To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
eilly đã cố hết sức tránh biểu lộ sự không đồng tình. Dù rất thích ngồi ở đó với Tess, anh vẫn không thể nhận ra sự liên quan của tất cả những điều nàng vừa nói với anh. Một nhóm hiệp sĩ đầy lòng vị tha đã phát triển thành một lực lưỡng siêu cường thời Trung Cổ, để rồi bị cắt cánh và biến mất một cách nhục nhã trong các trang biên niên sử. Chuyện đó thì liên quan gì đến một bọn cướp có vũ trang đã cướp phá viện bảo tàng vào bảy trăm năm sau?
“Cô nghĩ các tên cướp ở viện bảo tàng mặc y phục Hiệp sĩ Đền Thánh à?”
Reilly hỏi.
“Vâng. Các Hiệp sĩ Đền Thánh mặc trang phục đơn giản, rất khác biệt với trang phục của những hiệp sĩ khác vào thời đó. Nên nhớ họ là những thầy tu, nguyện sống trong khổ hạnh. Áo trắng là biểu tượng cho sự thuần khiết của cuộc sống mà người ta mong đợi ở họ; những hình thập tự đỏ, màu của máu, tượng trưng cho mối quan hệ đặc biệt của họ với Giáo hội.”
“Đồng ý, nhưng nếu cô yêu cầu tôi vẽ một hiệp sĩ, có lẽ tôi sẽ vẽ cái gì đó khá giống như vậy mà không suy nghĩ một cách có ý thức về các Hiệp sĩ Đền Thánh. Chỉ là một hình thức bên ngoài mang tính quy ước mẫu mực, đúng không nào?”
Tess gật đầu. “Xem nào, riêng về chuyện này thì tôi đồng ý là chưa có tính thuyết phục. Nhưng rồi còn cái máy mã hóa nữa.”
“Đó là món đồ mà tên kỵ sĩ thứ tư đã lấy. Cái gã mà cô đã ở ngay bên cạnh.”
Tess nhích người lại gần hơn một chút, có vẻ như đang bị khích động hơn. “Vâng, tôi đã nhìn lên. Nó hiện đại hơn bất kỳ loại máy mã hóa nào đã có từ hàng trăm năm trước. Tôi muốn nói là cái máy này quả là một cuộc cách mạng. Các Hiệp sĩ Đền Thánh vốn có tiếng là những bậc thầy về kỹ thuật mã hóa. Mật mã là xương sống của toàn bộ hệ thống ngân hàng của họ. Khi những người hành hương đến Đất Thánh gửi tiền vào Dòng tu, họ sẽ nhận những tờ biên lai viết bằng mật mã mà chỉ các Hiệp sĩ Đền Thánh mới giải mã được. Bằng cách đó, không ai có thể làm giả giấy biên nhận gửi tiền và lừa gạt họ. Hiệp sĩ Đền Thánh là những nhà tiên phong trong lĩnh vực này, và nói cho cùng thì loại máy mã hóa này cũng phù hợp với các phương pháp phức tạp, bí hiểm của họ.”
“Nhưng tại sao máy mã hóa của dòng Đền Thánh lại là một báu vật của Vatican?”
“Vì cả Vatican và vua Pháp đều âm mưu lật đổ dòng Đền Thánh. Cả hai phe đều thèm muốn tài sản của Dòng tu này. Dễ dàng hình dung được là những gì các Hiệp sĩ Đền Thánh sở hữu trong các cộng đồng của họ sau cùng đã thuộc về điện Louvre hoặc Tòa Thánh Vatican.”
Reilly có vẻ vẫn ngờ vực. “Có phải cô đã đề cập gì đó đến một câu tục ngữ Latinh?”
Rõ ràng Tess đang cố trấn tĩnh. “Đó là chi tiết khiến tôi bắt tay vào việc. Tên kỵ sĩ thứ tư, kẻ đã lấy cái máy mã hóa. Lúc cầm cái máy trong tay, đối với gã dường như đó là khoảnh khắc ngộ đạo thiêng liêng. Như thể là gã đang xuất thần vậy. Và khi cầm cái máy, gã nói gì đó bằng tiếng Latinh. Tôi nghĩ gã đã nói câu “Veritas vos liberabit”
Tess chờ xem Reilly có hiểu được ý nghĩa của câu nói không. Ánh mắt bối rối của Reilly chứng tỏ anh ấy không hiểu. “Câu nói đó có nghĩa là Sự thật sẽ giải phóng cho ngươi. Tôi đã nghiên cứu câu nó đó, và dù là một câu châm ngôn được sử dụng rộng rãi, nó ngẫu nhiên còn được khắc trên một lâu đài của dòng Đền Thánh ở miền Nam nước Pháp.”
Tuy có thể nhận ra Reilly đang suy ngẫm về điều nàng vừa nói, nhưng Tess không biết chắc được những gì diễn ra trong đầu anh. Nàng loay hoay với cái tách cà phê, uống nốt chỗ còn lại giờ đã nguội, rồi nàng quyết định tiếp tục câu chuyện.
“Tôi biết, nghe có vẻ không có ý nghĩa gì quan trọng, nhưng chỉ đến khi nào anh bắt đầu hiểu được mức độ quan tâm mà các Hiệp sĩ Đền Thánh khơi gợi đối với con người thì anh mới hiểu được ý nghĩa đó. Nguồn gốc, hoạt động và đức tin, cả cái kết thúc khốc liệt của họ, tất cả đều bao phủ trong bí ẩn. Có rất nhiều người tin theo họ. Anh sẽ không tin nổi số lượng sách vở và tài liệu tôi tìm được về họ, và đó là tôi chỉ mới chạm đến bề mặt. Nó là cả một hiện tượng. Và đây mới là vấn đề. Điều thường kích thích sự phỏng đoán này nọ là việc số của cải huyền thoại của họ chưa bao giờ được tìm thấy.”
“Tôi nghĩ đó là lý do vì sao vua Pháp bố ráp họ,” Reilly nhận xét.
“Đó là cái mà nhà vua theo đuổi nhưng không bao giờ tìm được. Chưa có ai tìm được. Không vàng bạc, không châu báu. Không gì cả. Thế nhưng các Hiệp sĩ Đền Thánh vốn được cho là sở hữu một kho báu phi thường. Một sử gia đã cả quyết rằng các Hiệp sĩ Đền Thánh phát hiện 148 tấn vàng bạc bên trong và xung quanh Jerusalem khi họ đến đấy lần đầu, thậm trí trước khi của cải quyên góp khắp châu Âu bắt đầu đổ tới.”
“Và không ai biết điều gì đã xảy ra với kho châu báu đó?”
“Có những giả thiết được nhiều người chấp nhận, là vào đêm trước khi các Hiệp sĩ Đền Thánh bị bắt giữ, hai mươi bốn hiệp sĩ đã ra khỏi trụ sở giáo hội Paris với nhiều xe ngựa chất đầy thùng gỗ và trốn thoát đến cảng La Rochelle bên bờ Đại Tây Dương. Người ta cho là họ đã dong buồm ra đ trên mười tám chiến thuyền, và không bao giờ nhìn thấy họ nữa.”
Reilly nghiền ngẫm thông tin đó. “Vậy cô cho là, thực ra những tên cướp viện bảo tàng săn đuổi cái máy mã hóa, để sử dụng nó theo cách nào đó nhằm tìm kiếm kho báu của các Hiệp sĩ Đền Thánh?”
“Có thể. Vấn đề là, cái kho báu đó là gì? Là những đồng tiền vàng và châu báu, hoặc thứ gì khác? Một thứ gì đó có tính bí truyền hơn, một thứ gì đó mà...” Tess ngập ngừng, “đòi hỏi một sự thay đổi đột ngột lớn hơn một chút trong đức tin.”
Tess chờ xem ý tưởng đó tác động đến Reilly như thế nào.
Reilly nở một nụ cười trấn an. “Tôi vẫn còn ở đây, phải không nào?”
Tess chồm về phía trước, vô tình hạ giọng xuống. “Rất nhiều giả thiết khẳng định các Hiệp sĩ Đền Thánh là một phần trong âm mưu đã có từ lâu nhằm phát hiện và bảo vệ một số tri thức bí mật nào đó. Có thể là rất nhiều điều. Họ được cho là những người bảo vệ các Thánh tích – một sử gia người Pháp thậm trí còn nghĩ rằng họ đã cướp đầu Jesus – nhưng có một giả thiết mà tôi tình cờ biết được và dường như có ý nghĩa hơn những giả thiết khác, là giả thiết có liên quan đến Chén Thánh, vật mà có lẽ anh cũng biết rằng không nhất thiết phải là một cái chén thật sự, hoặc là một cái ly rượu lễ bình thường nào đó, được cho là cái chén mà Jesus đã dùng để uống trong bữa tối cuối cùng, nhưng rất có thế là một ám chỉ có tính ẩn dụ về bí mật liên quan đến những sự kiện có thật xung quanh cái chết của Ngài, và sự tồn tại của hậu duệ Ngài vào thời Trung cổ.”
“Hậu duệ của Jesus?”
“Dù có vẻ như là dị giáo, nhưng dòng tư tưởng này – tin tôi đi, rất phổ biến – khẳng định rằng Jesus và Mary Magdalene đã có với nhau một đứa con – có thể nhiều hơn – được nuôi dưỡng bí mật, che giấu không cho người La Mã biết, và chuyện hậu duệ của Jesus là bí mật được bảo vệ chặt chẽ trong hai ngàn năm qua, với đủ loại hội kín che chở con cháu của Ngài và chuyển giao bí mật cho một nhóm tuyển chọn những người mộ đạo. Những nhân vật như Da Vinci, Isaac Newton, Victor Hugo... khá nhiều tên tuổi lững lẫy qua nhiều thế kỷ, tất cả đều được cho là có tham gia vào âm mưu bí mật của nhóm bảo hộ dòng dõi thánh linh.” Tess ngừng lại và chờ đợi phản ứng của Reilly. “Tôi biết điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó là một câu chuyện phổ biến mà nhiều người đã lao tâm khổ tứ nghiên cứu và chúng ta không chỉ đề cập đến những tiểu thuyết giả tưởng ăn khách nhất mà còn nói đến các học giả và viện sĩ vô cùng nghiêm túc khác.”
Tess quan sát Reilly, băn khoăn không biết anh ấy đang suy nghĩ gì. Lúc này, nếu dồn ép chuyện kho báu, dứt khoát mình sẽ làm hỏng chuyện. Tựa người ra sau, Tess phải thừa nhận rằng giờ câu chuyện càng lúc càng ngớ ngẩn hơn, nàng cảm thấy dường như đang nghe mình huyên thuyên này nọ.
Reilly có vẻ như trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi một nụ cười yếu ớt hiện trên môi anh. “Hậu duệ của Jesus ư? Nếu Ngài có một hoặc hai con – giả định họ có con và cứ thế… sau hai ngàn năm, nghĩa là, khoảng bảy mươi hoặc tám mươi thế hệ sau, theo luật cấp số nhân thì sẽ có hàng ngàn con cháu, hành tinh này sẽ lổn nhổn hậu duệ của Ngài, phải không nào? Reilly tủm tỉm cười. “Người thật sự xem chuyện vớ vẩn này là nghiêm chỉnh à?”
“Hoàn toàn nghiêm chỉnh. Kho báu thất lạc của các Hiệp sĩ Đền Thánh là một trong những bí mật vĩ đại chưa được khám phá của mọi thời đại. Thật dễ hiểu vì sao thiên hạ bị lôi cuốn vào chuyện này. Tự bản thân giả thiết đó đã có sức hấp dẫn: chín hiệp sĩ xuất hiện tại Jerusalem tuyên bố muốn bảo vệ hàng ngàn người hành hương. Chỉ có chín người trong số các hiệp sĩ. Tham vọng có vẻ khá lớn theo bất cứ tiêu chuẩn nào bên ngoài bộ phim “Bảy tay súng oai hùng”, anh không nghĩ như vậy sao? Khi nghe ý nguyện này, vua Baldwin đã ban cho họ một cơ ngơi béo bở của Jerusalem là Núi Đền, địa điểm xây dựng ngôi Đền Solomon thứ hai vốn bị các binh đoàn của Titus phá huỷ và cướp bóc của cải đem về Rome vào năm 70 Công nguyên. Như vậy, đến đây là câu hỏi “nếu thì” to tướng: nếu như các tu sĩ của ngôi đền đã giấu cái gì ở đấy khi biết La Mã sắp tấn công, cái gì đó mà người La Mã đã không tìm được thì sao.”
“Nhưng các Hiệp sĩ Đền Thánh đã tìm được”.
Tess gật đầu. “Chất liệu hoàn hảo cho những chuyện hoang đường. Kho báu bị vùi lấp ở đấy hàng ngàn năm, và rồi người ta đào nó lên. Và rồi còn cái gọi là “Các Bản Kinh chép tay Copper” mà thiên hạ tìm thấy ở Qumran”.
“Các Bản Kinh Chép tay Biển chết[36] cũng liên quan đến chuyện này sao?”
Từ từ đã nào, Tess. Nhưng nàng không thể ngăn mình lại và tiếp tục dấn tới. “Một trong những bản chép tay đặc biệt đề cập đến số vàng và châu báu khổng lồ khác bị chôn vùi dưới ngôi đền, được cho là chứa trong hai mươi bốn kho bí mật. Nhưng nó cũng đề cập đến một báu vật không xác định được chủng loại. Đó là gì? Chúng ta không biết. Nó có thể là bất cứ thứ gì đó.”
“Thôi được, vậy thì Tấm vải liệm thành Turin liên quan đến tất cả chuyện này ở chỗ nào?” Reilly ra vẻ trầm ngâm.
Trong thoáng chốc, vẻ cáu giận thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp trước khi Tess kịp trấn tĩnh sắc diện thành một nụ cười hoà nhã. “Anh không tin bắt kỳ điểm nào
Reilly đưa tay ra, vẻ hơi hối hận. “Không, nghe này, tôi xin lỗi. Xin cô cứ tiếp tục.”
Tess tập trung tư tưởng. “Chín hiệp sĩ bình thường này được ban cho một phần cung điện với những chuồng ngựa rõ ràng là đủ lớn để nuôi hai ngàn con ngựa. Tại sao vua Baldwin quá hào phóng với họ như vậy?”
“Tôi không biết, có thể nhà vua là một người có tư tưởng tiến bộ. Có thể ông ta xúc động vì sự hiến dâng của các hiệp sĩ.”
“Nhưng đấy là vấn đề,” Tess khăng khăng phản bác. “Họ vẫn chưa làm gì cả. Dù được cấp cho cơ ngơi đồ sộ đó để làm việc, nhưng chín vị hiệp sĩ oai hùng của chúng ta làm gì nào? Họ có xông pha để thực hiện những hành động oai hùng, bảo đảm cho người hành hương đến được đích đúng như sứ mệnh của họ không? Không. Họ ở lại trong đền suốt chín năm đầu tiên. Họ không rời khỏi đền. Họ không ra ngoài, không tuyển mộ chiến binh mới. Họ cứ khóa trái cửa lại và ru rú trong đền. Suốt chín năm.”
“Hoặc họ mắc phải hội chứng sợ khoảng không gian rộng lớn, hoặc…”
“Hoặc là một âm mưu bất chính khủng khiếp nào đó. Giả thiết được nhiều người chấp nhận nhất – riêng tôi, tôi cho là hợp lý nhất – là họ đang đào bới. Đào bới tìm kiếm cái gì đó bị chôn vùi ở đấy.”
“Cái mà các tu sĩ đã giấu được khỏi mắt các binh đoàn của Titus một ngàn năm trước đó”.
Tess cảm thấy rốt cuộc nàng đã làm Reilly hiểu, ánh mắt nàng ngời sáng niềm tin chắc chắn. “Chính xác. Sự kiện họ ẩn mình trong chín năm, rồi đột nhiên xuất lộ, bắt đầu lớn mạnh về tầm cỡ và sự giàu có nhanh đến chóng mặt, với sự hậu thuẫn nhiệt tình của Vatican. Có thể họ đã tìm thấy cái gì đó, một thứ gì bị chôn vùi dưới đền, cái đã biến tất cả thành có thể. Một thứ gì đó khiến Vatican phải khom mình phía sau để làm họ hài lòng – chẳng hạn, cũng có thể là chứng cứ về việc Jesus là cha của một hay hai người con.”
Mặt Reilly như sa sầm lại. “Hượm đã nào, cô nghĩ bọn họ tống tiền Vatican sao? Tôi tưởng họ là các chiến binh của Chúa kia mà? Tại sao không cho là họ đã tìm được cái gì đó thực sự làm vui lòng Vatican, và Giáo hoàng quyết định tưởng thưởng công lao phát hiện của họ, như vậy không hợp lý hơn sao?”
Nét mặt Tess cau lại. “Nếu là trường hợp đó, chắc hẳn họ phải thông báo với cả thế giới chứ?” Tess dịu lại, cũng có vẻ mất phương hướng một chút. “Tôi biết, tôi vẫn còn thiếu một mảnh ghép nào đó trong bức tranh này. Quả thật họ đã tiếp tục đấu tranh cho Thiên chúa giáo trong hai trăm năm. Nhưng anh phải thừa nhậnđó cũng là chuyện rất đáng ngờ.” Tess dừng lại, quan sát Reilly. “Vậy anh có nghĩ là có điều gì đó trong vụ này không?”
Reilly cân nhắc những điều mà Tess vừa hăng hái trình bày. Mặc dù nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, Reilly vẫn không thể hoàn toàn bác bỏ chúng một cách đơn giản được. Vụ tấn công tại viện bảo tàng rõ ràng bộc lộ dấu hiệu của cái gì đó lệch lạc đáng sợ; có nhiều khuất tất đằng sau sự dàn dựng có tính cực đoan quá khích hơn là một vụ đánh cướp đơn thuần, đó cũng là điều mà hầu hết mọi người đồng ý. Reilly biết bọn cực đoan cấp tiến thường bám víu vào một vài chuyện hoang đường nào đó, vài niềm tin bí ẩn rồi xào nấu thành những thứ của riêng chúng như thế nào, huyền thoại dần dà bị bóp méo và xuyên tạc thế nào đó, cho đến khi các tín đồ hoàn toàn mất hết sự tiếp xúc với thực tại và trở thành những con người rồ dại, bị khuất phục hoàn toàn. Liệu đây có phải là mắt xích mà anh đang truy tìm? Những truyền thuyết về các Hiệp sĩ Đền Thánh có vẻ như đầy rẫy sự xuyên tác. Phải chăng kẻ nào đó ngoài kia, phát cuồng với số phận khủng khiếp của các Hiệp sĩ Đền Thánh nên đã tự đồng hoá với họ đến mức mang trang phục giống họ, nhân danh các hiệp sĩ để trả thù Vatican, thậm chí có lẽ còn tìm cách thu hồi kho báu huyền thoại của họ?
Ánh mắt Reilly gắn chặt vào Tess. “Liệu tôi có nên nghĩ các Hiệp sĩ Đền Thánh là những người nắm giữ một bí mật lớn lao nào đó – hoặc tốt hoặc xấu – liên quan đến thời kì đầu của Giáo hội hay không? Tôi chẳng biết nữa.”
Tess liếc nhìn đi nơi khác, cố gắng che giấu bất kỳ dấu hiệu thất vọng lộ liễu nào của mình, trong lúc Reilly nghiêng người và nói tiếp. “Liệu tôi có nên nghĩ có một mối liên hệ giữa các Hiệp sĩ Đền Thánh và chuyện xảy ra ở bào tàng Met?” Reilly bỏ lửng câu nói trong một khoảnh khắc, rồi gần như là gật đầu trước khi trên môi thoáng nở một nụ cười. “Tôi nghĩ, dứt khoát chuyện này đáng được tìm hiểu”.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa