You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cheery_kul
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29.3
onight such < a beautiful night > ~ ‘
Từ phía trong căn phòng, 1 toán người bước ra, đứng đầu là tên ăn mặc bảnh tỏn, râu ria xồm xoàng đang cười hả hê thoải mái, do đã nhìn thấy gương mặt kia trong tấm hình trước đó nên dễ dàng nhận ra đây là tên đứng đầu.
Chỉ 1 động tác nhỏ như chỉnh lại tư thế đứng của bọn nó cũng khiến cả đám người man rợ kia manh động, nếu chẳng có tên đại ca kia ngăn lại thì chắc hẳn bọn người đó đã xông lên rồi. Đến cả giờ phút này mà bọn nó cũng ko hề hoảng sợ, ngược lại là chưa bao giờ họ cảm thấy tỉnh táo đến như thế! Có thể sẽ rất nguy hiểm, mạng sống có thể ko còn nữa, bất kể điều gì cũng có thể xảy ra khi mọi thứ chẳng còn theo đúng kế hoạch đã vạch ra... Nhưng nếu tin rằng mọi thứ sẽ ổn thì nhất định sẽ ổn thôi phải ko?
Tên đại ca tiến lại gần bọn nó, bọn nó vẫn đứng yên và cẩn thận quan sát từng động tác của kẻ đó vì cách đối phó khôn ngoan nhất trong tình huống này là nên bất động, kéo thời gian càng dài thì càng tốt, ít ra thì sức lực phải bỏ ra sẽ ko nhiều cũng như an toàn cũng được đảm bảo hơn khi có sự xuất hiện của quân cứu viện!
Cả Nan và Pj cũng trở nên im lặng, tiếng đánh máy cũng chẳng còn, hẳn là nhìn từ phía màn hình, 2 người đó cũng đang nín thở dõi theo tình hình đang chuyển biến phía bên này như thế nào. Theo như những gì hắn đã nghĩ và trong dự đoán của tất cả mọi người, tên đại ca đó hiện đang phải xuất hiện trong bữa tiệc hoặc ở đâu đó chứ ko phải là trong căn phòng này. Mọi chuyện vốn đã ko đơn giản nay lại càng phức tạp hơn nữa. Mạng sống của tất cả giờ như chỉ mình treo chuông, ko phải chỉ riêng hắn, Ken và nó mới nguy hiểm, lỡ như chuyện này thất bại, thì những người phụ trợ như Nan, Pj, Mon... đều ko thể đảm bảo được tính mạng của mình, mà không đúng, kể cả người thân của họ cũng sẽ bị vạ lây!
Tất cả bọn họ đều đã nhúng tràm, cách tốt nhất là phải thành công như những gì đã đưa ra trước đó!
- Tao có cô nhân tình bé nhỏ xinh đẹp như vậy bao giờ nhỉ? – tên đại ca đưa tay vuốt nhẹ lên má nó.
Jun căm phẫn nhìn bàn tay dơ bẩn đang đặt trang má người con gái mình yêu, thật muốn gạt nó xuống nhưng hắn tự dặn lòng phải ghìm lại vì chỉ cần 1 chút sơ suất nhỏ cũng ảnh hưởng lớn đến sự sống còn của cả nhóm. Ko chỉ riêng hắn, nó cũng cảm thấy ghê tởm vì thế đã gạt mạnh tay kẻ đó ra, bọn đàn em trừng mắt nhìn chăm chăm vào nó, tất cả đều đã thủ thế chỉ chờ hiệu lệnh từ đại ca của mình, chưa từng có kẻ nào dám có hành động như thế đối với tên đại ca đó, ngoài kia có cả trăm đứa con gái còn muốn được lên giường với gã nữa là đằng khác! Bọn đàn em trơ mắt ra khi kẻ đó chỉ nhìn nó với ánh nhìn thích thú, nếu là bình thường hẳn đã bị cho 1 bạt tay vào mặt vì dám chống đối rồi, chưa kể đến các hệ lụy ảnh hưởng tới người xung quanh!
- Em đẹp thì em kiêu! – gã vẫn ngoan cố đưa tay lên miết lấy bờ môi mịn màng và nhỏ nhắn của nó, rất nhanh nắm chặt lấy khuôn cằm của nó kéo lại gần sát mặt mình – Nhưng chống đối lại tao thì chỉ có con đường đến Quỷ Môn Quan thôi! – bàn tay theo ngữ điệu nói cũng ngày càng siết lấy khuôn cằm nó bằng lực ngày càng mạnh.
Mà tên đại ca đã bảo ‘nhân tình’, làm thế nào gã biết được điều đó trong khi cuộc đối thoại ban nãy ngoại trừ 3 người bọn hắn ra thì chỉ có 5 tên đã bị giết chết kia, nếu như gã có mặt tại đó ban nãy thì tại sao bọn nó lại ko hề nhận ra và nếu như thế thật thì tại sao ko ra mặt luôn khi đó mà lại để vào đây?
- Nếu đã phát hiện từ bên ngoài sao ko giải quyết luôn? – Ken tiến lên 1 bước đồng thời giật tay gã ra khỏi cằm nó, bóp chặt như thế định khiến nó vỡ xương chắc.
Ken đẩy nó ra phía sau mình, hắn cũng tiến lên ngang hàng cùng Ken, cả 2 cùng che chắn cho nó cũng như tránh cho nó khỏi những động chạm thô lỗ của tên đại ca!
Tên đại ca quay người đi trở về chỗ đứng ban đầu, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng kín.
- Mấy ngày trước có người báo với tao rằng có kẻ xâm nhập vào bộ máy hệ thống! Tao thấy cũng vui vì lâu lắm rồi mới có những đứa ngu tự đâm đầu tìm cái chết nên cũng có chút tò mò muốn biết mặt! Quanh đi quẩn lại thì chỉ có hôm nay là xác suất tụi bây ra tay cao nhất nên tao đợi sẵn! – ngữ khí vô cùng kiêu ngạo và tự đắc.
- Nói vậy là số hàng đã bị chuyển đi? Cố tình ‘săn’ bọn này tại đây sao?- hắn cảm thấy mình như bị xỏ mũi, mẹ kiếp, rõ ràng là ông ta đã đi trước 1 bước, kế hoạch của hắn coi như bị đảo lộn hoàn toàn, từ giờ phút này trở đi xem như phải tự lực cánh sinh rồi, hắn ghét nhất là bị sắp đặt, chỉ có hắn mới có quyền sắp đặt và buộc mọi người tuân lệnh mình thôi! Hắn giờ phút này vô cùng căm phẫn, có cảm giác như bị sỉ nhục, cũng dễ hiểu thôi, với kẻ có cái tôi cao như hắn thì khi bị người khác phá hỏng mọi thứ như vậy thật là một chuyện rất khó để chấp nhận! ***** chết!
- Tao có lấp 1 camera nhỏ ngoài kia, vô cùng kín đáo, bọn bây hẳn ko biết đến sự tồn tại của nó! – nói với vẻ khiêu khích – Màn ra mắt ấn tượng đấy, tao có lời khen! – tiếng vỗ tay đứt quãng vang khắp phòng, nghe thế nào cũng ko cảm nhận được nó mang ý khen ngợi, đúng hơn là mang ý khinh thường, trong mắt gã 3 người họ chỉ như những đứa thích thể hiện, bên trong thật ra ko có gì ngoài sự rỗng tuếch!
Giờ thì cả bọn đã hiểu tại sao gã lại biết đến cuộc đối thoại kia. Đột nhập cái khỉ gì chứ, hóa ra là mọi thứ đều đã nằm trong kiểm soát của ông ta. Nếu thế thì những gì bọn hắn đã làm, trong mắt ông ta chẳng khác gì một vở hài kịch. Đã biết rõ mục đích của bọn hắn khi đến đây vậy mà vẫn để bọn hắn đến được nơi cần đến, ngoại trừ 5 tên đụng mặt ở ngoài ra thì hầu như ko có bất kì khó khăn nào khác, thái độ coi thường đó chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Như vậy càng hiểu rõ hơn 1 điều là trong mắt ông ta, bọn hắn chẳng là cái đinh gì cả!
Nếu đã xem thường hắn như thế thì hãy xem hắn làm được những gì! Nếu hắn có chết thì ông ta và cả những thứ có trong căn phòng này, cũng sẽ ko còn điều gì tồn tại đâu!
- Hàng thì vẫn nằm im trong đây! Ko dời đi đâu cả, bởi lẽ nhưng con chuột nhắt tụi bây, vĩnh viễn ko bước ra được khỏi cửa! – gã nhấn mạnh từng câu chữ.
Sau lời nói mang đầy sự đe dọa kia là cả tràng súng vang lên, vì lúc nào cũng trong trạng thái phòng thủ nên bọn hắn đã kịp thời ẩn nấp sau những vật dụng lớn gần đó, do vậy mà thoát được cơn mưa đạn nguy hiểm kia, vì đạn ko trúng người nên trúng vào đồ vật tạo nên những tiếng đổ vỡ âm vang đến chát chúa.
‘ Khốn kiếp! Nổ súng rồi! Bọn em sẽ đến ngay! ‘
Giọng Pj mang chút khẩn trương, hẳn là 2 người họ đang cảm thấy sốt ruột, đáng lý chỉ cần tiêu hủy được số hàng kia là mọi chuyện xem như ổn thỏa, mission plete, nhưng ko nghĩ mọi chuyện lại thành cớ sự như vậy, đã như thế thì Nan và Pj ngồi trên máy bấm lách cách để làm chi nữa? Hình ảnh thu được từ máy ghi hình ko hề rõ nét xíu nào, cả âm thanh cũng lúc nghe được lúc ko,... thấy được, nghe được, nhưng ko thể làm gì được? Có phải là vô dụng hay ko? Chính những điều đó khiến bản thân thấy bất lực. Đối phương đã dồn họ vào căn phòng kín như vậy thì chắc chắn chỉ có 1 khả năng, đó là tiêu trừ!
‘ Cả ba người... nhất định phải ổn!’
Đó là lời cuối cùng Nan nhắn nhủ trước khi tắt hết mọi thiết bị. Ruột gan 2 người họ hiện đang nóng như bị lửa đốt, điều hòa của khách sạn vẫn hoạt động rất tốt vậy mà những giọt mồ hôi cứ ko ngừng tuôn ra trên trán của cả 2, 2 bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, lạnh ngắt! Nếu tình hình như ban nãy kéo dài thì ngày mai tên của ba người họ ko còn nằm trong tổ chức nữa cũng sẽ là một chuyện vô cùng bình thưởng! Thật ra thì có những kẻ còn mong hắn sẽ biến mất khỏi thế gian trong cái nhiệm vụ này, những người đã từng đột kích vào căn nhà đó hầu như ko ai có thể thoát ra được!
Bọn hắn yếu thế chống trả lại từng phát súng 1, vì đối phương quá đông nên hành động có phần bị hạn chế! Xem ra bọn hắn đã bị nhốt trong phòng với bao nhiêu đây người rồi, muốn thoát ra trừ phi bước qua được xác của đám người này! Nếu là bình thường thì bao nhiêu đây người ko hẳn là đông, nhưng trong giờ phút này 3 chọi với từng đó người quả thật ko dễ xơi chút nào, những thuộc hạ khác chắc đã tập kích bên ngoài rồi, ko hẳn cái party bên dưới đang náo loạn ầm ĩ cả lên bởi những màn đấu súng và chém giết ngập máu. Đã tính được đến mức như vậy hẳn gã đã lên được 1 kế hoạch rất chu toàn?
Điều bất tiện nhất là phải đối phó với đám người trước mặt, toàn là những kẻ được huấn luyện và chọn lọc kĩ lưỡng, ko dễ ‘chơi’ chút nào hết! Chết tiệt! Nếu ko cẩn thận thì 3 cái mạng này ko chừng ko giữ được mất!
Bọn người kia cứ từng bước mà nhích lại ngày càng gần chỗ ẩn nấp của bọn nó. Cả ba trao đổi ý kiến với nhau qua ánh mắt, nếu cứ bị động phòng thủ như thế thì kết quả sẽ chẳng hay chút nào đâu, đó chẳng phải là cách chống cự lâu dài hữu dụng nhất. Mỗi lượt nhã đạn chưa hạ đến 5 tên trong khi một lần nhã đạn của bọn kia lại có thể bắn đứt đường sinh mệnh của 3 người họ bất kì lúc nào! Jun tìm trong túi, rút ra bộ dao nĩa rồi kẹp chúng vào kẻ hở giữa các ngón tay, Ken cẩn thận quan sát từng cử động của những người đang từng bước tiến về phía chiếc sô pha- nơi mình đang nấp, rồi khẩn trương gật đầu. Hắn đứng phắc dậy, phi dao 1 cách dứt khoát và lẹ làng theo hình vòng cung, trải đều theo góc 180 độ từ trái sang phải, 8 chiếc dao lẫn nĩa lần lượt đều tiến về đích là cơ thể của kẻ thù, toàn là trúng vào những nơi hiểm độc, ko đầu thì cũng là cổ, có kẻ còn bị đâm thẳng vào mắt! Vì hắn phản công quá bất ngờ nên bọn kia chẳng trở kịp tay, đồng thời cùng lúc đó, nó và Ken cũng đứng lên hỗ trợ, tấn công chớp nhoáng bằng những phát súng được bắn ra liên tục từ 4 khẩu súng trên tay của 2 người. Nhờ hành động liều lĩnh đó mà số lượng của đối phương đã giảm đi gần nửa. Tên đại ca kia phó mặc hoàn toàn để bọn đàn em mình xử lý, chỉ là dạo chơi khúc đầu thôi mà ~ Gã cho rằng bọn người đó dư sức để khiến bọn hắn phải quỳ gối mà xin hàng, như cái cách mà những người trước kia đã từng! Nếu ko thì chờ cho đến lúc tiệc tàn gã nhúng tay vào cũng ko muộn, 1 phát kết liễu càng hay! Gã cũng chẳng vội để bọn hắn chết nhanh để làm gì, bắn đùng 1 cái rồi chết phải chăng nhẹ nhàng quá? Phải vờn nhau một chút sẽ vui hơn nhiều! Ít ra thì cho tới tận lúc hơi thở cuối cùng bị tắt, phải cho bọn hắn nếm trải đau khổ để mà van xin được ban cho 1 cái chết! Xem gã sẽ làm gì với những ‘con chuột nhắt’ đó! Nếu người của hắn vượt qua được bọn người gã đã ‘mời nghênh đón khách’ phía dưới thì càng hay, gã nhất định sẽ vỗ 1 tràng pháo tay thật to!
Gã dùng remote chỉnh khiến những tấm rèm cửa bị kéo về phía vách, vách ngăn phòng được làm bằng những tấm kính rất dày và hầu như khó mà bị vỡ trước tác dụng của lực mạnh. Do bức rèm đã được kéo ra nên từ bên trong có tểh nhìn thấy phía bên ngoài. Tưởng tượng đến cảnh bọn người của hắn mò mẫm đến được căn phòng này, từ bên ngoài nhìn vào thấy cảnh anh em mình bước vào chỗ chết mà ko làm gì được thì sẽ vui biết bao, hẳn là đau đớn lắm, gã thích mang đến cho người khác nỗi đau đớn như thế! Chẳng cách nào phá được kính đó để vào đâu, cửa thì đã được cài lại mật mã rồi, ko dễ gì giải mã được, nhưng tính ra cũng ko phải ko có cách, có thể mở cửa bằng máu! Chỉ cần cơ thể chịu bỏ ra 1 lượng máu bằng với lượng máu khi hiến vào ống gắn kế bên dãy số trên cửa, quan trọng là máu phải được lấy từ cả 2 phía, ngoài lẫn trong phòng và 2 nhóm máu đó phải cùng loại với nhau! Nhận được lượng cần thiết thì cửa sẽ tự mở!
Đợi đến lúc diệt được bọn người đó thì phần sức lực bọn nó đã tiêu hao hơn phân nửa, bọn người này dai như đỉa đói, cứ điên cuồng mà nhắm vào bọn nó, chỉ đến khi cơ thể ko còn khả năng chiến đấu nữa mới chấp nhận bỏ cuộc. Bọn hắn phải di chuyển từ chỗ này sang chỗ kia, nấp hết nơi này đến nơi nọ. Thật may là tính mạng tạm thời vẫn giữ được! Nhưng tên đại ca vẫn vô cùng lành lặn, ko hề có vết trầy sướt nào, chưa kể đến sức lực vẫn còn tràn đầy, trong lòng 3 người phát sinh ra cảm giác lo ngại! Cả 3 người đều bị thương tổn khá nhiều, những vệt máu loang ra khắp mảng áo trắng của hắn và Ken, còn nó dù được 2 người con trai che chở và bảo hộ nhưng xây sát là ko thể tránh khỏi, cơ thể nó ko kém cạnh gì, vẫn đầy rẫy những vết thương nhỏ, những vệt máu quyện vào màu đen của bộ váy tạo nên những khoảng vải tím sẫm.
Chứng kiến khả năng chiến đấu và sự chống chọi của bọn nó, gã hoàn toàn ngạc nhiên, đây là điều mà gã ko ngờ tới được. Tiêu diệt được cả quân đội đó vậy mà vẫn có thể đứng vững vàng nhưng thế, hơn nữa cơ thể ko hề chịu bất kì thương tổn gì nặng nề! Ngay cả bọn hắn cũng ko ngờ bản thân có thể làm những điều phi thường thế, vậy ra những đợt huấn luyện khắc nghiệt xem ra ko vô ích xíu nào cả, vốn dĩ cả hắn và Ken cũng là sát thủ, giết người cũng ko phải là chuyện khó khăn gì mấy, nhưng nhìn nhận lại ko thể ko tự khen mình a câu là có bản lĩnh. Thuộc hạ của gã có kẻ đã chết, có kẻ còn nằm thoi thóp dưới sàn chờ tử thần đến mang sinh mệnh mình đi, đáng lý thì những kẻ gánh lấy hậu quả đó phải là bọn hắn mới đúng! Chính điều đó làm gã trở nên phẫn nộ, những người anh em tốt, công sức gã đào tạo,... vậy mà trong phút chốc lại bị những đứa nhóc tì này phá nát. Gã kín đáo lướt mắt qua cả 3 đang đứng cách mình 1 khoảng khá xa, nó đứng chính giữa và sau hắn và Ken 1 khoảng cách chừng nữa bước chân dài. Nhã nhếch môi cười, xem ra gã đã tìm ra điểm yếu của bọn hắn rồi!
- Ngoại trừ thằng nhóc tóc nâu này – tên đại ca đó nhìn Ken- thì 2 đứa bây là chó săn của Ân gia? – đảo mắt nhìn hắn và nó, tay cũng nhẹ nhàng rút lấy 2 khẩu súng cài trên lưng quần.
Con chó săn của Ân gia? Hắn ko giấu được nét cười nhạt trên môi.
- Chỉ có người khác mới phải cúi đầu trước tôi, tôi sinh ra để điều khiển kẻ khác chứ ko phải cuối đầu phục tùng người ta! Tôi là người thừa Phong tộc – nói với vẻ khảng khái – Người đó, ‘tay phải’ của tôi! – hắn hướng mắt về phiá nó.
Gã khịt mũi, nói vậy là lão già họ Phong đó ngửi được mùi sao! Hóa ra là đến để tiêu hủy số hàng chứ ko phải cướp đi.
Phía bên dưới tiệc đang xảy ra cuộc hỗn chiến, Pj và Nan tiến vào thấy cảnh vật hoang tàn cũng hiểu ra phần nào, chỉ hy vọng là bọn hắn trụ nổi, đám người hung hăng kia ko biết có gây khó dễ gì cho bọn hắn hay ko. Pj và Nan vốn định để chuyện dưới đây cho họ tự giải quyết, nhưng vừa lên vài bật cầu thang thì đã bị tấn công, những kẻ đó nhất quyết ko để ai tiến về căn phòng kia. Bất đắt dĩ Nan và Pj đều phải chiến đấu, Nan cũng đã có ‘kinh nghiệm’ về khoản này nên ko khó khăn là mấy, chỉ có Pj là gặp khó khăn vì nhỏ chưa bao giờ dùng súng, cũng chưa bao giờ làm những việc như thế, nhỏ chỉ giỏi đánh đấm, nhưng trong trường hợp này dùng tay ko đánh giặc có kết quả sao? Nan vừa lo phần mình, vừa lo luôn cả chuyện để mắt đến an toàn của Pj, nếu Pj có mệnh hệ gì hẳn Ken sẽ phát điên mất! Pj chỉ có thể đối phó với những kẻ dùng dao hoặc bất kì dụng cụ nào khác ko phải súng, nhỏ có thể dùng chân đá văng vũ khí của đối phương rồi dùng dao tấn công tiếp tục, nhỏ ko giết người, ko giết 1 ai, chỉ dùng vũ khí khiến họ bị thương và tạm mất đi khả năng chiến đấu! Thứ nhỏ dùng có khi còn là mảnh vở từ thủy tinh có đầy trên sàn, ko thể khiến họ mất mạng nhưng tuyệt nhiên có thể khiến họ trở nên vô cùng đau đớn! Với sự giúp đỡ của những người cùng phe, Pj và Nan đã dễ dàng thoát được về hướng về phía căn phòng, trước khi rời đi, những bẫy mật đều đã bị 2 người họ vô hiệu hóa!
Với cảnh tượng đang diễn ra, Pj chẳng thể giữ nổi được bình tĩnh của mình, căn phòng ko còn thứ gì nguyên vẹn, xác người nằm rũ rượi bên trong, máu đỏ nhuộm cả sàn, lần đầu thấy cảnh tượng như vậy nên bản thân chẳng tránh nổi buồn nôn.
Tên đại ca từng nhanh chóng chạy vụt sang vị trí khác, hắn vừa nổ súng thì gã đã nhanh chóng nắm lấy cái xác gần đó làm vật thế thân, cứ thế mà cái xác kia lại trở thành 1 bức bình phong vô cùng tốt để che chắn cho gã! Với bọn hắn đó trở thành 1 điều bất tiện! Gã cứ hướng về phía bọn hắn mà lao đến, đến khi tiếp cận được với bọn hắn ở cự li thật gần thì gã đã đảy cái xác kia vào người hắn, khiến hắn chẳng thể làm gì trừ việc hứng trọn cái xác đầy máu đó; cùng lúc đó gã lại hướng đến Ken mà bắn thêm 1 phát nữa, Ken nhanh chóng né đòn, thừa cơ hội đó, gã đã tiến lên đá văng khẩu súng nó cầm trên tay và vòng tay ôm trọn eo nó vào người, một cú bắt con tin vô cùng ngoạn mục!
Pj thấy được cảnh đó vội hét toáng lên, ko ngừng đập cửa, tay đập cửa nhưng mắt thì ko dứt khỏi quang cảnh bên trong, trong lòng ko khỏi hốt hoảng. Ken nhìn thấy nhỏ trong mắt có chút lay động, sự thay đổi đó làm sao qua mắt gã chứ! Có trò hay rồi đây!
Người đang nắm trong tay quyền sinh sát là gã! Người đang làm chủ cuộc chơi cũng là gã!
Gã kéo nó cách xa bọn hắn 1 khoảng vừa phải, trên tay dí cây súng vào đầu nó, ánh mắt trở nên đáng sợ vô cùng!
- Lũ ngu tụi bây sắp chết rồi! Tụi bây sẽ phải trả giá vì đã chọc giận tao!
- Buông cô ấy ra! – hắn hét lớn, có vẻ như hắn đã mất bình tĩnh.
Gã nhìn biểu hiện của hắn mà nhếch môi cười.
- Điều ngu ngốc nhất là mang phụ nữ theo hành động! Họ có tểh là thứ vũ khí lợi hại nhất nhưng cũng có thể là khuyết điểm lớn nhất! Mày xem, kể cả khi cái chết gần kề mày còn ko sợ thì việc mất đi 1 đứa con gái cũng có gì đâu chứ! – gã cười to, yêu nhau sao, nực cười!
Tim hắn đập loạn cả lên, cả cơ thể bắt đầu có sự run rẩy nhẹ, phải, là hắn đang sợ hãi, sợ đến tột cùng, mẹ kiếp, súng dí vào đầu mình hắn còn chưa phát sinh ra thứ cảm giác này! Hắn cũng chưa bao giờ đánh mất kiểm soát bản thân như vậy! Nếu gã ta dám làm gì nó, hắn sẽ dùng cả tính mạng của mình để buộc gã phải trả giá! Từ đầu đến giờ, hắn và Ken dùng cả tính mạng để giữ lấy an toàn của nó, ko thể nào lại vô ích vào khúc cuối như vậy!
- Ông muốn gì? – hắn đã cố bình tĩnh nhưng nhịp thở ngắt quãng và run rẩy đã phản bội hắn.
- 2 đứa bây, bỏ súng xuống! Ko nghe tao bắn nó! – gã lên nòng.
Hắn và Ken đắn đo nhìn nhau, ko biết phải làm thế nào, nếu bỏ súng xuống lão bắn chết nó thì bọn hắn sẽ ko trở tay kịp, nhưng nếu ko bỏ, nó sẽ bị bắn ngay lập tức!
- Ko được bỏ! Cùng lắm là tôi chết! – nó hét to, vẻ mặt ko mang chút sợ hãi nào.
Tim hắn như thắt lại, sao nó có thể bình tĩnh như thế trong khi hắn lại cuống đến mức chẳng thể làm gì? Ko phải thế đâu, thật ra thì nội tâm nó cũng trở nên rối bời đây! Đối đầu với cái chết ai mà chẳng lo sợ? Nhưng nếu bây giờ ngay cả nó cũng ko giữ được sự mạnh mẽ thì mọi thứ nhất định sẽ bị loạn hết!
Đúng như lời gã nói, nó là khuyết điểm lớn nhất của cả nhóm, và là đòn trí mạng đối với hắn!
‘ĐOÀNG’
- Ư...
Tiếng súng vang lên khiến cả bọn sực tỉnh, hắn và Ken chẳng kịp nghĩ mà buông vội khẩu súng xuống đất! Gã bắn thật, gã bắn vào cánh tay phải của nó, máu từ từ tuôn ra rồi cứ thế mà nhỏ giọt xuống sàn nhà! Nó rên khẽ, mày nhíu chặt lại, cơn đau bắt đầu lan tỏa từ cánh aty ra khắp mọi nơi, đau, đau lắm, cánh tay bỗng nhiên trở nên nặng nề!
- Tao đã kêu buông súng mà mày ko biết nghe lời! – bàn tay gã bóp chặt vào vết thương của nó khiến nó chẳng thể hô hấp nổi nữa, máu vì thế mà cũng tuôn ra nhiều hơn.
Pj và Nan cũng lần lượt bị lấy mất bình tĩnh mà đập cửa ko thôi, nhưng dù cố đến mấy cũng vô ích, họ bấm mã là những con số cũ nhưng ko hề có dấu hiệu gì là cửa sẽ mở, họ tìm vật dụng đập vỡ tấm kính nhưng hoàn toàn vô tác dụng! Mắt Pj ướt đẩm nước mắt, những con người trong căn phòng đó là những người nhỏ luôn muốn bảo vệ và thật sự trân trọng!
- Mẹ nó! Nếu họ có gì xảy ra tôi nhất định sẽ giết ông, đốt cháy cả tòa nhà này! Các người sẽ ko yên với tôi đâu! – nhỏ cứ như thế mà gào lên, nhỏ vừa lo, vừa sợ nhưng ko khỏi giận dữ, Pj lúc này trông đáng sợ vô cùng, miệng ko ngừng buông ra những lời nguyền rủa dù là người bên trong chẳng thể nghe được, nhỏ rất ghét những lời thô tục nhưng lại thốt ra nhiều như thế hẳn là đang cảm thấy cực kì phẫn nộ.
Nan tỉ mỉ quan sát cấu trúc của cánh cửa rồi gọi cho Mon, con bé ko phải ko biết chuyện, con bé cũng biết và lo lắng ko kém ai nhưng Nan ko cho con bé đến đây, vì sự xuất hiện đó chỉ khiến Nan thêm rối bời và chẳng thể lo được gì, có người bên ngoài ít ra còn có thể thu thập được thông tin mình tìm. Mon tự hiểu được khả năng cảu mình nên đối với mệnh mệnh của Nan ko hề phản đối, Nan muốn con bé tìm hiểu về cánh cửa có ống nghiệm cài kế bên dãy số!
Nhìn thấy biểu tình Pj như vậy Ken ko khỏi chạnh lòng, đây là lần đầu tiên Ken nhìn ra sau nét cười kia là con người mang thứ cảm xúc mãnh liệt như thế! Chỉ trách bản thân ko thể nào có mặt ở đó mà đem nhỏ ôm chặt vào lòng và trấn an rằng mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi!
Thấy Ken nhìn về phiá mình, Pj lại cảm thấy rối bời, nước mắt bất giác chảy ra nhiều hơn, một lần nữa bản thân ko thể kiềm chế mà hét lên:
- Làm ơn... anh nhất định phải sống... Tôi ko cho phép... anh bị gì hết! Mọi người... ai cũng phải sống! Anh ko được... để bản thân bị gì hết... tôi yêu anh... tôi yêu anh... anh còn chưa nghe... tôi tỏ tình mà!
Lời của Pj run rẩy ko thôi, trong phút chốc ko thể làm chủ được lời nói của mình, cơ thể trở nên vô lực mà ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn dáng vẻ Pj như thế, trong Ken ngập tràn 1 nỗi chua xót! Nếu toàn mạng trở ra, Ken nhất định sẽ giữ chặt lấy người con gái đó, bỏ qua hết mọi thứ... Ken đã từng tự hỏi người con gái đó có yêu mình ko, những hành động của người con gái đó thật hờ hững... giờ thì Ken đã tìm được câu trả lời... Ken đã biết rõ!
Hờ hững ko có nghĩa là ko yêu!
Hắn siết chặt lấy nắm tay, dù là run rẩy, hoang mang nhưng bình tĩnh đã dần trở lại với hắn, nếu hắn ko bình tĩnh thì người yêu của hắn nhất định sẽ ko an toàn!
‘ĐOÀNG’
1 phát súng nữa vang lên, nhưng lần này người hứng chịu là hắn, gã bắn vào đầu gối phải của hắn, nhưng xem ra hắn vẫn kiên cường lắm, dù là thế đứng ko vững nhưng tư thế vẫn ko hề khuất phục.
- Cớ sao lại bắn? Anh ta ko chống đối ông! – nó có ý vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bị gã giữ chặt, trong mắt hiện lên tia đau xót, cả lời nói cũng mang cả sự nghẹn ngào.
- Câm miệng! Tụi bây có quyền ra điều kiện sao? – gã rống lên – Mày, quỳ xuống rồi sủa 2 tiếng ‘gâu, gâu’ xem nào! – mệnh lệnh hướng đến hắn.
Nó giương mắt nhìn hắn, trong mắt trở nên trống rỗng, đồng tử cũng giãn to nhìn người con trai mình yêu. Hắn là kẻ cao ngạo, xưa nay ko quỳ xuống với ai, kể cả khi bị bỏ đói cũng ko hề mở miệng cầu xin miếng cơm nào, cứ cắn răng mà nín nhịn, đến mức cơn đau bao tử bộc phát cũng quyết ko khuất phục! Quỳ đã là một nỗi nhục nhã, huống hồ còn kêu như thế? Như vậy chẳng phải là ép hắn sao? Nó ko muốn hắn vì mình mà bị xúc phạm cái tôi như thế!
Hắn nhìn nó, xót xa...
- Mày còn chần chừ? Còn 1 tay có tin tao bắn luôn ko?- gã rít lên khi thấy hắn cứ chăm chăm nhìn nó.
- Đừng! – có thể coi đây là lời cầu xin ko? – Tôi làm!- hắn cương quyết nói.
Ngay sau đó là tiếng đầu gối chạm xuống nền đất, hắn quỳ.
- Gâu....... gâu.... – 2 tiếng phát âm cách nhau rất lâu, xem như đây là điều cuối cùng hắn có thể làm để cứu vớt lòng tự trọng của mình vậy.
Từ lúc đầu gối hắn chạm đất thì nước mắt từ khóe mi nó cũng theo đó mà tuôn ra, lăn xuống thật nhanh trên đôi gò má! Khi 2 từ đó phát ra thì nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt, nó vì quá kích động mà chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy trong vô thức! Nó biết hắn đau khổ, hắn nhất định đã bị tổn thương! Bằng chứng là nắm tay cuả hắn đang vò lại rất chặt, bờ môi dưới cũng bị hắn cắn chặt đến rách toạt mà chảy máu! Nhưng hắn vẫn nhìn nó với ánh nhìn triều mến như vậy, hắn đã nói, vì an toàn của nó, hắn có thể hy sinh tất cả, ko tiết bất kì thứ gì! Lòng tự trọng đó... hy sinh 1 chút thì có đáng gì chứ...
Gã thì cứ khoái chí mà cười to, gã biết tự trọng hắn rất cao, lại là 1 kẻ sĩ diện, nay có dịp đem hắn ra mà chà đạp như thế quả thật rất có hứng thú! Kẻ thừa kế 1 tổ chức lớn mạnh như thế lại đang quỳ trước 1 kẻ như hắn!
Còn những người chứng kiến ko biết nên phản ứng thế nào, đây là lần đầu tiên họ thấy hắn mang biểu cảm như thế... ôn nhu... Con người kiêu ngạo đó đứng trước nó đã biến mất rồi... họ im lặng, vờ như ko thấy gì cả... họ biết... Leader của họ ko thích bị nhòm ngó... Leader của họ ko muốn bị mất mặt trước người khác...
Cứ liên quan đến yêu là như thế sao? Gã thật sự thấy rất vui đó!
Nothing Gonna Change My Love For You Nothing Gonna Change My Love For You - Cheery_kul