Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cheery_kul
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - 8
hap 16.8:
Hắn mơ thấy mình đang ở lốt 1 đứa trẻ chừng 5 tuổi, ngồi trong một chiếc xe với ba và 1 chú tài xế... chiếc xe cứ chạy mãi... chạy mãi... chạy một cách hối hả... dù phía sau có một cô bé ko ngừng chạy theo, miệng í ới gọi gì đó mà hắn chẳng thể nghe được, chắc có lẽ là gọi tên hắn. Cô bé cứ đuổi theo chiếc xe mà ko để ý rằng mẹ của mình cũng đang chạy theo phía sau với vẻ lo lắng.
Hắn lia mắt thấy gì đó nên đã vội la lên, cô bé nhận ra nhưng ko hiểu biểu hiện của hắn có ý nghĩa gì nên chợt đứng sựng lại, nét mặt của người mẹ chưa kịp vui mừng vì đuổi kịp cô con gái bé nhỏ của mình thì đã chợt tái xanh... ko kịp suy nghĩ, bản năng của người làm mẹ đã khiến bà chạy thật nhanh đến và ôm lấy con mình ghì chặt vào lòng, xoay tấm lưng ra ngoài...
RẦM
Âm thanh chát chúa vang lên, hắn vội dùng tay bịt mắt mình lại, cú va chạm quá mạnh khiến hắn ko dám nhìn... sự việc vừa xảy ra làm cho hắn sợ, lúc sau gỡ tay ra, chỉ thấy phía xa xa là một vũng máu...
Máu nhuộm đỏ cả một vùng...
Chiếc xe vừa gây án cũng ko thấy đâu, tài xế đã bỏ chạy chỉ sau vài tích tắc xảy ra tai nạn...
Khung cảnh lúc đó chỉ thấy những làn người bu lại chật kín... dù còn nhỏ nhưng sự nhanh nhạy vốn có đã báo cho hắn biết cái thực tế vừa xảy ra là gì, hắn đã gào thét, thậm chí là xin ba mình dừng xe lại nhưng sao... chiếc xe cứ di chuyển, hòa vào làn đường đông đúc... là ba hắn đã ko cho phép nó dừng lại... khoảng cách giữa hắn và 2 người nằm dưới con đường kia ngày càng xa dần...
Vài ngày sau đó... hắn nhận được tin cô bạn mình qua đời, thậm chí là từ ngày sau tai nạn... hắn chả có cơ hội để nhìn mặt người bạn thân yêu của mình... mẹ cô bạn đó đã mất từ ngay lúc tai nạn vừa xảy ra...
Cơn ác mộng đưa hắn trở về những ngày kinh hoàng của tuổi thơ... một tuổi thơ ko êm đẹp...
- Mây!!!
Hắn choàng tỉnh, mặt lấm tấm mồ hôi... cả áo hắn cũng bị ướt đẫm...
Chợt thở dài, hắn cắn chặt môi dưới, dùng tay quệt đi những vết mồ hôi đang tồn tại trên mặt... nhờ thế hắn mới để ý tay mình đã được băng lại cẩn thận...
Cứ ngỡ vị bác sĩ đã canh lúc hắn ngủ mà lẻn vào băng nên miệng hắn cứ lầm bầm gì đó tỏ ý ko hài lòng.
À khoan, có gì đó bất thường đang diễn ra ở căn phòng này... Quay mặt sang hai bên ngoáng ngóng thì thấy nó đang nhìn mình với ánh mắt chất chứa đầy sự khó hiểu, hắn quay sang chỗ khác, thì ra là nó tới thăm... Mà ko đúng, hắn lại quay phắt sang nó, thể hiện một sự ngạc nhiên cho điều vừa thấy, gì thế???? Nó đã ở đây từ lúc nào??? Bây giờ chỉ mới 5h mấy 6h sáng là cùng...
- Tôi chưa chết nên thất vọng lắm hả?- hắn nhếch môi
Nó vẩn im lặng ko nói gì, mắt đánh sang hướng khác. Hắn khinh khỉnh nhìn nó, nó chẳng biết được là hắn suýt mất mạng vì nó. Ngay chỗ ngoặc, não bộ hắn ko chịu tập trung vào chỗ nguy hiểm đó, nó chỉ lo nghĩ về chuyện Zu ko tham gia cuộc đua lần này, phân tích vớ vẩn những lý do tại sao Zu lại ko tham gia, tại sao Zu lại tếh này, tếh kia, thế nọ..., vì thế, xe hắn đã bị lao thẳng ra khỏi làn đường, tông mạnh vào vách dựng ngay đó... chiếc xe hư hại khá nặng nề, thậm chí nó còn bốc khói và muốn phát hỏa sau cú đâm đó... cũng may lí trí hắn đã kịp tỉnh thức, hắn đã liều mạng mà xông ra khỏi xe... vì thế mới thoát chết, nhưng cánh tay phải cũng vì đó mà va chạm mạnh xuống làn đường... một lực ma sát mạnh và kéo dài...
- Vì tương lai của nhóm, tôi nghĩ... chúng ta nên có cuộc nói chuyện rõ ràng!
Nó nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chẳng phải cô là người
" khơi màu
" trước sao? Gì mà vì tương lai của nhóm chứ?- hắn nở nụ cười trào phúng.
Nhưng có vẻ nó chẳng quan tâm tới câu nói móc méo đó.
- Tuần sau ít nhất anh cũng lếch tới trường được rồi, chân bị chẳng bao nhiêu mà!Thứ tư, sân thượng dãy C, tan học chiều! Ko đến chứng tỏ anh muốn nhường lại EVIL cho tôi quản thúc!- nó cố tình nhấn mạnh câu cuối- nhớ, anh chẳng có lý do gì để từ chối, đây là chuyện nhóm!
- Đến chứ!- khéo môi ko tự chủ mà nhếch lên- Liệu hồn, tôi vì nhóm, đừng có mà giở trò!- hắn gằn giọng dọa.
Chuyện này cần kết thúc sớm!!!
Nó đứng dậy nhưng do ngồi lâu nên đầu gối nó ko thể trụ được... Chống vội 1 tay lên giường để giữ cơ thể ko bị ngã xuống sàn, theo phản xạ, hắn cũng dùng tay níu cánh tay nó lại,, phản xạ thôi, cho là thế đi! Nhưng cái chính là hắn đã hình thành cái phản xạ đó từ bao giờ???
A, hắn nắm nhầm vào chỗ đau của nó rồi!
Cảm nhận được sự bất thường từ tay nó, hắn đưa mắt lên quan sát biểu hiện trên gương mặt đó, quả thật là hắn đã thấy 1 cái nhíu mày nhẹ dù nó thoáng qua khá nhanh.
Hắn buông tay ra, nó cũng rụt tay lại.
Có lẽ đây là vết thương trên tay nó mà hôm đó nói qua điện thoại bọn đàn em đã đề cập đến... Hình như là sưng to quá nhỉ??? Giờ quan sát lại bằng mắt mới thấy rõ!
Lúc này nó đã ra đến cửa trong khi hắn cứ ngồi đó mà suy nghĩ, trước khi mở cửa ra, ko biết có chuyện gì nó lại ngoái đầu nhìn hắn như xem xét lại điều gì đó rồi chợt nở nụ cười trông ranh mãnh và nghịch vô cùng. Ranh mãnh thật... nhưng hắn dám cá đó là nụ cười chân thật và xinh nhất của nó mà hắn từng thấy... ko thể phủ nhận rằng nụ cười đó đã làm tim hắn trễ 1 nhịp... 1 nét mặt tinh nghịch chứ ko phải là lạnh lùng!!!
- Cute guy!!!
Bỏ lại cho hắn 2 từ khó hiểu cùng nụ cười hết sức
" chân thành
" rồi nó khép cửa lại, để hắn ở đó với gương mặt đơ ra vì ko thể tiếp thu được lời nói cảu nó. Gì mà cute chứ? Một thằng con trai như hắn chẳng thích cái từ đó tẹo nào! Phải nói đúng hơn là đặc biệt ghét!
Vừa mở cửa ra thì nó đã thấy cả nhóm đứng phiá ngoài, mỗi người đang làm 1 việc khác nhau, ko có chút liên hệ nào... xem ra Jun chỉ bỉ có như thế mà đã nhận được sự quan tâm của nhiều người quá nhỉ? Nghĩ thế nó cười thầm...
Nó tia mắt 1 lượt rồi lên tiếng.
- Sáng sớm đừng đến khủng bố người khác!
Nói rồi nó rời đi mà ko để ý rằng cả nhóm đang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nó thực sự muốn biết hắn đã mơ thấy gì và cái người mà hắn đã gọi tên là ai...
Trong khi đó, cả bọn nháo nhào mang danh
"vào thăm bệnh
" vẫn chưa hết nháo nhào.
- Thấy chưa, thấy chưa? Con Zu nó quan tâm thằng Jun đó!
- Quan tâm gì?
- Mày ko nghe nó nói tụi mình đừng đến
" khủng bố
" thằng Jun hả?
- Chời ơi, mà hên! Cũng may nó ko biết mình nghe lén nó với thằng Jun nói chuyện!
- Mà đúng, tao công nhận tụi mình
"diễn
" hay mạy!Vừa thấy nó chuẩn bị đi ra là đứa nào cũng làm mỗi đứa 1 việc! há há
Cả bọn cứ nho nhỏ mà xì xào với nhau.
- Đã nói al2 họ có chuyện mà! Phải tạo cơ hội riêng vào mỗi lúc này mới mong mọi chuyện êm xuôi!- Pj cười đắc chí.
- Sao chị biết họ như vậy ế?
