Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jane Miner
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 394 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
Cần một người thanh niên sơn tường và đồ gỗ. Vui lòng đến trực tiếp tại địa chỉ: 65 đường Redberry…
July đang rất cần một việc làm trong thời gian nghỉ học này, nhưng không phải tại địa chỉ trên. Cô đã từng nghe nhiều điều kỳ lạ về ngôi nhà cổ tối ám trên đồi kia. Đã có quá nhiều lời đàm tiếu về bà Ada Withers, người quá phụ cô độc, chủ nhân căn nhà đó. Nhưng rồi không còn chọn lựa nào khác, July quyết định tìm đến địa chỉ ấy.
Có thêm ba thanh niên nữa cũng đến trong buổi sáng hôm đó nhưng không hiểu vì lý do gì, bà Ada lại chọn July.
Buổi làm việc đầu tiên, bà Ada ra đón July tận cửa nhà. Bà mặc một bộ váy xám xịt, gấu chiếc váy lỗi thời vừa chạm đúng cổ đôi giày Oxfords màu đen cũng đã cũ mèm. Tóc bà rối bời được kẹp túm chặt sau tai và bà chẳng hề trang điểm. Đôi mắt bà cố rướn nhìn qua rìa cặp kính lão không vành. Tuy nhiên, bà ta khá lịch sự và dễ chịu. Bà để sẵn thang trong thư viện. Và trên sàn nhà, mọi thứ đã đầy đủ: những lon sơn, những chiếc cọ, con lăn tay và những chiếc khay gỗ.
Tường thư viện trước đây được sơn màu nâu xấu xí và trông tang tóc lắm. Còn màu bà Ada chọn lần này là màu xanh da trời. July từ tốn quay sơn và lăn thử vài đường lên tường.
- Đẹp đấy chứ, cháu nhỉ? – Bà dịu dàng hỏi.
- Dạ, cháu thích màu này lắm – July cũng hồ hởi bắt chuyện.
Bà Ada mỉm cười và rời khỏi căn phòng. July cũng bắt tay ngay vào công việc. Đột nhiên, cô nghe thấy những tiếng thì thầm. Cô quay người thử xem có phải là bà Ada quay lại. Nhưng chẳng có ai trong phòng cả. Tiếng thì thầm trở nên rõ hơn. Cô không thể thốt lên được lời nào. Rồi cô tiếp tục nghe thấy có tiếng huýt sáo. Nó giống như là… ồ không, không thể như thế được. Nhưng rõ ràng là tiếng huýt sáo. Tiếng huýt sáo từ những bức tường phát ra. Tay July bắt đầu run. Những giọt sơn xanh rơi vãi xuống mặt mấy tờ báo lót dưới sàn. “Thật vớ vẩn” – July tự mắng mình nhưng đôi tay cô không ngừng run rẩy.
Buổi trưa, bà Ada vào phòng mang theo bánh mì và nước ngọt. Dường như đã có sự thay đổi ở bà. July nhận thấy ra bà đã tô một lớp son hồng nhạt lên môi. Màu son làm cho gương mặt bà ta bới đi vẻ u ám và thêm gần gũi.
Bánh mì thật ngon mặc dù July không nhận ra thứ kẹp bên trong là thứ gì. Lúc nhai miếng cuối cùng, cô sực nhớ bọn trẻ con thường kháo nhau rằng bà Ada là một phù thủy và ngôi nhà này thực sự là một ngôi nhà ma. “Liệu bánh mì này có làm mình nhỏ lại hay bị rơi vào ảo giác – như trong các chuyện cổ tích thường được kể?”. July lo sợ nhưng vì đói ngấu nên cô đã không bỏ sót vụn bánh nhỏ nào. Khi bà Ada quay lại, bà mang thêm một thùng sơn khác.
- Bác muốn sơn những cái kệ sách bằng màu đỏ – Bà nói – Bác nghĩ như thế sẽ nổi bật trên nền tường xanh và bác sẽ cho may rèm màu trắng.
- Chắc là đẹp lắm đấy, bác ạ – July phụ họa.
Bà ta thu dọn đĩa và để lại July một mình. Cô đã sơn xong những bức tường màu xanh và giờ đây chúng không còn thì thầm nữa. Cô bắt đầu mở thùng sơn đỏ. “Trước tiên phải lấy sách ra khỏi kệ đã”. Cô nhủ thầm. Chưa kịp quay lại, một cuốn từ điển dày cộp dường như đã tự nhảy ra khỏi chiếc kệ cao nhất, suýt va vào đầu July. Ngay sau đó những cuốn sách khác cũng bắt đầu rơi khỏi chỗ. July nhào chạy ra cửa suýt đụng phải bà Ada đang đi vào.
