Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephenie Meyer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 717 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 03:51:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[Mục
ếp lửa lại tung lên trời một đám tàn lửa khác, chúng run rẩy, rập rình, tạo thành muôn vạn hình thù.
-Thế còn màu lông sôcôla của chú mày thì từ cái gì mà ra? – Sam thì thầm đáp trả lại Quil – Chắc là từ tấm lòng ngọt ngào đấy nhỉ?
Ông Billy phớt lờ những lời lẽ chòng ghẹo nhau ấy.
-Một số người con trai của Taha Aki cũng trở thành chiến binh sát cánh với cha mình; năm tháng qua đi, tuổi tác của họ vẫn không hề thay đổi. Những người con không thích cuộc biến đổi đã từ chối tham gia vào đội người sói. Những người này bắt đầu già đi; và bộ tộc nhận ra rằng nếu người sói từ bỏ hồn sói của mình, họ sẽ phải nằm trong vùng ảnh hưởng của thời gian. Taha Aki đã trải qua quãng đời của ba thế hệ. Ông kết hôn với người vợ thứ ba sau khi hai người vợ đầu tiên lần lượt qua đời, và nhận ra rằng người sau mới thực sự là tri âm tri kỷ. Dù thực lòng, ông cũng yêu quý hai người kia, nhưng đây là lẽ khác. Ông quyết định từ bỏ hồn sói của mình, để có thể chết theo vợ.
“Đó là nguồn gốc pháp thuật của chúng ta, và chuyện vẫn chưa dừng lại ở đấy…”
Ông Billy nhìn sang già Quil Ateara lúc này đã thay đổi thế ngồi, đôi vai khòm đã vươn dậy. Ông đưa chai nước lên miệng, tu một hơi, rồi quệt trán. Ngòi bút của Emily nãy giờ vẫn chạy đều đều trên giấy, chưa lúc nào ngừng.
-Đó là chuyện về những chiến binh thần thánh – Già Quil lên tiếng bằng giọng nam cao, nhỏ nhẹ – Bộ tộc ta còn ghi nhớ cả về sự hy sinh của người vợ thứ ba nữa.
“Nhiều năm sau, kể từ khi Taha Aki từ bỏ hồn sói của mình, ông trở nên già yếu. Bỗng đâu những rắc rối bắt đầu nảy sinh từ lãnh địa của người Makah ở phía Bắc. Một số phụ nữ trẻ của bộ tộc họ đột nhiên mất tích, và họ đổ lỗi cho đám người sói láng giềng, những kẻ làm cho họ sợ và gieo vào lòng họ nỗi hồ nghi thường trực. Lúc này, các chiến binh sói trong lốt sói đã có thể đọc được suy nghĩ của nhau, cũng giống như tổ tiên của họ khi ở thể linh hồn. Và họ hiểu rằng không một ai trong số anh em của mình có liên quan đến vụ việc. Taha Aki cố gắng xoa dịu tù trưởng Makah, nhưng có nhiều điều không thể lo lắng. Ông không muốn có chiến tranh. Ông không còn là chiến binh để lãnh đạo bộ tộc mình nữa. Taha Aki giao nhiệm vụ cho người con trai sói lớn nhất của mình là Taha Wi, buộc chàng phải tìm bằng được thủ phạm đích thực trước khi xảy ra xô xát.”
“Taha Wi dẫn năm người sói khác trong đội của mình dấn thân vào cuộc điều tra; họ lùng sục từng hẻm núi một hòng tìm ra vết tích của những người Makah  bị mất tích. Và rồi họ tình cờ phát hiện ra một thứ… Một thứ mà từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên họ mới được biết đến – trong rừng toả ra một mùi hương lạ lùng, một mùi thơm ngào ngạt đến nhức mũi.”
Tôi hơi nép mình vào Jacob, vừa kịp trông thấy khoé miệng của cậu bạn giần giật ra vẻ hí hửng. Cánh tay cậu bạn choàng quanh người tôi, kéo tôi nép sát vào người cậu.
-Không một ai biết sinh vật nào có cái mùi hương ấy, nhưng họ vẫn cứ lần theo – Già Quil vẫn tiếp tục câu chuyện. Giọng nói run rẩy của già tuy không gợi được nét hùng tráng của sử ca, nhưng đem đến cho người nghe một cảm giác hồi hộp, rung động vì bị kích thích. Các nhịp đập trong người tôi tăng theo mạch kể nhanh dần của câu chuyện.
“Rồi các chiến binh sói nhận ra trong không gian có phản phất hơi người, trên con đường mòn họ đi vương vãi những máu. Ai nấy đều đoan chắc rằng đây chính là kẻ họ đang săn lùng.”
“Cuộc truy tìm dẫn họ lên tận phương Bắc xa xôi, Taha Wi buộc phải chia lại đội hình, chàng ra lệnh cho những người em nhỏ nhất trở về nhà kể lại sự tình cho Taha Aki.”
“Và rồi Taha Wi cùng hai người em còn lại sau đó đã bặt vô âm tin.”
“Những người em khác bủa đi tìm tung tích các anh mình, nhưng đáp lại chỉ có tiếng thở dài của đất trời và của núi rừng. Taha Aki đau lòng cắt ruột, chỉ mong báo thù được cho các con, nhưng ông già quá rồi. Trong bộ trang phục tang tóc, vị thủ lĩnh sói đến gặp tù trưởng Makah, tường thuật lại sự tình. Thủ lĩnh Makah tin vào nỗi đau của Taha Aki, và tình trạng căng thẳng của hai bộ tộc theo đó đã chấm dứt.”
“Một năm sau, trong cùng một đêm, hai thiếu nữa Makah đột nhiên mất tích ngay trong ngôi nhà của mình. Người Makah cấp báo ngay cho người sói Quileute, và họ chợt nhận ra thứ mùi ấy, thứ hương thơm ngọt ngào không gì sánh được đang phủ đặc ngôi làng Makah. Vậy là những người sói lại lao vào cuộc.”
“Và chỉ có duy nhất một người trở về. Chàng là Yaha Uta, người con trai đầu lòng của người vợ thứ ba, cũng là chiến binh trẻ nhất đội. Chàng đem về làng một thứ dị kỳ: một thi hài rách bươm lạnh giá và cứng như đá. Tất cả con cháu nhà Taha Aki, thậm chí cả những người chưa bao giờ biến đổi thành sói, cũng đều có thể nhận ra thứ hương thơm nồng đang toả ra từ xác chết. Đó chính là kẻ thù của người Makah.”
“Yaha Uta kể lại sự việc: chàng và các anh tìm thấy một kẻ – dáng vẻ rất “con người” nhưng cơ thể lại cứng như đá granít, cùng hai cô gái Makah – một người đã chết nằm sóng soài trên đất, thân xác trắng bệch không còn một hột máu. Người còn lại đang nằm trong tay kẻ bí hiểm kia, miệng hắn đang kề sát vào cổ cô gái. Khi các chiến binh bắt gặp cảnh trạng khủng khiếp ấy, có lẽ lúc ấy cô gái hãy còn sống; nhưng khi họ xáp lại gần, nhân vật thần bí kia bất ngờ ngoạm vào cổ nạn nhân rồi quăng thi thể bất động ấy xuống đất. Đôi môi trắng bệch của hắn loang loáng máu, còn đôi mắt rừng rực sắc đỏ.”
“Yaha Uta miêu tả rất chi tiết sức mạnh cùng tốt độ kinh người của tên quái vật. Một người anh của chàng trong tíc tắc đã trở th ành nạnnhân tiếp theo khi đánh giá thấp sức mạnh ấy. Con quỷ xé banh người anh như đang đùa ác với một con búp bê. Yaha Uta và người anh còn lại cẩn thận hơn. Họ phối hợp cùng nhau, cùng tấn công nhân vật kì bí từ nhiều hướng. Cả hai đã thể hiện sự nhanh nhẹn đạt đến tốc độ và sức mạnh của loài sói – điều mà ngay chính bản thân họ cũng không ngờ đến. Tên quỷ kia thì cứng như đá và lạnh như băng. Vũ khí thực sự nguy hiểm đối với hắn chỉ là hàm răng sắc nhọn của loài sói. Bắt đầu nhận ra điều đó, hai anh em Yaha Uta ra sức tấn công, cắn xé kẻ thủ.”
“Nhưng tên quái vật kia không phải tay vừa, hắn nhận thức tình hình rất nhanh. Hắn chộp lấy anh trai của Yaha Uta, nhưng cũng cùng lúc ấy, cổ họng của hắn chợt để lộ ra, và Yaha Uta chụp ngay lấy cơ hội tấn công trong chớp nhoáng. Hai hàm răng của chàng nhay, nghiến, nỗ lực dứt cho đứt lìa cái cổ họng ấy, nhưng đôi tay hung bạo của tên quái vật vẫn không chịu ngừng dày vò thân thể anh trai chàng.”
“Yaha Uta đã tàn phá cơ thể của con quỷ: ngoạm, dứt rỉa từng mảnh thịt; những mong cứu sống được anh trai. Tiếc thay tất cả đã quá muộn, dẫu cuối cùng kẻ thù của chàng cũng đã bị tiêu diệt.”
“Hay ít ra thì  mọi người đã nghĩ như vậy. Yaha Uta bày một số mảnh thi thể của con quỷ ra trước mặt các vị lão làng. Cánh tay đứt được đặt nằm bên cạnh mảnh thịt tay. Lúc ấy, hai mảnh đang nằm khít nhau, khi các vị lão làng thọc gậy vào tách rời chúng ra, thì bỗng cánh tay tự động vươn tới mảnh thịt như muốn nối liền lại.”
“Cảnh tượng thật kinh hoàng, các bô lão bèn cho hoả táng toàn bộ những gì thuộc về con quỷ đó. Đám khói ô uế ngùn ngụt bốc cao nhuốm bẩn cả một vùng trời. Đến khi tất cả chỉ còn là tro tàn, mọi người mới hốt cái thứ tro bẩn thỉu ấy đổ vào nhiều túi rồi đem đi xa thật xa mà rải – một số rải xuống biển, một số rải trên rừng và một số rải lên các vách đá cheo leo. Còn một túi tro cuối cùng, ông Taha Aki đeo trước cổ – điều duy nhất giúp ông nhận biết được con quỷ kia có thể liền xác lại hay không.”
Già Quil chợt ngừng lời, đưa mất nhìn sang ông Billy. Như một ám hiệu, vì tù trưởng liền cở khỏi cổ mình một sợ dây da. Tr6n sợi dây ấy có một chiếc túi nhỏ đả xỉn màu theo năm tháng. Mộit vàingười bất giác há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Và hình như tôi cũng là một trong số đó.
-Bộ tộc đã gọi con quỷ ấy là Người Máu Lạnh, Kẻ Uống máu và nơm nớp lo sợ về nỗi hắn có đồng bọn. Còn mọi người thì chỉ còn có suy nhất một chiến binh sói bảo vệ mình mà thôi, đó là chàng Yaha Uta trẻ tuổi.
“Và tâm trạng thắc thỏm ấy đã không kéo dài.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Con quỷ ấy có bạn tình, cũng cùng một hạng uống máu như nhau; ả, cuối cùng, đã tìm đến người Quileute để trả thù.”
“Truyền thuyết kể rằng ả Máu Lạnh ấy thật sự là một tuyệt sắc giai nhân. Buổi sáng ngày ả đặt chân vào làng, mặt trời chợt bừng sáng. Làn da trắng muốt lấp lánh muôn vàn ánh cầu vồng, suối tóc vàng rực rỡ bồng bền đến gối… Quả là một nữ thần bình minh. Gương mặt ả hút hồn người ta một cách lạ lùng, đôi mắt đen huyền tương phản rõ rệt với làn da trắng. Một số người đã phải khuỵu gối vì ngưỡng mộ con người ấy.”
“Rồi ả cất tiếng hỏi – một giọng nói trong trẻo ngân nga, nhưng hoàn toàn xa lạ. Ai nấy đểu lặng người, không biết phải trả lời ra sao. Giữa thời khắc ấy, không có con cháu nhà Taha Aki, ngoại trừ một cháu trai nhỏ. Cậu bé níu lấy mẹ, khóc thét lên khi mùi hương xộc vào mũi làm buốt đến tận óc. Một lão làng đang trên đường đến họp hội đồng nghe được tiếng khóc đã hiểu ngay cớ sự. Ông hô hoán mọi người chạy trốn, để rồi bản thân ông nghiễm nhiên trở thành nạn nhân xấu số đầu tiên.”
“Khi ấy, quanh ả Máu Lạnh có khoảng hai mươi người, nhưng chỉ vỏn vẹn có đúng hai người còn sống sót; bởi lẽ ả đang mải mê hút máu để làm dịu cơn khát nên chưa “rảnh tay” sờ tới họ. Hai người may mắn ấy đã chạy ngay đến chỗ Taha Aki – vào thời điểm này, ông đang bàn bạc tình hình với một số lão làng khác, cùng các con và người vợ thứ ba của mình.”
“Vừa nắm được sự tình, Yaha Uta đã chuyển ngay cấp kì sang thể sói, tức tốc phóng đến chỗ kẻ hút máu quyết một trận sống mái. Taha Aki, người vợ thứ ba và các con trai, cùng mấy vị bô lão cũng lao theo.”
“Lúc đầu, không ai trông thấy ả đâu, những gì bày ra trước mắt họ chính là tác phẩm kinh dị do ả vừa tạo ra. Các thi thể không lành lặn, nằm ngổn ngang, trên con đường ả xuất hiện. Đang đứng chết lặng giữa quang cảnh thê lương tái lòng ấy, đoàn người bỗng nghe vang lên một tiếng thé tai oán từ phía ngoài cảng, họ gấp rút phóng về chỗ đó.”
“Một số người Quileute đã nhanh chân chạy ra bến tàu để trốn thoát. Nhưng giữa sóng biển muôn trùng, vẫn có một kẻ ngang nhiên rẽ sóng lướt tới, chẳng khác gì một con cá mập. Bằng một sức mạnh phi thường, ả đã xé toạc cả boong tàu, xé đôi những người đang ra sức bơi hòng thoát khỏi bàn tay hiếu sát của ả.”
“Bất chợt nhác thấy trên bờ xuất hiện một con sói lớn, kẻ uống máu lập tức quên ngay những nạn nhân của mình. Ả tức thì bơi ngược trở về bờ, cực kì nhanh, thoắt một cái, trên biển cả mênh mông, ả chỉ còn là một cái bóng mờ; và trong giây lát, ả đã đứng mặt đối mặt với Yaha Uta. Cả thân hình ả ướt sũng nước nhưng ngạo nghễ làm sao. Ả chỉ tay vào chàng trai trong lốt sói, cất lên câu hỏi lạ tai. Yaha Uta chỉ bình thản chờ đợi.”
“Đó là một trận đấu khốc liệt.  Kẻ kia không phải là chiến binh giống bạn tình. Nhưng Yaha Uta chỉ có một mình – phải hứng chịu mọi thịnh nộ của ả.”
“Yaha Uta mất đi, Taha Aki thét vang trong căm phẫn. Ông vật mình rồi biến thành một con sói già nua mõm trắng. Con sói không còn lanh lẹn nhưng chẳng phải Taha Aki vốn là Địa Thủ lĩnh Thần thánh đó sao, lửa nộ trong ông chính là côi 5nguồn của sức manh. Và trận chiến lại tiếp diễn.”
“Người vợ thứ ba của Taha Aki đã phải chứng kiến cái chết của con trai mình, bây giờ đến lượt chồng giao chiến, bà không tin công lý sẽ được thực thi. Bà nhớ từng lời của hai người sống sót nói với hội đồng. Bà đã nghe kể về chiến thắng đầu tiên của Yaha Uta, rằng chàng thoát chết là nhờ anh trai vô tình làm tấm bia đỡ.”
“Người vợ thứ ba chộp phắt lấy con dao giắt nơi thắt lưng của một cậu con trai đứng bên cạnh mình. Lũ trẻ này hãy còn nhỏ quá, nếu cha chúng thất bại, kết cuộc của chúng sẽ chỉ là một con đường chết mà thôi.”
“Người vợ thứ ba lao bổ đến chỗ ả Máu Lạnh, con dao găm giơ cao lên đầu. Kẻ hút máu mỉm cười, có hơi lơ là với cuộc chiến. Ả không hề sợ người phụ nữ yếu đuối hay con dao không có khả năng làm ả bị thương, ả chuẩn bị tung ra đòn quyết định kết liễu đời Taha Aki.”
“Và người phụ nữ đáng thương đã thực hiện cái điều mà ả Máu Lạnh hoàn toàn không ngờ đến: Bà bất ngờ quỳ sụp xuống chân của kẻ thù rồi cắm phập con dao vào chính trái tim mình.”
“Bầu máu nóng tuôn trài qua các kẽ tay của người vợ thứ ba, bắn cả lên cơ thể kẻ khát máu. Và ả Máu Lạnh đã không thể làm ngơ trước miếng mồi tươi roi rói đó. Hoàn toàn buông thả theo bản năng, ả quay sang người phụ nữ đang hấp hối, chỉ trong chớp mắt, ả mất hết tự chủ.”
“Đúng lúc ấy, hàm răng của Taha Aki găm thật ngọt vào cổ của ả quỷ dữ.”
“Trận chiến chưa kết thúc, nhưng Taha Aki không còn đơn độc nữa. Trông thấy mẹ chết thảm, lửa nộ trong lòng hai cậu bé bùng cháy; tuy chưa đến tuổi trưởng thành như cả hai bỗng vụt biến thành sói, cùng cha tiêu diệt kẻ thù.”
“Taha Aki không bao giờ hoà nhập với bộ tộc nữa. Ông không bao giờ biến trở lại thành người. Nằm bên cạnh người vợ thân yêu đúng một ngày một đêm, gầm gừ đe doạ bất cứ ai muốn chạm vào xác người quá cố, rồi sau đó, vẫn trong lốt sói, ông bỏ vào rừng, từ đấy về sau không còn thấy xuất hiện nữa.”
“Sau sự kiện ấy, bộ tộc ta hầu như không còn gặp rắc rối với người máu lạnh. Những người con trai của Taha Aki giữ trọng trách bảo vệ bộ tộc cho đến khi thế hệ sau đủ tuổi để gánh các thế. Nhưng chưa bao giờ cùng một thời lại có quá con sói cả. Như vậy là quá đủ rồi. Thi thoảng cũng có một kẻ uống máu lạc vào vùng đất này, và bao giờ cũng bị người sói hạ gục. Cũng có khi người sói hi sinh mất một người, song không bao giờ lặp lại thảm cảnh đầu tiên. Họ học được cách chiến đấu với người máu lạnh, và truyền lại kinh nghiệm cho nhau, từ chiến binh sói này sang chiến binh sói khác, từ linh hồn này sang linh hồn khác, từ cha sang con.”
“Thời gian trôi đi, đến tuổi trưởng thành, hậu duệ nhà Taha Aki không còn biến thành sói nữa. Chỉ khi nào có kẻ thù muôn kiếp xuất hiện, những con sói mới xuất đầu lộ diện. Loài quỷ ấy luôn đi riêng lẻ, thoảng hoặc mới đi đôi, nên nhóm chiến binh của chúng ta cũng không đông người.”
“Thế rồi một ngày kia, một đám đông quỷ dữ kéo đến, các cố của các cháu đã sẵn sàng nghênh chiến, nhưng rồi kẻ cầm đầu đã nói chuyện với ông Ephraim Black rất đường hoàng, hệt như con người thực thụ vậy. Hắn hứa sẽ không làm hại người Quileute. Đôi mắt màu hổ phách lạ lùng của hắn là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy đám người này không như những kẻ uống máu khác. Xét về lực lượng đôi bên thì người sói ít quân hơn, những kẻ máu lạnh kia thật ra cũng chẳng cần phải lập ra giao ước với chúng ta làm gì khi bọn chúng đang hoàn toàn ở vào thế thượng phong. Ông Ephraim chấp thuận. Bọn người ấy chỉ ở bên phần đất của chúng, dù rằng sự xuất hiện của bọn chúng rất dễ có khuynh hướng dẫn dụ những kẻ đồng loại.”
“Quân số của chúng vô hình trung đã làm cho đội ngũ chiến binh sói bỗng tăng lên nhiều chưa từng thấy – Già Quil tiếp tục câu chuyện của mình, và trong một giữa các nếp nhăn của già đang chĩa thẳng vào tôi – Tất nhiên là ngoại trừ thời kỳ của Taha Aki – Già Quil thở dài – Vậy nên những chàng trai của bộ tộc ta phải hi sinh, phải chia sẻ gánh nặng với cha ông mình.”
Cả không gian hốt nhiên chìm trong imlặng. Những hậu duệ sống của truyền thuyết, của pháp thuật lặng lẽ nhìn nhau, nỗi buồn đong đầy trong ánh mắt. Trừ một người.
-Gánh nặng này – Người ấy khe khẽ thì thầm, giọng điệu có phần phản đối – Con thấy tuyệt đấy chứ – Bờ môi dưới của Quil hơi trề ra.
Bên kia ngọn lửa sắp tàn, Seth Clearwater – mở to đôi mắt tán đồng – gật đầu một cách hăng hái.
Ông Billy bật cười, tiếng cười trầm và sâu. Những chuyện huyền bí trong phút chốc chợt chìm nghỉm trong đám than hồng. Cả vòng trònngười lại trở về bầu không khí bằng hữu như cũ. Jared ném một hòn đá nhỏ về phía Quil, ai nấy đều phá ra cười khanh khách khi thấy kẻ trúng đá nhảy dựng lên. Những lời trao đổi rì rầm râm ran khắp bến trại,,mọi người mặc nhiên chòng ghẹo nhau thoả thích.
Đôi mắt Leah Clearwater nãy giờ vẫn nhắm nghiền. Dường như trên má của cô gái có ngân ngấn giọt nước mắt, nhưng một lúc sau nhìn lại, tôi đã không còn trông thấy giọt nước lóng lánh ấy nữa.
Cả Jacob và tôi đều không mở miệng nói ra một lời nào. Bên cạnh tôi, cậu trở nên lặng lẽ một cách lạ lùng, hơi thở sâu và đều đến mức tôi có cảm giác như cậu đã ngủ.
Tâm trí tôi lãng đãng trôi về thuở ngàn năm trước. Tôi không nghĩ đến chàng Yaha Uta hay những người sói khác, thậm chí cả kẻ lạnh tanh máu cá có vẻ đẹp của thiên thần – hình dung ra con người ấy cũng không quá khó khăn. Không, tôi đang niệm tưởng đến người đứng ngoài thế giới lạ kì. Tôi cố mường tượng ra gương mặt của người phụ nữ vô danh đã cứu sống toàn bộ tộc – người vợ thứ ba của Taha Aki.
Chỉ là một con người đúng nghĩa, xa lạ với các năng lực siêu nhiên – yếu ớt và chậm chạp hơn bất cứ nhân vật huyền thoại nào, nhưng bà lại chính là chiếc chìa khoá, là lời giải đáp cho toàn bộ vấn đề. Người phụ nữ bình thường nhưng vĩ đại ấy đã cứu được chồng, các con và cả bộ tộc mình.
Ước gì người ta nhớ được tên của con người thực thụ ấy…
-Nào, chị Bells – Jacob bất chợt cất tiếng thì thầm bên tai tôi, đồng thời lay tôi dậy – Tới nơi rồi.
Tôi chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì bếp trại đã tàn từ lúc nào. Nhìn trân trối vào bóng đêm lạ lẫm, tôi cố xác định lại phương hướng. Và phải một đỗi sau tôi mới định thần lại được rằng mình không còn ngồi trên đá. Bây giờ chỉ còn lại Jacob và tôi. Tôi vẫn đang nằm yên trong vòng tay của cậu bạn, nhưng không phải là cả hai đang lăn lên trên đất nữa.
Làm thế nào mà tôi lại chui vào được trong chiếc xe hơi của Jacob như thế này chứ nhỉ?
-Ôi trời ơi! – Tôi há hốc miệng khi nhận ra rằng mình đã ngủ quên – Đã lúc nào rồi em? Chết thật, cái điện thoại đâu rồi? – Tôi lần tay xuống túi, thất kinh, vì tất cả mấy túi đều xẹp lép.
-Bình tĩnh đi chị. Vẫn chưa tới nửa đêm đâu. Em đã gọi điện thoại cho hắn giùm chị rồi. Chị nhìn kìa – hắn đó.
-Nửa đêm ư? – Tôi ngẩn người hỏi lại, vẫn còn mù mờ về thời gian. Một lần nữa, tôi lại phóng mắt vào bóng đêm, tim bắt đầu loạn nhịp khi lờ mờ nhận được ra chiếc xe Volvo đang đậu cách đó ba mươi mét. Như một p hản ứng tự nhiên, tôi chộp lấy tay nắm cửa.
-Nè chị – Jacob lên tiếng, đoạn đặt vào tay tôi một vật vuông vắn, nho nhỏ. Đó là chiếc điện thoạio.
-Em điện thoại cho Edward dùm chị ư?
Bây giờ thì đôi mắt của tôi đã bắt đầu quen với bóng đêm, chí ít cũng đã nhìn thấy được nụ cười sáng loáng của cậu bạn.
-Nếu em cư xử đúng mực, em sẽ lại được ở bên chị nữa.
-Chị cảm ơn em, Jake – Tôi trả lời, lòng rưng rưng xúc cảm – Thật lòng cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã mời chị đến. Quả là… - Tôi không biết phải diễn đạt tiếp ra sao nữa – Ồ. Một điều rất khác.
-Chị đã chẳng thèm thức mà xem em nuốt bò – Người bạn nhỏ bật cười – Không có gì đâu chị, em mừng vì chị thích. Có chị ở đây. Em vui lắm.
Một cử động nhỏ chợt vụt hiện ra trong bóng tốt phía xa xa - những thân cây tối đen đang loang loáng một bóng hình trắng toát. Rõ ràng là anh đang đứng ngồi không yên rồi.
-Ừ, hắn không được kiên nhẫn lắm, đúngkhông chị – Jacob tiếp tục lên tiếng, nhận thấy tôi đang mất tập trung – Chị đi đi. Nhưng nhớ quay trở lại sớm nhé!
-Tất nhiên rồi Jake – Tôi đáp một cách chắc nịch và mở cửa. Luồng không khí lạnh buốt ập vào trong khoang xe, vờn qua đôi chân, khiến tôi không khỏi rùng mình.
-Ngủ thật ngon nhé Bells. Chị không phải lo lắng chi hết – khuya nay, em sẽ thức canh cho chị.
Vừa đặt một chân xuống đất, tôi chợt khựng lại.
-Đừng Jake. Em về nghỉ ngơi đi, chị sẽ không làm sao đâu.
-Ờ, biết rồi, biết rồi – Người thiếu niên đáp liền một hơi, nhưng nghe như đang đáp cho qua chuyện hơn là đồng ý.
-Chúc em ngủ ngon. Cảm ơn em rất nhiều.
-Chúc chị ngủ ngon – Cậu thì thầm khi tôi vội vã bước vào màn đêm.
Edward đón tôi ngay tại ranh giới.
-Bella – Anh lên tiếng, giọng nói toát lên sự nhẹ nhõm. Và anh siết chặt tôi trong vòng tay.
-Anh. Em xin lỗi vì về trễ. Em ngủ quên, với lại…
-Anh biết mà. Jacob đã giải thích với anh rồi – Nói xong, anh rảo bước đến bên chiếc xe, tôi lóng cóng bước theo bên cạnh – Em có mệt không? Anh bế em nhé?
-Thôi. Em không sao đâu.
-Anh sẽ đưa em về ngủ. Thế nào, tối nay, em đi chơi có vui không?
-Ồ, vui lắm. Rất lạ, anh ạ. Ước gì anh cũng có mặt ở đó. Em không biết phải giải thích ra sao nữa. Bố của Jake đã kể cho tụi em nghe những truyền thuyết, hệt như… như một phép lạ vậy.
-Thế thì em phải kể cho anh nghe đấy. Sau khi em ngủ dậy.
-Em chưa thể hiểu được một cách đầy đủ về điều đó – Tôi trả lời rồi ngáp một cái thật thoải mái.
Edward bật cười. Anh mở cửa xe, đỡ tôi ngồi vào trong và buộc dây an toàn cho tôi.
Bất chợt có luồng đèn pha sáng rực đột ngột quét ngang qua người chúng tôi. Ngay lập tức, tôi vẫy tay về phía Jake nhưng chẳng biết cậu bạn có trông thấy hay không.
Đêm hôm ấy – khi tôi đi ngang qua mặt ngài cảnh sát trưởng, “ngài” đã không hề tỏ ra bực bội chút nào, bởi vì trước đó, Jacob đã gọi điện thoại cho “ngài”. Thay vì đổ ập người xuống cái giường, tôi ngồi trông ra cửa sổ để mở chờ Edward đến. Trời rất lạnh, giống như đang ở giữa mùa đông vậy. Lúc ngồi ngoài bãi đá lộng gió, tôi đã không nhận ra; có lẽ vì khi ấy tôi đang ngồi cạnh Jacob  hơn là ngồi bên bếp lửa.
Vài hạt nước li tì kèm theo hơi buốt giá bắn lên mặt tôi, mưa bắt đầu rơi.
Trời tối đen như mực, chẳng còn trông tỏ được cái gìngoài mấy dáng hình chóp nhọn của cây vân sam đang ngả nghiên trước gió. Bất chấp tất cả, tôi cố căng mắt dõi tìm những hình ảnh khác trong mưa gió. Và kia, một bóng hình đang lướt trong đêm… có lẽ là một con sói khổng lồ… Mắt tôi yếu quá.
Chợt một cử động khác xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Edward trèo qua cửa sổ, đôi tay anh lạnh hơn cả mưa gió.
-Jacob ở ngoài kia, phải không anh? – Tôi lên tiếng, run rẩy khi Edward kéo tôi vào lòng.
-Ừ… hình như vậy. Mẹ anh đang trên đường về nhà.
Tôi thở dài.
-Trời lạnh, lại mưa nữa. Mọi người không cần phải làm như thế đâu – Tôi ớn lạnh thêm lần nữa.
Anh cười khinh khích.
-Chỉ lạnh đối với em thôi, Bella.
Trong giấc mơ của tôi đêm hôm đó, trời cũng lạnh, có lẽ là vì tôi trong vòng tay của Edward. Nhưng ở cõi vô thức, tôi lại thấy mình đang đứng ngoài mưa, gió táp liên hồi vào mặt, làm buốt cả mắt, khiến tôi không thể nhìn thấy tỏ tường một thứ gì. Tôi đang đứng trên bờ đá hình vòng cung trước bãi biển thứ nhất, cố gắng nhận ra hai chuyển động lờ mờ trong bóng tối. Hai chiếc bóng, một trắng, một đen lao vào nhau, rập rờn. Và rồi dường như vầng trăng vừa mới thoát khỏi những đám mây, mọi vật chợt hiện ra sáng rỡ.
Rosalie, mái tóc vàng sũng nước dài đến gối xốc tung, đang tấn công một con sói khổng lồ – chiếc mõm của nó màu bạc – không hiểu sao tôi lại nhận ra ngay đó là hoá thân của ông Billy Black.
Tôi bắt đầu chạy, nhưng guồng chân không sao hoạt động nhanh cho được, cứ cà rề cà rề từng bước. Tôi gân hết cả cổ thét gọi họ, yêu cầu cả hai dừng lại, nhưng gió đánh bạt giọng tôi đi, tôi không phát âm được một từ nào. Hốt nhiên tay tôi bỗng loé sáng, chỉ đến lúc bấy giờ tôi mới nhận ra rằng mình đang nắm giữ một vật.
… Một con dao bạc cổ, dài và sắc lẻm, có phủ một vệt máu đen cùng lớp bụi thời gian.
Tôi rùn người trước con dao, mắt mở bừng, trở về với thực tại, với căn phòng của mình. Điều đầu tiên tôi nhận thức được là mình không hề đơn độc; rất đỗi tự nhiên, tôi trở mình, gục đầu vào vồng ngực của Edward, chỉ có mùi hương từ cơ thể anh mới có thể xua tan được những cơn ác mộng.
-Anh khiến em thức giấc ư? – Anh thầm thì hỏi. Trong không gian vang lên khe khẽ tiếng sột soạt của giấy, và tiếng cạch của một vật rất nhẹ vừa rơi xuống nền gỗ.
-Dạ không – Tôi đáp lời cũng bằng giọng thầm thì rồi thở ra mãn nguyện khi cảm nhận được vòng tay anh lại thít chặt vào người mình – Em thấy ác mộng.
-Em kể với anh nhé?
Tôi lắc đầu.
-Em mệt quá. Nếu sáng mai còn nhớ được, em sẽ kể.
Tôi cảm nhận được một tràng cười không thành tiếng rung lên trong lồng ngực của anh.
-Ừ, sáng mai – Anh tán thành.
-Anh đang đọc gì thế? – Tôi đáp trong mơ màng, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
-Đỉnh gió hú.
Tôi chau mày, giọng ngái ngủ:
-Em tưởng anh không thích tác phẩm đó.
-Em để sách ở nhà – Anh thì thào, giọng nói dịu ngọt lại đưa tôi vào cõi vô thức – Với lại… càng ở bên em nhiều, anh càng có những cảm xúc con người. Không ngờ anh lại đồng cảm với nhân vật Heathcliff đến như vậy.
-Ừmmm – Tôi thở dài.
Anh còn nói thêm một điều gì nữa, rất nhỏ, nhưng khi ấy tôi đã chìm vào cõi mộng rồi.
Sáng hôm sau, trời lặng gió và xám lóng lánh như hạt trai. Edward lại hỏi tôi về giấc mơ, nhưng tôi không tài nào nhớ ra được. Tôi chỉ còn ý niệm về mỗi chuyện là mình cảm thấy rất lạnh, và đã vui ra sao khi chợt bừng tỉnh và có anh nằm ở bên cạnh. Anh hôn tôi, một nụ hôn thật dài, đủ để toàn bộ nhịp đập trong tim tôi xáo trộn. Sau đó, anh lao về nhà để thay quần áo và đưa xe đến.
Tôi thay quần áo thật nhanh, mà cũng chẳng có nhiều đồ để lựa chọn. Kẻ lục lọi cái rổ mây của tôi cũng đã quậy tung luôn cả cái tủ quần áo rồi. Thật đáng sợ, và cũng đáng bực nữa.
Đang lúc dợm bước xuống nhà ăn sáng, mắt tôi chợt bắt gặp bản sao méo mó của quyển Đỉnh gió hú nằm lay lắt trên sàn nhà. Quyển sách để mở, nằm úp gáy – kiểu đánh dấu phần đọc dở rất hại sách, mà cũng… rất giống thói quen của tôi.
Một cách hiếu kì, tôi nhặt quyển sách lên, cố mường tượng lại trong đầu điều anh đã nói. Sao nhỉ, trong tất cả các nhận vật, không ngờ anh lại đồng cảm với Heathcliff. Ôi, chắc không phải đâu; hẳn là tôi đã nằm mơ rồi.
Gì kia, hai từ trong trang sách để mở đập vào mắt tôi. Một cách chậm rãi, tôi cúi đầu xuống đọc cho rõ. Đây là lời thoại của Heathcliff, tôi nắm rất chắc đoạn này:
Dì thấy rõ điểm khác biệt tình cảm giữa chúng tôi là ở chỗ này này: nếu Edgar ở vào vị trí của tôi và tôi ở vào địa vị của nó, thì dù có ghét cay ghét đắng Edgar đến thế nào, tôi cũng không bao giờ rat ay. Dì cứ việc không tin đi, tuỳ dì! Nhưng nếu Catherine còn cần phải sống với nó, tôi sẽ không bao giờ bứt nó ra khỏi cuộc sống của nàng. Nhưng mộtkhi nàng đã nguội lòng với nó rồi thì khi ấy tôi sẽ cắt tim nó ra mà uống máu! Từ đây đến lúc đó – nếu không tin tôi tức là dì chưa hiểu tôi rồi – từ đây đến lúc đó, cho đến lúc được động vào sợi tóc trên đầu Edgar, tôi sẽ chết dần chết mòn mất thôi!
Chính là hai từ đó, hai từ đính chặt vào mắt tôi: “uống máu”.
Bất giác tôi rùng mình.
Phải, những điều Edward nói về Heathcliff có lẽ là do tôi nằm mơ mà ra. Còn trang sách này chắc cũng không phải là trang anh đang đọc dở. Hẳn trong lúc rơi xuống đất, quyển sách ngẫu nhiên mở ra đúng cái trang này.
Nhật thực (Eclipse) Nhật thực (Eclipse) - Stephenie Meyer