Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
áng hôm sau, cả Reilly và Aparo đều bận rộn làm việc qua điện thoại tại bàn làm việc của họ ở Federal Plaza. Reilly đang cập nhật tin tức từ Kendricks. Vẫn chưa có tin gì tốt lành cả. Các bộ óc thông thái của NSA[44] vẫn loay hoay với cái từ Fonsalis. Kendricks cảnh báo Reilly là từ đây trở đi, tiến độ công việc sẽ chậm lại nhiều. Những cuộc gọi đến các chuyên gia thân hữu trên khắp thế giới cũng không giúp họ sáng tỏ thêm điều gì, và những cuộc dò tìm bằng kỹ thuật điện tử về cơ sở dữ liệu có liên quan đã chẳng còn giúp ích được nhiều nữa. Hiện tại, các chuyên gia phân tích đang làm việc với những bộ sách theo kiểu truyền thống, chúi đầu chúi mũi đọc từ đầu đến cuối từng cuốn sách, nghiên cứu bất kỳ điều gì liên quan đến vị trí của hầm mộ kia.
Reilly không đợi thêm được nữa.
Phía bên kia bàn, Aparo ném cho Reilly một cái gật đầu dứt khoác trước khi kết thúc cuộc nói chuyện. Reilly nhận ra được rằng dù cái tin xấu mà người bạn đồng sự của mình nhận được có là gì đi nữa thì ít nhất nó cũng có vẻ rất khẩn khẳng định ngay cảm nhận đó của Reilly. Cuộc gọi đến từ Buchinski. Sáng sớm hôm nay, thi thể một người đàn ông đã được tìm thấy trong cái ngõ hẻm phía sau một chung cư trong khu vực Astoria quận Queens. Phát hiện thấy người đàn ông đó có chất lidocaine trong cơ thể. Anh ta cũng có những vết chích rõ ràng trên cổ. Tên nạn nhân là Mitch Adeson.
Reilly cảm thấy khó chịu bực bôi kinh khủng khi thấy vụ án đang trôi tuột khỏi tầm tay của họ. “Anh ta chết như thế nào?”
“Rơi từ mái nhà xuống. Té ngã, nhảy xuống, bị đẩy xuống – tuỳ cách anh gọi.”
Reilly dựa ra sau, mệt mỏi dụi mắt. “Ba trong bốn tên đã chết. Còn một tên nữa. Câu hỏi là, hắn sẽ thò đầu ra với một mũi kim chích vào cổ… hay hắn đang trên đường tới châu Âu rồi?”
Liếc nhìn quanh phòng, Reilly nhận thấy ông cha cố đang hiện ra từ chỗ cánh cửa đôi dẫn đến buồng thang máy. Việc ông ta đích thân có mặt ở đây chỉ có thể có nghĩ là ông ta chẳng có tin gì mới để báo cả.
Vẻ ảm đạm trên gương mặt lúc ông ta ngồi xuống với Reilly chỉ càng khẳng định thêm điều đó.
“Tôi e rằng các đồng nghiệp của tôi ở La Mã vẫn chưa tìm được gì cả. Họ vẫn đang tìm kiếm, nhưng…” Ông ta có vẻ không lạc quan. “Tôi cho rằng…?” Ông ta không cần phải tiếp tục câu nói.
“Vâng, ở đây chúng tôi vẫn chưa có được thêm thông tin gì mới, thưa Đức Cha.”
“Chà, vậy à.” Ông cha cố cố nở một nụ cười hy vọng. “Nếu cả những học giả của chúng tôi lẫn các chuyên viên của các anh đều không thể tìm ra chỗ đó cho đến tận bây giờ… thì có lẽ hắn cũng khó mà lần ra được.”
Trong thâm tâm, Reilly biết đó chỉ là một điều mơ tưởng mà thôi. Ảnh Vance đã được gửi đến tất cả những thư viện lớn từ thủ đô Washington đến Boston, và cho đến nay chưa có thư viện nào báo là đã trông thấy anh ta. Vance hẳn đã biết phải đi đâu, hoặc anh ta có những nguồn riêng của mình, những nguồn mà FBI không thể truy cập được. Dù gì đi nữa thì cũng chẳng dự báo điều gì tốt đẹp cả.
Ông cha cố im lặng một lát rồi lên tiếng. “Cô Chaykin. Có vẻ như cô ấy… biết rất nhiều.”
Reilly không thể ngăn không nhếch lên một nụ cười mệt mỏi. “Ồ, tôi chắc chắn là cô ấy cũng đang hành hạ não mình để tìm kiếm nó trong lúc chúng ta nói chuyện đấy.”
Câu nói trên có vẻ như xác nhận dự đoán của de Angelis. “Anh có nghe tin gì từ cô ấy không“Chưa có gì cả.”
De Angelis im lặng gật đầu. Reilly có thể nhận ra có điều gì đó đang làm ông ta lo lắng, điều mà ông ta cố giấu trong lòng.
“Có chuyện gì vậy, thưa Đức Cha?”
Vị khâm sứ có vẻ hơi ngượng ngùng. “Tôi cũng không chắc. Chỉ là một chút quan tâm, vậy thôi.”
“Về cái gì?”
Ông cha cố mím môi. “Anh có chắc là cô ấy sẽ gọi không? Nếu cô ấy tìm ra được?”
Câu hỏi của de Angelis làm Reilly ngạc nhiên. Ông ta không tin tưởng cô ấy chăng? Reilly chồm tới. “Cái gì khiến Đức Cha phải hỏi như vậy?”
“À, cô ấy có vẻ khá kích động, và xét cho cùng thì đó là lĩnh vực của cô ấy. Và một khám phá như thế này… sự nghiệp được gây dựng nên từ những thứ còn ít ỏi hơn thế. Nếu tôi tự đặt mình vào cương vị của cô ấy chỉ một lát thôi, tôi cũng không biết những ưu tiên của mình là gì nữa. Tóm cổ cái gã Vance kia… hay là khám phá điều gì đó mà bất kỳ nhà khảo cổ nào cũng đều khao khát có được. Tôi sẽ thông báo cho chính quyền để rồi liều lĩnh đánh mất vinh quang… hay là tôi tự mình theo đuổi lấy?” Giọng ông cha cố êm dịu như đầy vẻ tự tin không thể cưỡng lại được. “Cô ấy tỏ ra là một phụ nữ đầy tham vọng, và tham vọng… nó thường có thể dẫn dắt người ta đến, nói thế nào nhỉ, con đường kém cao thượng hơn.”
Những lời nói của de Angelis cứ lảng vảng trong đầu Reilly sau khi ông ta đi khỏi. Liệu nàng có gọi không? Thậm chí, Reilly không hề nghĩ, dù chỉ thoáng qua trong đầu, là Tess sẽ không gọi. Nhưng rồi, nếu vị khâm sứ Tòa Thánh Vatican đúng thì sao nhi? Động cơ nào khiến Tess phải gọi? Nếu nàng tìm ra và trao cho FBI vị trí địa điểm đó, các nhân viên đặc vụ sẽ lao ra cố mà chặn Vance lại, các cơ quan thi hành luật pháp địa phương sẽ vào cuộc, và tình hình sẽ nhanh chóng vượt ra ngoài tầm kiểm soát; sẽ còn rất ít lý do hoặc khả năng cho cuộc truy tìm của nàng. Công việc được ưu tiên hàng đầu, theo mức độ mà chính quyền quan tâm, là tóm cổ tên tội phạm đào tẩu. Cái khám phá khảo cổ học đâu có quan trọng bằng.
Tuy nhiên, Tess sẽ không liều lĩnh đến vậy… nhưng nhỡ nàng làm thế thì sao? Thế thì sẽ làm gì, bay ra ngoài đó một mình chăng?
Một cảm giác lo lắng nhấn chìm Reilly. Không, làm vậy hoạ có điên.
Reilly nhấc điện thoại quay số nhà nàng. Không có người nhấc máy. Reilly để máy đổ chuông cho đến lúc máy trả lời tự động của nàng nhận cuộc gọi, rồi anh gác máy, không để lại li nhắn nào. Reilly nhanh chóng gọi vào máy di động của Tess. Máy reo năm lần trước khi chuyển qua dịch vụ để lại lời nhắn.
Vô cùng bực bội lo lắng, Reilly gác máy và gọi cho tổng đài nội bộ. Chỉ vài giây, Reilly đã được nối máy với viên sĩ quan đậu xe bên ngoài nhà Tess. “Hôm nay anh có nhìn thấy cô ấy không?”
Câu trả lời của anh chàng sĩ quan rõ ràng và dứt khoát. “Không thấy kể từ lúc cô ấy về nhà muộn tối qua.”
Tín hiệu nguy hiểm trong người Reilly như đang bóp còi inh ỏi. Có cái gì đó hỏng rồi, hỏng bét. “Tôi cần anh đến cửa trước nhà để xem cô ấy có ổn hay không. Tôi sẽ chờ máy.”
Có vẻ như anh chàng sĩ quan đã ra khỏi xe. “Anh giữ máy nhé”
Anh lo lắng chờ đợi từng giây trôi qua. Reilly hình dung anh chàng sĩ quan băng qua đường, bước lên lối đi ngang qua cái sân trước, bước lên ba bậc đá, và bấm chuông. Nếu ở trên lầu hẳn Tess sẽ mất thêm vài giây để đi xuống. Và ngay lúc này đây, nàng đang mở cửa.
Không có gì cả.
Càng lúc Reilly càng lo lắng bồn chồn hơn khi những giây phút chờ đợi kéo dài. Rồi giọng anh sĩ quan lại vang lên trong ống nghe của Reilly. “Cô ta không mở cửa. Tôi đã nhìn vào phía sau, không có gì xáo trộn cả, không có dấu hiệu đột nhập, như hình như cô ta không còn ở nhà nữa.”
Reilly đã ở trong tư thế sẵn sàng hành động. “Được rồi, anh nghe này,” vừa nói Reilly vừa khẩn trương ra hiệu với Aparo. “Tôi cần anh vào trong đó, ngay bây giờ, và xác nhận với tôi là căn nhà không có ai. Cứ phá cửa, nếu cần.”
Aparo đứng bật dậy. “Chuyện gì vậy?”
Reilly nhấc một điện thoại khác. “Nối cho tôi bên Hải quan và Biên phòng.” Khum tay lại để đỡ chiếc máy điện thoại, Reilly nhìn anh bạn đồng sự, vẻ thất vọng và giận dữ hiện lên trong mắt anh. “Tôi nghĩ có lẽ Tess đã chuồn mất rồi.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa