Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephenie Meyer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 717 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 03:51:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[Mục
nh cũng hôn đáp lại tôi, bối rối nhưng hài lòng. Môi anh thật dịu dàng khi tiếp xúc với môi tôi, và tôi có thể khẳng định rằng giữa lúc này đây, tâm trí của anh đang lang thang ở một cõi nào đó – nói đúng hơn là đang cố gắng tìm hiểu những diễn biến hiện hữu trong đầu tôi. Chắc chắn anh đang cần một chút manh mối.
Hơi run rẩy, tôi thôi bá lấy cổ Edward, để những ngón tay của mình trượt xuống cổ, tìm đến cổ áo sơmi của Edward. Sự run rẩy cũng chẳng ngăn được tôi đang hấp tấp mở những cái cúc áo trước khi anh kịp ngăn lại.
Và tôi cảm thấy môi anh cứng lại, cảm nhận được rằng lí trí của anh đã lên tiếng cảnh báo khi bắt đầu lồng ghép hai dữ kiện lại với nhau – lời nói và hành động của tôi.
Edward kéo tôi ra ngay tắp lự, trên gương mặt u ám của anh đầy ắp sự phản đối.
– Thôi nào, Bella.
– Nhưng anh đã hứa mà – em muốn làm gì cũng được – Tôi nhắc để anh nhớ, dù trong lòng chẳng có một chút hy vọng nào.
– Chúng mình chưa bàn đến chuyện này – Anh nghiêm mặt nhìn tôi, cài lại hai chiếc cúc áo đã bị tôi mở ra được. Hai hàm răng tôi nghiến chặt vào nhau.
– Em nói rồi – Tôi gầm ghè, bắt đầu lần tay lên nẹp chiếc áo cánh đang mặc của mình, dằn mở chiếc cúc trên cùng.
Nhanh như cắt, Edward chộp lấy tay tôi, kéo xuôi xuống hai cạnh sườn.
– Anh nói rằng chưa – Anh nói thẳng thừng.
Chúng tôi hằm hè nhìn nhau.
– Em muốn biết – Tôi gằn từng tiếng.
– Anh cứ ngỡ em cần một điều gì đó thực tế.
– Vậy anh thì có quyền đòi hỏi những thứ ngớ ngẩn, ngốc nghếch – như kết hôn chẳng hạn, còn em thì không được phép bàn đến điều em…
Trong lúc tôi đang sôi sục, Edward chắp hai tay tôi lại với nhau để anh có thể nắm giữ bằng một tay, còn tay kia, anh đưa lên miệng tôi chặn lời lại.
– Ừ – Gương mặt của anh cau có.
Tôi hít vào một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình. Cho đến khi cơn giận bắt đầu tan đi, tôi cảm nhận được một điều rất khác.
Phải mất một phút sau, tôi mới hiểu rằng tại sao tôi lại đang cắm ánh mắt xuống giường – nỗi xấu hổ đã quay trở lại; hiểu tại sao bụng tôi lại nôn nao, khó chịu; hiểu tại sao mắt tôi tự nhiên lại nhoè thế này, và hiểu tại sao bỗng dưng tôi muốn chạy ra khỏi phòng.
Cơn buồn nôn đã kéo đến, mạnh mẽ và rất bản năng.
Tôi biết cảm giác của mình như vậy thật vô lí. Rõ ràng anh chỉ quan tâm đến sự an toàn của tôi. Tuy nhiên, trước đây, tôi chưa bao giờ để mình buông thả đến mức này. Tôi nhìn chú mục vào cái chăn lông màu vàng trùng với màu mắt của anh mà cố gắng xua tan phản ứng hiện thời đang mách bảo mình, rằng anh không có cảm xúc với tôi và tôi cũng không còn cảm xúc ấy nữa.
Edward thở dài. Bàn tay đang che miệng tôi xoay xuống cằm, anh nâng mặt tôi lên cho đến lúc tôi buộc phải nhìn vào mắt anh.
– Em sao vậy?
– Không có gì – Tôi nói dối.
Anh quan sát mọi động tĩnh trên gương mặt tôi một lúc thật lâu, mặc cho tôi nỗ lực một cách vô vọng tránh ánh nhìn đó. Đôi lông mày của Edward nhíu sát vào nhau, thái độ tỏ ra vô cùng khổ sở.
– Anh khiến em bị tổn thương ư? – Anh hỏi, sững sờ.
– Không – Tôi lại nói dối.
Và cực nhanh, trước khi tôi kịp nhận thức được điều gì, tôi thấy mình đã lại nằm gọn trong vòng tay của Edward, mặt tôi lọt thỏm giữa vai và cánh tay anh, trong lúc ngón cái của anh đang mơn nhẹ lên má tôi.
– Em biết vì sao anh phải nói không mà – Anh lên tiếng khe khẽ – Em cũng biết rằng anh cũng rất muốn có em.
– Phải chăng?... – Tôi cũng khe khẽ đáp lại, giọng nói của tôi tràn ngập nỗi nghi ngờ.
– Tất nhiên rồi, em – cô gái ngốc nghếch, yêu kiều quá nhạy cảm ơi!
Anh cười khan một tiếng, rồi giọng nói như vọng về từ một chốn xa xăm:
– Chẳng phải mọi ngừơi đều có cùng cảm nhận như anh đấy sao? Anh có cảm giác như cái bẫy đang ở sau lưng mình, một mưu mẹo khôn khéo để dành ưu thế, lẳng lặng chờ anh sa vào… Em thật sự quá gợi cảm đi.
– Thế bây giờ ai mới ngốc nghếch nào? – Tôi hoang mang, hay nói đúng hơn là sượng sùng, e ngại và cảm thấy xa lạ với cái từ gợi cảm ấy.
– Anh có cần phải gửi thư đi khắp nơi thu thập ý kiến để em tin không? Anh sẽ cho em biết những người nào sùng bái em nhất nhé? Em cũng đã biết một số người rồi đó, nhưng còn vài người sẽ làm cho em không khỏi ngạc nhiên đấy.
Tôi lắc đầu trên ngực anh, nhăn nhó.
– Anh chỉ đang làm cho em phân tâm thôi. Mình quay trở lại đề tài đi anh.
Edward thở dài.
– Cho em biết mình đã làm gì sai đi – Tôi cố gắng tỏ ra cởi mở – Yêu cầu của anh là hôn nhân kia mà – Tôi không thể nói ra cái từ đó mà không nhăn nhó – Trả học phí cho em, cho em thời gian suy nghĩ nhiều hơn, và anh cũng không phiền hà gì tặng em một chiếc xe hơi mới – Tôi nhướng mày lên – Em đã có mọi thứ, phải không? Thật là một danh mục quá hoàn hảo.
– Chỉ có cái đầu tiên là yêu cầu thôi – Có vẻ như khó khăn lắm Edward mới giữ được vẻ điềm tĩnh.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Những thứ khác chỉ là đề nghị mà thôi.
– Còn yêu cần nhỏ bé, duy nhất của em là…
– Yêu cầu? – Anh cắt ngang, đột nhiên tỏ ra nghiêm nghị.
– Vâng, yêu cầu.
Ánh mắt Edward sa sầm xuống.
– Với em, hôn nhân đồng nghĩa với một sự liên kết suốt đời. Em sẽ không nhượng bộ nếu như em không có được lại một thứ đâu.
Edward cúi đầu xuống, ghé miệng vào sát tai tôi.
– Không – Anh nói thật khẽ – Bây giờ thì không. Sau này, khi em đã không còn mong manh, dễ vỡ nữa mới được. Chịu khó kiên nhẫn, Bella ạ.
Tôi cố giữ cho giọng nói của mình thật cứng cỏi và có sức thuyết phục.
– Đó mới là vấn đề. Khi em cứng cáp thì em sẽ không còn như xưa nữa. Em sẽ không thể như xưa được! Em không biết em sẽ thành một kẻ như thế nào.
– Em sẽ vẫn là Bella – Edward đoan chắc với tôi.
Tôi cau mày.
– Nếu em khác xa đến nỗi em muốn giết bố và chỉ cần có cơ hội,em sẽ uống máu Jacob hay Angela – vậy thì làm sao em có thể nói là em không thay đổi được?
– Chuyện đó rồi sẽ qua thôi. Mà anh không tin rằng em sẽ uống máu sói đâu – Anh giả vờ rùng mình trước suy nghĩ đó – Ma-cà-rồng mới sinh còn ngon hơn thế nhiều.
Tối cố phớt lờ nỗ lực của anh đang nhằm đánh lạc hướng chú ý nơi tôi.
– Nhưng nó vẫn luôn luôn là thứ em muốn có nhất, chẳng phải như vậy sao? – Tôi vặn lại – Máu, máu, lúc nào cũng là máu và máu.
– Rồi chính tự bạn thân em sẽ là bằng chứng thuyết phục nhất cho thấy sự thể không diễn ra như vậy – Anh đoan quyết.
– Cũng phải hơn tám mươi năm sau cơ – Tôi nhắc cho anh nhớ – Nhưng điều em muốn nói chính là bản ngã. Nếu nói về lí, em biết em có thể trở lại là chính mình… trong một thời gian rất lâu sau. Song chỉ xét thuần tuý về tính cách thôi, thì em sẽ luôn luôn khát máu, khát hơn mọi thứ khác trên đời.
Edward không trả lời.
– Vậy là em sẽ rất khác – Tôi buông lời kết luận cuối cùng – Bởi lẽ, ngay bây giờ, em không cần gì cho bằng cần anh cả. Thức ăn, nước hay không khí, tất cả đều không. Nói theo lí lẽ, em đang cần những điều vượt quá lí trí một chút. Nhưng xét theo lẽ tự nhiên…
Tôi quay sang hôn vào lòng bàn tay anh.
Edward hít vào một hơi thật sâu. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra một chút lung lay trong tiếng thở đó.
– Bella, anh sẽ giết em mất – Anh thì thào.
– Em không nghĩ như vậy đâu.
Đôi mắt của Edward se lại. Anh nhấc tay ra khỏi mặt tôi, nhanh chóng đưa ra sau vì một lẽ nào đó. Không gian vắng lặng bỗng vang lên một tiếng “rắc” thật lớn, chiếc giường run rẩy bên dưới chúng tôi.
Trong tay anh là một vật nào đó đen tuyền; trước ánh mắt hiếu kì của tôi, Edward giơ lên cho tôi xem. Đó chính là một bông hoa sắt, một trong những bông hoa trang trí gắn vào khung giường, trên cái mái vòm và cột chống. Edward nắm tay lại trong một tíc tắc ngắn ngủi, những ngón tay hơi co lại, rồi anh mở tay ra.
Không nói một lời, anh “khoe” tôi một mẩu kim loại có hình thú dúm dó. Nó chẳng khác gì một thứ đồ chơi trong tay anh, giống như một thứ bột nhào được vo lại trong tay một đứa trẻ. Thế rồi nửa giây sau, cái vật có hình thù kì quái kia lại tiếp tục biến thành cát.
Tôi nhìn anh không chớp mắt.
– Em không nói ý đó. Em biết anh mạnh cỡ nào rồi. Anh không cần phải phá nhà phá cửa như vậy đâu.
– Thế thì em muốn nói tới điều gì? – Edward hỏi tới bằng một giọng u uẩn, trong lúc tay anh rải thứ bột sắt kia vào một góc phòng; nó va vào tường hệt như tiếng mưa bắn.
Đôi mắt anh rọi thẳng vào tôi trong lúc tôi cố tìm lời giải thích.
– Tất nhiên không phải là anh không thể làm em bị thương, nếu như anh muốn… Nhưng mà anh không hề muốn làm tổn thương em… ý muốn đó của anh mãnh liệt đến mức em không nghĩ rằng anh có thể làm thế.
Edward lắc đầu trước khi tôi hoàn tất câu nói.
– Có thể sự việc sẽ không như em nghĩ, Bella ạ.
– Có thể – Tôi nhạo báng – Anh không mường tượng được điều anh nói rõ cho bằng em đâu.
– Chính xác. Em có hình dung được mức độ nguy hiểm của anh đối với em như thế nào không?
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, dễ có đến một phút dài. Không có một sự thoả hiệp nào cả, không có dấu hiệu nào của sự do dự hết.
– Em xin anh – Cuối cùng, tôi thì thào, không còn hi vọng – Đó là tất cả những gì em cần – Em xin anh – Tôi nhắm mắt lại trong nỗi thất bại, chờ nghe một tiếng không dứt khoát từ miệng anh.
Nhưng Edward không trả lời ngay. Tôi ngần ngừ, ngờ vực, váng vất vì tiếng thở ngắt quãng nơi anh.
Tôi mở mắt, nhận ra gương mặt anh đã trở nên se sắt.
– Em xin anh! – Tôi thì thào lần cuối, tim bắt đầu tăng nhịp đập. Những lời nói cứ thế tuôn trào khi tôi cố bám vào một cơ hội nhỏ, sự đổ vỡ của thành trì trong mắt anh – Anh không cần phải chịu trách nhiệm bất cứ một điều gì, nếu như sự thể không như em tiên liệu. Chúng mình chỉ thử… chỉ thử thôi. Và em sẽ làm theo những gì anh muốn – Tôi hứa một cách hấp tấp – Em sẽ lấy anh, em sẽ để anh trả học phí ở Dartmoutn, và em sẽ không có bất kì một lời phàn nàn nào về việc anh đi cửa sau để cho em vào học. Nếu anh thích, anh thậm chí có thể mua cho em một chiếc xe hơi chạy nhanh nhất thế giới! Chỉ cần… em xin anh.
Vòng tay giá lạnh của anh siết chặt thêm quanh người tôi, môi anh kề sát bên tai tôi; hơi thở của anh lạnh giá khiến tôi liên tiếp rùng mình.
– Thật không thể chịu đựng nổi. Có quá nhiều điều anh muốn dành tặng em, và đây chính là điều em quyết định yêu cầu. Em có hình dung được anh đau đớn thế nào khi nghe em nài xin mà phải ép lòng từ chối em không?
– Thế thì anh đừng từ chối – Tôi nín thở đề nghị.
Edward không trả lời.
– Em xin anh – Tôi lại tiếp tục.
– Bella… – Edward lắc đầu một cách chậm rãi, nhưng không có vẻ như một lời từ chối khi gương mặt anh, môi anh lại liên tục di chuyển trên cổ tôi. Cỏ vẻ như đó là một sự đầu hàng. Tim tôi đập như chạy đua với thời gian – thình thịch – một cách điên loạn.
Một lần nữa, tôi thử lại vận may của mình. Khi gương mặt anh vừa di chuyển lên gương mặt tôi bằng một động tác chậm rãi đầy nét do dự, tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Edward để tìm môi anh. Đôi tay anh vuốt ve khắp gương mặt tôi, và tôi đã nghĩ anh sắp sửa kéo tôi ra trở lại.
Nhưng tôi đã sai.
Đôi môi anh không còn dịu dàng nữa; cách môi anh di chuyển trên môi tôi có ẩn chứa một sự mâu thuẫn lẫn tuyệt vọng. Tôi khoá tay mình quanh cổ anh, và trước làn da bỗng dưng nóng ran lên của tôi, thân mình anh bỗng trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Tôi run rẩy, nhưng hoàn toàn không phải vì lạnh.
Edward không ngừng hôn tôi. Chính tôi là người phải ngừng giữa chừng để lấy lại hơi. Ngay cả khi đó, môi anh cũng không chịu rời khỏi tôi, nó di chuyển gấp xuống cổ tôi. Trong niềm hân hoan chiến thắng, tôi chợt cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Đôi tay tôi không còn ở trạng thái run rẩy nữa; lần này, tôi lần mở cúc áo của anh dễ dàng hơn, những ngón tay của tôi lần theo từng đường nét ở vồng ngực lạnh giá. Anh quá tuyệt mĩ. Anh đã dùng từ gì nhỉ? Không thể chịu đựng nổi – đúng là từ đó. Vẻ đẹp nơi anh thật quá sức chịu đựng…
Tôi kéo môi anh về lại với môi mình, và có vẻ như anh cũng đang háo hức giống tôi đây. Một tay anh vẫn áp lên mặt tôi, tay còn lại ôm chặt lấy thắt lưng tôi, kéo tôi sát vào anh thêm nữa. Điều đó làm cho tôi khó lần tay lên được những cái cúc áo của chính mình, nhưng không có gì là không thể.
Đột nhiên tôi có cảm giác như có hai cái cùm lạnh lẽo bỗng khoá chặt cổ tay tôi lại, kéo tay tôi qua khỏi đầu; trong phút chốc, tôi rơi phịch xuống gối.
Đôi môi anh lại kề sát vào tai tôi.
– Bella – Anh thầm thị, giọng nói thật ấm áp và êm dịu như nhung – Em có thể dừng màn thoát y ở đây được không?
– Anh muốn tự tay mình làm điều đó? – Tôi hỏi lại, cảm thấy khó hiểu.
– Không phải tối nay – Anh dịu dàng đáp. Đôi môi anh lúc này đã di chuyển từ tốn hơn, và đích đến chính là má và quai hàm tôi. Sự khẩn khoản đã chấm dứt.
– Edward, đừng… – Tôi bắt đầu phản kháng.
– Anh có nói không đâu – Edward xác định với tôi – Chỉ có điều không phải đêm nay.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, đồng thời cố điều hoà lại hơi thở của mình.
– Cho em biết lí do chính đáng vì sao không phải tối nay mà là tối khác – Tôi vẫn còn bị hụt hơi; điều đó khiến cho sự thất vọng trong giọng nói của tôi bớt ấn tượng hơn.
– Anh đâu có ngốc – Edward cười khúc khích vào tai tôi – Giữa hai đứa mình, em nghĩ ai phải sẵn lòng thực hiện điều mong muốn của người kia? – Em đã hứa rằng em sẽ kết hôn với anh trước, rồi mới biến đổi; bây giờ, nếu đêm nay anh nhượng bộ, làm sao anh có thể đảm bảo được rằng sáng mai, em không tìm cách trốn khỏi ngôi nhà này? Rõ ràng, để tặng em điều em muốn, anh không hề miễn cưỡng. Vì lẽ đó… em hành động trước đi.
Tôi thở hắt ra một cái thành tiếng.
– Tức là em phải kết hôn với anh trước? – Tôi hỏi trong ngỡ ngàng.
– Đó là giao kèo – chấp nhận hay không chấp nhận. Chúng mình đã dàn xếp như vậy rồi, em nhớ không?
Nói đến đây, vòng tay anh lại ôm lấy tôi, và anh bắt đầu hôn tôi một cách mạnh mẽ, cuồng nhiệt và có phần mạnh bạo. Tôi nỗ lực giữ cho tâm trí mình thật minh mẫn… nhưng đã thất bại một cách nhanh chóng.
– Phải thú thật rằng đó là một suy nghĩ dở chưa từng thấy – Tôi thở lấy thở để khi anh đã buông tay.
– Em cảm thấy như vậy, anh không ngạc nhiên đâu – Edward nở một nụ cười tự mãn – Đầu óc em chỉ nghĩ đến đó là cùng.
– Sao chuyện này lại diễn ra như thế nhỉ? – Tôi càu nhàu – Em cứ nghĩ tối nay là của em kia đấy, ít nhất là một lần, ngờ đâu…
– Thành ra em đã có hôn ước với anh rồi – Edward hoàn tất câu nói “giúp tôi”.
– Trời! Xin anh đừng có nói to như thế.
– Em tính rút lại lời nói hả? – Edward hỏi gặng. Anh ngả người ra sau để nhìn cho rõ mặt tôi, thái độ hoàn toàn tỏ ra thích thú. Rõ ràng là anh đang rất vui.
Tôi trân trối nhìn anh, cố gắng phớt lờ trước cái kiểu cười của anh luôn khiến tim tôi phản ứng.
– Sao hả em? – Anh nhấn mạnh.
– Ôi trời ơi! – Tôi rền rĩ – Không. Anh hạnh phúc lắm ư?
Nụ cười của Edward sáng ngời:
– Tất nhiên rồi.
Tôi rên rỉ thêm lần nữa.
– Em không thấy hạnh phúc tí nào à?
Anh lại hôn tôi trước khi tôi kịp trả lời – vẫn lại là một nụ hôn cuồng nhiệt.
– Có một chút – Tôi thừa nhận khi đã có thể lên tiếng – Nhưng chuyện kết hôn thì không.
Anh lại hôn tôi lần nữa.
– Em có cảm thấy mọi thứ đang trở lại giống ngày xưa không? – Edward cười bên tai tôi – Rất truyền thống nhé, chẳng phải em luôn tranh cãi với anh, và anh luôn tranh cãi với em đó sao?
– Nhưng mà anh và em không có nhiều những cái truyền thống đó.
– Ừ
Nhật thực (Eclipse) Nhật thực (Eclipse) - Stephenie Meyer