One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 01-02
hap 1: Quá khứ
Khi đó tôi 8 tuổi, giả làm một thằng bé.
Tóc ngắn, quần quân trang, mũ bối lôi, chơi một khẩu súng bắn ra hoa.
Tôi ghét những đứa bé gái. Đương nhiên khi đó còn chưa có khái niệm cùng dấu thì đẩy nhau, ghét chẳng qua bởi ghen tỵ. Mẹ tôi mất sớm, không ai chăm sóc tôi như bọn họ, được che chở trong lòng bàn tay như công chúa nhỏ. Nhìn bọn họ đi những đôi giầy hồng xinh xắn chạy vào vòng tay ôm ấp cưng chiều của mẹ, tôi đau.
Có đôi khi ba đưa tôi cùng đi tham gia yến tiệc. Những người ở đây thấy tôi sẽ nói, công tử nhà họ Lâm sau này lớn lên nhất định sẽ giỏi giang tuấn tú, không thể kém Lâm tổng. Ba tôi nghe được cười lớn, xoa mặt tôi nói: “Giỏi giang tuấn tú không dám nói, nhưng hơn tôi, là chắc chắn.”
Tôi thường chỉ có thể chơi với những người giúp việc trong nhà. Trước kia, tôi thường hay nhập bọn cùng với mấy đứa bé trai, chơi bắn nhau, chơi xe ô tô bốn bánh. Nhưng rồi có lần, một người giúp việc chạy đến, từ xa kêu: “Tiểu thư, đừng leo cậy, coi chừng ngã!”
Từ đó, bọn họ biết tôi là con gái, không còn người nào cũng tôi chơi. Bọn họ xem thường con gái, sợ tôi chơi thua sẽ khóc nhè. Đồ nhát gan! Tôi khinh!
Nhưng không được những tên “nhát gan” đó chơi cùng, tôi lại cực kỳ chán nản. Mà ở trường học, tôi cũng không có bạn. Mỗi ngày tôi đều có xe đến đón, riêng điểm này cũng đủ làm cho tôi bị xa lánh.
Chơi với mấy người giúp việc là thứ chán nhất trên đời này. Bọn họ không cho tôi leo cây, không cho tôi hành hạ con mèo nhỏ, nhìn thấy tôi cả người lấm lem liền cau mày. Cái này không cho, cái kia cũng không cho, tôi tức giận, đùng đùng tìm ba trút.
Ba phủi phủi bụi trên người, nhéo mũi tôi, cười nói: “Thơm ba một cái, ba giúp con đi nói với mọi người!”
Có ba làm chỗ dựa, mấy người đó không làm phiền tôi vài ngày. Nhưng sau đó, lại đâu vào đấy “Cái này không cho, cái kia không cho”
Ba rất thương tôi, coi tôi là viên ngọc quý trong tay mình.
**********
Tôi dường như đã quên mất mọi biến cố xảy ra như thế nào.
Tôi chỉ còn nhớ, một lần họp phụ huynh cuối kì, ba không tới. Tôi đứng chờ trước cổng trường, mãi vẫn không thấy bóng ông đâu. Sau đó, tôi tức giận gọi lái xe, bắt ông ta chở đến công ty. Xe đỗ trước cổng, tôi như con mèo nhỏ nhảy xuống xe, vội vã tiến vào cửa lớn.
Nhưng là, tôi còn chưa chạy được xa – từ phía sau bỗng truyền đến một tiếng vang chấn động.
“Rầm” một tiếng, ngay ở phía sau, cách đó không xa.
Tiếng đứt quãng, giống như xương cốt, sắt thép, không khí vỡ vụn phát ra.
Tôi không thể không dừng lại, quay đầu.
Tôi nhìn thấy, trên nóc xe của mình, một người.
Màu đỏ ồ ồ chảy như sông từ đầu người đó, xẹt qua đôi mắt trợn lên thành một bãi máu loãng, đọng ở nóc xe, chậm chạp, chậm chạp chảy xuống thân xe, không chịu dừng lại lăn dài đến dưới chân tôi.
Mà đôi mắt kia, nhìn tôi, không hề chớp mắt.
Nhìn đến thấu vào tâm can.
......
......
“Giỏi giang tuấn tú không dám nói, nhưng hơn tôi, là chắc chắn.”
......
“Thơm ba một cái, ba giúp con đi nói với mọi người!”
......
......
*************
Trong nhà xuất hiện một người phụ nữ xa lạ.
Bà ta vươn tay, “Vi Linh, cô là bạn của ba con. Từ giờ trở đi, là người giám hộ của con.”
Khi đó, tôi còn không biết người giám hộ là gì, chỉ cảm thấy người phụ nữ này cười nhìn thật đẹp mắt.
Tôi cầm tay bà ấy.
Một bàn tay thực tinh tế, sức nắm cũng không nhẹ, khẽ kéo tôi đứng dậy.
Một tháng sau, bà ta đưa tôi rời khỏi căn nhà không còn một chút ánh sáng này.
Dì Hồ nói, Vi Linh, đây là phòng của con.
Dì Hồ nói, Vi Linh, cần gì cứ nói, dì mua cho con.
Dì Hồ nói, Vi Linh, nói, nói mau.
Tôi gật đầu, mở miệng, lại không thể kêu thành tiếng.
Bác sỹ nói tôi bị mất tiếng, là dấu hiệu thường thấy sau khi thần kinh bị chấn động mạnh, chỉ có thể từ từ trị liệu.
Luật sư Trương, Trương Hoài Niên đến nhà mới thăm tôi. Lúc ba còn, luôn gọi ông ta là “Đầu to”, tôi cũng bắt chước gọi “Đầu to”. Nhưng khi đó ba lại xoa mặt tôi, cười lạ lùng, “Không biết trên dưới, Đầu to là ba gọi. Vi Linh phải gọi là chú Trương hoặc luật sư Trương, có biết không?”
Trương luật sư nói rất nhiều, tôi nghe không hiểu, nói không được, chỉ có thể nhìn.
Ông ta sửng sốt nhìn lại tôi, nhất thời cũng quên nói chuyện.
Rất lâu sau, ông nói, Vi Linh, trước kia cô có một đôi mắt rất trong sáng, làm cho người ta nhìn vào đó phải chột dạ.
Khi đó tôi hỏi lại, vậy ánh mắt tôi hiện giờ thế nào?
Ông ta cười, không đáp.
*******************
Tất cả của tôi, đều chuyển đến danh nghĩa Hồ Hân.
Công ty của ba, cổ phiếu, trái phiếu, bất động sản, toàn bộ cũng không thuộc về tôi. Chuẩn xác mà nói, không thuộc về tôi trước khi tôi mười tám tuổi.
Đó là tài sản ủy quyền.
Khi đó tôi không rõ, nhưng chờ đến khi tôi hiểu được tất cả, những thứ đó sớm đã không còn là của mình, cho dù là danh nghĩa, hay trên thực tế.
Người phụ nữ đó, người đã nuôi lớn tôi, có một bàn tay đẹp đẽ mà tàn nhẫn, không nói không rằng, cướp đi của tôi tất cả.
Trong nhà mới của tôi còn có một người. Hắn là con Hồ Hân.
Khi đó hắn giống tôi, học lớp hai. Hồ Hân yêu chiều gọi hắn là cục cưng. Ba đôi khi cũng gọi tôi như vậy, nhưng tôi bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Người này cũng thế. Trên bàn cơm, Hồ Hân gắp đồ ăn vào bát hắn, “Cục cưng, ăn ngoan, đừng để cơm vãi lung tung.”
Miệng hắn chu lên, làm nũng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy tôi lặng lẽ cúi đầu ăn liền chú ý, cái miệng chu lên lập tức mím lại. Cặp mắt đó mang theo một tia khinh thường cùng tức giận, đối diện với tôi.
Mặc dù chưa nói chuyện nhiều, nhưng tôi biết tên hắn, Hồ Khiên Dư. Bởi mỗi ngày đều có người ở ngoài rào chắn biệt thự gọi hắn.
“Hồ Khiên Dư! Mau ra đây! Nhớ mang theo vợt!”
Đó là môn thể dục ngoại khóa của trường học quý tộc. Golf, tennis cùng cưỡi ngựa.
Trên tờ giấy nhập học, phần lớn là khoa trương ba môn thể thao quý tộc này, rồi là đóng góp sức lực cho sự phát triển của Singapore gì đó.
Hồ Hân đem tờ thể lệ nhập học đáng ghét cho tôi, muốn tôi xem, nói hết năm nay tôi cũng vào học ở trường này.
Tôi không thích! Không thích golf, không thích tennis, cũng không thích cưỡi ngựa. Mỗi lần xem bọn Hồ Khiên Dư luyện tập, tôi chỉ cảm thấy ghét. Nếu bọn họ chơi bắn súng, có thể tôi cũng muốn theo.
Đáng tiếc không phải.
Cho nên tôi cũng không chơi cùng bọn họ.
Hồ Hân, Hồ Khiên Dư, Lâm Vi Linh, chúng tôi là một nhà ba người kì quái.
********
Sinh nhật của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi một mình trải qua sinh nhật.
Tôi đập con heo đất mình giữ gìn bấy lâu, đó là thứ duy nhất tôi mang theo đến ngôi nhà này. Tiền bên trong cũng đủ cho tôi mua một chiếc bánh ngọt.
Chín ngọn nến.
Tôi tránh ở một góc không ai nhìn thấy, nhỏ giọng hát.
“Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday to dear Vivi,
Happy birthday to you.”
Trước đây mỗi lần sinh nhật, ba đều hát như vậy cho tôi nghe. Tôi nhớ ba, tôi muốn ông trở về. Nhưng nỗi nhớ này, tôi biết phải nói với ai đây? Bởi vì ba cuối cùng cũng không thể nghe được nữa rồi.
Ngay tại lúc tôi sắp khóc, phía sau truyền đến một giọng nói đùa cợt: “Thì ra không phải câm điếc.”
Giọng nói truyền đến tràn đầy ác ý.
Là Hồ Khiên Dư. Hắn đang cười nhạo tôi.
Phía sau Hồ Khiên Dư có vài tên học cùng hắn. Trên lưng bọn họ đều mang vợt tennis, mặc đồ thể thao của nhà thiết kế nổi tiếng, tư thái không ai sánh kịp. Nhất là tên cầm đầu Hồ Khiên Dư, hắn lấy tay cầm vợt tennis chỉa chỉa vào tôi, một tay cắm trong túi, cả người thẳng tắp từ trên cao nhìn xuống, mắt hơi nheo, bộ dáng có chút lười biếng.
Đứa bé trai này có khuôn mặt đẹp nhưng vô cùng sắc lạnh.
Nhiều năm sau, khi tôi nhớ lại, không thể không thừa nhận người này từ nhỏ đã có tài năng lãnh đạo, luôn luôn làm cho người ta cam nguyện đi theo hắn làm tùy tùng.
Bọn họ đồng loạt nhìn tôi.
Nơi này là sân tennis, tôi sinh nhật ở trong này, làm phiền bọn họ.
Tôi ghét Hồ Khiên Dư, hắn ở sau lưng nhạo báng tôi là câm điếc. Tôi có nói chuyện, chỉ là không muốn nói cùng hắn. Tôi thổi tắt chín ngọn nến, không để ý đến bọn họ.
Hồ Khiên Dư tức giận. Hắn cong lên một khóe miệng, mắt nheo lại, như cười như không, giọng thấp xuống vài phần: “Không nghe thấy tao nói gì sao?!”
Hắn chỉ nói một câu như vậy liền có người chạy đến làm người hầu. Một thằng bé ở phía sau chạy đến, dùng chân đạp lên bánh ngọt của tôi.
Chiếc bánh méo mó, lớp bơ màu trắng bị giày chơi bóng làm bẩn, con thú nhỏ bằng chocolate biến dạng. Tôi còn không biết nó có ngọt như mình tưởng hay không!
“Giầy của tao bị dơ rồi!”
Con chó săn nhìn chân mình, tức giận nói.
****************
Thù chính từ đó mà nên.
Tôi muốn báo thù, cho bánh ngọt của tôi, muốn dạy dỗ cho Hồ Khiên dư một trận. Lúc hắn ra cửa sẽ tìm chỗ ẩn nấp đánh lén. Hắn chơi tennis sẽ tìm cách phá bĩnh. Món đồ chơi sản xuất số lượng hạn chế hắn thích bị biến mất không dấu vết.
Sự trả thù của tôi, cẩn thận, tỉ mỉ. Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.
Trong trường học này, Hồ Khiên Dư là đại ca, tôi bị hắn bắt được, hắn không cần ra tay, tự nhiên sẽ có người giúp hắn ra tay.
Rất nhiều người. Mười mấy tên, cầm vợt bóng vây quanh tôi.
Tôi bị cả bọn túm lấy lôi về sân tennis. Tôi bị bắt đứng ở trước, bọn họ phát bóng, ùn ùn kéo đến đập vào trán, gò mà, ngực, bụng, đầu gối, còn có cả tay. Ở trường này, dạy bọn họ học tennis đều là trình độ cao thủ quốc tế. Theo học những danh tài như thế, bọn họ phát bóng cực kì nhanh chóng, chuẩn xác, mạnh mẽ.
Không bao lâu tôi bị đánh cho ngồi xuống. Sau đó, bọn họ lại chạy đến, dùng vợt đánh tôi. Những cú vợt mang theo tiếng gió.
Hồ Khiên Dư vẫn đứng ở vị trí trọng tài, vợt bóng bàn gác bên vai, một tay chống cắm hứng trí. Hắn lười nhác nhìn về phía tôi. Tôi ôm lấy đầu. Tôi đau.
Nhưng tôi không khóc.
Ánh mắt của tôi xuyên qua đám đông nhìn về phía Hồ Khiên Dư.
Chúng tôi đối diện.
Tôi không hề chớp mắt. Nhìn cho đến khi hắn giấu tất cả biểu tình trên mặt, chậm rãi hướng tôi đi đến.
Đám người tản ra, nhường đường cho Hồ Khiên Dư. Một đôi giày chơi bóng xuất hiện trong tầm mắt. Cùng với đôi giầy mấy ngày trước đạp hỏng bánh ngọt của tôi, đồng dạng đồng hình, đều là Hồ Khiên Dư.
Tôi chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “Lột quần áo nó ra!”
Hồ Khiên Dư vừa lên tiếng, đám người bắt đầu kéo quần áo tôi. Mùa hè nóng bức, tôi lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, cả người phát run. Nhìn quần áo mình bị bọn họ xe rách, nói không nên lời. Tôi muốn đứng dậy chạy trốn, bọn họ lại dùng vợt bóng đánh tôi, cảnh cáo tôi không được nhúc nhích.
Cuối cùng, quần áo trên người bị lột sạch sẽ, tôi cuộn mình lại, nhận ánh mắt họ từ trên cao chiếu xuống.
“ … Không có tiểu đệ …”
“Là con gái …”
“Không thể nào! Cô ta đánh người khác rất đau! Con gái không dám đánh người như vậy!”
“Cô ta, cô ta khóc! Làm sao bây giờ? Bọn con gái khóc sẽ mách ba tao. Tao sẽ bị đánh mất!”
Tôi lạnh, nắm chặt quần áo, thu mình lại. Bọn chúng đều chạy mất.
Một sân tennis lớn, chỉ còn lại mình tôi.
Tôi muốn ba. Tôi muốn ba mang tôi về nhà. Không có ba, tất cả mọi người đều bắt nạt tôi …
Nhưng là......
Ba không còn, có làm thế nào ông cũng không trở lại …
“Này …”
Một người ngồi xuống trước mặt tôi.
“Không cho khóc. Không cho về cáo với mẹ tôi.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn Hồ Khiên Dư đang nói. Bởi vì phản sáng, tôi nhìn không rõ mặt hắn. Nhưng giày của hắn, giọng nói của hắn, tất cả của hắn, đều như vậy làm người ta ghét.
Hồ Khiên chỉ chỉ trán tôi, một lần nữa cảnh cáo: “Chuyện này … Không được nói cho mẹ tôi biết, có nghe hay không?”
Tôi còn nhớ ánh mắt hắn khi đó.
Cảnh cáo, ngạo mạn, không hiểu sao, còn – có lẽ là tôi hoa mắt – một chút áy náy.
Chap 2: Đàn bà
Tôi day day thái dương. Đây là bệnh cũ, mỗi lần nhớ đến những chuyện trước kia, nhớ đến ba, Hồ Hân cùng Hồ Khiên Dư, đầu tôi sẽ giống như bây giờ, âm ỉ đau. Cho nên nhiều năm như vậy qua đi, tôi cố gắng không cho mình chạm đến phần kí ức đó.
Nhưng sau này, mỗi khi nhớ lại, tôi chỉ có thể tự nhủ, đây là thói quen của mình không thể thay đổi được.
Bây giờ tôi đang ở trên cao hai vạn thước Anh(1), chuyến bay New York – Singapore.
Khoang hạng nhất không gian rộng rãi, tôi nghiêng mình, nằm xuống tiếp tục ngủ. Nhưng trằn trọc một hồi lâu, vẫn là không ngủ được.
Nữ tiếp viên thấy vậy, nhiệt tình đi đến hỏi: “Thưa cô, có cần tôi giúp gì không?”
Cô ta cười đẹp lắm, thứ tiếng Anh phát ra dịu dàng, tôi dường như ghen tị, hơi ác khẩu một chút, “Tôi muốn thuốc ngủ, có thể chứ?”
Nụ cười của cô nàng tiếp viên cứng lại, nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.
“Xin lỗi, tôi đùa. Tôi muốn một ly sữa, cảm ơn.” Tôi sửa giọng.
Nhìn bóng dáng cô ta thướt tha rời khỏi, đầu tôi lại tiếp tục đau.
Uống một ly sữa trước khi đi ngủ sẽ làm cho giấc ngủ sâu hơn. Tôi đã quên những lời này là ai nói. Nhưng ở Mỹ bảy năm, tôi đều ghi nhớ những lời này. Trước khi ngủ uống một ly sữa. Cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng tôi vẫn kiên trì làm theo. Chẳng biết có phải vì thế, làn da tôi rất đẹp, giống như sữa vậy. Cho dù thường xuyên thức đêm, cũng không có gì cần lo lắng.
Uống hai ly sữa, vẫn không ngủ được, tôi chán nản nhìn ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt là một khoảng không xám xịt, chỉ có những ánh đèn dẫn le lói phát ra từ cánh máy bay.
Đêm thật dài.
********************************
Máy bay dừng ở trạm trung chuyển Nhật Bản. Nhân lúc này, tôi mở laptop, xem tin tức kinh tế tài chính.
Vừa lúc này, báo cáo cuối ngày của sàn giao dịch chứng khoán Mỹ nâng lên 75.21 điểm.
Chuyến bay này tôi đi khoảng mười mấy tiếng, mà trong khoảng thời gian này, thị trường chứng khoán lên xuống, tôi kiếm được 70 vạn USD. Tôi vào trang giao dịch của mình, tuyên bố bán tháo. 70 vạn lập tức thành tiền.
Ngày mai có khi xu thế sẽ đảo ngược, giữ lại cũng không ổn, mua cao bán kém cũng không an toàn. Con người tôi, không tham lam, an toàn là quan trọng nhất.
Tôi uống một ngụm sữa. Ly thứ ba.
Tôi vào trang web trong nước. Vị trí bắt mắt nhất nổi bật tiêu đề: “Hằng Thịnh hợp tác thành công với Thịnh Thiên, Hồ Khiên Dư chuẩn bị lũng đoạn thị trường đầu tư trong nước.”
Viết hay lắm.
Thanh niên tuấn tú, tuổi trẻ tài cao. So sánh với giám đốc Thịnh Thiên, khí thế dã tâm bừng bừng.
Bắt tay, dáng vững chãi … Hồ Khiên Dư … Hằng Thịnh … Tôi lặp lại một lần.
Chẳng lâu sau đó, Hằng Thịnh thuộc về Hồ Khiên Dư. Người họ Lâm này lại bị “sung quân” đến biên cương. Phát hiện mình dùng từ “biên cương” để hình dung nước Mỹ, tôi không khỏi bật cười.
Trong cabin im lặng, tiếng cười của tôi, nghe tới kì lạ, nhưng tôi không thể kìm lại được. Vị tiếp viên hàng không kia lại cho rằng tôi có chuyện gì, nhẹ nhàng bước đến, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười công nghiệp. Tôi dường như không chịu được nụ cười của cô ta, liền đứng dậy đi về phía toilet.
Tôi dừng ở bồn rửa mặt, nhìn trong gương. Không còn là khuôn mặt trẻ con trong trí nhớ.
Tinh xảo, giảo hoạt.
Một người đàn bà, nếu có dung mạo, trí tuệ cùng dã tâm, đó là người mạnh nhất.
Đây là Mera, một giáo sư ở Yale(2) đã dạy cho tôi.
Mera chính là một người như vậy, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt giảo hoạt. Đáng tiếc cuối cùng vẫn bỏ mình trong tay một người đàn ông. Cô ấy cưới một tên trùm bất động sản, sau nửa năm thì ly hôn, mặc dù được chia tài sản 150 triệu USD, nhưng từ đó cũng đi vào trại an dưỡng.
“Vivi, vĩnh viễn không được tin tưởng đàn ông. Vĩnh viễn!”
Khi nói với tôi những lời này, trong mắt người đàn bà đó chỉ còn oán hận.
Bây giờ nhớ lại, bỗng dưng tôi cảm thấy, những lời này nên sửa đi một chút.
Một người đàn bà, có dung mạo, trí tuệ và không có trái tim, đó mới là người mạnh nhất.
***********
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tê Singapore vào lúc trời đã chạng vạng.
Sau khi check out tôi kéo valy ra khỏi sân bay, gọi một chiếc taxi.
“Hằng Thịnh. Cảm ơn.”
Lái xe kĩ thuật tốt, tay lái vững vàng. Duy chỉ có một điểm chính là nói nhiều. Người đàn ông trung niên hồ hởi liên tục nói chuyện phiếm với tôi.
“Tiểu thư, trở về từ đâu?”
“Tiểu thư đến Hằng Thịnh làm gì?”
“Hành lý của cô sao lại ít vậy? Hai bộ quần áo cũng không đến?”
Tôi lấy ví ra, rút mấy tờ phất đến, “Xin lỗi, tôi rất mệt, chuyến bay khá dài. Làm ơn yên lặng chút.”
Rốt cục im lặng.
Tôi bóp bóp tay, nhìn ngoài cửa kính.
Trời mưa.
Mưa phùn.
Tôi ghét mưa. Ghét tất cả những gì mù mịt, cũng như tự ghét bản thân mình. Tôi lùi người, đóng cửa sổ.
Từng dòng từng dòng chảy qua cửa kình, tôi nhìn, dần dần có cảm giác như cửa sổ rơi lệ.
Chảy thành những giọt dài.
Tôi nhắm mắt, vuốt mặt mình. Xem ra tôi thực sự mệt rồi, nếu không sao có thể miên man suy nghĩ như vậy?
Tôi nhắm mắt lại, ngủ không được, tôi cũng không ép mình, nghỉ ngơi lại một lúc cũng tốt.
Đến khi mở mắt ra, xa xa đã nhìn thấy tòa nhà Hằng Thịnh.
“Dừng xe.”
Lái xe nghi ngờ quay đầu, “Tiểu Thư, còn chưa tới!”
Tôi trả tiền, mở cửa xe, “Không sao, tôi tự mình đi!”
CBD(3) thành phố Singapore.
Bảy năm trước khu này không phồn hoa giống như bây giờ. Hiện tại, phóng tầm mắt, nơi này đã trở thành một phiên bản của Manhattan(4)
Bảy năm, nói dài cũng chẳng dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Tất cả cảnh còn người mất, chẳng qua cũng chỉ là kỉ niệm.
Rất lâu trước đây, tổng giám đốc của Hằng Thịnh cao cao tại thượng sẽ luôn ở nơi này kêu người dừng xe. Ông tự mình ôm con gái, đi đến hết con đường, cho đến dưới lầu.
Đứa bé bĩu môi, “Con muốn ngồi xe, không muốn đi bộ.”
Ông sẽ cười vỗ vỗ mặt nó, “Ba đi làm rồi không được gặp con nữa. Đi bộ một lúc, cùng ba một lúc không tốt sao?”
Tôi đi đến, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giày cao bảy phân, lại là ngày mưa. Mắt cá chân đau.
Nhưng tôi vẫn cố gắng bước từng bước thong thả tao nhã. Vài năm, đây đã sớm thành thói quen. Bất cứ điều gì cũng cố gắng đạt tới hoàn mỹ. Đi giày cao gót nên đi thế nào cho nhẹ nhàng, cho xinh đẹp, tôi không cho mình được phép quên.
Tôi thẳng đến dưới lầu Hằng Thịnh. Ngửa đầu nhìn tòa nhà, không thấy đỉnh.
Trước kia, Hằng Thịnh chỉ có 20 tầng.
Bây giờ, là 77.
Cửa lớn trang trọng, người ra người vào ăn mặc chỉnh tề, đều là những gương mặt nổi bật trong giới tài chính, phong thái tự tin, ngay cả đi cũng mang tư thế kiêu ngạo.
Vài ngày sau, tôi sẽ chở thành nhân viên ở đây.
Tôi đã nộp đơn xin việc. Với lí lịch của tôi, muốn vào Hằng Thịnh không phải việc khó khăn.
Tôi lại liếc nhìn Hằng Thịnh một lần. Tự dưng trong lòng không bình tĩnh được. Một ngày nào đó, nó sẽ quay về họ “Lâm”
Tôi đang mong chờ ngày đó.
(1)      Thước Anh: (Yard) = 0.9144m
(2)      Yale: Trường đại học nổi tiếng của Mỹ, xếp thứ 3 trong 100 trường đại học danh tiếng nhất thế giới, sau Harvard, Stanford.
(3)      CBD: Trung tâm tài chính của một thành phố.
(4)      Manhattan: Trung tâm tài chính của thành phố New York, là khu vực giàu có nhất Hoa Kỳ.
Nối tiếp sai lầm Nối tiếp sai lầm - Lam Bạch Sắc