You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
rong tư thế sẵn sàng ngoài cánh cửa panô nặng nề của một căn hộ trên tầng năm trên đường Tây Công viên Trung tâm, viên chỉ huy đơn vị chiến thuật FBI giơ một bàn tay lên, các ngón tay xòe ra và liếc nhìn lại đội tác chiến của mình. Người số hai của đội cũng thận trọng đưa cánh tay ra, ra hiệu hãy chờ đợi. Ở phía bên kia hành lang, một người khác mang trên vai khẩu súng lục nạp đạn bằng tay. Người thứ tư rút chốt an toàn quả lựu đạn gây choáng. Hai người còn lại của đơn vị nhẹ nhàng bật chốt an toàn hai khẩu súng tự động Heckler & Koch MP5.
“Đi!”
Người nhân viên đứng gần cửa nhất dộng cánh tay vào cửa thét lớn, “FBI đây. Mở cửa ra!”
Đòn trả đũa gần như ngay tức thời. Những phát đạn xé toạc cánh cửa, các mảnh gỗ tếch của cánh cửa văng tung tóe trên hành lang.
Tay xạ thủ súng lục FBI lập tức đáp lại màn chào đón, anh ta giương súng lên, chỉ trong nháy mắt liên tục nhả đạn cho đến khi xé toạc mấy cái lỗ cỡ đầu người trên cánh cửa. Dù có mang tai nghe, Amelia Gaines vẫn cảm thấy các làn sóng âm chấn động chói tai trong khoảng không gian bít bùng.
Thêm nhiều phát đạn từ bên trong phá vỡ thanh cửa và ghim vào các tấm vách cuối hành lang. Người thứ tư tiến tới, thảy quả lựu đạn gây choáng vào phòng qua lỗ thủng trên cửa. Xạ thủ súng lục bắn vỡ luôn phần panô còn lại của cánh cửa giữa, chỉ vài giây sau hai tay súng máy đã lọt vào bên trong.
Một khoảng im lặng. Sự im lặng vang vọng. Một phát sung nổ. Rồi lại im lặng. Một tiếng nói vang lên, “Xong!” Nhiều tiếng “xong” khác tiếp theo. Và có tiếng ai đó nói, “OK, bữa tiệc đã tàn.”
Amelia theo chân những người khác vào bên trong căn hộ. Ở căn phòng này cái từ xa hoa nghe có vé rẻ tiền. Mọi thứ ở đây đều bốc mùi tiền. Nhưng khi Amelia và người đội trưởng kiểm tra căn hộc, họ nhanh chóng nhận thấy cái mùi đặc biệt đó là mùi ma túy.
Những người cư ngụ bên trong, bốn gã đàn ông, ngay lập tức được nhận dạng là bọn buôn ma túy người Columbia. Một trong bốn tên bị thương nặng vì dính đạn súng lục vào nửa thân trên. Họ tìm ra trong căn hộ một ít ma túy, một đống tiền, và nhiều manh mối hẳn đủ cho Ban Chuyên trách Ma túy sung sướng đến hàng tháng liền.
Nguồn tin báo, một cú điện thoại nặc danh, đã báo có cả một đống tiền, vũ khí và vài kẻ nói tiếng nước ngoài. Tất cả đều đúng. Nhưng không có thứ quái quỷ gì trong vụ này liên quan đến vụ tấn công viện bảo tàng.
Thêm một lần thất vọng.
Và chắc hẳn sẽ không phải là lần cuối cùng.
Chán nản, Amelia nhìn quanh căn hộ, trong lúc những tên Columbia bị còng tay dẫn ra ngoài. Amelia so sánh nơi này với căn hộ của cô. Căn hộ của cô rất đẹp. Trang nhã, sang trọng, cô có thể tự nói với mình như vậy. Nhưng căn hộ này quả thật làm cho người ta choáng váng. Nó có tất cả, kể cả khung cảnh tuyệt vời nhìn ra công viên. Khi nhìn quanh, Amelia nhận ra rằng sự sang trọng quá mức không phải là kiểu cách của mình, và cô cảm thấy không ganh tỵ với sự hào nhoáng này. Có lẽ, chỉ ngoại trừ khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Amelia đứng trước cửa sổ một lúc, nhìn xuống quang cảnh công viên. Cô trông thấy hai người cưỡi ngựa phi dọc theo đường đua. Dù khá xa, Amelia vẫn nhận ra cả hai người cưỡi ngựa là phụ nữ. Một trong hai người đang gặp trục trặc; con ngựa của cô ta có vẻ quá hưng phấn hoặc có lẽ nó bị hai thanh niên đi ván trượt cạnh đó làm hoảng sợ.
Nhìn quanh căn hộ lần nữa và để cho người chỉ huy đơn vị chiến thuật thu xếp mọi thứ, Amelia trở về văn phòng để trình bản báo cáo, hẳn là chẳng vui vẻ gì, lên Reilly.
Reilly bận rộn lập lịch trình một loạt những cuộc viếng thăm thông thường các nhà thờ Hồi giáo và những nơi hội họp của tín đồ Hồi giáo trong thành phố. Sau một cuộc thảo luận ngắn sơ bộ với Jansson về các khía cạnh chính trị của cuộc điều tra, Reilly quyết định những chuyến thăm này chính xác sẽ chỉ là như vậy. Chỉ là những cuộc viếng thăm đơn giản với không quá hai nhân viên đặc vụ hoặc cảnh sát tham gia, cố gắng để một trong hai người là tín đồ Hồi giáo. Không để những người được thăm viếng mảy may có ý tưởng đó là những cuộc bố ráp. Họ mong có được sự hợp tác, và hầu hết mọi trường hợp họ đều nhận được sự hợp tác đó.
Máy tính tại các văn phòng FBI ở Federal Plaza liên tục tuôn ra dữ liệu, thêm vào với làn sóng thông tin từ Sở Cảnh sát New York. Sở Di trú và An ninh Nội địa ngày càng dồn dập đổ về. Sau sự vụ Oklahoma, cơ sở dữ liệu ùn lên như nấm và rặt tên tuổi những kẻ cấp tiến và quá khích trong nước, sau ngày 11 tháng Chín thì lại tràn ngập tên tuổi những người Hồi giáo có quốc tịch khác nhau. Reilly biết rằng đa số những người có tên trong danh sách không phải vì họ bị nhà chức trách nghi ngờ là khủng bố hoặc có hành động hay xu hướng gây tội ác hình sự, mà chính nó cũng tạo thêm nhiều công việc không cần thiết, sàng lọc ra những nhân vật khả nghi nhất từ đám người chẳng có tội lỗi gì ngoại trừ tín ngưỡng của họ.
Reilly vẫn cảm thấy vụ này nên đi theo hướng điều tra khủng bố, nhưng còn thiếu điều gì đó. Mối hận thù đặc biệt, sợi dây nối lền một nhóm cuồng tín được vũ trang tận răng của Giáo hội Công giáo La Mã. Theo cái đầu mối đó, một toán nhân viên đặc vụ đang sục sạo trong các bản tuyên ngôn và cơ sở dữ liệu để truy tìm cho ra sợi chỉ chung rất khó nắm bắt này.
Reilly đi vào tầng lửng, thu hút sự chú ý đám nhân viên bát nháo đang lu bu với đống điện thoại và máy tính trước khi đến được bàn làm việc của mình. Reilly nhìn thấy Amelia Gaines băng qua phòng tiến về phía anh.
“Anh cho tôi một phút, được chứ?”
Ai mà không sẵn sàng để một phút dành cho Amelia Gaines chút. “Có chuyện gì vậy?”
“Anh biết căn hộ chúng ta tập kích sáng nay chứ?”
“Phải, tôi có nghe,” Reilly nói, giọng buồn thiu. “Dù sao nó cũng mang lại cho chúng ta những lời khen ngợi từ Ban Chuyên trách Ma túy, như vậy cũng không tệ lắm.”
Amelia có vẻ không để ý đến câu nói đó. “Lúc ở đó, tôi đã nhìn xuống công viên từ cửa sổ. Có hai người đang cưỡi ngựa. Một trong hai người gặp chuyện rắc rối với con ngựa và chuyện đó đã khiến tôi phải suy nghĩ.”
Reilly đẩy một chiếc ghế về phía Amelia và cô ngồi xuống. Cô là làn gió mắt lành của cái Cục do cánh đàn ông thống trị này, nơi mà chỉ mới gần đây thôi, số nữ nhân viên tuyển mộ đã đạt đến đỉnh cao ngất ngưỡng là… mười phần trăm. Các nhân viên tuyển mộ của Cục không giấu giếm mong muốn có thêm nhiều ứng viên nữ, nhưng có quá ít người nộp đơn xin dự tuyển. Trên thực tế, trong quá trình phát triển của Cục chỉ có một phụ nữ đã leo lên đến cấp bậc SAC[34], và bị gán cho cái biệt danh dè bỉu là Ong Chúa.
Reilly đã làm việc nhiều với Amelia trong những tháng vừa qua, Amelia là một vốn quý đặc biệt hữu ích khi cần phải đối phó với những kẻ tình nghi người Trung Quốc. Họ thích mái tóc đỏ và làn da lốm đốm tàn nhang của cô, và một nụ cười đúng lúc, một thoáng cử chỉ cơ thể của Ameila có thể mang lại nhiều kết quả hơn so với hàng tuần theo dõi. Mặc dù trong Cục ai cũng tìm cách quyến rũ cô nhưng Amelia không khuyến khích bất cứ một trường hợp quấy rối tình dục nào; thật khó hình dung nổi ai đó có thể bắt nạt được Amelia. Cô sinh ra trong một gia đình quân nhân, có bốn anh em trai, mười sáu tuổi cô đã giành đai đen karate. Amelia còn là một nữ xạ thủ đỉnh cao. Trong bất kỳ tình huống nào Amelia cũng có thể dư sức tự bảo vệ.
Một lần, gần một năm trước đây, họ ngồi với nhau tại một quán cà phê, và Reilly suýt mời Amelia đi ăn tối. Reilly biết đó là một cơ may, dù sao anh cũng cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng rằng mọi việc sẽ không kết thúc ở bữa tối nhưng anh đã quyết định cưỡng lại ý muốn đó. Tại Cục, quan hệ với đồng nghiệp không bao giờ dễ dàng, Reilly biết, đơn giản là Amelia và anh không có cơ hội.
“Tiếp đi,” giờ Reilly lại nhắc Amelia.
“Về những tên kỵ sĩ trong viện bảo tàng. Xem các cuộn băng video, rõ ràng là những tên đó không chỉ biết cưỡi ngựa, mà chúng còn điều khiển ngựa rất nhà nghề. Chẳng hạn như chúng cho ngựa bước lên các bậc cấp. Đối với những diễn viên đóng thế Hollywood thì đó là chuyện dễ, nhưng trên thực tế động tác đó rất khó thực hiện.”
Amelia nói như thể cô đã biết điều gì đó; cách nói của cô cũng có vẻ không được thoải mái lắm.
Amelia thấy ánh mắt của Reilly, cô mỉm cười, nói vẻ cả quyết. “Tôi biết cưỡi ngựa,” cô khẳng định.
Ngay lập tức, Reilly nhận thấy Ameila đã nắm được điều gì đó. Mối liên kết với những con ngựa hiện lên rõ ràng trong đầu óc anh. Trong mấy tiếng đồng hồ đầu tiên Reilly đã có một ý niệm mơ hồ khi nghĩ đến cách dùng ngựa của các cảnh sát viên Phân khu Công viên Trung tâm nhưng không tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó. Giá như Reilly chịu suy nghĩ tiếp về điều đó thì họ đã có thể tiếp cận vấn đề này sớm hơn.
“Cô muốn điều tra các diễn viên đóng thế có hồ sơ tội phạm chứ gì?”
“Đó là một điểm xuất phát. Nhưng không chỉ những tên cưỡi ngựa. Vấn đề chính là những con ngựa đó.” Amelia tiến lên một bước gần hơn. “Từ những gì chúng ta nghe được, và những gì chúng ta nhìn thấy trên băng hình, mọi người la hét, gào thét và có cả sung nổ. Vậy mà những con ngựa đó không hề hoảng sợ.”
Amelia ngừng lại, nhìn sang chỗ Aparo đang gọi điện thoại, như thể không muốn nói thêm ý nghĩ tiếp theo của mình.
Reilly biết Amelia muốn đề cập đến điều gì. Reilly tiếp lời thay cô và cảm giác không thoải mái chút nào. “Ngựa cảnh sát.”
“Đúng vậy.”
Mẹ kiếp. Cũng như Amelia. Reilly không thích chuyện này chút nào. Ngựa cảnh sát thì cũng có nghĩ là cảnh sát. Chẳng ai tính đến khả năng dính líu của những nhân viên thi hàng pháp luật.
“Tất cả cái đống này là của cô đấy,” anh nói. “Nhưng làm vừa vừa thôi nhé.”
Amelia không có thì giờ để trả lời. Aparo đang hối hả bước đến.
“Steve vừa gọi. Chúng ta tóm được cái gì đó. Lần này có vẻ vụ thực đấy.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa