừa may đang khát quá!
ơ!!! ừ, mùi vị cũng được, "Thêm chút nữa!" ^0^
0_0 Hừm-! Vẻ mặt gì thế này??? Cái miệng của anh phục vụ này có thể nhét vừa một quả trứng gà ấy.
Ha ha! A0A Khâm phục tửu lượng của tôi chứ gì, rượu vang chỉ là nước ngọt trong mắt tôi thôi! Ha ha! ~^0^~ Cho dù là rượu nấu tôi cũng có thể uống cạn một ly to ấy chứ. Ha ha!
"»_ (Đừng làm tớ mất mặt! »_ (Tịnh Mỹ ngồi bên trừng mắt với tôi. Lạ quá???? Tôi làm không đúng à? Rượu không uống thế thì uống kiểu gì? Đúng là.
"Thuần Hy, gan ngỗng này ngon lắm, cậu thử xem!" Là giọng ngọt đến phát ngấy của mụ phù thủy.
"ừ." -_-
“Thuần Hy, chúng ta cạn ly, vì tương lai của chúng ta. ^0^"
"Ding..."
0_0A Hả-? Gì thế này? Gì chứ? Thật là! Làm ra vẻ lãng mạn, dịu dàng thế, lại còn tương lai? Mụ phù thủy chết tiệt.
"Gan ngỗng của cô."
“0_0” Hử-? Cái anh phục vụ này, bày đầy dao nĩa trước mặt tôi làm gì thế? Để xẻo mụ phù thủy à??? Tôi chưa độc ác đến thế đâu.
“À_0A ~? Cái này là gan ngỗng gì thế"????
Tôi tiện tay bốc một miếng lên, cắn một cái, tôi phải xem rốt cuộc là mùi vị gì, mụ phù thủy chết tiệt kia cho Kim Thuần Hy chẳng phải thứ này sao?
"Dùng dao và nĩa." Tôi mới ý thức được cách ăn của Tịnh Mỹ - tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, cắt xong một miếng sẽ xiên vào đó để ăn, ăn xong lại cắt... lại xiên... Rắc rối quá, tôi phát mệt lên...
Đây là cách ăn ai phát minh ra thế, đúng là nhảm nhí. Mặc kệ đi, tôi cứ cầm trong tay ăn nhi bánh này, ừ, mùi vị đúng là khá ngon, hehe! (^O^)
Cái miệng anh phục vụ kia mỗi lúc một to, -O- còn nhìn chằm chằm tay tôi! Nếu trên tay tôi có một quả trứng, tôi nhất định đã đút thử vào miệng anh ta xem sao rồi!
"Quách Tiễn Ni, dùng dao và nĩa! Lần thứ ba nhắc nhở cậu rồi đó, vẫn không hiểu hả?" =.=”
Không ngờ Tịnh Mỹ kiệm lời như vàng lại vì tôi lặp lại ba lần cùng một vấn đề, tôi đúng là lợi hại quá. ~^0^~ Ha ha!
"-0- Không có thời giờ, cậu không thấy tớ đang bận à?" Phải tôi rất bận mà, bận ăn gan ngỗng, bận nghiên cứu họ nói chuyện, bận lưu ý những cử chỉ "bất lương" mọi lúc của mụ phù thủy... Tịnh Mỹ đúng là không hiểu chuyện, lúc này mà còn nói đến vệ sinh gì chứ, tôi có đi vệ sinh đâu.
Tôi phải tập trung tình thần cao độ! Nếu như Thuần Hy lại bị lợi dụng thì sao?
"Giờ họ đang ngồi cách nhau, Thôi Anh Ái không lại gần Kim Thuần Hy được!" Tịnh Mỹ nhắc tôi.
Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra? Nhưng vẫn phải chú ý thì tốt hơn! Tục ngữ nói "không sợ gì, chỉ sợ "lỡ như mà!" (A@A)
"Cậu không phát hiện ra người trong nhà hàng đều đang nhìn cậu hả?"
"Có à?" tôi nhìn quanh quất đúng là vậy. tất cả nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy? cho dù tôi xinh đẹp cũng đâu cần phải nhìn thế! Thật là...
"Đây là ốc sên kiểu Pháp của cô."
0_0 “Hừm-? Ốc sên? Ốc sên ăn được à??? "
“Lừa gạt, làm gì có ốc sên, rõ ràng là ốc đồng! Dưới nhà chúng tôi năm trăm đồng một bát to! Có điều ốc ở đây cũng to thật!" Tôi than thở, xem ra nhà hàng cao cấp chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
"Câm miệng!” Tịnh Mỹ tức lên rồi! Sao lại tức giận dễ dàng thế?? Đúng là...
Dưới sự uy hiếp của Tịnh Mỹ, tôi ngoan ngoãn không nói gì nữa, mụ phù thủy và Kim Thuần Hy cũng lặng lẽ tiến hành bữa ăn tối lãng mạn của bọn họ!
Bình thường tôi ăn rất nhiều, hôm nay ăn còn ít hơn Tịnh Mỹ, dao nĩa chết tiệt này, làm tôi lóng ngóng tay chân, hại anh phục vụ kia cứ bị tôi hành hạ mãi... TAT
Một bữa ăn mà hai tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, cứ chậm rì rì, làm tôi sắp phiền chết lên được. ~:~( Mụ phù thủy chết tiệt, không chọn nơi nào mà lại cứ chọn nơi này, muốn kéo dài thời gian hả-! Hừ-!
"Muộn rồi, chúng ta đi thôi!" Giọng Kim Thuần Hy vang lên.
Woa, cuối cùng cũng đi rồi hả? Còn ở lại thì tôi điên lên mất thôi...
"Còn sớm mà, tớ muốn ngồi thêm tí nữa, dù sao cũng không gấp về nhà mà-! ^-^"
Mụ phù thủy đáng chết kia, mụ ngồi đó suốt đêm đi! Đúng là...
"Vậy cậu cứ ngồi thêm đi nhé, tớ phải đi đây." Thuần Hy vừa nó vừa đứng dậy trả tiền.
"Thuần Hy, đợi tớ với, cùng đi vậy!" Mụ phù thủy quả nhiên cũng đứng phắt dậy.
“Cảm ơn, tổng cộng chín mươi bảy ngàn đồng!" Tịnh Mỹ gọi một tiếng, phục vụ bàn bèn đến thanh toán.
"Cái...cái gì? Bao nhiêu??" Tôi có nghe nhầm không?"
"Chín bảy ngàn đồng!"
Tôi nhìn Tịnh Mỹ: "Tớ chỉ có hơn mười ngàn!"
"Tớ không mang! = ="
Cái gì? Không mang? Có nhầm không vậy trời? Đồ Tịnh Mỹ chết tiệt, ra ngoài mà không mang theo đồng nào hết, có phải nó có ý bóc lột tôi không? Thật là...
"Không mang tiền mà cậu vẫn điềm nhiên thưởng thức món ăn ở đây hả? Lại không nhắc tớ? >_< Cái con nhỏ chết tiệt này!". Tôi hét lên với Tịnh Mỹ.
Thật là, bạn bè kiểu gì thế hả. Haizzzzzzzz- đúng là kết bạn không cẩn thận mà!
"Có thể rẻ hơn chút không?” ~^0^~' Bó tay thôi chỉ còn nước dùng nụ cười thương hiệu của mình với cái anh phục vụ đang kinh ngạc kia!
"Xin lỗi cô, ở đây chúng tôi không giảm giá!"
Trời ơi, làm sao đây? Chẳng lẽ tôi sắp trở thành phường lưu manh chuyên đi ăn nhờ người ta ư? Vậy danh tiếng nức trời của Quách Tiễn Ni tôi bị diệt vong bởi một bữa ăn này sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Nhưng thế thì làm sao đây? Rốt cuộc phải làm gì? Phiền chết được, đúng là phiền chết được!
0_0! Í, như thế này đi, bỗng tôi nảy ra một suy nghĩ...
"Anh phục vụ ơi, như vậy đi nhé, vì chúng tôi đi gấp quá nên không mang đủ tiền, bây giờ tôi về nhà ngay để lấy, nếu anh không yên tâm thì để mỹ nữ này (đẩy Tịnh Mỹ về phía anh ta) ở lại đây, đợi tôi mang đủ tiền đến chuộc bạn ấy về. Anh thấy được không?"
"Quách Tiễn Ni, sao cậu có thể thế được? Cậu cho tớ là gì thế hả?" Tịnh Mỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết rất đáng thương.
"Tớ cũng muốn gán mình ở lại lắm, nhưng cậu vẫn đáng giá hơn vừa thông minh vừa xinh đẹp, họ chắc chắn sẽ chọn cậu." Tôi nói thật ấy chứ.
"Xin lỗi cô, chúng tôi không cầm người, phương thức thanh toán này của cô chúng tôi không thể tiếp nhận. ở đây có điện thoại cô có thể liên hệ với người nhà."
Gọi người nhà á? Ai mà biết bố tôi giờ đang ở đâu? Huống hồ là bây giờ tôi đang ở nhà Kim Thuần Hy, chẳng lẽ bảo tôi gọi điện về cho bác trai bác gái? >0< Không được, không thể chấp nhận được!!!
"Đừng có nhìn tớ, bố mẹ tớ đang đi dự tiệc rồi!" Trương Tịnh Mỹ kia, đúng lúc quan trọng mà chẳng tỏ vẻ bạn bè gì cả, là sao là sao?
Bó tay rồi, ai đến giúp tôi thanh toán tiền bữa ăn này với-, ai đến cứu tôi với?
"Đây là một trăm ngàn, phiền anh quá!" Đúng vào lúc tôi đang bó tay chịu chết, thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ngẩng lên nhìn...
“0_0” Kim... Kim Thuần Hy? Đúng là Kim Thuần Hy!!! Sao anh ta lại biết tôi ở đây? Tại sao lại nhìn tôi? Mất mặt quá đi!
"Theo tôi suốt này, không thấy mệt à?"
Cái gì? Tôi mở to mắt. Không thể nào? Anh ta phát hiện ra chúng tôi từ khi nào vậy? Tôi thấy chúng tôi đã rất cẩn thận che giấu tung tích mà... không thể nào...
"Xin lỗi, Anh Ái! Tớ nghĩ hôm nay đến đây thôi! Thuần Hy kiên định mời mụ phù thủy ra khỏi nhà hàng.
Mụ phù thủy chết tiệt kia trước khi đi còn không quên nhìn tôi bằng ánh mắt vui thú trên nỗi đau của kẻ khác. Tôi thảm quá hả? Chẳng qua chỉ quên mang theo tiền thôi mà! Đúng là...
“Hình như tớ vẫn còn có chút việc, đi trước đây." Tịnh Mỹ bỗng thốt ra một câu.
"Gì thế? Đi à? OK vậy đi thôi" dù sao tiền đã trả, có thể đi được rồi, hehe.
"Là tớ phải đi!" Tịnh Mỹ có ý gì thế?
"Đi nhé, tôi sẽ đưa cô ấy về." Câu này là Kim Thuần Hy nói sao?
“0_0”... Khoan đã, khoan đã, sao không ai nghe ý kiến của tôi???
"Mai gặp nhé!" Tịnh Mỹ bỏ đi một nước, không hề quay đầu lại! Có nhầm không đó?? Tên này...
Tại sao anh ta lại gần tôi, anh ta muốn làm gì? Chắc không đến hỏi tội tôi đấy chứ?
Ôi chao- cái tên này lại xem tôi là chổi quét nhà! Tôi không muốn! Không muốn! Nhưng phản kháng hình như hoàn toàn vô hiệu! = = Cái tên không thể nào đoán được anh ta nghĩ gì, rốt cuộc anh ta muốn đưa tôi đi đâu đây?
"Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu thế hả?" Giọng nói của tôi dịu dàng quá rồi đấy, người tốt sẽ không bị bạc đãi.
"Đến một nơi, đến đó rồi sẽ biết!" í? Hình như anh ta đang cười? có nhìn nhầm không?
Và tôi đã sánh vai Kim Thuần Hy đi trên phố như thế, gió lướt qua vù vù, một tay tôi nằm gọn trong tay anh ta, cảm giác này hình như cũng không tệ, Quách Tiễn Ni, mi bị làm sao thế hả, sao cảm giác không tệ với anh ta mỗi lúc một nhiều...
“Khi nào….tôi sẽ trả cho anh ngay." Để tránh anh ta hung hăng đến hỏi tội tôi, cứ chủ động đi thì hơn.
