Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: JULIE VƯƠNG
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Hôm Nay... Bạn Trai Con Đến Chơi!
hóc con! - Hắn từ đâu phóng tới ôm cứng lấy nó.
- Gì thế? Bỏ ra coi nào! - Nó buông quyển sách xuống, đẩy hắn ra.
- Không! Em là người yêu của anh cơ mà. - Hắn bĩu môi, ôm chặt nó hơn.
- Haizz... Em thua anh rồi! Có chuyện gì muốn nói à? - Hắn chạy đi tìm nó thì biết là có chuyện rồi.
- Người yêu của anh hiểu anh thật đấy! - Hắn tươi cười.
- Em không hiểu anh thì ai hiểu anh nữa đây. - Nó cốc nhẹ vào đầu hắn.
- Mình yêu nhau thật rồi nhỉ? - Vừa nói hắn vừa nghịch tóc nó.
- Ừ! - Nó trả lời.
- Thế em cho anh đến gặp ba mẹ em nhé! - Hắn cười.
- Sao tự nhiên lại muốn thế? - Nó ngạc nhiên.
- Mình yêu nhau thì ba mẹ em phải biết chứ! Anh không cần biết! Tóm lại tối nay anh đến nhà em, em không tiếp anh, anh ngồi trước cửa tới sáng luôn. - Nói rồi hắn buông nó ra, chạy đi, không để nó phản ứng.
#Biệt thự nhà nó#
Chiếc Mercedes của nó dừng trước cổng, nó chạy xe vào sân rồi bước vào nhà. Nó biết hắn là người đã nói là làm nên nó quyết định sẽ nói với ba mẹ chuyện nó đã có bạn trai.
- Ba mẹ ơi! - Vừa vào nhà nó đã gọi lớn.
- Gì thế con gái cưng? - Ba nó lên tiếng.
- Con có chuyện muốn nói ạ. - Nó ngồi xuống salon đối diện ba nó.
- Chuyện gì mà quan trọng vậy con? - Mẹ nó hỏi.
- Hôm nay... bạn trai con đến chơi! - Nó trả lời.
- Sao? Con vừa nói gì? - Mẹ nó ngạc nhiên hỏi lại.
- Bạn trai con đến chơi ạ! - Nó nói lớn hơn.
- Ôi! Con có bạn trai rồi! Mẹ mừng chết đi được. - Mẹ nó vui vẻ.
- Mẹ làm như con mẹ ế lắm vậy! - Nó bĩu môi.
- Không ế. Nhưng cứ không chịu yêu ai, nhìn ai cũng lắc đầu, bày đủ trò để người ta trốn mất. - Ba nó xen vào.
- Hỳ hỳ. - Nó cười trừ.
- Bạn trai con chắc là một người rất cao tay mới trị được con. - Ba nó nói.
- Cao tay gì chứ? Chỉ giỏi áp đặt với bắt nạt người khác thôi! - Nó trề môi.
Ba mẹ nó đều phì cười trước cái vẻ mặt trẻ con của nó.
- Bạn trai con đến thì phải đón tiếp hoành tráng chứ! Mẹ đi chuẩn bị đây. - Mẹ nó vừa nói vừa đi vào bếp.
- Ba cũng phải đi chuẩn bị với mẹ con. - Ba nó nói rồi đứng lên, bỏ đi, không quên ném lại cho nó một câu. - Con cũng thay quần áo, trang điểm để đón bạn trai đi.
- Vâng ạ! - Nó trả lời rồi đi lên phòng.
Nó lấy quần áo, bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn. 1 tiếng sau, nó bước ra với bộ váy màu tím nhạt, ngắn hơn đầu gối. Ngồi xuống bàn trang điểm, nó bắt đầu làm tóc. Nó dùng máy uốn giả, uốn mái tóc dài xoăn thành từng lọn, xong, nó cài cái băng đô vải màu trắng lên mái tóc mượt mà. Nó trang điểm nhẹ, trông nó thanh nhã, xinh đẹp và rất dịu dàng, nhưng tính cách thì hoàn toàn ngược lại.
Chuông cửa vang lên, tiếng còi xe inh ỏi, đại hoàng tử đến rồi đấy! Nó chạy nhanh xuống sân, mở cổng, đón chào hắn bằng giọng hét thiên phú:
- Làm gì mà bấm chuông kinh thế! Ồn ào chết được! Em có điếc đâu mà bấm lắm thế! Cái chuông muốn banh luôn rồi kìa.
Hắn đưa tay lên bịt hai cái tai tội nghiệp lại, yêu nó mà sao tai hắn tổn thương lớn thế nhỉ? Chắc hắn phải đàng hoàng xin lỗi tai của mình quá!
- Dây thanh quản của em tốt quá nhỉ? Nhưng em cũng không cần đem người yêu của em ra làm đồ luyện tập cổ họng đâu! - Hắn chỉ vào mặt nó.
- Ai kêu bấm chuông inh ỏi làm gì? - Nó bĩu môi.
- Bấm thế thì em mới tiếp anh chứ! - Hắn không chịu thua.
- Hứ! Đáng ghét! Vào nhà đi. - Nó vừa nói vừa mở lớn cổng để hắn chạy xe vào.
- Ghét hay yêu thế? Em nên xác định rõ trước khi nói nhé! - Hắn trêu.
- Ghét 100%! Không lầm được đâu! - Nó cười gian.
- Ghét là miệng em nói, chứ tim em có nói là ghét anh đâu. Tim của em yêu anh chết đi được. - Hắn cười châm chọc.
- Thua anh rồi! Vào nhà đi đại hoàng tử. - Nó đầu hàng.
- Em biết điều đó! - Hắn tự mãn.
Lái chiếc BMW vào sân nhà nó, hắn mở cửa xe, bước ra, cầm theo vài giỏ đồ và một bó hoa hồng lớn.
- Gì thế? - Nó tò mò.
- Quà của bố mẹ vợ tương lai. - Hắn đáp.
- Ai là vợ anh đâu chứ? - Nó lẩm bẩm.
- Em chứ còn ai mà hỏi. - Hắn nói mà không quay lại.
- Em là vợ anh khi nào? - Nó quát.
- Sắp rồi. - Hắn vào nhà.
Nó bước theo sau mà khuôn mặt đỏ ửng, nó thừa biết, ba và mẹ nó đã nghe hết nó và hắn nói gì, thế nào lát nữa họ cũng trêu nó à xem.
- Đây là hoa cho quý bà xinh đẹp. - Hắn tặng bó hoa ẹ nó. - Còn đây là đồng hồ hàng hiệu cho quý ông sang trọng. - Hắn đưa cho ba nó một giỏ đồ nhỏ. - Cuối cùng là vòng đeo tay quý phái cho vợ tương lai của anh. - Hắn chìa trước mặt nó một cái hộp nhỏ hình chữ vuông.
- Anh Nhi này, con khéo lựa thật đấy! Bạn trai con thật là dễ thương. - Mẹ nó khen.
- Còn chu đáo và lễ phép nữa! Không chê vào đâu được! - Ba nó thêm vào.
- Hai bác quá khen ạ! - Hắn gãi đầu.
Nó mở mắt lớn hết sức vì ngạc nhiên, trước mắt nó có phải là đại hoàng tử Nam Trúc Du không vậy? Hắn thay đổi nhanh nhỉ? Vừa mới ngang ngược, bá đạo với nó, vậy mà giờ lại ngoan ngoãn, đáng yêu trước mặt ba mẹ nó, làm diễn viên được rồi đấy! Ok, hắn đã diễn thì nó cũng nên nhập vai nhỉ? Nó sẽ khiến hắn bị quay vòng vòng vì sự thay đổi 360 độ của nó.
- Em rất cảm ơn anh, hoàng tử của em. - Nó dịu dàng.
- Không có gì. Đó là chuyện anh nên làm cho tình yêu của anh. - Hắn không hề chịu thua.
- Hai đứa hạnh phúc làm ba mẹ vui lắm! - Mẹ nó cười.
- Vào ăn tối thôi! Hai bác đã chuẩn bị tiệc đón con đấy! - Ba nó nói.
Cả nhà nó và hắn cùng ăn tối, bữa ăn nhà nó đúng là khác xa với nhà hắn, không lạnh lẽo, u ám, rất ấm áp và tràn đầy tình cảm gia đình. Nhìn mẹ nó, hắn bất giác nghĩ về mẹ hắn. Mẹ hắn cũng như thế, hiền hậu, vui tính, đảm đang và yêu thương con hết mực. Chỉ tiếc là mẹ hắn đã đi xa rồi! Hắn không thể gặp mẹ nữa. Bữa ăn gia đình này đã lâu lắm rồi hắn mới được cảm nhận lại, chỉ có điều đây không phải gia đình của hắn.
Bữa tối kết thúc vui vẻ, hắn ở lại dùng tráng miệng, trò chuyện một chút rồi ra về. Nó tiễn hắn, hắn chúc nó ngủ ngon, hôn nhẹ lên trán nó rồi rời khỏi, nó đứng nhìn theo bóng hắn đến khi chiếc xe khuất hẳn.
Nó bước vào nhà, ngồi xuống salon cạnh mẹ. Mẹ nhìn nó, ánh mắt hơi buồn.
- Bạn trai con là một cậu bé đáng thương. - Mẹ nói.
- Tại sao ạ? - Nó thắc mắc. Hắn đáng thương ư?
- Vì cậu ấy đã tạo ình một mặt nạ hoàn hảo. - Ba nó trả lời.
- Mặt nạ ạ? - Nó hỏi lại.
- Ừ! Một mặt nạ luôn cười để che giấu nỗi buồn vô hạn. - Ba nhìn nó.
- Hãy yêu cậu ấy nhiều hơn, hãy lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu ấy bằng tình yêu của con. - Mẹ cầm tay nó.
- Vâng! - Nó trả lời.
Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!! Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!! - JULIE VƯƠNG