It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Tường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đinh Tường
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 8 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1384 / 27
Cập nhật: 2019-03-17 17:31:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 : Những Bậc Thang
ày, hôm qua tui có lên xóm trên.
- Hả? bà lên đó chi?
- Ông còn nhớ căn nhà hoang phía cuối dãy vườn nhà ông Ba hông?
- Ừ! Nhà thằng Tâm hồi xưa. Lâu lắm rồi nghe nói không có ai sử dụng khu đất đó, để hoang vậy cũng mấy năm rồi. Mà vụ gì á?
- Căn nhà ấy, cha Trường gà, đều có vấn đề!!
- Bà Sáu, bả từng nói về việc chú Năm là giả giấy tờ nhà đất ấy, vụ đó còn có ông Trường gà tham gia nữa.
- Hả?? sao bà biết chuyện này???
- Em họ của mẹ tui, cậu Thành ấy. Hôm nọ cậu điều tra thất bại một vụ án, có nhậu say về nhà, cậu đã lỡ miệng nói ra vài thứ, tui nghe lỏm được.
- Bà… có nhầm lẫn gì không?
- Chiều hôm qua. tui thấy ông Trường bước vô căn nhà hoang đó.
- Ý bà là ảnh có liên quan đến vụ mất tích của nhà thằng Tâm? Không, không thể nào đâu, tôi biết ảnh là người thế nào mà!!
- Vậy là ông hông tin tui? hắn có bao giờ giấu ông chuyện gì hông?
- chuyện gì ảnh chả kể cho tôi nghe.
- Ông có biết hắn làm nghề gì hông?
- Công nhân, ảnh đang làm ở Xí Nghiệp Đình Lợi.
- Hổng phải, hắn hiện đang thất nghiệp, hắn nói dối ông á!
- Hả? Sao cơ?
- Tui biết được vài thứ, hắn và căn nhà ấy có liên quan đến một đường dây tổ chức nào đó, giờ tui phải chạy trốn, nếu hắn phát hiện ra sẽ…
- Khỉ thật!!! bà đang ở đâu vậy???
Thanh âm bên kia đầu dây đã im bặt, chỉ còn nghe tiếng tút tút kéo dài đến inh tai. Có lẽ chưa bao giờ, phải, đây lần đầu tiên nó nghe được giọng nói gấp gáp và kinh sợ đến tột cùng như vậy của nhỏ Uyên.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy” Thằng Ân tự nhủ, loạng choạng ngồi xuống một góc dựa lưng vào tường, đầu óc nó hiện giờ đã hoàn toàn trống rỗng.
Tối hôm qua từ chỗ làm về nhà, nó tính đến nhà gã hỏi một số chuyện, khi tới trước cổng, nó nghe tiếng gã đang lén lút nói chuyện với một người đàn ông khác ở bên hiên, vì âm thanh khá nhỏ nên nó chỉ nghe được vài chữ giả dụ như tiền ở đâu, giấy tờ công chứng, chuyển nhượng, và trộn lẫn với một số tạp âm gì nghe không rõ. Còn hôm nay, những phỏng đoán ấy đã được chính miệng nhỏ Uyên nói ra, nhưng nó vẫn cố chấp. Gã Trường đích thực là một tên gian xảo, gã đã làm gì mà phải che giấu công việc của mình, đó là một công cuộc làm ăn bất hợp pháp.
o O o
Nó chả kịp suy nghĩ gì nữa, vội nhớ đến câu nói cuối cùng trong điện thoại của nhỏ Uyên, đi vòng quanh suy ngẫm hồi lâu, quyết định đến nhà của tên Trường gà, nhưng rốt cục thì đôi chân nó lại đang đứng trước cánh cổng đã gỉ sét của căn nhà hoang ấy. Thằng Ân cực kì hoảng loạn, “hay là báo cảnh sát? ”, không được, nó còn chưa rõ ngọn ngành câu chuyện nữa mà. Nghĩ xong nó tiến bước vào trong quan sát, ngoài sân trước kia là nền đất, bây giờ cỏ dại đã mọc lên chi chít, um tùm che khuất cả lối đi, nó hướng ánh mắt sang phía đường luồng, quyết định đi lần theo đó xuống phía sau để mở cửa sau vào trong. Trời đã gần tối, những ánh đèn đường vàng sắp được bật lên rọi sáng lối đi, nhưng ánh sáng chẳng đủ để rọi vào khuôn viên ngôi nhà. Nó mở cánh cửa gỗ cũ kĩ mục nát, loay hoay mò mẫm cái đèn pin, bật lên soi sáng gian nhà dưới.
Nó lục lọi khắp bốn chung quanh phòng, đất bụi và màng nhện bám đầy lên quần áo, chưa tìm thấy, nó cẩn thận lần mò về phía từng cái tủ gỗ, chợt ngạc nhiên sau khi mở ra một cái tủ, bên trong có chứa một két sắt, đây có thể sẽ là vật chứng quan trọng giúp nó làm rõ vụ này. Nó nhìn kĩ quanh mặt trước của két sắt, bỗng đằng sau lưng có tiếng người nói vọng lại:
- Vô ích, được đặt mật khẩu rồi!
Thằng Ân kinh ngạc xoay người lại rọi đèn pin lên khuôn mặt ấy, đó chính là Trường gà, gã đang mặc chiếc áo thun màu nâu, quần jean, cười một nụ cười nham nhở. Nó nhận ra mình đã bị gã theo sau từ lâu, nó định thần lại, khẽ lên tiếng:
- Anh theo dõi tôi từ lúc nào???
- Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng. Mà thôi... heh. phải giải quyết mày trước. – gã hạ giọng, cười nhẹ, khuôn mặt được chiếu sáng bởi cái đèn pin trong tay thằng Ân đã lộ rõ vẻ kiêu căng, bỉ ổi, khinh khi thay vì là cảm giác thân thuộc, hiền hậu và chân thành trước kia. Gã lôi trong túi ra một gói thuốc, quẹt diêm phì phà một điếu, mùi thuốc cùng các làn khói trắng dần tỏa khắp căn phòng, gã lại cất giọng:
- Mẹ kiếp! tên Thành chó chết, hắn đã buột miệng nói ra những điều không nên nói rồi!!
Thằng Ân vẫn giữ yên cái đèn pin, chân tay đều run rẩy, không nói gì.
- Hắn với tao đã có thỏa thuận từ trước, mà xem ra bây giờ không còn quan trọng nữa.
- Gã tiến tới chỗ nó, từng bước chậm chậm, miệng vẫn lẩm bẩm.
- Số tiền lo đám tang cho ông già mày, mẹ con bé với tên Thành đó có lo được gì đâu, toàn tao cả, tao cả đấy! – Gã bỗng nói lớn. – MẸ KIẾP! Công an cái rắm! từ vụ buôn người thành công đó, hắn lại dám lật mặt với tao!!!
- Buôn… buôn người…? – Thằng Ân đến lúc này mới mở miệng, tay cầm đèn vẫn run rẩy, nói lắp bắp.
- À! Mà nói làm gì với mày nhỉ, dẫu sao mày cũng mới chỉ là một thằng học sinh trung học bình thường, vậy mà có nhiều khi tao xem mày như là em trai mình vậy. Heh. Đúng là số mệnh thì do ông trời quyết mà. Miếng đất này khai hoang từ năm 1991, không tranh chấp, thế mà đến giờ còn chưa được cấp sổ đỏ, lão Năm còn ra vẻ như mình là người hiểu biết lắm vậy, LÃO THÌ BIẾT CÁI CÓC KHÔ GÌ!!! – gã bực dọc la lớn, dĩ nhiên tiếng vọng chỉ vừa đủ cho mình nó và gã nghe thấy, khu này lại vắng vẻ, phía bên mặt là mảnh vườn rộng lớn của ông Ba, tại căn nhà mà chỉ có một ánh đèn pin soi sáng xung quanh.
Gã lại thở ra một làn khói thuốc, ngước mắt nhìn lên trần nhà nói:
- Mày cũng sẽ phải ra biên giới thôi. Tụi tao đã làm cho nhiều người ở đây mất tích mà chẳng ai tìm được chút dấu vết nào đấy, mày tin không? Dẫu tao biết tên Thành cũng sẽ vòi lấy một khoản tiền, nhưng không sao, hà hà. – Vẫn cái giọng điệu cười cợt ấy, nhưng trong hoàn cảnh này nó như tràn ngập sự thương hại và nguy hiểm.
Thằng Ân sau một hồi nhìn kĩ khắp phòng, nó thở gấp, cảm thấy nhịp tim mỗi lúc một đập mạnh, nó đứng phắt dậy, liều lĩnh quăng mạnh cái đèn pin về phía gã Trường, đèn bay thẳng vào mặt gã một tiếng BỘP! gã đưa tay ôm mặt kêu lên vài tiếng, thằng Ân thừa cơ chạy tới gian trên, nó leo lên những bậc thang gỗ cũ kĩ, cứ thế mà tiến lên gác, nó lấy lại bình tĩnh, phải tìm cách thoát khỏi chỗ này, nó tìm quanh cố kiếm một vật gì đó thủ thân, gã Trường gà nhặt lên cái đèn pin, chậm rãi bước lên gác, tiếng bước chân trên mấy tấm ván gỗ cứ kêu kèn kẹt nghe như thể căn gác có thể sập xuống bất kì lúc nào. Chỉ một thoáng, cả hai lại chạm mặt nhau, gã cười khẩy hỏi:
- Nói cho tao biết, con bé đang trốn ở đâu?
- Đừng hòng… Thằ…ng… kh…ốn!! – nó thoáng run rẩy, nói vấp từng chữ.
- TAO NHẮC LẠI LẦN CUỐI, CON UYÊN ĐÓ ĐÂU RỒI?
Gã la lên phẫn nộ, tiến tới chỗ thằng Ân, nó cầm sẵn trong tay cái ngăn tủ gỗ, ném văng tới phía gã, gã né được, vội vàng lao đến nắm lấy tóc của nó, đồng thời một tiếng RẦM! khá lớn vang lên phía sau lưng gã, cái ngăn tủ rơi xuống va chạm mạnh làm sập những miếng ván làm giàn đỡ gác, những tiếng rách, nứt của tấm ván ép đã mục nát đang giòn giã hai bên tai, rồi dần đến chỗ mà gã Trường đang di chuyển và cả chỗ của nó nữa, cả căn gác xép nhà thằng Tâm đã hoàn toàn đổ sụp xuống nền đất.
Gã Trường bị cái thang gỗ đổ ập đè lên người nằm bất động, còn nó thì cảm thấy cơ thể hoàn toàn không có cảm giác, chỉ biết đầu đang đau nhói từng hồi, ánh mắt nó mơ màng nhìn sang phía gã, môi khẽ mỉm cười, nó thầm cảm ơn cái thang đã thay nó trị tội tên ác ôn này. Thằng Ân chợt nhớ đến nhỏ Uyên, đáng lẽ nó phải nhận ra vấn đề sớm hơn, đáng lẽ khi nhỏ gọi điện đến, nó phải tập trung lắng nghe và đồng ý hết tất cả những ý kiến ấy, nó phải hỏi xem lúc đó nhỏ đang ở chỗ nào, đáng lẽ… Nước mắt chảy dài xuống hai tai thằng Ân, đã lâu rồi nó không khóc. Mới hôm nọ, nhỏ Uyên còn đang giận dỗi nó đến mức bỏ bữa, ốm nặng nằm trên gác, nó còn chưa nói được cả một tiếng xin lỗi. Nó muốn đứng dậy đi tìm nhỏ nhưng toàn bộ thân thể của nó đã không còn chút sức lực nào nữa.
Nó nhìn lên trần nhà, một lỗ hổng lớn, cái đèn pin nằm lăn một góc chiếu rọi lung tung, thấy màn đêm đen khịt bao trùm lấy nó, bao trùm lấy cả thành phố này. Sự ganh ghét và đố kị có nằm ngoài bản ngã hay không? Bên trong thành phố này liệu còn bao nhiêu miếng “lòng tham”, “tiền bạc”, biến đổi tha hóa nhân cách của họ nữa chứ? Những con người đang tấp nập bộn bề với công việc ngoài kia, nào có ai đã từng nghĩ rằng một lúc nào đó mình sẽ biến mất mà không để lại chút dấu vết nào hay không? Nó chợt suy nghĩ đến những câu nói của gã Trường gà lúc ban nãy. Và rồi đầu óc nó dần mụ mẫm đi, cơn đau sẽ kéo dài tới lúc nào đây?
Như thể trước mặt nó vừa hiện ra một cánh đồng cỏ lau rộng bát ngát, bàn tay của nhỏ Uyên đưa ra ý muốn nắm tay nó cùng chạy đến chỗ khoảng gò nhô cao, nơi những bậc thang đang chờ đợi tụi nó ở đó.
Ngày 12 tháng 10 năm 2012.
.
Mắt thằng Ân nhắm nghiền lại.
Những Bậc Thang Những Bậc Thang - Đinh Tường Những Bậc Thang