- Cháu đi đâu vậy? – Bà ta nhìn July sửng sốt.
July định thần và cô biết không thể nào nói rằng những cuốn sách đang đuổi theo cô. Cô lắp bắp: “Cháu… cháu… định đi lấy cái radio. Cháu… cháu để dưới giỏ xe đạp. Làm việc mà không có nhạc, cháu buồn lắm bác ạ”.
Cô lấy radio và quay trở lại thư viện. Cô đẩy cửa bước vào một cách rất cẩn thận. Những cuốn sách giờ đây được xếp khá gọn gàng ngay giữa căn phòng. Chắc là bà Ada đã làm việc ấy. Cô đặt chiếc radio lên kệ và mở hết volume. Như thế cô sẽ không còn nghe tiếng gì nữa dù chúng có cố tình thầm thì.
Vệt sơn màu đỏ trên chiếc kệ sách trông thật vui mắt. July cũng cảm thấy phấn chấn làm việc cho đến khi tiếng la hét bắt đầu vang lên.
Không phải từ radio. Tiếng la hét nghe còn rõ hơn cả tiếng nhạc rock phát ra từ chương trình ca nhạc trong radio. July rùng mình. Nhưng cô vẫn tiếp tục vung cọ lên những mặt kệ. Cô làm thật nhanh với những nỗ lực hết mức. Cứ mỗi nhát cọ sơn xuống là tiếng la hét càng lớn hơn. Những bức tường đang la hét. Rõ ràng không thể như thế, vậy mà đã xảy ra như thế đấy. July vung cọ một cách hoảng loạn. Vừa xong nhát cọ cuối cùng là cô ù té chạy.
Sáng hôm sau, cô phải tự đấu tranh với mình. “Mình không quay lại đó nữa đâu” – cô quả quyết. Nhưng rồi chính cô lại tự thuyết phục mình. “Bà ta trả lương hậu hĩnh mà mình thì đang cần tiền đóng học phí. Phải tìm một cách giải thích hợp lý nào đó cho những âm thanh kia mới là hay chứ”. Cô mặc bộ đồ lao động và ngồi vào ăn sáng. Sau khi đeo cặp kiếng mát to đùng, cô leo lên xe, đạp đến đường Redberry.
Vẫn bà Ada đứng đợi ở cửa. Lại nữa, dường như bà ta đã đổi khác. Vẫn mặc bộ váy xám ấy nhưng hôm nay tóc bà ta được chải gọn ghẽ. July càng ngạc nhiên khi thấy mái tóc bà ấy quá bóng. Cứ như bà ta đã dùng loại dầu mà các cô gái như July đang dùng.
Cần phải sơn 6 căn phòng nữa ở dưới nhà. Bà Ada chọn toàn những màu tươi sáng: vàng chanh, hồng tươi, xanh lá cây… những bức tường thi nhau gào thét mỗi khi July phủ một lớp sơn mới lên chúng. Nhưng cô đã lập lờ đi những tiếng gào thét kia. Cô mở thật to radio và cố tập trung hơn nghĩ về những bài hát và những trận bóng đá.
Mỗi ngày, sau khi một căn phòng được sơn xong, cũng là lúc bà Ada có những thay đổi. Một hôm, bà đeo đôi hoa tai vàng thật lớn. Hôm khác, bà diện cặp mắt kiếng mới rất giống cặp mắt kiếng của July. Và lại một ngày khác, bà đã cắt kiểu tóc mới. Bà chọn kiểu tóc ngắn, uốn xoăn, y hệt kiểu mà July đã chọn. Mái tóc khiến gương mặt bà trẻ lại nhiều tuổi. July nhận ra bà ta đang bắt chước theo cô. Cô nghĩ có lẽ mình là người trẻ tuổi duy nhất mà bà đã gặp sau nhiều năm sống ẩn dật nơi này.
Đó cũng là ngày July nghe những bức tường cất lên tiếng nói. Không phải chỉ là những tiếng thì thầm mà là một cuộc đối thoại rõ mồn một. “Bà ta nghĩ những màu sơn và kiểu tóc quái dị kia sẽ giúp bà ta được tự do chăng?” – Chúng nói với nhau – “Bà ta đã lầm. Chúng ta còn mạnh hơn bất cứ đứa cơn gái cầm cọ nào”.
July run rẩy và vặn radio lớn hết cỡ. Cô nghiến răng. Mình không thể bỏ dở. Mình phải hoàn tất công việc. Không chỉ vì tiền mà còn vì bà Ada. Cô không hiểu bà ta thế nào nhưng cô nhận ra rằng khi cô càng sơn được nhiều phòng, bà Ada càng trẻ ra và trông hanh phúc hơn lên.
Một hôm, bà Ada đưa July đến căn phòng nhỏ tận trong góc ở tầng hai. Căn phòng có bốn bức tường xám xịt, trông buồn hiu hắt và đồ gỗ toàn màu nâu xỉn. “Cháu sơn giúp bác căn phòng này màu xanh đậm rồi viền bằng những đường xanh lá cây nhé” – Bà ân cần nói.
July nuốt nước bọt. Đây là một căn phòng nhỏ nhưng lại có một giọng nói đầy uy lực. “Chướng mắt quá!” – Chúng hét lên.
- Đây là căn phòng gì vậy hả bác? – Cô hỏi, cố giữ cho giọng mình được bình thường.
Giọng bà Ada nghe như dại hẳn đi: “Đây là nơi bác đã sinh ra”. Bà ta nhìn July và mỉm cười. Trông bà ta đẹp nhưng dường như cũng đã trở thành một người nào đó rất quen mà July không thể nhớ ra được. Bà mặc hiếc quần jeans có yếm trước ngực hệt cái July có ở nhà. Trông bà ta trẻ lại như cỡ tuổi các bạn cùng lớp của July vậy.
- Sơn màu xanh đậm này nè cháu – Bà ta chỉ vào thùng sơn – Cháu ở lại làm việc một mình nhé.
July mở nắp thùng sơn và nhẹ nhàng khuấy. Những bức tường bắt đầu kêu la. Nhưng không chỉ có thế. Khi cô sơn xong một bức tường, cô nhận ra căn phòng như đang nhỏ dần lại. “Có lẽ do tác động củ màu sắc đấy thôi”. Cô nói to lên. Những bức tường ngừng la hét và bật cười. Chúng bắt đầu di chyển đến gần cô hơn. Chẳng mấy chốc July và thùng sơn bị bẫy chặt trong một khối vuông bé nhỏ vừa đủ cho một người.
Bây giờ đến lượt July la hét. Dù vậy những bức tường vẫn tiếp tục tiến lại gần hơn. Cô cảm thấy sơn dính ướt trên mặt và trên cánh tay mình. Cô bị dồn đến đối diện với một khung cửa kiếng nhỏ xíu nhìn ra sân nhà. July nhìn xuống. Một bóng người đang đi trên lối ra cổng. Đó là một cô gái mặc chiếc váy jeans xanh. Cô đi bằng những bước chân nhúng nhảy trẻ trung. Cô gái tiến đến cây sồi lớn nơi chiếc xe đạp July dựng ở đấy. Tóc cô ta ánh lên trong nắng, hệt như mái tóc của July. Cô ta ngồi trên xe, quay lại nhìn căn nhà và vẫy tay chào. Rồi cô ta phóng xe đi. July hét lên trong nỗi kinh hoàng khi những bức tường dần đụng vào ót cô. Thế giới chuyển sang một màu đen kịch.
Ánh nắng chảy dài ngoài cửa khi July tỉnh giấc. Cô thấy mình đang nằm dài trên sàn căn phòng nhỏ phân nửa màu xanh đậm, phân nửa xám xịt. Cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn quanh.
Một chiếc gương lớn tựa vào tường. Cô đừng lên và bước lại gần chiếc gương, soi mình vào đó. “Trời ơi. Tóc của tôi!”. Cô khẽ kêu lên. Cô bước đến bên chiếc bàn được kê sát tường và nhẹ nhàng mở chiếc ngăn kéo. Cô lấy những chiếc kẹp dài, kẹp chặt tóc ra sau gáy. Và rồi cô lục lọi trong chiếc hộp gỗ cũ lôi ra một cặp kiếng không vành đeo vào. Cô lặng lẽ đến bên tủ quần áo chọn bộ váy dài màu xám và đôi giày Oxfords đen. Căn phòng lạnh ngắt, chẳng có lấy một tiếng thì thầm nào đủ để làm ta vỡ sự yên lặng đến tê người đang hiện hữu nơi đây.
Những Bức Tường Thì Thầm Những Bức Tường Thì Thầm - Jane Miner