The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
hi quành vào lối lái xe vào nhà mình, Tess đã căn đường không chuẩn và tông mạnh vào lề đường trước khi dừng lại trong tiếng phanh kêu kin kít của bánh xe.
Ngồi tại chỗ, người tê liệt vì sợ hãi. Tess nhìn xuống đôi bàn tay. Chúng đang run rẩy, Tess thở dồn dập. Nàng cố trấn tĩnh bản thân. Phải bình tĩnh chứ. Thôi nào, Tess. Bình tĩnh. Nếu nàng có thể giải quyết việc này thì, có thể, có thể thôi, nàng và Vance mỗi người sẽ đạt được điều họ muốn.
Tess ra khỏi xe và đột nhiên cảm thấy hối tiếc về quyết định không cho Reilly biết những gì đã xảy ra. Nàng vẫn có thể đến đây, trong khi Reilly tổ chức… cái gì nhỉ?! Một đội phản ứng nhanh, gồm những người trang bị súng và loa phóng thanh xung quanh nhà, kêu gọi “Ra khỏi nhà và giơ tay lên”? Hàng tiếng đồng hồ kinh hoàng thương lượng việc thả con tin trước khi có cuộc tấn công không thể tránh khỏi và đầy rủi ro, dù được lên kế hoạch tỉ mỉ đến đâu đi nữa? Óc tưởng tượng của Tess đang hành hạ bản thân nàng. Tess cố chú tâm vào thực tại xung quanh nàng. Không, rốt cuộc có lẽ lựa chọn của nàng là một lựa chọn đúng đắn.
Trong bất cứ trường hợp nào, giờ cũng đã quá trễ.
Nàng đã ở đây rồi.
Bước đến cửa, Tess chợt cảm thấy ngần ngại. Nàng có thể hình dung điều gì đã xảy ra ở đây. Vance hẳn đã bấm chuông, nói chuyện với mẹ nàng Eileen. Một vài lời nào đó về cha nàng – ông Oliver Chaykin, về nàng, và mẹ nàng sẽ hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa, không biết chừng còn dễ bị lôi cuốn nửa kìa.
Giá mà nàng nói với Reilly.
Đẩy nhẹ chìa khóa vào ổ, Tess mở cửa và bước vào phòng khách. Cảnh tượng chào đón nàng quả là siêu thực, Vance có mặt ở đó, đang ngồi trên sofa, nhấm nháp một tách trà và thân mật chuyện trò với mẹ nàng. Tess nghe được tiếng nhạc phát ra từ phòng Kim. Con gài nàng đang ở trên tầng.
Bà Eileen há hốc miệng khi nhìn thấy tình trạng nhếch nhác của cô con gái. Bà nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi. “Ôi chúa ơi, Tess, chuyện gì xảy ra với con vậy?”
“Em ổn chứ?” Vance đứng lên, giọng nói nghe có vẻ thực sự ngạc nhiên.
Anh ta lại dám nói như vậy nữa chứ. Tess nhìn Vance trừng trừng, cố kiềm chế cơn thịnh nộ đang dâng trào, lấn át những cảm giác sợ hãi của nàng.
“Tôi khỏe.” Tess cố nặn ra một nụ cười. “Có một ổ gà bên ngoài phòng làm việc, và chiếc xe tải chạy thẳng vào vũng nước ngay chỗ tôi đứng, chà… anh chẳng muốn biết đâu.”
Bà Eileen nắm lấy tay Tess. “Thay quần áo đi con, con sẽ bị cảm lạnh đấy.” Bà quay sang Vance. “Bill, xin phép anh nhé?”
Tess nhìn Vance chằm chằm. Anh ta chỉ đứng đó, ra vẻ nhiệt tình và lo lắng.
“Thực ra thì anh e rằng mình nên đi thôi.” Ánh mắt anh ta như xoáy vào mắt Tess. “Nếu muốn em hãy đưa các tài liệu kia cho anh, anh sẽ đi ngay. Vả lại, ngay lúc này, anh chắc là em chẳng thích thú gì khi có khách trong nhà.”
Tess đứng đó, cứ trừng trừng nhìn Vance. Sự yên lặng ngột ngạt. Bà Eileen nhìn Vance, rồi nhìn Tess, nàng có thể hiểu rằng mẹ mình rõ ràng đang cảm nhận có điều gì đó chẳng dễ chịu chút nào trong căn phòng này. Bà nhanh chóng tặc lưỡi bỏ qua và mỉm cười với Vacne.
“Dĩ nhiên, tôi có chúng ngay đây.” Tess thọc tay vào túi, rút ra xấp bản thảo chép tay. Nàng đưa chúng cho Vance. Anh ta đưa tay ra cầm lấy, và trong vài giây, cả hai người cùng nắm giữ xấp tài liệu.
“Cảm ơn. Anh sẽ nghiên cứu ngay khi có thể.”
Tess nặn ra một nụ cười khác.”Vậy thì còn gì bằng.”
Vance quay sang bà Eileen, nắm và khum bàn tay bà trong hai tay anh ta. “Thật hân hạnh.”
Bà Eileen cảm thấy nhẹ lòng, má ửng đỏ, mặt rạng rỡ vì lời khen. Tess cảm thấy hết sức nhẹ nhõm vì mẹ nàng được miễn khỏi cái khoản biết về con người thật của Vance. Ít nhất cũng là lúc này. Tess nhìn lại sang Vance nhưng qua vẻ mặt anh ta, nàng không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Vance cũng đang quan sát nàng.
“Anh phải đi.” Vance gật đầu với Tess. “Cảm ơn lần nữa nhé.”
“Có gì đâu.”
Vance dừng lại ở cửa và quay sang Tess.
“Anh sẽ sớm gặp lại em.” Và với câu nói đó, anh ta bước ra khỏi cửa.
Tess để bà Eileen ở lại đó, nàng đứng bên cửa, nhìn Vance lái xe đi. Bà Eileen đến bên nàng.
“Anh ta quả là người tử tế. Tại sao con không cho mẹ biết là con quen anh ta? Anh ta bảo với mẹ là từng làm việc với cha con.”
“Thôi nào, mẹ.” Tess nói, giọng nhỏ nhẹ, vừa yên lặng đóng cửa.
Tay nàng vẫn còn
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa