Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Granty
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 552 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:55:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
hi Ngân Hằng trở lại bàn tiệc, Quang Khải ngồi im lặng trầm ngâm quan sát từng người trong nhóm. Ngân hằng đến gần cười hỏi nhỏ:
- Sao thế?
- Anh đang tìm hiểu tính cách của từng người trong nhóm.
Ngân Hằng bật cười trêu:
- Sao vậy, đột nhiên nổi máu ông chủ quan sát nhân viên để giảm biên chế à.
Quang Khải nghe cô nói cũng vui vẻ cười lớn.
- Tiếc là họ không phải là nhân viên của anh, nếu không anh sẽ xem xét có nên tăng lương cho họ hay không?
- Vậy tăng bao nhiêu để em hỏi ý họ xem, có muốn đến công ty ta làm hay không – Ngân Hằng cười phụ họa.
Hai người vui vẻ trêu đùa nhau, nụ cười của Ngân Hằng rạng rỡ chân thật khiến đám bạn ngây người.
Bảo Duy và Sơn Hải đưa mắt nhìn nhau. Hai người họ vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Lâm Phong. Tuy rất muốn hỏi Lâm Phong vì chuyện năm xưa, nhưng mỗi khi muốn mở miệng thì lại không thể nói ra lời. Năm xưa không hiểu vì sao Lâm Phong không đến chỗ hẹn, nhìn thấy Ngân Hằng rất đáng thương, cũng rất tức giận muốn đánh cho cậu một trận. Nhưng mỗi khi nghe giọng Lâm Phong đầy tâm sự đau buồn, hai người lại không biết có nên trách cứ hay không? Cũng không thể rũ bỏ tình bạn bao nhiêu năm trời với cậu ấy.
Cho nên họ chỉ trao đổi vài tin tức, hỏi thăm sức khỏe nhau nghe, ngoài ra không hế nhắc đến tên Ngân Hằng lần nào hết. Nhưng hai người biết, Lâm Phong vẫn còn nhớ đến Ngân Hằng, bởi vì có nhiều lúc Lâm Phong ngập ngừng rất lâu như muốn hỏi gì đó rồi gác máy.
Chuyện liên lạc với Lâm Phong, hai người họ vẫn giấu giếm không kể cho các bạn nữ nghe, bởi vì ở đây đều là bạn thân của Ngân Hằng, đều vì Ngân Hằng mà oán giận Lâm Phong, không tiếc lời nguyền rủa cậu.
Kết thúc buổi tiệc, tài xế đưa Quang Khải và Ngân Hằng về nhà cô, căn nhà là do Quang Khải mua cho hai chị em, dù anh ta đề nghị cô đứng tên, nhưng Ngân hằng vẫn một mực từ chối. Cô nợ Quang Khải quá nhiều, nhưng chưa làm gì bù đắp cho anh ta được, cho nên cô không muốn nhận thêm nữa.
Về đến nhà, Quang Khải giúp cô bế bé Gia Bảo đang ngủ say vào bên trong. Ngân hằng giúp Gia Bảo thay bộ đồ trong nhà ra để thằng bé được ngủ ngon hơn, sau đó mới ra bên ngoài trò chuyện với Quang Khải.
- Bản thiết kế anh đã xem xong rồi, thấy không có vấn đề gì cả, em cứ cho người thi công đi – Quang Khải đang ngồi trên ghế sofa nhà cô hút thuốc, thấy cô ra bèn dụi thuốc và nói.
- Vậy ngày mai em sẽ cho người xây dựng – Ngân hằng gật đầu tiến lại ngồi bên cạnh anh ta đáp.
Cô ngồi xuống, nhìn Quang Khải bày tỏ lòng cảm kích vì đã thay mặt cô mời mọi người một bữa ăn như thế.
- Hôm nay rất cám ơn anh.
Quang Khải nheo mắt nhìn Ngân hằng, hôm nay là lần đầu tiên Quang Khải chứng kiến được vẻ mặt không chút miễn cưỡng nào của Ngân Hằng, nụ cười đáp lại anh ta cũng có vẻ chân thật hơn.
- Xem ra, em với bọn họ rất thân – Quang Khải nhận xét.
- Phải đó, họ là những người đầu tiên em biết ơn cho đến khi gặp anh – Giọng Ngân Hằng đầy cảm kích nhìn Quang Khải, ánh mắt của cô nhìn anh ta thật sâu, chỉ sợ không đủ để Quang Khải biết cô mang ơn anh ta nhiều thế nào đâu.
Quang Khải bị đôi mắt đen sâu thăm thẳm của cô thu hút, bất giác đưa tay vuốt mái tóc trên vầng trán của Ngân Hằng, bàn tay thô cứng nhưng rất nhẹ nhàng, đem tóc vén sau màng tai của Ngân hằng, ánh mắt mờ đục nhìn cô. Môi Ngân hằng khẽ run lên, bởi vì động tác thân mật bất ngờ của Quang Khải khiến cô chưa kịp thích ứng. Cả người cô càng căng cứng bởi động tác để cho những ngón tay chạy dọc theo gương mặt cô xuống cằm cô của Quang Khải. Tim cô co thắt mạnh không ngừng, có chút không tự nhiên.
- Anh về đây, chúc em ngủ ngon – Quang Khải đột nhiên thu tay lại rồi nói, sau đứng đứng lên chuẩn bị ra về.
Ngâ Hằng sau giây phút cứng cả người, thấy Quang Khải đứng lên định bụng bỏ đi về thì vội vàng chịp lấy tay anh ta, dù giọng nói đã được kìm nén nhưng vẫn có chút run rẩy:
- Nếu anh muốn, hãy ở lại đây đêm nay đi.
Quang Khải có chút bất ngờ về lời đề nghị của Ngân Hằng, nhưng sau đó anh ta ngồi xuống đối mặt với cô, nhìn cô rất lâu. Không nói một lời, anh ta từ từ đưa mặt đến gần mặt cô, môi anh ta nhanh chóng chạm vào vành môi của Ngân Hằng. Rất nhanh chiếm lấy môi cô, Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại chờ đợi điều sắp tới. Tim cô đập mạnh, cả cơ thể cứng ngắc để mặt cho Quang Khải lấn tới.
Quang khải đặt cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống sofa. Bàn tay của anh ta chạm nhẹ vào vùng eo của Ngân Hằng, cả cơ thể cô cứng đờ, nổi đầy da gà, nhất là khi bàn tay đó từ từ di chuyển lên trên cao, chạm vào bờ ngực của cô. Ngân Hằng nhất thời sợ hãi đưa tay chặn lại bàn tay của Quang Khải, nhưng ngay sau đó cô nhận ra điều mình đang làm nên từ từ buông tay ra. Cô quyết định buông xuôi chấp nhận, đáng lí đây phải là điều mà sáu năm trước cô đã làm.
Nhưng trong lúc cô quyết định thả lỏng cơ thể đón nhận Quang Khải thì anh ta đã buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô nói:
- Chúc ngủ ngon.
Nói xong, anh ta đứng dậy quay người quyết định bỏ đi. Ngân hằng hoảng hốt ngồi bật dậy gõi khẽ:
- Anh….- Cô nắm tay Quang Khải lần nữa.
- Hãy chờ đến khi em sẵn sàng.
- Nhưng mà….
- Đừng lo lắng gì hết, mau ngủ đi – Quang Khải trầm giọng nói đầy dịu dàng, trong giọng nói không hề có sự trách móc chút nào hết.
Ngân Hằng ngồi thẩn thờ nhìn theo bóng Quang Khải ra đi mà nước mắt lặng lẽ rơi. Cô khẽ nhắm mắt lại, lòng cảm thấy đau xót vô cùng. Lần nữa quá khứ mà cô muốn lãng quên hiện về.
“ Giữa bạn và vật chất vốn có, cậu ấy cuối cùng đã chọn vật chất “ Câu nói của Minh nhật lúc đó đã dập tắt toàn bộ hy vọng của Ngân Hằng, khiến Ngân hằng rơi xuống vực thẳm muôn trượng.
“ Về nhà đi. Hãy để mình bảo vệ bạn. Bây giờ ra đi, bạn nhất định sẽ hối hận, hối hận vì đã bỏ rơi ba và Gia Bảo”
Ngân Hằng òa khóc nức nở, cô thật lòng không muốn rời khỏi nơi đó, thật lòng không muốn bỏ ba và Gia Bảo ra đi. Nhưng vì người đó là Lâm Phong, cho nên cô mới dễ dàng vứt bỏ mà ra đi như thế. Nhưng vì sao lại đối xử với cô như thế, vì sao lại không đến.
Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, Ngân hằng vừa khóc, vừa đánh vào lòng minh Nhật cất lời oán trách:
“Vì sao lại không tới …vì sao lại không tới….vì sao lại bỏ rơi mình”
“ Mình sẽ không bỏ rơi Hằng đâu” – Minh Nhật ôm chặt cô vào lòng dịu dàng vỗ về. Cậu để cho Ngân hằng khóc trong lòng mình, chờ đợi nỗi đau của cô theo nước mắt trôi ra, mới từ từ đưa cô trở về nhà.
Mưa vẫn không ngừng rơi khiến cho lòng người càng thấy lạnh và nỗi buồn theo những giọt mưa dâng cao torng lòng.
Ngân Hằng đứng trước cổng nhà của mình, cô đột nhiên thấy sợ hãi vô cùng. Cô đã bỏ đi cả ngày, và bây giờ chắc chắn bà Kim Lương đã biết cuộc bỏ trốn của cô rồi. Nếu bây giờ cô trở về, Ngân hằng không biết rồi chuyện gì sẽ chờ đón cô bên trong.
Nhưng ngày bị giam trong nhà là những ngày đen tối nhất của cô. Nếu cô bỏ đi, chắc chắn sẽ chọc giận bà Kim Lương rất nhiều. Vậy giờ cô chở về có lẽ sẽ bước vào một địa ngục tàn khốc hơn trước nữa.
Cô bất giác sợ hãi, chân chùng lại, cả người run sợ không tài nào nhấc chân lên được nữa.
“ Sao vậy” – Minh Nhật thấy biểu hiện của cô thì quay đầu hỏi.
“ Mình không về đó nữa đâu” – Ngân hằng sợ hãi lùi chân về phía sau lắc đầu nói.
“ Mình không muốn trở lại nơi đó” – Cô ra sức lắc đầu trong sợ hãi.
“ Mình sẽ đi với Hằng, đừng lo lắng gì hết” – Minh Nhật nắm lấy tay cô trấn an.
“ Không đâu, bà ta nhất định sẽ đánh gãy chân mình sau đó bắt nhốt mình, không ình gặp ba và Gia Bảo nữa. Mình sợ lắm, mình không muốn về nhà…”
Ngân Hằng muốn vùng ra khỏi tay Minh Nhật, nhưng bị cậu giữ chặt, cô hoảng hốt ôm lấy cậu yêu cầu.
“ Đừng đưa mình về đó, hãy đưa mình đi đi, đi đâu cũng được. Chỉ cần rời xa nơi này, đưa mình đi đi….”
Cô ôm chặt lấy Minh Nhật cầu xin.
“ Chỉ cần được ở bên bạn, dù bạn đưa mình đi đâu cũng được. Mình muốn được ở bên cạnh bạn mà thôi “ – Nỗi sợ hãi khiến lí trí của Ngân hằng rối loạn, cô ra sức cầu xin chỉ mong Minh Nhật không đưa cô quay trở về nhà, cũng không nhớ rõ bản thân đã nói gì.
Thật lâu….thật lâu dưới trời mưa, cô luôn miệng khẩn cầu Minh Nhật đưa mình đi, Minh Nhật lúc đầu bối rối vì cậu chưa từng nghĩ đến việc này, hơn nữa, cậu có những ý định và nỗi niềm riêng. Nhưng rồi cậu mềm lòng trước những giọt nước mắt của cô, cậu khẽ ôm cô và nói:
“ Được, mình sẽ đưa bạn đi khỏi nơi đây”
“ Thật sao” – Ngân hằng mừng rỡ nhìn Minh Nhật.
“ Thật” – Cậu gật đầu xác nhận.
“ Cám ơn…” Ngân Hằng đưa tay bưng mặt khóc, cuối cùng cũng có người đồng ý đưa cô đi khỏi nơi này.
Mưa lạnh lẽo vẫn cứ rơi, dường như nó xác định sẽ rơi mãi không ngừng, giống như cuộc đời của Ngân hằng mãi không ngừng đau khổ.
Nhưng lúc Minh Nhật quyết tâm nắm tay Ngân hằng rời đi thì Ngân Quỳnh bỗng chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy Ngân hằng bèn thét gọi, nước mắt cô cũng rơi đầy gương mặt và bị mưa cuốn trôi đi:
- Chị…chị ơi…..ba đã…
Trời đất đêm tối bỗng quay cuồng, bên tai như có tiếng sét nổ ầm khủng khiếp, mưa nặng hạt thấm vào người ướt lạnh, cô cuối cùng không chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Khi cô mở mắt dậy, xung quanh là một màn sương khói đậm đặc, cả người nóng bừng, đầu óc choáng voáng quay cuồng khi bên tai có tiếng khóc than ầm ĩ. Và cũng là lúc cô nhận ra mình vừa mất một người thân nữa trên cõi đời này.
Điều bất ngờ nhất sau đám tang của ba Ngân Hằng, bà Kim Lương dường như không làm khó gì Ngân Hằng cả, bà ta đối xử với cô lạnh nhạt nhưng không còn đánh đập hay hành hạ gì cô nữa. Bà ta vẫn chấp nhận cho cô đi học. Ngân hằng đã nghĩ rằng bà ta vì ba cô mất nên mới như vậy với cô.
Công ty nhà cô cũng bắt đầu trở lại quỹ đạo, coi như ba mẹ Lâm Phong vẫn giữ lời giúp đỡ nhà cô. Nhưng Minh Nhật ngay sau đó cũng bị ông nội đưa sang mỹ du học. Bởi vì trong mắt người ngoài, Lâm Phong và Minh Nhật là hai anh em sinh đôi, Lâm Phong qua mỹ học, Minh Nhật cũng vì vậy phải đi du học chung. Cậu vẫn thường xuyên liên lạc với Ngân Hằng.
Hơn nữa năm trời cô sống trong yên ổn, hàng ngày đi học, thậm chí bà ta còn cho cô đến lớp ôn luyện để nâng cao. Và cuối cùng cô sắp đối mặt với kì thi đại học.
Ngân Hằng cầm trên tay phiếu ghi nguyện vọng của mình, cô mĩm cười hạnh phúc, cuối cùng thì nguyện vọng của và mơ ước của cô cũng thành sự thật.
Nhưng không ngờ trước khi Ngân Hằng đặt bút viết tên trường cô muốn thi thì bà Kim Lương đã gọi cô đến phòng bà ta nói chuyện.
- Dì bảo sao…bảo con thay Ngân Quỳnh thi đại học sao – Ngân hằng run run hốt hoảng dường như không tin được vào tai mình hỏi lại bà Kim Lương.
- Đúng vậy – Bà Kim Lương lạnh lùng xác nhận.
- Dì à, dì đừng đùa, làm sao con có thể thi thay cho ngân Quỳnh – Ngân hằng sụp người xuống đất nhìn bà nói.
- Chuyện đó mày không cần phải lo, chỉ cần làm theo lời tao bảo là được rồi.
- Nhưng mà …..
- Rầm…. – bà Kim Lương đập tay xuống bàn giận dữ quát lên.
- Nếu như mày không đồng ý thì mày và Gia Bảo sẽ cùng nghỉ học hết. Tao không có tiền để nuôi hai thứ ăn hại tụi bây đâu. Tao nuôi tụi bây lâu như vậy là đủ lắm rồi. Tụi bây ít nhất cũng phải làm một việc gì đó để trả ơn tao chứ. Huống chi, Ngân Quỳnh là em gái mày. Mày giúp nó thi cũng có gì đâu. Năm nay mày không thi được thì còn năm sau, còn Ngân Quỳnh thì không được thông minh như mày. Mày phải giúp nó chứ. Bây giờ mày chọn lựa đi, thi hay là không thi.
Ngân Hằng cười khổ trước sự uy hiếp của bà Kim Lương, cô còn có thể chọn lựa được nữa hay sao? Cô lặng lẽ nuốt nước mắt gật đầu. Ít nhất là vì Gia Bảo. Không thể để thằng bé không được đến trường như thế.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 55
Nơi Ấy Có Anh Nơi Ấy Có Anh - Granty