- Thấy! Cảm nhận nữa! Chị chơi thân với Zu mà cưng!- Pj ngẩng đầu tự hào- À, chồng, chuyện bên cảnh sát sao rồi!- nhỏ quay sang ken.
- Xong từ tối qua rồi! Nhỏ như con thỏ!- Ken cao ngạo dùng ngón tay cái quệt mũi.
- Mà nghe ko, thứ 4 tuần sau, sân thượng dãy C, buổi chiều đó! Tính gì đi chị Pj.
- À... - Pj suy nghĩ- Có rồi!- đó là câu nói nhỏ thốt lên sau vài phút suy nghĩ.- Họ đã
" đánh lẻ
" ko muốn ình biết thì mình cứ lơ đi vậy! Sẽ có chuyện hay!!!
- Hóng quá đê!!!
- Thôi, zô coi thằng Jun sao rồi! Hôm qua đứa nào cũng ngủ trong chăn êm nệm ấm, có nó phải ngủ ở cái nơi đầy mùi sát trùng này!
- Có Zu nữa mày! Mà thôi, zô trong đi!
Nói rồi cả bọn chỉnh đốn lại trang phục, vuốt lại đầu tóc rồi mới bước vào phòng.
Cửa phòng mở ra, kẻ ngồi trên giường liếc mắt nhìn đám loi nhoi mới vào. Hắn thực sự khó chịu khi thấy cả bọn mà mình xem là bạn lại bỏ mặt mình suốt cả đêm... Ko ai coi hắn là Leader sao? Có nó nên quên hắn hả? Ngược hoàn toàn với thái độ của hắn, cả đám ko ai hẹn ai lại trố mắt ra nhìn hắn, bao nhiêu lời dỗ ngọt được vạch sẵn cũng theo đó mà bay biến.
- Muốn chết??? Làm trò khỉ gì thế?- hắn nheo mắt nhìn cả bọn khi thấy họ đang nhìn mình như nhìn một sinh vật ngaoi2 hành tinh.
Đúng thật là cảnh tan hoang trong phòng cũng làm cả bọn sửng sốt nhưng điều đó ko đáng ngạc nhiên bằng người đang ngồi trên chiếc giường kia...
1 tràng cười rộ lên, cả bọn cười đến mức rơi cả nước mắt... Đây là Leader luôn giữ khăng khăng cái hình tượng lạnh lùng mà bọn nó luôn ngưỡng mộ đây sao? Thật là ngoài sức tưởng tượng, trông đáng yêu ko thể tả...
Hắn càng ngày càng ko hiểu cái gì đang diễn ra nên mặt đanh lại thấy rõ.
- Điên rồi, cả đám tụi bây!
Lúc này Ken mới ngừng cười, có vẻ như nhịn dữ lắm, lần đầu tiên sau ngần ấy năm làm bạn tên đó mới thấy bạn mình như thế này, Ken tằng hắng, giả vờ nghiêm túc:
- Mày đổi style hả?
-... - nhíu mày.
- Thay đổi hình tượng cá nhân sao?- Ken.
-... - mày nhíu sâu hơn, hắn ko hiểu thật.
" TÁCH
"
Trước khi nói thêm điều gì, Ken đã tia điện thoại
" ghi
" lại hình dạng
" hiếm
" của Leader. 1 bộ mặt siêu kute, bảo đảm nếu bung tấm hình này lên trang web của trường, lượng fan của Jun sẽ tăng nhanh đến chóng mặt:>
- Giờ nghe đây! Mày thực sự ko biết gì sao?- Ken hỏi lại lần nữa dù đã biết rõ câu trả lời.
-... - im lặng.
Ko chỉ hắn im lặng mà cả bọn cũng im lặng.
- Vợ! Gương!- Ken quay sang Pj.
Pj lục lại giỏ mình rồi quăng cho Ken cái gương có võ bọc hình con nhím, Ken mở gương ra rồi đưa lại gần mặt hắn với vẻ khá gian... Hắn cầm lấy chiếc gương soi thì gương mặt tựa hồ như ko có cảm xúc đó đang lần lượt thay đổi biểu cảm xoèn xoẹt, đây là chuyện hiếm thấy nhất ở Jun mà bọn nó được chứng kiến, người như Jun... cũng có những nét mặt này sao??? Rõ ràng là biểu lộ sự tức giận và bực doc mà sao vẫn thấy... yêu quá vậy nè??? >////
Trong khi đó, Jun thì đang rất bực... việc này quá sức hắn tưởng tượng rồi, chưa bao giờ hắn bị như thế... cái hình tượng như thế này thì sau này ai mà sợ hắn nữa chứ... aiz, cái bọn này nhớ dai lắm, chắc chắn sẽ ko quên nổi đâu!!!
Hắn nghiến răng.
Nothing Gonna Change My Love For You Nothing Gonna Change My Love For You - Cheery_kul