“Không cần!" sắc mặt anh ta thay đổi, đang giận ư? Cái tên này, làm người ta phí công tìm hiểu quá, sao thay đổi sắc mật kỳ lạ như vậy, chắc lúc này tôi không làm gì sai trái chứ?
"Tại sao lại theo dõi tôi?" vẻ mặt Thuần Hy hình như khá hơn.
"A~? Tôi... tại sao tôi phải theo dõi anh nhỉ? Tại sao nhỉ... để tôi nghĩ xem..." Sao tôi có thể bảo là do hành động săn ác quỷ bản beta được, tuyệt đối không thế!
"Không biết vì sao mà đi theo tận sáu tiếng đồng hồ?"
"Sáu tiếng? Đúng rồi, sao anh biết?" Phì phì! Sao tôi lại tự nhận thế này! =*>_<=
"Vì cô ngốc!" Lý do gì thế này?
"Anh mới ngốc đó! Người khác muốn hẹn hò là anh đi ngay." Dám nói tôi ngốc, cái tên chết tiệt, tôi đang vì anh đấy! Thật là...
í —? Hình như anh ta đang cười? Có nhầm không vậy?
Có phải bị đần không? Cái tên này hôm nay hình như hơi kỳ quặc, hay là lại uống nhầm thuốc nhỉ?
"Còn nói nữa à, tại sao phải phá hoại cuộc hẹn của tôi?"
"Xin lỗi! Tôi không phải cố ý muốn phá hoại, mà chỉ muốn bảo vệ anh”.
Hả? Bảo vệ? Lý do quái quỷ gì thế này? Quách Tiễn Ni, cái miệng của mi mọc kiểu gì thế?
"Đến rồi." Thuần Hy đột ngột dừng lại, tôi vừa thất thần nên đâm sầm vào người anh ta.
<>
<>
CHƯƠNG 33:
CÔ RẤT KHÓ ỨNG PHÓ
<>
<> "A_A Thì ra là công viên Giấc Mơ, lúc nhỏ tôi thích nhất được đến đây, có điều lớn rồi không còn đến nữa, không biết có thay đổi gì không nhỉ! Đúng là vui quá! Cám ơn anh, Thuần Hy! He he! Ha ha!" Tôi thích chí hoa tay múa chân như trẻ con, nói liến thoắng không ngừng với Thuần Hy.
"Vậy vào trong đi".
Lúc nãy tôi có nhìn nhầm không, Thuần Hy tuy vẫn nói bằng cái giọng lạnh băng ngàn năm không đổi, song vẻ mặt hình như không còn cứng đơ nữa. Hình như, hình như còn có chút hiện tượng gọi là "dịu dàng" nữa —
Thuần Hy và tôi vừa định vào trong, một bà cô quản lý công viên không biết từ đâu xuất hiện, "Xin lỗi, công viên sắp đóng cửa rồi, hai vị ngày mai đến sớm một chút vậy".
Bà cô lắm điều, đóng cửa muộn một tí có chết ai đâu! Khó khăn lắm Thuần Hy mới đưa tôi tới một lần, cơ hội siêu tốt sắp bị cô phá hoại rồi.:-(
"Cô ơi, vẫn còn cách giờ đóng cửa một lúc, chúng cháu vào một chút rồi ra ngay". Thuần Hy vừa nói vừa mỉm cười với bà cô. o_o
Á! Thuần Hy lại mỉm cười với một bà cô chẳng chút quan trọng này? Hình như anh ta chưa bao giờ mỉm cười với tôi? Vả lại còn nói một câu dài như thế, không giống anh ta chút nào! ừ, không giống, hoàn toàn không giống! Có một chuyện mà tôi có thể chắc chắn - anh ta, nhất định là uống nhầm thuốc, chắc chắn thế!
"Được, được rồi, hai đứa phải ra nhanh đấy". Quả nhiên, dù là bà cô thì vẫn không có sức miễn nhiễm với nụ cười của trai đẹp mà.
"Cám ơn cô", vẫn chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, Thuần Hy đã kéo tôi vào trong.
Tuy đã nhiều năm không quay lại, song công viên Giấc Mơ hình như không thay đổi bao nhiêu, chỉ ở hồ nước nhân tạo mà tôi thích có thêm một bậc đá ở chính giữa, xung quanh hình như còn có những vòi nước để phun nước nữa.
"Chúng ta đi đến đó đi". Tôi nôn nóng muốn đến bậc đá giữa hồ ấy, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không chỉ một lần mơ ước đến cảm giác kỳ diệu khi mình đứng giữa lòng hồ và xung quanh là những làn đèn chớp nháy mờ ảo.
“ừ”
Thế là, chúng tôi đã đứng trên bậc đá tròn ngay giữa lòng hồ, chỉ có hai chúng tôi. Thuần Hy lặng lẽ nhìn mặt hồ, ánh sáng hắt lên của từng đợt sóng nhấp nhô bao quanh từng đường nét rõ ràng của gương mặt anh, cảm giác thật không chân thực... Tôi chưa hề nghĩ rằng, mình sẽ nhìn thấy một Thuần Hy như vậy, yên tĩnh, dịu dàng, thậm chí...
"Cô có biết truyền thuyết về suối phun ở lòng hồ này không?"
"Truyền thuyết?" Quả nhiên là người học rộng, đến điển cố của một nơi bé nhỏ trong công viên này cũng biết rõ mồn một.
"Nói rằng nữ sinh nào đến hồ phun nước này, sẽ không thể có được tình yêu mà cô ấy mong ước".
A_0"... "Hả-? Cái gì? Tại sao là 'nữ sinh'?"
"Nghe nói đó là lời nguyền của một nữ sinh thất tình nhảy xuống đây tự tử".
Không thể nào? Tôi cảm thấy lông măng trên người mình dựng đứng, như thể phía sau lưng thật sự có một oan hồn.
"He he, vậy, he he, chúng ta về đi! ~^0^~ He he! Công viên sắp đóng cửa rồi! Hì hì!" Đúng, phải mau rời khỏi nơi này, chúng tôi mới đến đây một chút, chắc lời nguyền còn chưa kịp chụp lên người tôi nhanh thế đâu, chắc vẫn còn kịp, tuyệt đối vẫn kịp...
"Cô căng thẳng gì chứ? Cho dù không đến đây, e rằng cô cũng chả gả cho ai được!" Anh ta đang nói gì thế? Tôi không gả cho ai được? Sao lại không ai cưới tôi chứ? Hư, không them lý luận với anh ta, mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi hãy tính!
"Ai... ai nói tôi căng thẳng? Tôi chỉ thấy đã muộn rồi, nên về nhà sớm, nếu không bác gái sẽ lo lắm! He he".
"Nhưng tôi không muốn về". Anh ta như nửa cười nửa không.
"Anh! Anh cố ý! Anh không về thì mình tôi về đây!!!" —p(>oĐúng vào lúc này, các vòi nước xung quanh đột ngột khởi động, những luồng nước cực lớn bắn vào không trung, mang theo cả ánh đèn năm màu sáu sắc. Tôi giật bắn mình bởi cảnh tượng đột ngột đó, chân phải vấp vào chân trái, cả thân người nhào xuống hồ. Cái người thiết kế chết tiệt, tại sao không làm lan can quanh đây, chả trách có người nhảy hồ tự tử!
"ùm!" Cùng lúc với bọt nước văng tung tóe, tôi thấy toàn thân mình đã ngập trong nước. Nước hồ lạnh quá. —
"(>0Chẳng lẽ tôi bị oan hồn níu kéo thật sao? Đừng mà! —>_Oan hồn ơi đừng có bám theo tôi, tôi cũng đáng thương như cô mà... hành động săn ác quỷ của tôi vẫn chưa thành công... Tôi vẫn chưa cưa đổ Kim Thuần Hy mà...
Đúng rồi, Kim Thuần Hy đâu, cái tên đó đâu rồi... hu hu hu hu...------- >_"Ngốc, chẳng phải cô biết bơi? Thế mà lại suýt chết đuối!" Hừm- ai đang nói vậy? Giọng nói này sao mà quen tai thế?
"Kim... Kim Thuần Hy?" Khi ý thức tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng đã nhìn rõ trai đẹp trên thiên đường là ai.
Quả nhiên là Kim Thuần Hy! Quần áo của anh đã ướt sũng, nên anh ta cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ để lộ bờ vai, dính chặt vào cơ thề, lượn theo từng đường nét hoàn mỹ khỏe mạnh, mái tóc vốn bay bay lãng tử cũng ướt sũng, dán sát vào gò má trơn nhẵn sạch sẽ, nhưng dáng vẻ này lại càng đẹp trai hơn, đúng không, không phải đẹp trai, phải là kiêu ngạo hơn đẹp trai nhiều, là gì nhỉ>
Đúng rồi, "gợi cảm"? Chính xác, đúng là "gợi cảm"... *A_0 Tôi nghĩ mặt mình đang có lửa cháy, bây giờ mà tôi vẫn cảm thấy nó đang nổ lách tách và cháy rừng rực trên mặt...
"Tôi vẫn chưa chết hả?"
"Đồ ngốc!" Cái tên đáng ghét, lại nói tôi là ngốc nữa rồi, có điều, như vậy chắc chắn là tôi chưa chết, ha ha! He he!
"Anh cứu tôi phải không? Cảm ơn!"
"Nếu không phải là sợ về nhà chẳng biết ăn nói thế nào với mọi người thì tôi đã bỏ mặc cô rồi!"
"Dù sao đi nữa cũng cám ơn anh, cám ơn anh lắm lắm!"
"Lắm lời!"
0_0 Gì chứ? Tên chết tiệt, tôi có lòng thành ý tốt cám ơn anh, anh lại bảo tôi lắm lời? Thật là...
"Mặc vào đi!" Thuần Hy ném cho tôi một chiếc túi.
"Woa a~, quần áo anh lấy từ đâu ra thế?"
"Tất nhiên là mua rồi. Đừng phí lời, mặc nhanh đi rồi về!"
Hung dữ cái gì, anh rất lạnh đúng không? Đúng rồi, chắc chắn là lạnh lắm, áo khoác ngoài cũng ướt kia kìa, có điều nếu anh không nói những lời ấy thì hai chúng ta đâu có thê thảm như vậy! Thế nên, đáng đời anh! Tôi cứ thích hành hạ anh đấy!
"Lúc nảy bơi mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc!" Tôi ngồi im không động đậy, thảm cỏ mềm mượt, ngồi lên cảm thấy rất dễ chịu.
"Bơi á? Cô mà bơi à?" Anh ta trừng trừng nhìn tôi nhưng cũng không bỏ đi, ngược lại ngồi dựa vào một gốc cây gần đó.
"Chẳng lẽ, có một số thứ đã được số phận định sẵn, không thể nào rũ bỏ được!" Thuần Hy lẩm bẩm rồi bỗng cười, cười rất sâu xa.
0_0 "Hử -?..." Thứ gì chứ? Rồi gì mà số phận định sẵn? Cái gì mà không thể rũ bỏ? Anh ta điên ư? Tự nhiên lại nói những câu kỳ lại quá.
Khoan đã, những lời anh ta nói, hình như có liên quan đến tôi, chẳng lẽ...
"Giống dạng phiền phức như cô ấy, nếu muốn rũ bỏ cô thì còn khó hơn là đón nhận cô, thế chẳng thà tiết kiệm chút sức lực..."
"Ý của anh là, về sau không phớt lờ tôi nữa, đúng không? ~AoA~" Tôi nghiêng đầu nhìn Thuần Hy vẻ mặt nặng nề. Chắc là ý này rồi, he he.
"Phải..."
"Hả? Thật... thật không?"
"Cô rất khó ứng phó!"
Cái gì? Tôi rất khó ứng phó? Câu này là ý gì? Tức là đáng ghét hở? Nhưng nếu ghét tôi thì tại sao không phớt lờ tôi được? Phức tạp quá!!!
"Đợi cô nghĩ ra thì trời sáng rồi kìa!"
"Ồ. A~? Gì thế?" Kim Thuần Hy đáng chết, tự nhiên lại chuyển sang bảo tôi ngốc nữa?
"Đi thôi! Khuya quá rồi!" Thuần Hy đột ngột phá vỡ không khí ngượng ngập.
"ừ."
Một đêm như thế, những người đi sánh vai bên nhau, cảnh đêm trầm lắng, ánh trăng dịu dàng, bỗng cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
<>
<>
<>
Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử - Tiểu Ni Tử