Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhím
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 435 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:22:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
inh ơi, con thử cái váy này nhé! - Mẹ nó cười khi giơ lên một chiếc váy màu trắng bồng bềnh.
- Mẹ mới mua ạ? –Nó tò mò hỏi.
- Mẹ đặt cho con từ tuần trước đấy. Thích ko?
- Thích lắm ạ. hihi....
Nó sung sướng cầm chiếc váy trên tay.. Chiếc váy rất đẹp, từng đường may rất khéo léo và tinh tế. Trên ngực áo có gắn bông hồng màu đỏ trông rất bắt mắt. Phía dưới có thắt một chiếc đai bằng ren cũng màu đỏ càng tôn thêm vẻ nổi bật của chiếc váy.
Chưa hết bất ngờ. Mẹ nó còn lấy từ từ trong chiếc hộp nhỏ ra một đôi giày màu đỏ bóng. Nhìn qua là biết chỉ dành cho chiếc váy. Màu đỏ-trắng kết hợp với nhau quả thật rất hợp và đẹp.
Mái tóc dài của nó được mẹ làm xoăn một cách bồng bềnh. Thả dài ra sau lưng. Ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Hôm nay nó biểu diễn piano, hơn nữa lại là bài “My angel”. Vì vậy, trông nó chẳng khác nào một thiên thần thực thụ. Thiên thần biết chơi đàn piano.
...
Nó quả thật rất ngạc nhiên. Chưa bao giờ nó thấy mẹ trang điểm, làm tóc, chuẩn bị và kết hợp giữa trang phục một cách chuyên nghiệp đến vậy. Đôi tay mẹ thoăn thoắt chuyển động. Hết nhìn rồi lại ước chừng. Chăm chú lắm. Và.... thành quả ấy của mẹ đã khiến cho cả mẹ và nó hết sứ bất ngờ.
Nó rất đẹp mà.
Mẹ đã vui sướng đến nỗi bật khóc khi nhìn thiên thần của mẹ đấy.
...
Mẹ thuê xe chuyển cây đàn piano của nó đến trường. Còn bây giờ, nó sẽ cùng mẹ đến hội thi. Hoàn thành nốt nhiệm vụ của mình. Có mẹ bên cạnh, nó sẽ ko sợ gì cả. Nó sẽ rất tự tin.
...
Mẹ bắt taxi cùng nó. Vừa xuống xe, cũng là lúc hai mẹ con nó bắt gặp một chiếc xe nữa đỗ xuống. Là xe limo.
Nếu nó đoán ko lầm thì....
Phải! Chiếc xe đó là xe của nhà nhỏ Uyên.
Hôm nay, nhỏ tham dự tiết mục nhảy hiện đại thì phải. Nhìn cách ăn mặc của nhỏ thì biết. Tóc buộc cao. Mặc quần đen bó sát lấy đôi chân dài thẳng tắp. Áo thì ko biết là bao nhiêu lớp nữa. Nhìn rất bụi nhưng cũng ko kém phần model. Vòng tay, vòng cổ dây dợ đủ cả. Ko sót 1 thứ gì.
Nhỏ cũng nhìn thấy nó. Con nhỏ liếc xéo rồi “hứ’ một tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi ung dung bước vào sân trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám học sinh.
...
Khoan...
Khoan đã, người phụ nữ đó....chẳng phải là bà Châu sao? Bà ta cũng đến đây sao? Bà ta còn ko thèm quay đầu nhìn nó. Khinh người đến thế là cùng.
Còn...
Người đàn ông đó.....
Là bố của Uyên. Nhìn ông ta...có chút gì đó.... mà nó cảm thấy.... ấm áp và thân thuộc..... Ko thể hiểu nổi.
Nhật đâu nhỉ? Cậu ấy ko đi cùng gia đình sao?
...
- Mẹ ơi...mình vào đi. – Nó quay sang. Mẹ nó....mặt cắt ko còn giọt máu. Trông như ongười mất hồn. Mẹ ko nói lời nào, chỉ nhìn theo bóng dáng của bố mẹ Uyên. Miệng lẩm bẩm gì đó mà nó ko nghe rõ.
....
Mẹ ngất đi. Đám đông vội xúm lại.
...
Nó hoảng hồn oà khóc.
Nó sợ. Sợ thật sự.
Đám đông ngày một nhiều hơn. Lũ học sinh đó chỉ biết giương mắt lên nhìn mà ko có ý định giúp đỡ.
..
Nó nức nở ngày một to. Quả thật, nó ko biết phải làm thế nào. Chân tay rã rời, nó ko thể làm gì ngoài việc gào khóc.
- Mẹ....mẹ ơi...mẹ đừng làm con sợ.....mẹ......
- Gọi cấp cứu ngay. Mọi người tránh ra.
Là giọng con trai.
Huy?
- Cứu mẹ....làm ơn..... – Nó khóc nhiều đến nỗi như muốn ngất ra đến nơi.
Người đó vội bế mẹ lên taxi. Nó lồm cồm bò dậy chạy theo. Leo nhanh lên xe, nước mắt vẫn lấm lem trên mặt.
Người đó....
Là Nhật.
Lúc chiếc xe bắt đầu chạy, nó có nghe loáng thoáng thấy ai đó đang gọi nó. Là Trang chăng? Nhưng mặc kệ tất cả. Mẹ là trên hết.
...
Nó vẫn khóc. Còn Nhật thì ko nói tiếng nào. Chỉ hối bác tài lái xe nhanh hơn nữa. Rồi thi thoảng quay lại băng ghế phía sau coi nó và mẹ như thế nào. Nhật dường như cũng rất lo lắng.
...
Đến cổng bệnh viện, các y bác sĩ đã có mặt ở đó và nhanh chóng chuyển mẹ nó vào phòng cấp cứu. Nó cùng Nhật đợi ở ngoài cửa phòng. Nó thật sự rất lo ẹ. Nước mắt vẫn cứ tuôn ra từng đợt.
Nhật nhẹ nhàng an ủi nó:
- Đừng khóc nữa, sẽ ổn thôi.
- Hức hức...tớ...tớ...rất sợ...
- Mẹ cậu...nhất định...ko sao mà.
Huhuu....
Chợt, điện thoại nó rung. Có 2 tin mới.
.
[ Có chuyện gì với mày thế? Lúc nãy mày đi đâu mà tao gọi theo ko được]- Là tin nhắn của Trang.
[ Cậu đang ở đâu vậy Linh, sao cậu vẫn chưa đến? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi]- Huy.
Nó cất điện thoại vào túi. Mặc kệ tất cả, nó sẽ ko tham dự cuộc thi nữa. Mẹ là trên hết. Nó ko quan tâm điều gì khác ngoài mẹ cả.
- Cậu đến trường đi. - Nhật nhìn nó.
- Ko. Tớ muốn ở đây với mẹ.
- Cậu cần tham dự cuộc thi mà. – Nó ngước nhìn Nhật, chẳng nhẽ cậu ấy đã biết vụ cá cược giữa nó và Uyên.
- Mẹ mới là vẫn đề cần quan tâm của tớ. – Nó nói...cố ko nhìn vào đôi mắt sáng của Nhật.
Nhưng....thật sự nó ko biết phải làm thế nào. Cuộc thi này, mẹ đã giúp nó rất nhiều. Mẹ gợi ý bài nhạc cho nó, mẹ chuẩn bị áo váy, giầy rồi còn trang điểm thật xinh cho nó nữa. Mẹ rất vui mà.... Liệu mẹ có buồn khi nó đã ko đến tham dự cuộc thi ko? Chẳng phải tâm huyết của mẹ sẽ bị nó đổ đi hết sao?
Nước mắt lại chợt oà ra. Nó thương mẹ lắm. Nó ko muốn phụ lòng mẹ chút nào. Nhưng....mẹ còn đang trong phòng cấp cứu thế kia thì làm sao nó yên tâm mà đi biểu diễn được chứ.
- Có tớ ở đây rồi. Cậu đi đi.
- Nhưng....
- Đừng lo. Cậu ko tin tưởng tớ sao? Mẹ cậu sẽ ko trách cậu đâu. Thật đấy.
...
- Ko đi bây giờ, cậu sẽ bị muộn đấy.
- Vậy cậu nhớ chăm sóc mẹ tớ nhé. Thi xong tớ sẽ đến đây ngay.
- Ừ. Nhất định rồi.
- Cám ơn cậu.
Nó nói rồi chạy thật nhanh đi.
Đúng! Nó ko thể để mẹ thất vọng được. Nó phải giành chiến thắng.
...
Nước mắt hoà cùng làn gió đêm.
Lạnh buốt...
...
Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu - Nhím