Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
rên đài chỉ huy chiếc Karadeniz, de Angelis nhìn đăm đăm qua cặp ống nhòm chuyên dụng đi biển Fujinon với vẻ nghi ngờ giận dữ.
“Chúng lấy được rồi,” ông cha cố nói qua hàm răng nghiến chặt. “Không thể tin được. Chúng đã mang nó lên được rồi.”
Reilly cũng nhận ra điều đó, và một cảm giác lo lắng chạy dọc sống lưng. Như vậy, rốt cuộc tất cả đều là sự thật. Như vậy, sau hàng trăm năm, nó đã được lôi lên khỏi lòng biển cả sâu thẳm bởi sự ngoan cố lì lợm của một con người.
Tess. Em đang làm gì vậy?
Reilly kinh hoàng nhận ra rằng, giờ đây de Angelis sẽ không dừng lại vì bất cứ chuyện gì.
Viên thuyền phó đứng bên cạnh họ, cũng dán mắt vào chiếc tàu lặn nhưng có những mối lo âu khác. “Chúng chạy về hướng Nam. Chúng bỏ rơi những người thợ lặn.”
Ngay khi nghe được điều đó, Karakas bắt đầu quát to và ra lệnh cho mọi người. Ngay lập tức, một hồi còi vang lên, tiếp theo là những mệnh lệnh dồn dập trên loa phóng thanh chiếc tàu tuần tra. Các thợ lặn mặc đồ lặn vào ngay tức khắc, trong lúc đó, ở trên boong, các thủy thủ hối hả chuẩn bị sẵn chiếc xuồng phao.
De Angelis nhìn hoạt động hối hả kia với thái độ hoàn toàn dửng dưng. “Kệ xác bọn thợ lặn,” ông ta quát nhặng lên, chỉ tay thẳng về chiếc Savarona. “Chúng đang chạy trốn kìa. Phải bắt chúng lại.”
“Không thể bỏ họ ở đây được,” Karakas vặc lại, sự khinh bỉ hiện rõ trong mắt viên thuyền trưởng. “Vả lại, con tàu kia không bao giờ thoát được cơn bão này. Sóng quá lớn. Chúng ta phải biế nơi này ngay khi cứu xong các thợ lặn.”
“Không,” ông khâm sứ Tòa Thánh thẳng thừng quạt lại. “Ngay cả khi chỉ còn xác suất một phần triệu là họ thoát được cơn bão này, chúng ta cũng không thể cho phép điều đó xảy ra.” Ông ta cau có nhìn ra ngoài kính chắn gió, rồi quay lại đối mặt với viên thuyền trưởng vạm vỡ, mắt toát lên vẻ đe dọa. “Bắn chìm chúng đi.”
Reilly không thể chịu được hơn nữa. Anh lao đến de Angelis, tóm lấy ông cha cố rồi nặng nhọc xoay ông cha cố đối mặt với mình. “Ông không được làm như vậy không…”
Reilly bỏ dở câu nói giữa chừng.
Vị khâm sứ Tòa Thánh rút khẩu súng lục tự động to tổ bố ra, chĩa mũi súng vào mặt Reilly. “Đừng có dính vào chuyện này,” ông ta hét lên, đẩy Reilly về phía sau buồng lái.
Reilly nhìn chằm chằm qua cái nòng súng bằng thép lạnh lẽo đang xoay xoay trước mặt anh chỉ vài li rồi nhìn thẳng vào mắt de Angelis. Chúng rực lên vẻ điên cuồng đầy sát khí.
“Anh đã vượt quá mục đích của anh ở đây rồi đấy,” ông cha cố rít lên the thé. “Anh hiểu ý tôi chứ?”
Vẻ cả quyết trên mặt de Angelis làm Reilly tin rằng ông ta vẫn sẵn sàng bóp cò không một chút do dự. Reilly cũng biết rằng chỉ cần nhúc nhích anh sẽ chết trước khi chạm được vào ông ta.
Anh gật đầu và nhẹ nhàng bước lui, đều đặn theo nhịp lắc lư của con tàu. “Bây giờ thì thoải mái nào,” ông ta nói giọng bình thản. “Thoải mái nào.”
De Angelis vẫn dán mắt vào Reilly. “Dùng đại bác ấy,” ông ta ra lệnh cho viên thuyền trưởng. “Trước khi chúng ra khỏi tầm bắn.”
Reilly có thể nhận ra Karakas vô cùng khó chịu vì những gì xảy ra trên tàu của mình. “Chúng ta đang ở trong hải phận quốc tế,” tay thuyền trưởng phản đối, “và nếu điều đó là chưa đủ đối với ông thì ông nên biết là chúng ta đang đề cập đến một chiếc tàu Hy Lạp đấy. Chúng tôi đã có quá đủ rắc rối với…”
“…Tôi không quan tâm,” de Angelis nổi điên lên, ông ta quay qua đối mặt với Karakas, điên cuồng huơ huơ khẩu súng. “Con tàu này hoạt động dưới quyền chỉ huy của NATO và với tư cách sĩ quan cao cấp ở đây, tôi ra lệnh trực tiếp cho anh. Thuyền Trưởng…”
Lần này, chính Karakas cắt ngang. “Không,” viên thuyền trưởng tuyên bố dứt khoát, nhìn de Angelis trừng trừng. “Tôi thà ra trước tòa án binh.”
Hai người gườm gườm nhìn nhau trong một khoảnh khắc căng thẳng, ông cha cố vương cánh ta ra hết cỡ, ch thẳng súng vào mặt viên thuyền trưởng. Trước sự tự tin của Karakas, ông ta không hề nao núng. Karakas vẫn không có ý định nhượng bộ cho đến lúc tay cha cố xô ông ta qua một bên, quay qua ra lệnh cho Plunkett canh chừng họ và nhảy xổ về phía cửa mở ra mũi tàu. “Quỷ tha ma bắt chúng bây,” ông ta giận dữ gào lên. “Tao sẽ tự làm lấy.”
Plunkett bước vào vị trí, rút khẩu súng ra khỏi bao khi ông cha cố đẩy tung cửa ra. Cơn gió mạnh ùa vào đài chỉ huy. De Angelis chuẩn bị sẵn sàng rồi bước ra ngoài cơn bão giận dữ điên cuồng.
Reilly lia một cái nhìn thăm dò về phía Karakas, ngay lúc một con sóng lớn ập vào mạn phải tàu, đập vào đài chỉ huy làm mọi người phải chụp lấy thanh tay cầm. Reilly nhận ra cơ hội và chộp ngay lấy nó. Anh nhào đến Plunkett, túm lấy gã đặc vụ CIA khi gã đang với tay chụp lấy bảng điều khiển bên cạnh để giữ thăng bằng. Reilly cố khóa chặt bàn tay cầm súng của Plunkett vào thành tàu, đồng thời tung ra một cú đấm móc cực mạnh từ dưới lên làm Plunkett buông lỏng tay ra, đủ để Reilly tước khẩu súng khỏi tay gã. Plunkett đánh trả bằng một cú tạt ngang hung tợn và điên cuồng, nhưng Reilly đỡ được dễ dàng cú tạt và không một chút do dự, quật mạnh khẩu súng vào tên sát thủ, cùng với cú đánh hiểm ác trúng vào trán. Plunkett quỵ xuống sàn, bất tỉnh.
Reilly nhét khẩu súng vào thắt lưng, bước ngang qua viên thuyền trưởng, chộp lấy cái áo phao, hối hả mặc vào và bước ra ngoài theo de Angelis.
Ngay lập tức, những cơn gió quật dữ dội vào Reilly, ném anh vào vách buồng hoa tiêu như một con búp bê làm bằng giẻ rách. Reilly tìm cách trụ vững lại, rồi dùng tay lần dọc theo lan can tàu, anh nhận ra sau làn mưa cái bóng đen lờ mờ của de Angelis đang lần mò dọc theo thành tàu tiến về phía trước, hướng về phía boong trước, nơi có khẩu súng đại bác tự động.
Lấy tay che mắt khi tiến tới, Reilly nhìn qua mũi tàu và thoáng thấy chiếc Savarona. Nó đang tròng trành dữ dội, chỉ cách chiếc tàu tuần tra chưa đến hai trăm mét, nhưng giờ ngăn cách giữa con tàu đó và chiếc tàu tuần tra là cả một khối nước khổng lồ cao như núi.
Reilly chợt cảm thấy tê cứng người lại. Trên mặt boong trước buồng lái, một bóng người nhỏ nhắn có vẻ như đang di chuyển, bị vùi dập dưới những cột nước dữ dội, tuyệt vọng bám vào đám dây dợ trên tàu.
Reilly cảm thấy như nghẹt thở.
Anh chắc chắn đó là Tess.
Tess vội vàng đi xuống cầu thang dẫn xuống bên dưới hầm tàu, những ý nghĩ lờ mờ tràn ngập trong đầu và tiếng tim đập nghe lùùng trong tai. Nàng nhìn kỹ những tấm vách, tuyệt vọng cố nhớ lại xem đã thấy chiếc rìu ở đâu.
Cuối cùng Tess cũng tìm thấy chiếc rìu, gắn trên một bức vách ngay ngoài gian bếp. Chỉ trong vài giây, nàng cũng tìm ra một cái áo phao và mặc nó vào. Hít một hơi thật sâu và cố trấn tĩnh để sắp xếp những việc sẽ làm, Tess giật tung cánh cửa ngăn nước và bước lên đường viền quanh hầm tàu, lao người vào cơn cuồng nộ đang hoành hành bên ngoài.
Tess biết Vance không dám mạo hiểm rời khỏi buồng lài. Một tay cầm chặt chiếc rìu, tay kia giữ cho khỏi ngã, nàng cẩn thận men qua boong chính, vừa dò dẫm đi vừa thả thêm những cái đai cứu sinh, hy vọng chúng sẽ có ích đối với những người thợ lặn bị bỏ rơi kia.
Tess nhìn thấy một con sóng khổng lồ ập lên mũi tàu và vòng tay bám chặt vào lan can, gồng mình khi bước tường ấy đập thẳng vào người nàng và chôn vùi cả boong tàu. Rồi Tess cảm thấy boong tàu như trượt đi dưới chân mình khi chiếc Savarona bay trên đầu ngọn sóng, dốc ngược trở lại rồi rơi phịch xuống đáy con sóng. Tess chồm dậy rồi qua mớ tóc rối bù quất vào mặt đau rát, nàng thấy con chim ưng, lủng lẳng trên không, cách mặt boong cả mét, lắc qua lắc lại điên cuồng. Tess bò về phía chân cần cẩu, sợi cáp hiện ra trong trục tời.
Đến nơi, Tess liếc nhìn lên cửa sổ buồng lái. Qua màn nước, nàng nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Vance. Thu hết can đảm, Tess nâng chiếc rìu lên và dùng hết sức bình sinh để bổ xuống. Nàng gần như tuột tay khi chiếc rìu nảy lên khỏi sợi cáp căng cứng. Tess ngẩng lên thấy Vance đã nhào ra khỏi buồng lái và đang chống chọi lại cơn gió như muốn thổi bật anh ta đi. Vance điên cuồng ra dấu và hét cái gì đó giống như những tiếng “Không!” liên tục bằng tất cả sức lực của mình, nhưng tiếng gió rít làm Tess không nghe rõ. Không chịu thua, Tess lại vung rìu lên, chặt, rồi lại vung lên. Một sợi dây đứt nghe đánh tách một tiếng, rồi một sợi khác khi nàng liên tục vụt mạnh lưỡi rìu xuống với những nhát chặt hối hả điên cuồng.
Nàng sẽ không để Vance có được nó. Không phải theo cách này. Không phải bằng cái giá này. Nàng đã quá ngu ngốc khi hoàn toàn tin tưởng hắn, và giờ là lúc bắt đầu sửa sai.
Sợi dây cuối cùng đứt khi chiếc Savarona tròng trành nghiêng về bên trái, con chim ưng đột ngột rơi xuống, nặng nề lao thẳng xuống lòng biển.
Tess men theo boong tàu dốc tuột, tránh xa buồng lái, cúi đầu xuống tránh tầm nhìn của Vance. Liếc nhanh về phía sau, nàng thấy những túi phao nâng nổi lên trên mặt biển ngầu bọt. Tim Tess cũng ngừng đập khi nàng chờ xem liệu chúng vẫn còn dính với con chim ưng không, và buông một tiếng thở dài nặng trịch khi thấy khối nâu đen tròn của cái hình chạm nhấp nhô giữa những phao nâng căng phồ
Sự phấn khích vì thành công của Tess chẳng kéo dài được bao lâu vì, ngay lúc đó, một loạt vụ nổ nhỏ làm rung chuyển chiếc Savarona. Hụp xuống tìm chỗ nấp, Tess liếc nhìn về chiếc tàu tuần tra đang bám đuổi theo họ, sửng sốt khi thấy khẩu đại bác ở mũi tàu đang khạc ra một loạt đạn chết người.
Bị bầm dập tơi tả vì mưa gió, Reilly đuổi theo sau de Angelis.
Chiếc Karadeniz vất vả giữ vững vị trí, những người thợ lặn giải cứu đã lôi được một trong hai người thợ lặn bị bỏ rơi lên xuồng phao, người kia đang cố bám vào một dây đai cứu sinh cho đến khi được kéo lên xuồng.
Ông cha cố rốt cuộc cũng đến được boong trước. Chỉ vài giây, ông ta đã yên vị giữa các giá đệm vai hình bán nguyệt của khẩu súng. Mở chốt an toàn cái thứ vũ khí đáng sợ rồi quay vòng khẩu súng một cách điệu nghệ, ông ta nhanh chóng phát hiện ra chiếc tàu lặn đang chạy trốn và điên cuồng nhả ngay loạt đạn 23 li.
“Không!” Reilly gào lên, trèo qua lan can, xông đến chỗ đặt khẩu súng. Giữa những tiếng gió gào thét, tiếng súng nổ vẫn vang lên chát chúa.
Reilly lao vào de Angelis, kéo súng lệch khỏi hướng ngắm khiến những viên đạn vạch một đường vòng cung cách xa chiếc Savarona trước khi biến mất một cách vô hại trên mặt biển. Ông khâm sứ Tòa Thánh lách một bên vai ra khỏi giá đỡ của khẩu súng, chộp lấy tay Reilly, vặn tréo ngược các ngón tay anh trước khi đấm một cú tạt ngang vào giữa má làm Reilly bật ngược ra sau, loạng choạng trên boong tàu đang nghiêng ngả và đầy nước.
Mất thăng bằng, Reilly trượt ngã dọc sàn tàu và bị cuốn ra xa khỏi de Angelis. Anh tuyệt vọng cố chụp cái gì đó để không bị trượt đi nữa. Tay anh tóm được một mẩu dây và anh giữ chặt lấy nó. Reilly cuối cùng cũng nâng mình dậy được nhưng chỉ có thể đợi lúc con tàu tuần tra tròng trành dữ dội leo lên đầu núi nước cao ngất. Khi con tàu đang cưỡi trên đầu ngọn sóng, de Angelis đã trở lại vị trí, và con tàu lặn lại hiện ra trong tầm ngắm. Ông cha cố nhả một loạt đạn khác. Kinh hoàng, Reilly tuyệt vọng nhìn hàng chục viên đạn lần theo con đường sáng loáng, chết chóc của chúng xuyên qua màn đêm đổ như mưa xuống con tàu lặn. Lửa và những cuộn khói phụt lên khi những viên đạn chạm vào phần đuôi không được che chắn của chiếc Savarona.
Cúi thấp phía sau một thùng sắt, tim Tess đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi chiếc Savarona rung lên dưới cú vaương tiếc từ khẩu súng liên thanh với tốc độ cực nhanh. Với tốc độ 1000 phát mỗi phút, thậm chí một loạt bắn ngắn cũng đủ tạo ra sức mạnh hủy diệt.
Những viên đạn cày xới sàn tàu xung quanh nàng, một tiếng nổ bục ở sâu bên trong con tàu làm chấn động cả người Tess, khiến nàng thét lên. Gần như ngay lúc đó, một cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ phía đuôi tàu và ống khói. Con tàu tròng trành nghiêng sang một bên, gần như thể ai đó đã hãm phanh lại. Tess biết động cơ của con tàu đã bị trúng đạn. Nàng đoán – và hy vọng – rằng thùng nhiên liệu của chiếc tàu đã hết vì con tàu đã không nổ tung từ dưới chân nàng. Tess đếm từng giây trôi qua, chờ cho điều đó xảy ra, nhưng không, chẳng có gì cả.
Nhưng chính điều này cũng thật tồi tệ.
Không còn nhiên liệu, con tàu thương tật vô vọng chống cự lại biển cả đang cơn thịnh nộ. Những con sóng xô đến từ đủ mọi phía, đập thùm thụp làm con tàu tròng trành, quay mòng mòng như chiếc xe bị đụng trong trò chơi xe đụng.
Tess kinh hoàng nhìn một núi nước khổng lồ dâng lên phía sau chiếc Savarona, xô đến con tàu và đổ ập lên buồng lái. Nàng chỉ kịp quấn vội dây cứu sinh vào lan can tàu rồi vòng tay ôm chặt lấy nó trước khi cột nước đổ ập xuống con tàu, tràn ngập hoàn toàn boong tàu, đập vỡ những cửa kính Lexan dày mười hai milimet của buồng lái.
Tess vén mái tóc ướt nhèm che phủ trên mặt rồi ngước nhìn lên buồng lái đã bị phá hủy. Không còn dấu vết của Vance và những người khác. Tess cảm thấy nước mắt như sắp tuôn trào, co rúm người lại và chờ đợi được cứu mạng. Tess nhìn về nơi đã thấy chiếc tàu tuần tra, hy vọng giờ nó đã ở gần hơn, nhưng nàng không thấy nó ở đâu cả.
Và rồi nàng thấy nó. Một con sóng khổng lồ, cao ba mươi mét. Gần như là thẳng đứng, miệng sóng khổng lồ ở phía trước tưởng như có thể nuốt chửng chiếc Savarona.
Nó sắp đập xuống mạn trái của con tàu thương tật.
Tess nhắm mắt lại, thật chặt. Không nhiên liệu, chẳng có cách nào để hướng con tàu lặn đối mặt với con sóng hoặc chạy trốn khỏi nó, cũng không còn ai ở tay lái. Dù làm theo cách nào thì vẫn có thể khiến con tàu nhận một cú va đập mạnh và bị nước nhấn chìm nhưng nó vẫn sẽ lại nổi lên được.
Con quái vật này sắp đập vào mạn tàu.
Và khi va vào, nó nhấc bổng con tàu thép 130 tấn dễ dàng rồi cuốn trôi nó như một món đồ chơi trẻ con
Reilly nhìn những viên đạn nổ tung ở phía đuôi chiếc tàu lặn và đám khói đen cuộn lên, anh lấy hết sức gào thật to về phía de Angelis, nhưng Reilly biết ông cha cố không cách nào nghe được vì tiếng rú rít của gió và tiếng súng nổ chát chúa.
Reilly chợt cảm thấy kiệt sức và hoàn toàn thất vọng, và cũng chính lúc đó, anh nhận ra mình cần phải làm gì.
Dựa người vào lan can tàu, Reilly rút khẩu súng tự động ra, cố giữ vững nòng súng trước sức gió dữ dội, và liên tiếp bấm cò. Những tia máu đỏ phụt ra từ lưng ông cha cố, ông ta cong người về phía sau rồi gục về đằng trước dựa lên cây súng máy, nòng súng ngóc lên bầu trời giận dữ.
Reilly bỏ khẩu Glock qua một bên, chăm chú nhìn ra từ boong chiếc tàu tuần tra. Rồi căng mắt nhìn vào màn mưa gió dày đặc, anh dõi tìm chiếc Savarona, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy qua màn mưa chỉ là những núi nước điên cuồng và các trũng xoáy ngầu bọt trắng xóa.
Những tay thợ lặn giải cứu bằng cách nào đó đã trở lại tàu cùng với những người họ kéo lên từ biển cả. Reilly nhận ra chiếc tàu tuần tiễu đang chạy ra khỏi hướng đi cũ, các động cơ gầm lên khi cố thực hiện một cú quành gấp và hạn chế thời gian nó ở trong tình trạng đối đầu với những ngọn sóng và phơi mình trước sóng gió. Cảm giác hoảng loạn túm chặt Reilly khi anh nhận ra họ đang quay đầu về, chạy ra khỏi cơn bão.
Ngay sau đó, những con sóng tan đi trong vài giây, mắt Reilly mở to trước cảnh tượng con tàu lặn đã lật úp, thân tàu loang lổ dơ dáy bập bềnh dưới những con sóng đang dồn dập đổ về.
Không một dấu vết của những người sống sót.
Reilly ngoái lại phía đài chỉ huy và thấy viên thuyền trưởng nôn nóng ra hiệu cho anh vào bên trong. Reilly che mắt, trỏ tay về hướng chiếc Savarona, nhưng Karakas khoát tay tỏ ý từ chối và chỉ tay về hướng khác hàm ý rằng họ phải rời khỏi nơi này khi còn có thể.
Reilly bám chặt lan can tàu bằng đôi tay trắng bệch, đầu óc rối tung sàng lọc qua những lựa chọn của mình, nhưng thực sự chỉ có một điều duy nhất anh nghĩ mình có thể làm.
Reilly bò về hướng chiếc xuồng máy cao su của con tàu tuần tra mà những người thợ lặn vẫn để nguyên chưa buộc lại vào mạn phải tàu. Mọi móc hết mọi điều đã học trong khóa huấn luyện thường lệ của FBI với Đội Bảo Vệ Bờ Biển Mỹ còn đong lại trong trí nhớ, anh nhảy vào chiếc xuồng máy cứu sinh, kéo cần thả, và bám vào các tay nắm, anh nín thở khi chiếc xuồng tách ra khỏi con tàu tuần tra, đi vào giữa biển cả cuồng nộ.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa