The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
uscany [64], tháng Giêng năm 1293
Quay lưng lại với ngọn gió rét buốt thổi xuống từ phương Bắc, Martin de Carmaux cúi thấp xuống bên cạnh đống lửa nhỏ. Tiếng gió rú rít hòa lẫn trong tiếng gầm rú của dòng thác đổ xuống những vực sâu đầy bóng tối của một khe núi hẹp. Bên cạnh Martin, ủ trong những mảnh áo choàng rách tả tơi tước đoạt của một tên Mameluke bị giết chết ở Beer el Sifsaaf mấy tháng trước đây. Hugh rên khe khẽ trong giấc ngủ chập chờn.
Trong cuộc hành trình dài trên đất liền, kể từ lúc họ dạt vào bờ sau khi chiếc Falcon Temple chìm, Martin càng lúc càng yêu mến người thủy thủ già. Ngoại trừ Aimard de Villiers, Martin chưa bao giờ gặp một người nào tận tụy và có lòng quyết tâm như vậy, đó là chưa kể đến việc Hugh chấp nhận không một lời than vãn tất cả những gian khổ xảy đến với họ. Trong những ngày dài dằng dặc và khổ cực của cuộc hành trình, người thủy thủ già đã nhận nhiều vết thương trong những c chiến đấu cũng như những tai họa rơi xuống đầu họ, dù vậy, Hugh vẫn miệt mài những dặm đường khổ ải không một lời than vãn.
Ít ra là cho đến vài ngày gần đây. Mùa đông khắc nghiệt giờ đã ôm chặt lấy họ trong vòng tay chết chóc của nó, những luồng gió lạnh giá từ dãy núi chia cắt họ với nước Pháp bắt đầu tác động đến người thủy thủ đau yếu.
Vào mấy tuần đầu sau khi rời Beer el Sifsaaf, Martin đã giữ bốn người sống sót ở cùng nhau, tin rằng chừng nào họ còn ở trong tầm với của những kẻ thù Hồi giáo thì họ sẽ cần đến sức mạnh của cả bốn người. Tuy nhiên, sau khi rời lãnh thổ của người Mameluke, Martin quyết định đã đến lúc thực hiện kế hoạch của Aimard, tách thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người. Những nguy hiểm mà họ vẫn phải đối mặt, đặc biệt là từ những băng cướp lang thang đây đó dưới những chân núi vùng Stara Planina, và còn cả hơn một ngàn năm trăm cây số phải đi trước khi đến được Venice, là hoàn toàn có thực.
Martin lập ra một kế hoạch đơn giản. Sau khi chia thành hai cặp, họ sẽ theo một lộ trình định sẵn, mỗi nhóm cách nhau nửa ngày. Bằng cách này, người đi trước có thể cảnh báo cho người đi sau bất kỳ nguy hiểm nào; và người phía sau có thể giúp giải thoát cho người dẫn đầu bất kỳ sự hãm hại nào có thể xảy ra. “Không bao giờ,” anh nhấn mạnh, “được để cho những lá thư rơi vào vòng nguy hiểm. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải bỏ mặc số phận của ai đó trong chúng ta.”
Không ai phản đối.
Martin đã không tính đến sự khắc nghiệt của địa hình. Chặn ngang đường đi của họ là những ngọn núi và vực thẳm, những dòng sông chảy xiết và những cánh rừng rậm rạp. Họ buộc phải đi nhiều đoạn đường vòng ra ngoài con đường đã định. Sau khi tách nhóm, với anh và Hugh đi trước dẫn đường, chỉ một lần duy nhất Martin thấy được dấu hiệu của các đồng đội. Cũng đã nhiều tháng trước rồi.
Dọc đường đi, họ đã không còn ngựa do chúng hoặc bị chết hoặc phải trao đổi để lấy thực phẩm, và chuyển sang đi bộ từ nhiều tuần qua. Nhiều đêm, nằm mệt nhoài và thao thức bên đống lửa, Martin băn khoăn không biết những người kia có may mắn hơn không, liệu họ có thể tìm ra một con đường dễ dàng, an toàn hơn và đã đến Paris rồi chăng.
Nhưng nó chẳng làm thay đổi gì kế hoạch của Martin. Anh không thể bỏ cuộc. Phải tiếp tục thôi.
Lúc này đây, nhìn gương mặt say ngủ của Hugh, một ý nghĩ chán nản bỗng trộ̃y trong lòng Martin. Anh nghĩ, không chắc gì người thủy thủ già sẽ đến được Paris cùng anh. Thời tiết mùa đông sẽ khắc nghiệt hơn, địa hình sẽ khó khăn hơn, và những cơn ho khò khè của người bạn đường càng lúc càng tệ hại hơn. Vào lúc chạng vạng chiều hôm kia, Hugh đã lên cơn sốt dữ dội, và lần đầu tiên người thủy thủ già ho ra máu. Dù không muốn chấp nhận nhưng Martin biết sắp đến lúc phải bỏ Hugh lại để tiếp tục hành trình một mình. Nhưng anh không thể để Hugh cô đơn bất lực ở đây, giữa trùng điệp rừng núi hoang sơ này. Hugh chắc chắn sẽ chết cóng. Anh phải tìm một nơi trú ẩn, ở đâu đó, để người bạn đồng hành ở lại trước khi tiếp tục cuộc hành trình.
Hôm trước, họ thoáng thấy một thị trấn nhỏ, bên kia dãy núi. Thị trấn nằm gần một mỏ đá mà họ đã đi men qua bên ngoài, nơi họ thấy có những bóng người nhỏ bé thấp thoáng giữa những đám bụi đất và những phiến đá cẩm thạch đồ sộ. Có lẽ Martin nên tìm ai đó trong thị trấn mà anh có thể để Hugh lại nhờ người ta chăm sóc.
Khi Hugh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nặng nhọc, Martin nói ra những suy nghĩ của mình. Viên thuyền trưởng lắc đầu một cách dứt khoát. “Không được,” ông phản đối. “Anh phải tiếp tục đi đến Pháp. Tôi sẽ cố gắng theo anh đến lúc nào không được nữa thì thôi. Chúng ta không thể tin cậy những người xa lạ này được.”
Quả đúng như vậy. Dân vùng này nổi tiếng không đáng tin cậy vì những trò đổi chác mua bán, ngoài ra ở đây, ở xứ sở phương Bắc xa xôi này, những băng cướp và những tay buôn nô lệ cũng góp phần vào cái tiếng tăm không mấy tốt đẹp của khu vực này.
Bất chấp những lời phản đối của người bạn đồng hành, Martin leo xuống những tảng đá nằm dọc theo rìa thác. Một lớp tuyết mỏng đã rơi vào đêm qua, trùm lên ngọn núi một tấm chăn ma quái. Khi đi ngang qua một khe núi hẹp, Martin dừng lại nghỉ và nhận thấy một trong các tảng đá có những khe nứt giống như một cây thánh giá loe đầu, rất giống với hình thánh giá mà các Hiệp sĩ Đền Thánh dùng làm biểu tượng. Anh ngắm những khe nứt kỳ lạ kia một lát, nhìn thấy trong chúng một điềm báo đầy hy vọng. Có lẽ, rốt cuộc Hugh sẽ có được những ngày cuối cùng bình yên, thanh thản trong cái thung lũng yên tĩnh và hoang vắng này.
Khi đến thị trấn, chẳng bao lâu Martin đã đứng trước cửa nhà ông thầy lang địa phương, một người đàn ông đẫy đà có đôi mắt giàn giụa nước vì cái lạnh đang bủa vây lấy họ. Chàng Hiệp sĩ kể lại với ông ta câu chuyện mà anh vừa nghĩ ra trong lúc đi xuống thị trấn: anh và người bạn đồng hành là những du khách đến Đất Thánh
“Bạn tôi đang bệnh và cần ông cứu giúp,” Martin van nài.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn anh với vẻ cảnh giác. Martin biết mình chắc chắn trông giống một gã cầu bơ cầu bất không một xu dính túi. “Anh có trả tiền chứ?” ông ta hỏi thẳng thừng.
“Chúng tôi còn một ít tiền,” Martin gật đầu, “nhưng vẫn đủ để thanh toán tiền ăn ở vài ngày.”
“Rất tốt,” ánh mắt ông ta dịu lại. “Trông anh có vẻ cũng sắp quỵ đến nơi rồi. Vào nhà ăn uống một chút gì đó, và cho tôi biết anh để bạn anh ở đâu. Tôi sẽ tìm vài người giúp đưa anh ta xuống núi.”
Được an ủi trước sự thay đổi thái độ đột ngột của ông thầy thuốc. Martin bước vào căn phòng trần thấp lè tè và sẵn lòng ăn một ít bánh mì và phô mai. Quả thật, anh cũng sắp quỵ ngã, lúc này thức ăn và rượu đúng là thứ thuốc bổ mà cái cơ thể tả tơi của anh nồng nhiệt tiếp nhận. Vừa ngốn ngấu ăn, Martin vừa chỉ cái chỏm núi nơi anh để Hugh lại; người đàn ông vạm vỡ ra khỏi nhà.
Khi đã vét sạch đĩa thức ăn, Martin chợt cảm thấy một cảm giác khó chịu cồn cào trong lòng. Như thể vừa bừng tỉnh, anh bước nhẹ đến bên cửa sổ, thận trọng nhô đầu nhìn ra bên ngoài. Cách chỗ con đường lầy lội bùn đất một chút, ông thầy lang đang nói chuyện với hai gã đàn ông khác, tay chỉ về phía ngôi nhà. Martin vội thụt vào sau cửa sổ. Khi Martin nhìn ra lại, gã thầy lang đã biến mất, nhưng hai gã đàn ông giờ đang đi về phía anh.
Martin cảm thấy cơ bắp trong người căng lên. Anh biết, có thể có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc này, nhưng anh lo sợ cái nguyên nhân tồi tệ nhất. Martin thử liều nhìn ra ngoài lần nữa và thấy một trong hai tên rút ra một con dao găm to tướng.
Trong lúc nhanh nhẹn di chuyển khắp nhà tìm vũ khí, Martin nghe có tiếng thì thầm từ bên ngoài cửa sau. Bước nhẹ trên nền nhà, anh áp tai vào cánh cửa và lắng nghe. Martin thấy chiếc móc sắt trên cánh cửa nhấc lên, và anh ép sát vào tường khi cánh cửa từ từ cọt kẹt mở ra.
Ngay khi tên thứ nhất vừa thận trọng len vào, Martin vung tay tóm lấy gã đàn ông, đánh bật lưỡi dao găm khỏi tay gã rồi quăng mạnh hắn vào bức tường đá. Đồng thời, anh đá cánh cửa đập thẳng vào kẻ xâm nhập thứ hai, làm hắn ngã vật vào khung cửa gỗ. Nhanh như chớp, Martin chụp lấy cây dao găm, lao đến gã đàn ông đang sững sốt, một tay siết chặt quanh cổ, tay kia đâm lưỡi dao vào sườn
Rút lưỡi dao găm ra, để mặc thân hình tên thứ hai quỵ xuống nền đất, Martin nhanh chóng quay về nơi gã thứ nhất đang lồm cồm bò dậy. Martin nhảy đến, đá gã ngã xuống, cắm ngập lưỡi dao vào lưng.
Nhanh chóng, Martin vơ lấy bất cứ thứ thức ăn nào mà anh tìm thấy rồi nhét chúng vào một cái túi nhỏ, trong lòng nghĩ thầm đây là sự giúp đỡ tốt nhất đối với Hugh. Vọt ra khỏi cánh cửa sau, Martin rón rén vòng quanh thị trấn cho đến lúc tìm thấy con đường mòn dẫn lên núi.
Không bao lâu sau, bọn chúng đã đuổi theo Martin. Bốn, hoặc có thể là năm tên, anh phán đoán qua những giọng nói giận dữ, vang vọng khắp vùng núi rừng hoang vắng.
Những bông hoa tuyết bắt đầu rơi xuống từ bầu trời u ám khi Martin đến chỗ vách đá mà trước đó anh đã dừng lại nghỉ ngơi. Martin dừng lại, nhìn đăm đăm vào những vệt nứt đầy liên tưởng kia, hồi tưởng lại những lời dặn dò của mình với những người bạn chiến đấu trước đây vài tháng. Không bao giờ để cho lá thư của Aimard rơi vào vòng nguy hiểm. Đầu óc căng thẳng, Martin chăm chú quan sát những vệt nứt tạo thành cây thánh giá loe đầu.
Martin biết, anh không bao giờ quên được nơi này.
Sử dụng lưỡi dao găm, Martin nạy phía dưới chân tảng băng, lấy ra vài cục đá to bằng nắm tay, rồi nhét lá thư đựng trong túi vào sâu trong cái lỗ vừa mới đào rồi lấp lại bằng những viên đá, và dùng mũi giày nện lên chúng. Sau đó, anh tiếp tục leo lên, không buồn che dấu chân của mình.
Chẳng bao lâu, tiếng hò hét của những gã đàn ông phía sau anh giảm dần trong tiếng đổ ầm ầm đều đặn của dòng thác. Nhưng khi đến địa điểm cắm trại, Martin không thấy dấu vết của Hugh. Ngoái lui, anh thấy những kẻ săn đuổi mình, giờ hiện ra rõ ràng. Năm tên tất cả. Đứng sau cùng là tên thầy thuốc phản trắc.
Chụp lấy thanh đao, Martin men dần về phía rìa sườn núi, nơi dòng thác đổ xuống. Chính ở đây, Martin quyết định, là vị trí mà anh sẽ chống trả lại chúng.
Tên đầu tiên, ít tuổi và khỏe hơn những gã kia, đứng trước cả bọn một đoạn, cầm một cây chĩa dài, nhào đến. Martin ngả về phía sau, tạt ngang thanh đao, chém đứt cán cây chĩa như chém một cọng rơm. Gã chúi về phía trước, nhưng vẫn nhanh nhẹn xoay lại. Martin hạ thấp người xuống, chúc vai vào bụng gã đàn ông, nhấc bổng gã lên và ném xuống vực thẳm bên dưới dòng thác.
Tiếng thét của đàn ông kia vẫn còn vang vọng trong tai Martin khi hai tên khác xông lên. Dù lớn tuổi và có vẻ nhát gan hơn, nhưng hai tên này được trang bị tốt hơn. Tên thứ nhất mang một thanh gươm ngắn và huơ huơ nó trong không trung phía trước Martin. Đối với một hiệp sĩ được huấn luyện bài bản như Martin thì việc này chẳng khác gì đùa giỡn với một đứa trẻ. Một cú gạt đơn giản rồi một cái giật ngược lên trên, thanh gươm của gã biến mất dưới dòng thác. Bằng cú quật ngược trở lại, Martin xả thanh đao vào vai, gần chém đứt lìa cánh tay gã. Anh lách qua một bên để tránh đòn tấn công của tên thứ ba, đồng thời xoạc chân ngáng chân gã. Gã đàn ông khuỵu xuống, Martin nện thẳng chuôi đao xuống, đập đầu gã xuống đất. Rồi anh trở ngược thanh đao và bằng một nhát tạt ngang như nhát chém của đao phủ chẻ dọc thân hình gã từ xương sống lên đến tận cổ.
Nhìn xuống phía dưới, Martin thấy gã thầy lang bỏ chạy ngược về phía con đường hắn đã đến, và, đột nhiên anh cảm thấy đau nhói ở lưng. Martin quay lại, cái gã bị anh đánh văng mất gươm đã đứng dậy, tay run run cầm cây chĩa của tên đầu tiên. Máu nhỏ từng giọt từ những cái răng chĩa. Martin loạng choạng chúi về phía trước, cơn đau nhói trong lưng khiến anh thở hổn hển. Thu hết tàn lực, Martin vung một nhát gươm về phía trước, xé toạc cổ họng tên đánh lén.
Martin đứng bất động một lúc lâu, sự mệt mỏi như một tấm vải liệm dày cộp trùm kín người anh, rồi bên trên tiếng nước chảy ầm ầm như sấm, anh nghe thấy một âm thanh và quay người lại, thở hổn hển đầy đau đớn. Kẻ săn đuổi cuối cùng đang xông về phía anh, tay cầm chặt một thanh gươm cũ và gỉ sét. Martin không thể phản ứng kịp, nhưng trước khi gã chạm đến được người anh, Hugh lảo đảo bước ra khỏi một bụi cây. Tên kia nhìn thấy Hugh, hắn quay khỏi Martin, cầm chặt thanh gươm bằng cả hai tay, rồi vung thẳng lưỡi gươm vào thân hình người thủy thủ già.
Máu ứa ra từ miệng Hugh, nhưng không hiểu vì sao. Hugh không chỉ vẫn đứng thẳng được mà còn loạng choạng bước về phía trước, đẩy lưỡi gươm thọc sâu hơn vào lồng ngực mình, trong khi ông vòng tay ôm chặt lấy kẻ tấn công đang kinh ngạc. Từ từ và đau đớn, Hugh cứ đẩy tới, đẩy tên kia lùi về phía sau, từng bước một, không hề nới lỏng vòng tay cứng như gọng kìm mặc dù gã đàn ông kia cố vùng vẫy để thoát ra, cho đến khi cả hai đến sát mép cái khe núi nhìn xuống dòng thác. Gã kia đoán biết được điều gì sắp xảy ra nên càng la hét, vùng vẫy dữ dội trong vòng tay Hugh.
Trong khoảnh khắc đó, như quên mất số phận của mình, Martin nhìn lên nơi Hugh đang đứng vững vàng bên mép ngọn thác, gã đàn ông kia vùng vẫy vô vọng trong vòng tay xiết chặt. Ánh mắt Martin bắt g ánh mắt Hugh, anh nhìn thấy cái gì đó như nụ cười mở rộng trên môi người thủy thủ già, và với cái gật đầu tỏ tình thân thiện cuối cùng, vị thuyền trưởng của chiếc Falcon Temple bước ra khỏi mép vực, đưa gã đàn ông đang vùng vẫy kia và bản thân mình vào cõi vĩnh hằng.
Một cú đánh bất ngờ và thô bạo vào gáy làm Martin cảm thấy một cơn buồn nôn trào lên trong cổ họng. Quay cuồng vì đau đớn, và trước khi ngất đi, anh còn kịp nhận ra khuôn mặt lờ mờ của gã thầy lang đứng ở phía trên, hòn đá trong tay hắn.
“Một kẻ mạnh khỏe như ngươi sẽ bán rất được giá ở mỏ đá, và cũng cảm ơn ngươi, ta chẳng phải chia chác gì với ai khác,” gã thầy lang nhếch mép châm chọc. “Và có lẽ ngươi cũng muốn biết là một vài kẻ mà ngươi giết hôm nay là họ hàng của mấy tay đốc công ở mỏ đá đấy.”
Gã thầy lang giơ cao hòn đá và Martin biết rằng anh không thể làm gì để tránh được cú đánh tiếp theo, để không bị bắt giữ rồi chịu cảnh nô lệ, để lấy lại lá thư, và tiếp tục cuộc hành trình đến Paris. Anh nằm đó, trên nền tuyết trắng, những hình ảnh của Aimard de Villiers và William de Beaujeu lướt vào tâm trí trước khi hòn đá đập xuống, và khuôn mặt của họ biến mất, chỉ còn lại một màu đen.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa