Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
uối cùng thì Tess cũng nhìn thấy chính mình trong tấm gương dài ở phòng tắm. Nàng chưa bao giờ dơ bẩn, lếch thếch, hay nhợt nhạt như vậy. Dù những cơn run rẩy vì căng thẳng vẫn truyền xuống đôi chân nàng nhưng Tess đã cưỡng lại được cái khát khao ngồi xuống. Sau tất cả những gì xảy ra hôm nay, nếu ngồi xuống, Tess biết có lẽ nàng sẽ không thể đứng dậy được trong một khoảng thời gian nữa. Nàng cũng biết ngày hôm nay chưa kết thúc. Reilly đang trên đường đến. Anh ấy đã gọi điện thoại đến không lâu sau khi Vance đi, và lúc này Reilly đang hối hả lao đến. Cho dù giọng nói Reilly nghe có vẻ bình thản, Tess biết Reilly rất giận nàng. Và hẳn nàng phải giải thích đâu ra đó với anh ấy.
Lại một lần nữa.
Có điều lần này sẽ khó khăn hơn một chút. Tess sẽ phải nói cho Reilly biết vì sao nàng đã không đủ tin cậy Reilly để nhờ anh giúp đỡ.
Tess đăm đăm nhìn vào kẻ xa lạ trong gương. Người phụ nữ tóc vàng tự tin, sôi nổi không còn nữa. Thay vào đó là một con người tàn tạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Sự hoài nghi chính bản thân đang bủa vây tâm trí Tess. Nàng nhớ lại những sự kiện trong ngày, chất vấn về mọi hành vi của mình và tự trách bản thân vì đã đẩy mẹ cùng con gái vào vòng nguy hiểm.
Tess, đâu phải là chuyện đùa. Mày phải dừng ngay việc này lại ngay. Phải dừng lại ngay.
Khi thay quần áo, Tess thấy nước mắt bắt đầu ứa ra. Nàng đã cố kiềm chế không khóc lúc ôm chầm lấy Kim sau khi Vance bỏ đi. Nàng nén những giọt nước mắt bối rối đầy hạnh phúc khi Kim đẩy nàng ra và nói. “Eo ơi, mẹ hôi quá. Mẹ phải tắm thật lâu mới được.” Tess cố nén không khóc khi nói chuyện qua điện thoại với Reilly. Ngẫm nghĩ về điều này, Tess không nhớ lần cuối cùng mình khóc là lúc nào, nhưng ngay lúc này nàng không dằn lòng được. Tess cảm thấy hoảng hốt, run rẩy sợ hãi vì những kịch bản “cái gì sẽ xảy ra nếu” tồi tệ nhất mà nàng đang tưởng tượng.
Ngoài việc dội nước rửa sạch bụi bặm và mùi hôi. Tess dùng thời gian tắm rửa để suy nghĩ và quyết định một vài việc. Một trong những quyết định đó là nàng phải có nghĩa vụ đối với Kim và bà Eileen về một điều gì đó.
Sự an toàn.
Một ý tưởng chợt đến với nàng.
Chỉ mặc áo tắm và tóc vẫn còn nhỏ nước ròng ròng, Tess vào bếp tìm bà Eillen. “Con đang nghĩ về kế hoạch chúng ta sẽ đến ở với dì Hazel trong mùa hè Tess lên tiếng không rào đón. Dì Hazel là em gái của mẹ nàng. Dì sống tại một trang trại nhỏ ngay bên ngoài Prescott, Arizona, ở một mình cùng vài chục thú nuôi đủ loại.
“Thế có chuyện gì hả con?”
Tess tiếp tục dấn tới, không bỏ lỡ thời cơ. “Con nghĩ chúng ta nên đến đấy ngay trong lễ Phục sinh.”
“Chuyện quái quỷ gì vậy…” Bà Eillen chợt ngừng lại trước khi thốt lên, “Tess, con đang giấu mẹ điều gì phải không?”
“Không có gì đâu ạ,” Tess vừa nói dối vừa nhớ lại người đàn ông kia, kẻ đã đến tìm Vance trong căn hầm, nhớ lại tiếng súng nổ và tiếng gào thống thiết của anh ta.
“Nhưng…”
Một lần nữa, Tess lại ngắt lời mẹ. Tất cả chúng ta đều cần một kỳ nghỉ. Coi nào, con cũng sẽ đến, được chứ? Sẽ mất vài ngày để giải tỏa lịch làm việc và thu xếp với văn phòng. Nhưng con muốn mẹ và Kim đi vào ngày mai.”
“Ngày mai ư?”
“Tại sao lại không hả mẹ? Mẹ vẫn mong muốn được đi và Kim có thể bắt đầu nghỉ lễ Phục sinh sớm vài ngày. Con sẽ đăng ký chuyến bay, cách này thì dễ dàng hơn và chúng ta không phải vội vàng cho ngày Phục sinh,” Tess khăng khăng.
“Tess,” giọng nói của mẹ nàng tỏ ra giận dữ và cương quyết, “chuyện này là thế nào?”
Tess mỉm cười bối rối trước vẻ bực mình của mẹ. Nàng sẽ xin lỗi sau. “Chuyện quan trọng, mẹ à,” nàng trả lời, giọng bình thản.
Bà Eillen chăm chú nhìn Tess. Bà vẫn luôn có khả năng đọc được ý nghĩ của con gái, và hôm nay không phải ngoại lệ. “Có chuyện gì vậy? Con đang gặp nguy hiểm phải không? Mẹ muốn con trả lời thực ngay bây giờ. Con có gặp nguy hiểm.”
Tess không thể nói dối về chuyện ấy. “Con không nghĩ thế. Chuyện con quan tâm chỉ là chuyện ở Arizona thôi,” nàng trả lời kiểu khoái thác. “ Hoàn toàn chẳng có gì để lo ngại cả.”
Bà Eillen cau mày. Rõ ràng không phải là câu trả lời bà đang mong đợi. “Vậy ngày mai con hãy đi với chúng ta.”
“Con không thể.” Nét mặt và giọng nói của Tess cho thấy không có chỗ cho cuộc tranh luận.
Bà Eillen gật đầu, vẻ không vui. “Nhưng con sẽ đến đấy với bọn ta chứ. Con hứa chứ.”
“Con hứa. Con sẽ đến với mẹ sau một hai ngày.
Đột nhiên, Tess cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Rồi tiếng chuông cửa vang lên.
“Tess, lẽ ra cô nên nói với tôi. Lẽ ra cô nên nói cho tôi biết,” Reilly giận dữ. “Lẽ ra chúng ta đã có thể bắt được gã sau khi gã ra khỏi nhà, ít ra chúng ta có thể theo dõi được gã, có nhiều cách mà lẽ ra chúng ta có thể giải quyết được chuyện này,” Reilly lắc đầu. “Lẽ ra chúng ta đã có thể tóm được gã và đặt dấu chấm hết cho chuyện này.”
Họ nói chuyện trong sân sau, mục đích để bà Eileen và Kim không nghe được. Tess đã yêu cầu Reilly phải kín đáo, không xuất hiện với cái kiểu súng ống lồ lộ ra ngoài và cả quyết với anh rằng mọi người đều được an toàn. Aparo đang canh chừng phía trước nhà và đợi xe của đội đặc nhiệm cảnh sát địa phương đến, Reilly nhanh chóng xác định được tình hình, như Tess đã nói, đang trong tầm kiểm soát và mối nguy hiểm quả thực đã trôi qua.
Tess mặc một chiếc áo choàng màu trắng, mái tóc dài sậm màu hơn vì ướt nước, đôi chân để trần dưới lớp áo. Ngồi dưới gốc cẩm quỳ lớn, và bất chấp nỗi thất vọng cùng sự giận dữ mà nàng có thể thấy là mình đã gây ra cho Reilly, Tess vẫn cảm thấy thanh thản một cách kỳ lạ. Sự hiện diện của Reilly hẳn rất liên quan đến cảm giác thanh thản này. Đã hai lần trong cùng một ngày, Tess cảm thấy bị đe dọa theo cái cách mà trước đây nàng chưa từng trải qua, và cả hai lần Reilly đều đến vì nàng.
Tess nhìn lảng đi nơi khác, thu những ý nghĩ tản mát lại, để cho cơn xáo động của Reilly lắng xuống một chút trước khi liếc nhìn anh. “Tôi rất tiếc. Tôi thật sự… tôi chỉ không biết phải làm gì khác. Tôi cho là mình không suy nghĩ đúng. Tôi đã hình dung về các Đội đặc nhiệm, các nhà thương thuyết giải cứu con tin và…”
“… và cô phát hoảng lên chứ gì. Tôi hiểu điều đó, đó cũng là chuyện hoàn toàn bình thường. Ý tôi là gã đang đe dọa con gái cô, mẹ cô, nhưng vẫn…” Reilly lại lắc đầu, thở ra vẻ thất vọng.
“Tôi biết. Anh nói đúng. Tôi xin lỗi.”
Reilly nhìn Tess.
Reilly căm ghét cái sự thật là Tess đang trong vòng nguy hiểm, căm ghét vì con gái nàng cũng bị như vậy. Và Reilly cũng biết mình không thể chê trách gì nàng. Tess không phải là nhân viên FBI, nàng chỉ là một nhà khảo cổ và là một bà mẹ. Reilly không thể mong đợi Tess suy nghĩ theo cách của anh, không thể mong đợi nàng phản ứng một cách lạnh lùng và tỉnh táo trước một tình huống cam go. Không thể nào, nhất là khi tình huống đó có liên quan đến con gái nàng. Không thể được, đã trải qua một ngày như vậy.
Sau một lúc lâu, Reilly lên tiếng. “Nghe này, cô đã làm những gì cô nghĩ là tốt nhất cho gia đình mình, không ai có thể chê trách cô vì điều đó. Có lẽ tôi cũng sẽ hành động như vậy. Điều cốt yếu là mọi người vẫn yên ổn. Đó mới thực sự là vấn đề quan trọng.”
Nét mặt Tess rạng rỡ. Nàng gật đầu, phần nào cảm thấy có lỗi khi nhớ lại hình ảnh Vance đứng trong phòng khách nhà mình. “Nhưng… tôi đã đưa lại cho anh ta hết mớ giấy tờ tài liệu của anh ta rồi.”
“Và chúng ta vẫn còn những bảo sao,” Reilly nhắc, nét mặt có phần dịu xuống trước khi liếc nhìn đồng hồ. “Thôi được. Chắc là cô cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút, vậy tôi không làm phiền cô nữa. Tôi sẽ cho một xe cảnh sát canh chừng nhà. Nhớ khóa cửa sau khi tôi đi.”
“Tôi sẽ ổn thôi.” Đột nhiên Tess nhận ra mình dễ bị tổn thương biết bao. Tất cả mọi người đều dễ bị tổn thương biết bao. “Tôi đâu còn có thứ gì khác mà anh ta cần.”
“Cô chắc chứ?” Reilly hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
“Danh dự hướng đạo sinh đấy.”
Lại là sự đùa cợt hóm hỉnh, Reilly quả thật biết cách làm nàng thư giãn.
“Được rồi. Nếu cô sẵn lòng thì,” Reilly nói, “tôi thật sự muốn cô đi vào thành phố vào sáng mai. Tôi nghĩ sẽ rất có ích nếu xem xét lại mọi thứ một cách chi tiết cùng với những người khác trong đội, sắp xếp lại mọi việc đâu ra đó.”
“Không vấn đề gì. Miễn là để tôi đưa mẹ và Kim lên máy bay đã.”
“Tốt. Hẹn gặp cô ngày mai.”
Ánh mắt Tess gặp ánh mắt Reilly. “Vâng.” Nàng đứng lên đưa Reilly trở vào nhà.
Mới chỉ vài bước bỗng Reilly dừng lại, quay sang Tess. “Cô biết đấy, có một điều tôi chưa kịp hỏi cô lúc ở thành phố.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao cô lấy chúng?” Reilly dừng lại. “Những tài liệu kia. Tôi muốn hỏi là hẳn cô rất nôn nóng muốn thoát ra khỏi nơi đó… vậy mà cô đã trì hoãn cái ý nghĩ đó lại đủ lâu để chộp mớ giấy tờ kia.”
Tess không biết chắc điều gì đã diễn ra trong tâm trí nàng lúc ấy. Toàn bộ sự kiện dường như là một màng sương mờ ảo. “Tôi không biết,” cuối cùng nàng nói. “Chúng chỉ nằm ngay đó.”
“Tôi, nhưng… Tôi nghĩ tôi chỉ ngạc nhiên, vậy thôi. Tôi đã cho rằng mối bận tâm duy nhất trong tâm trí cô là thoát ngay ra khỏi cái nơi quái quỷ đó, càng nhanh càng tốt thôi.”
Tess nhìn lảng đi nơi khác. Nàng biết Reilly định nói gì.
“Liệu cô có thể bỏ qua chuyện này đi không,” Reilly gằn giọng, “hoặc là tôi sẽ phải nhốt cô lại vì sự an toàn của chính cô?” Giọng Reilly vô cùng nghiêm túc. “Chuyện này quan trọng như thế nào đối với cô, Tess?”
Tess mỉm cười nửa miệng. “Chuyện này… Có một điều gì trong đó. Bản thảo kia, toàn bộ lịch sử của nó… Tôi cảm thấy cần có mặt ở đấy, tôi cần tìm hiểu thực sự là chuyện gì. Anh phải hiểu một điều,” Tess nói với giọng khẩn khoản. “Khảo cổ học, nó… chẳng phải là cái nghề hào phóng nhất đâu. Đâu phải ai cũng phát hiện được một công trình như Tutankhamen hoặc Troy. Tôi đã ở ngoài trời mười bốn năm, đào bới và xúc dọn tại các xó khỉ ho cò gáy và đầy muỗi trên hành tinh này, và trong suốt thời gian đó, tôi luôn hy vọng sẽ vớ được cái gì đó như chuyện này, không chỉ là những mảnh gốm vô danh hoặc một món đồ chạm khắc này nọ không còn nguyên vẹn mà là cái gì đó có giá trị hơn, anh hiểu chứ! Đó là mơ ước của mọi nhà khảo cổ. Một thứ có giá trị thực sự, cái gì đó có thể đi vào sử sách, cái gì đó một ngày kia tôi có thể đưa Kim đến xem tại Met, trỏ tay vào đầy tự hào và bảo, “Chính mẹ khám phá ra nó.” Tess dừng lại, quan sát phản ứng của Reilly. “Vụ này đối với anh hẳn cũng không chỉ là một vụ thông thường, đúng không?”
Reilly ghi nhận những gì Tess nói trước khi nét mặt tươi trở lại. “Phải, mỗi tuần bọn tôi đều túm cổ những gã tâm thần quái dị cưỡi ngựa phá hoại các viện bảo tàng. Đó là điều tôi rất ghét khi làm cái nghề này. Công việc thường lệ. Nó là một kẻ giết người.” Reilly lại nghiêm mặt. “Tess, cô nên quên chuyện này đi. Đây không chỉ là một thách đố học thuật này nọ đâu, không chỉ là chuyện bản thảo viết tay kia có ý nghĩa gì… Đây là một cuộc điều tra án mạng trong đó nhiều người đã bị giết.”
“Tôi biết.”
“Trước tiên, hãy tống bọn chúng vào tù đã. Sau đó cô có thể tìm ra chúng theo đuổi chuyện gì. Hãy đến vào ngày mai. Chỉ dẫn bọn tôi bằng những gì cô biết, rồi để chúng tôi tiếp tục giải quyết. Nếu cần trợ giúp thì cô sẽ là người đầu tiên được biết. Và tôi không biết liệu cô có muốn một hình thức thỏa thuận độc quyền nếu có điều gì…”
“Không, không phải như vậy. Chỉ là…” Tess nhận thấy không điều gì nàng nói ra có thể làm Reilly đổi ý.
“Tess này, cô sẽ phải bỏ chuyện đó thôi. Xin cô đấy. Tôi cần cô bỏ qua chuyện đó.”
Nàng cảm thấy xúc động trước cái cách mà Reilly nói với nàng.
“Cô sẽ là như vậy chứ?” Reilly tiếp tục. “Quả thật đó chẳng phải là một trò chơi mà tôi muốn cô tham gia lúc này đâu.”
“Tôi sẽ cố,” Tess gật đầu.
Reilly nhìn nàng chăm chú rồi cưới phá lên, lắc đầu.
Cả hai đều biết Tess đâu có lựa chọn nào khác trong chuyện này.
Nàng đã nuốt phải lưỡi câu, đến tận cả dây lẫn chì.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa