What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
au khi đẩy lùi được kẻ xâm nhập khu hầm mộ, Vance dự định sử dụng những đường hầm để đánh bài chuồn, mang theo chiếc máy mã hóa và bản thảo chép tay chưa giải mã hoàn chỉnh. Nhưng tất cả những gì giờ đây anh ta có, kẹp chặt trong tay, chỉ là chiếc máy phức tạp kia. Mớ giấy tờ tài liệu đã biến mất. Vance cảm thấy một cơn thịnh nộ dâng trào; anh ta thét gọi tên Tess, tiếng thét giận dữ vang khắp những bức tường ẩm ướt vây bọc xung quanh.
Vance không có gì để phải phàn nàn về Tess Chaykin. Anh ta nhớ đã có thời thích cô ta, cái thời anh ta vẫn còn khả năng quý mến con người, và giờ đây anh cũng chẳng còn lý do gì để ghét bỏ cô ta. Thực vậy, thậm chí Vance đã thoáng nghĩ đến việc mời Tess tham gia… cuộc thánh chiến của mình.
Nhưng cô ta đã đánh cắp đống giấy tờ, những giấy tờ của anh ta, và điều đó làm anh ta nổi điên.
Kẹp cái máy mã hóa vào vị trí thuận tiện hơn, Vance tiếp tục đuổi theo Tess. Nếu không sớm đuổi kịp Tess, cô ta có thể ngã vào không cửa hầm này thì cũng cửa hầm kia trong cái mê cung khúc khuỷu ngoằn ngoèo này.
Không thể để điều đó xảy ra.
Một lần nữa, Vance lại cảm thấy cơn thịnh nộ nổi lên nhưng anh ta cố kìm lại. Không thể liều lĩnh di chuyển hoặc hành động cẩu thả được.
Không phải bây giờ.
Và nhất là ở dưới này.
Quay trở lại từ ngõ cụt, Tess đang định men trở lại theo lối cũ thì nhìn thấy một cánh cửa sắt bị che lấp trên bức tường hông. Nàng túm lấy cái cánh đã gỉ sét và kéo ra. Cánh cửa không khóa, chỉ bị kẹt. Dốc hết sức bình sinh, Tess mở được cánh cửa và thấy một cầu thang dẫn xuống phía dưới. Dấn bước vào chỗ sâu và tối hơn dường như không phải là hành động khôn ngoan nhưng Tess không còn lựa chọn nào khác.
Sờ soạng thăm dò mọi thanh ngang đầy góc cạnh của các bậc cầu thang trước khi đặt chân lên chúng, cuối cùng Tess cũng xuống hết cầu thang và thấy mình lại ở trong một đường hầm khác. Vì Chúa, có bao nhiêu đường hầm dưới này nhỉ? Ít nhất thì đường hầm này rộng hơn cái trước, và thậm chí còn tốt hơn, nó khô ráo. Trong cái thời điểm này. Dù là gì, ít nhất cũng không phải đường cống.
Tess không biết nên chạy theo lối nào. Nàng chọn lối bên trái. Ở phía trước, Tess thấy có le lói ánh sáng. Ánh sáng màu vàng, đang chuyển động. Lại là nến chăng?
Ngần ngại, Tess nhích dần lên phía trước.
Ánh sáng vụt tắt.
Người Tess lạnh cứng. Rồi nàng nhận ra ánh sáng không bị tắt, ai đó đã bước vào đứng chắn phía trước nguồn sáng.
Lại có những tiếng động phía sau nàng. Người đang đứng phía trước nàng không thể là Vance được. Hoặc cũng có thể lắm chứ? Có thể anh ta rành rẽ đường đi lối lại quanh những đường hầm này. Vance đã nói anh ta sống dưới này kia mà. Dù vậy, Tess buộc mình phải tiến lên. Và giờ nàng có thể nhìn thấy, cách đó vài mét, không chỉ là một mà là hai bóng người đứng dọc theo đường hầm. Tess không nghĩ ai trong hai người đó là Vance. Nàng cũng không biết họ là đàn ông hay đàn bà, nhưng ở dưới này thì chẳng ai có vẻ tốt lành cả.
“Này, cô em,” một giọng khàn khàn vang lên. “Cô em lạc đường à?”
Nhận ra ngay rằng việc lên tiếng đáp lại lúc này chẳng có lợi ích gì cho nàng. Tess bước nhanh hơn, lúng túng trong thứ ánh sáng mờ mờ gần như là bóng tối.
“Có vẻ là ngày may mắn của mày đấy, anh bạn,” một giọng nói khác vang lên, lần này là một giọng cao.
Giọng điệu của họ nghe không có vẻ gì là đặc biệt thân thiện.
Tess tiếp tục đi. Sau lưng nàng một tiếng động lớn vang lên. Tim Tess giật nhảy lên. Bây giờ, nàng đã đến gần hai bóng người kia. Mặt họ vẫn còn chìm trong bóng tối. Dưới ánh nến lờ mờ phía sau họ, Tess có thể nhận ra một đống thùng cactông lộn xộn, những cuộn tròn có vẻ như là thảm, các bó giẻ rách.
Tess suy nghĩ rất nhanh. “Bọn cớm sắp đến đấy,” nàng cáu kỉnh quát lên khi đến gần họ.
“Chúng muốn cái mẹ gì?” Một trong hai tên gầm lên.
Khi Tess vượt nhanh qua hai gã đàn ông, một trong hai gã đưa tay ra chụp lấy áo khoác của nàng.
“Ê, hượm đã nào, búp bê…”
Theo bản năng, Tess vùng quay lại, tống một cú đấm vào một bên đầu gã đàn ông. Gã loạng choạng lùi lại kèm theo là một tiếng tru tréo thảng thốt. Đến lượt tên có giọng cao định thử vận may, nhưng hẳn đã nhìn thấy gì đó trong ánh mắt của Tess, quắc lên thứ ánh sáng màu vàng, y vội lùi lại.
Tess quay đi, cố giữ khoảng cách giữa nàng và hai gã du thủ du thực càng xa càng tốt. Tess bỏ chạy, và giờ đã mệt mỏi, thở hổn hển, vẻ thê lương ảm đạm của cái địa ngục tăm tối này cũng bắt đầu tràn ngập tâm trí nàng.
Tess đến một ngã ba khác trong đường hầm. Nàng không biết phải đi đường nào. Lần này Tess rẽ sang phải. Đi loạng choạng thêm vài mét, nàng thấy một hốc tường, tấm lưới sắt mở ra ngay khi Tess đẩy vào. Một cầu thang khác dẫn xuống phía dưới. Tess cần đi lên, không phải đi xuống. Nhưng nàng phải thoát khỏi Vance và quyết định đi theo nó, hy vọng anh ta không đuổi theo.
Lúc này, Tess đang ở trong một đường hầm lớn hơn nhiều, đường hầm này cũng khô ráo và các bức tường thẳng đứng. Ở đây tối hơn nhiều, Tess thận trọng tiến dần lên, tay rà dọc theo bức tường để dò dẫm. Nàng không nghe thấy tiếng chân hoặc tiếng gào thét của Vance nữa. Tess thở ra. Tuyệt vời. Bây giờ thì sao nhỉ? Và rồi sau đó, có lẽ chưa đầy một phút mà như dài vô tận, nàng nghe một âm thanh từ phía sau. Lần này không phải là lũ chuột, cũng không phải là kẻ săn đuổi. Cá nghe thấy là tiếng ầm ầm của tàu điện.
Chết tiệt. Mình đang ở trong một đường tàu điện ngầm.
Một thứ ánh sáng mờ nhạt, lập lòe nảy ra khỏi những bức tường khi cái tàu điện rít ầm ầm tiến đến gần. Nó chiếu sáng đường ray trên mặt đất. Tess vùng chạy, cố sống cố chết nhìn thật kỹ, hy vọng không chạm phải đường ray điện. Chuyến tàu đang tiến đến rất nhanh cùng với những âm thanh lanh canh dồn dập, đều đặn dội ra từ những bức tường của đường hầm. Thành tàu gần như chạm vào Tess, ngay lúc đó nhờ ánh sáng đèn pha, nàng phát hiện ra một hốc tường nhỏ và nép mình vào đó. Trong khi Tess oằn người nép vào khoảng trống cong cong, chuyến tàu lao vút qua, chỉ cách thân hình run rẩy của Tess vài phân. Tim đập mạnh, hai tay ôm lấy đầu như để phòng vệ, mắt nhắm chặt nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng nhấp nháy khi đoàn tàu vụt qua, Tess chờ đợi. Không khí nóng nực, đầy muội than ập vào người nàng, phủ lấp mọi chỗ trên cơ thể, len lỏi vào miệng và mũi nàng. Tess áp sát hơn nữa vào tường. Tiếng động inh tai, tràn ngập tất cả các giác quan khác của nàng. Tess vẫn nhắm mắt, và sau cùng khi ánh sáng đã đi qua, một tiếng rít vang lên xé tan bầu không khí khi bộ phanh của đoàn tàu cắm vào các bánh thắng. Tim nàng vẫn còn đập thình thịch bên tai, Tess cảm thấy dâng trào một cảm giác nhẹ nhõm.
Một sân ga. Chắc hẳn mình đang ở gần một sân ga.
Tess gom chút sức lực còn lại, loạng choạng đi nốt vài mét đường tuyệt vọng cuối cùng. Khi chuyến tàu lại rời đi, nàng bước ra ngoài ánh sáng chói lòa, nặng nhọc lê bước trên sân ga. Vài hành khách sau cùng đang khuất dần trên đầu cầu thang. Nếu có ai thấy Tess, hẳn họ cũng không phản ứng gì.
Trong một lát, Tess vẫn ở đó, một mình, hai tay chống xuống đất và quỳ mọp xuống ở rìa sân ga, tim đập dồn dập vì sợ hãi và kiệt sức. Sau đó, ướt nhẹp, dơ dáy và vẫn còn run rẩy, Tess gượng đứng dậy.
Mệt lả và trên đôi chân mềm nhũn như cao su, Tess đi theo những người khác lên cầu thang, trở lại với xã hội văn minh.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa