Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-01-12 19:40:50 +0700
G
iống như đêm hôm trước khi trăng chếch về phía cây cau ở phía tây vườn cái bóng áo trắng rộng thùng thình tóc xõa đầy vai cái kính đen che nửa mặt... lại lừ lừ đi vào. Đi mà như không bước. Trầm lặng nhẹ như bấc. Cái bóng trắng đứng ở chân giường nhìn qua kính. Trăng sáng nên mọi cử chỉ hành động ở cái bóng này rất rõ. Trên giường là hai đứa trẻ chết khiếp. Con em bấu chặt tay thằng anh. Sợ đến không thể khóc không thể kêu. Nhưng “con ma” chỉ đứng độ hai phút rồi quay lưng lừ lừ ra vườn. Biến mất. Không có vẻ dọa nạt. Giống như đêm hôm trước. Khi con ma đi mất con bé Phương khóc òa lên thằng Lễ không dám khóc to chỉ ôm chặt lấy em đúng lúc đó Hoàn, mẹ kế từ buồng trong chạy ra. Gì thế các con? Giọng nhẹ như bấc ngọt nhả đường... Dì đây. Có cái gì dọa các con à?
Hai đứa trẻ chồm dậy ôm cứng lấy mẹ kế người lớn duy nhất trong nhà lúc nào cũng dỗ dành quà cáp nhưng cả hai đứa đều cảm thấy không thể gần gũi. Lúc này sợ quá con Phương tức tưởi: Ma! Con ma! Dì đừng đi. Dì ngủ ở đây.
Mẹ kế cười vỗ vỗ vai hai đứa rồi nằm bên ngoài như che chở. Mẹ kế bảo không có ma đâu chắc các con mơ. Thôi ngủ đi đừng mơ nữa nhé.
Nhưng hai đêm hôm sau con ma đó lại xuất hiện. Có lúc con ma còn giơ hai cánh tay vẫy vẫy rồi như bay ra vườn...
Con bé nôn oẹ khi ăn cơm, da xanh tái. Mới mấy ngày bố đi vắng con bé sụt mất hai cân. Thằng Lễ ngủ gật trong lớp rồi có lúc choàng tỉnh thất thần, thầy giáo sờ trán: chắc con thức khuya nghịch ngợm hả? Thằng Lễ không dám nói với thầy về con ma. Nó sợ thầy giễu bạn giễu. Nó ôm nỗi sợ ghê gớm trong người dần nó sợ đêm xuống sợ mẹ kế đi vào phòng riêng để hai anh em trong phòng của chúng. Căn nhà quen thuộc của hai anh em trở nên đáng sợ như nhà phù thủy. Mẹ kế vẫn cười cười: ê ê lớn rồi còn sợ ma! Dì mua kem để trong tủ ấy hai anh em ăn đi nhé.
Cơm nước dì nấu khỏi chê. Nhưng sao dì không tin chúng. Những ngày này bố chúng - bố Đài đang ở xa tít bên kia Thái Bình dương, đi trong đoàn doanh nghiệp tháp tùng vị quan chức thăm viếng người ta. Các doanh nhân đi theo ký kết hợp đồng mua bán. Chuyên cơ bay sáng choang. Các buổi chiêu đãi lanh canh tiếng ly rượu lấp lánh ngọc trai trên cổ các phu nhân. Doanh nhân tên Đài yên tâm mọi việc ở nhà đã thu xếp. Các con gửi vợ “tập hai” vợ “tập một” dù vẫn yêu đương nhưng phải cố dứt do có sự cố.
Cái sự cố vớ vẩn tầm thường làm Đài càng giận. Buổi chiều năm ngoái Đài về nhà nhìn qua cửa sổ từ vườn vào và thấy choáng. Đến mức lúc đó đứng như trời trồng nhìn cô vợ yêu quý cổ áo chưa cài hết váy kéo lên tận ngực đang nằm trong tay gã hàng xóm xưa nay thân thiết. Ông Vực kỹ sư giao thông ở bên kia đường đối diện với nhà Đài và Cúc. Vợ ông chết tai nạn khi còn trẻ ông đã thề bên mộ vợ là sẽ ở vậy nuôi hai thằng con. Thế rồi thành thật đến mức nhiều đêm sau lễ tang vợ ông cứ xúc động với tình cảm của chính mình rồi bật khóc. Ông sống cũng không có giữ gìn “trinh tiết” gì chỉ trừ chuyện hôn nhân nên cũng chả thiệt hại nhiều. Các cô các bà đến chơi với ông dày đặc. Đài và Cúc vẫn thường trêu chọc: sao bảo ông phải giữ mình? Ông Vực cười trừ dài đuôi mắt nhìn cô hàng xóm đẹp lồ lộ nhìn Đài ông chồng Cúc người dài thượt tóc đã hơi hoa râm. Ông hay sang chơi đánh vài ván cờ với “doanh nhân thời đại”. Nhiều khi ngồi lại lai rai với nhau vì hai thằng con ông đã lớn đang te tái chạy theo mái trong các trường trung học cuối cấp. Ông Vực gần năm mươi tuổi mà trai tráng còn thua do cái bụng ông rất thon so với thân thể cường tráng. Ông hay chơi ten nít hay chạy buổi sáng. Hai bắp đùi ông săn chắc ngực vồng lên trong áo thể thao. Đài không để ý Cúc hay nhìn ông Vực rồi so sánh với cái đùi như hai ống sậy khiêm tốn của chồng. Tuổi ba sáu của Cúc khao khát sự thít chặt của thân thể trong những đêm trường. Cúc chưa từng bỏ lỡ dịp khi Đài đi vắng khi cánh cửa sắt bên kia đường khép hờ khi hai đứa con của Cúc đã ngủ say. Ngôi nhà cổ duy nhất của cả dãy phố dài tỉnh lỵ bố mẹ chồng để lại niềm tự hào của Đài và Cúc ban đêm cũng ngủ lịm dưới ánh đèn phố vắng. Tình ái mặn nồng bí mật như thế đã mấy tháng không ngờ Đài dặn đi một tuần mà ba hôm đã về vì có trục trặc phía đối tác cả hai đang chẳng biết trời biết đất là gì giữa thanh thiên bạch nhật trẻ con đi vắng cổng không khóa vườn im gió. Đài đứng nhìn mà không tin mắt mình. Nhìn mà nghĩ mình thật là thằng ngố. Nhìn rồi thấy đàn bà thật cứ tát vào mặt người khác ở cái sự nó cứ như vô tư vô sự nó làm người ta nghĩ nó là thiên thần ngay cả khi nó dài đuôi mắt nhìn sang ngả khác cũng không thể ngờ nó là con đàn bà mất dạy. Đài qua cơn choáng mà đôi kia vẫn chưa qua cơn say. Song theo nghĩa đen vì trên bàn chai rượu mạnh chỉ còn phân nửa. Ông Vực hay pha rượu như ở quán cho vợ chồng Đài. Tonic thêm chanh thêm đường rồi rót rượu vào. Uống cứ như ngấm đòn không say quá nhưng toàn thân cứ lịm vào cảm giác nhẹ mà sâu hun hút. Lúc này hai người có vẻ không pha rượu. Họ uống thẳng từ chai dốc ngược. Rượu ngon không thiếu ở nhà Đài do giao dịch buôn bán người ta hay đưa vào tay: cầm về uống cho vui. Trong ngôi nhà cổ của cha mẹ có cả hầm đựng các thứ linh tinh cần bảo quản. Nhà xây theo kiểu vừa Việt vừa Pháp từ những năm bốn mươi nên có chỗ chứa rượu. Cúc làm chủ chỗ này và Đài có cảm giác rượu ở đây chảy sang cái cổng sắt bên kia đường, cái cổng sắt của những năm chín mươi trọc phú không ra trọc phú nhà quê không ra nhà quê và lúc này Đài thấy ghê tởm cả hai con vật đang chìm trong rượu mà Đài mang về. Cái dáng lòng khòng không ra vẻ doanh nhân mà có vẻ thầy giáo những năm bảy mươi đói kém của Đài lúc này càng gầy guộc thêm. Đài quát mà không nghe tiếng mình quát: cút cha ông đi cả cô nữa cút ngay! Tầm thường. Tầm thường thế này thì chết. Tôi chết!
*
Hôm qua con ma không xuất hiện do trời mưa. Sấm chớp nhằng nhằng ngoài cửa sổ lại khiến hai đứa trẻ yên tâm. Thằng anh thì thào chắc con ma sợ ướt áo!
Anh gọi dì đi!
Anh sợ lắm. Dì bảo để cho dì ngủ. Con trai phải trông em sao cứ co rúm lại thế! Dì nói hôm qua. Anh sợ lắm. Mưa thế này con ma không đến cứ ngủ đi em ạ! Giấc ngủ mệt nhọc hãi hùng của hai đứa trẻ vào ngày thứ tám bố vắng nhà. Mới có tám ngày Đài bay sang Nam Mỹ trong đoàn doanh nhân đi thăm thú mối làm ăn. Yên tâm có dì hai ở nhà với các con. Nhiều lần trước dì hai cũng đã trông con cho Đài ngon lành.
Hôm qua con ma không đến nhưng hôm nay nó đã đứng ở chân giường từ lúc nào. Nó vẫn mặc áo rộng nhưng không đeo kính. Đèn ở ngoài đường hắt qua cửa sổ sáng nhưng không thể nhìn rõ con ma. Không thể biết nó già hay trẻ... Thằng anh ôm chặt con bé em lúc ấy mệt quá đang ngủ lịm. Thằng anh cứng đờ người không thể cất tiếng đánh thức em. Nó cũng không thể gọi dì Hoàn đang ngủ trong phòng dì. Chân nó dính chặt xuống giường.
Con ma rên hừ hừ trong họng rồi tiến thêm một bước nó cười khành khạch không ra tiếng đàn ông hay đàn bà. Một lúc sau nó đi như bơi và khuất trong đám cây cối um tùm. Vườn của ông bà đã nhiều cây bố mẹ trồng thêm cây ăn quả mấy năm rồi từ khi thằng Lễ còn bé tí. Lúc này nó không thích cái vườn nhiều cây. Nó không thích ngôi nhà cổ mà thỉnh thoảng có khách lạ đến tỉnh lỵ đeo ba lô đi lang thang hay ghé vào xem nhà xem vườn tấm tắc với nhau quý thế này nhỉ! Thời buổi này mà giữ được cái nhà cái vườn hàng mấy chục năm rồi.
Nhưng mấy hôm nay thằng Lễ không thích nhà của ông bà nữa. Nó nhớ mẹ. Em nó nhớ mẹ. Cả hai thích ở trên phố kia mở cửa ra đường ngay. Không có vườn không có chỗ cho con ma đi lại.
Con ma không quay lại nữa. Thằng Lễ cất tiếng gọi mẹ kế. Dì Hoàn chạy tới ngay. Nắm tay nó. Tay dì lạnh ngắt lại ướt như đi ở đâu về. Thằng bé không để ý. Nó van vỉ dì ngủ ở đây nhé.
Lại mơ hả con trai? Không có ma đâu ngủ đi dì trông cho!
*
Cút cha ông đi. Cả cô nữa cút ngay! Tầm thường thế thì tôi chết!
Cả hai tỉnh rượu. Ông Vực phóng một phát ra cửa. May mà đã mặc quần soóc, rồi phóng ra đường chui tọt vào cái cửa sắt xây những năm chín mươi học đòi trọc phú. Đài ngượng. Không dám nhìn vợ và cũng chả quát tháo gì nữa. Chính thế nên cái đau càng ngấm sâu. Đài ra khỏi nhà. Đến quán ngồi tối mịt mới về. Cúc ngồi giữa hai đứa con hai bên. Cúc bảo em đi về bà ngoại đưa các con theo.
Cô không có quyền. Không đưa đứa nào đi hết! Con bé con bấu chặt tay mẹ. Thằng lớn nghiêm nghị hình như thấy chuyện quan trọng. Nó kéo tay em: để cho mẹ đi! Nó nhìn bố như muốn chia sẻ như muốn bố thấy nó đang giúp bố nó như một thằng con trai chín chắn.
Tức tối. Đau như cắt. Đơn viết nhanh. Ra tòa giải quyết nhanh như chớp. Thời buổi các cuộc hôn nhân hầu hết như trò chơi cưới chưa được năm con mới vài tháng tuổi đã bai bai nhau thì cái lý sự ngoại tình ngang nhiên của Cúc đáng cho cái sự nhanh nó phi tốc độ hơn. Cúc được nuôi con bé con. Nhưng bà ngoại can thiệp: anh em nó gắn nhau như thế thì con Cúc phải để chúng nó ở với ai chúng nó chọn đừng chia cắt chúng nó.
Thằng anh chọn ở với bố con em theo anh. Cúc sướt mướt nhưng rồi nguôi ngoai. Đài kiếm ra tiền các con đỡ khổ. Cúc mới hơn ba mươi tuổi khát khao như tuổi mới lớn khối đàn ông trẻ nhìn theo cái mông tròn vo đôi chân thẳng tắp xưa nay ở ngôi nhà cổ vùi đời vào cơm nước con cái chả biết gì bên ngoài nên phải táp vào ông Vực có gì lạ. Đài hẹp như cái khe cửa sao không tiếc cho người khác. Nghĩ thế nên Cúc thấy nhẹ. Cúc xách va li về nhà mẹ một thời gian rồi xin vào một công ty mới thành lập ở gần nhà mẹ làm chân thư ký. Người đẹp làm thư ký giao dịch là hợp lý lại đã từng có bằng đại học tiếng ngoại bỏ phí mấy năm rồi.
Nhưng đêm Cúc lật bên này bên kia mà giấc ngủ không đến ngay. Thương hai đứa. Rồi thương cả Đài. Rõ vớ vẩn cái sự vẩn vơ mà mình quàng vào người.
Hai hôm liền con ma còn ngồi xuống chân giường. Cũng chỉ thằng anh thức cho em ngủ nên thằng anh nghe con ma thút thít như đàn bà rồi cười khành khạch như đàn ông. Chân tay cứng như bị bẻ hết các khớp, đứa trẻ nhìn trừng trừng lên trần nhà không dám nhìn con ma đi giật lùi ra cửa ra vườn.
Nó mong bố có phép thần bay ngay về nhà. Dì Hoàn ngọt ngào hơn: Con mơ đấy mà làm sao lại có ma trong nhà?
*
Thành phố nhỏ miền trung du vắng hoe. Người ta dồn hết về thành phố lớn nên miền trung du lơ thơ người qua lại hiền hòa trong quán xá. Hoàn mở cửa hàng bán mỹ phẩm phía gần ga tàu đã hai năm mà chẳng khấm khá lên được. Thỉnh thoảng thấy Đài lái chiếc xe bóng loáng đưa vợ đến hàng của Hoàn chọn dầu gội dầu tắm vì Hoàn hay bán hàng xách tay ở châu Âu về. Lúc nào cũng thấy Đài thong thả ngồi đọc báo để vợ chọn hàng lúc nào cũng thấy Đài hào phóng mở ví hàng triệu rồi khi Cúc xách túi hàng ra xe Đài mở cửa cho vợ rồi vòng sang ngồi vào tay lái. Hoàn cứ đau nhói như bị chẹn ngang ngực. Sao nó sướng thế? Cũng đùi cũng vế cũng ngực cũng mông nó đâu đẹp bằng mình. Hoàn lại trước gương so bì rồi nhìn theo cái xe đi ra ngã tư rẽ về phố trung tâm có ngôi nhà cổ nổi tiếng.
Hoàn cao dong dỏng được xem là đẹp. Nhất dáng. Nhưng da thì không được. Da thiết bì. Chữ của các cụ. Nó không ra xám không ra nâu nghe nói ai sở hữu làn da này là tâm không sáng. Nhưng thời này mỹ phẩm xịn đã cứu hết mọi thứ màu mè. Da thiết bì lại dễ trang điểm khi dùng phấn hơi nâu thành ra có thứ màu hiện đại. Một lần Đài đã bảo cô khéo dùng phấn lắm. Đàn ông bôn ba tứ xứ đánh giá cái đẹp thật công tâm. Mắt Hoàn ít lòng đen nên hay nhìn xuống Đài cũng từng bảo giống phụ nữ ở vùng sa mạc mà tôi đã đến, trông cách nhìn của họ rất e lệ. Từ lúc vợ đi khỏi nhà Đài buồn hay cho các con lên xe chở đi lòng vòng trong phố qua chỗ Hoàn hay ghé vào. Thói quen và người quen. Hoàn mua kem mua kẹo bánh để đầy tủ lạnh như chỉ chờ Đài đưa con đến. Hoàn cắt tóc cho con bé cho nó những cái cặp mê tơi. Đài nhìn cái cách săn sóc trẻ con của Hoàn mà thấy lạ là chưa có con sao lại khéo thế mà lại niềm nở ngọt ngào hơn đứt cô vợ nghĩ gì nói nấy nhiều khi cứ như đấm thẳng vào tai dù là người có học người thông minh. Nhưng đàn bà lại cũng cần cái sự khéo léo rót mật vào tai. Hoàn không chỉ rót mật vào tai nhiều khi còn tràn đầy tình cảm. Nước mắt rớm ra bờ mi khi ôm con bé con vào lòng lại đây cô xem tóc có sạch không nào?
Cái sự đến thì phải đến. Do tức Cúc. Do cần có người ở nhà để còn đi bôn ba đây đó mà cái sự đàn bà chu đáo ở Hoàn thì có thừa. Cưới xin không rùm beng nhưng gặp Cúc sau ngày Hoàn về ngôi nhà cổ Cúc cười chua chát với chồng cũ anh chẳng khéo nhìn người tí nào sao lại rước yêu tinh về chăm mấy đứa con yếu bóng vía của anh hả? Đồ vô lương tâm. Lúc đó Đài hả dạ yêu tinh còn hơn cô cái đồ lăng loàn chồng sờ sờ ra đó mà tốc váy tận cổ nằm trong tay kẻ khác.
Cả hai nói xong đều thấy đau tận đáy lòng. Chả hiểu vì sao lại đau đến thế.
Gần một năm trôi qua đêm đêm ngôi nhà cổ rì rào gió vườn đưa vào nằm bên Hoàn vẫn như thấy thiếu cái gì. Có lẽ thiếu cái sự đằm thắm ấm nóng toát ra từ cặp mông tròn vo của Cúc thời còn trẻ trung. Hoàn yêu chiều ve vuốt nhưng ngập ngừng tính toán trong từng cử chỉ. Gần đây thấy chồng nằm im giữ tay mình trên ngực Hoàn khe khẽ: Anh à khi mình có con em thích con mình chạy nhảy từ nhà vườn. Một mình. Cho nó tự do.
Thế con anh để đâu?
Trước sau gì con bé cũng theo mẹ nó. Thằng anh thì quấn em chả nhẽ lại chia cắt chúng? Cũng phải thương nó nhớ nhau chứ.
Những đêm. Những đêm. Thì thào toan tính. Đài không ra ừ không ra lắc. Đài mặc kệ cho nói. Nhưng quyết tâm của Hoàn lên đỉnh điểm khi báo tin cho Đài em chậm kinh một tuần rồi anh ạ. Đài không nói gì cũng chả mừng rỡ. Đài tham gia đoàn doanh nhân sang phía bên kia trái đất. Khi đi ra xe Hoàn nhìn chồng như nhìn người lạ, tự dưng mắt Hoàn lóe sáng cái ánh sáng của quyết liệt của không ngập ngừng trước những rào cản tình nghĩa.
Con ma xuất hiện một lần nữa lần này êm dịu đi tới đi lui trong nhà như cái bóng. Ba bốn lần nó lại chân giường của hai đứa trẻ. Con bé con còn thức. Nó nhìn thấy con ma mặc áo có một bông hoa to thêu dưới vạt bên cạnh cái túi. Con bé ngạc nhiên sao ma cũng mặc áo hoa. Con ma không nói năng gì cứ lướt đi trong phòng rồi lững thững ra vườn. Biến mất.
Biến mất hẳn ba hôm sau đó khi Đài báo tin là đã về đến sân bay. Đài không nhớ nhiều đến con chỉ quan sát vị quan chức đi cùng thấy vị này hay cười nửa miệng trong các buổi ký kết uống rượu rất giỏi mà toàn loại giá trên trời nếu là giá ở trong nước vị này cũng thích đàn bà đẹp Đài nghĩ thích rượu thích gái thế thì việc lớn sẽ qua loa cẩu thả thật tốt số vì ngồi vào cái chỗ chỉ cần giơ ngón tay là tiền đậu vào như sung ở bờ ao... Nghĩ lẩn thẩn vậy chứ lại không sốt ruột vì con.
Hai đứa trẻ ào ra khi Đài bước xuống xe. Mỗi đứa một ống chân bố mỗi đứa mừng một kiểu. Hoàn dịu dàng xoa đầu con bé: Toàn mơ thôi. Hai đứa toàn mơ nhảm.
Thằng lớn lắc đầu: Không mơ. Các con không mơ. Có ma bố ạ. Con sợ lắm. Đêm nào cũng có ma. Chỉ khi dì ngủ cùng thì không có ma.
Đài cười cười toàn nghĩ vớ vẩn chơi cho lắm vào thì hay mơ thấy ma. Nhưng mà lạ, mới có ít ngày sao đứa nào cũng xanh xao thế? Sụt cân nữa này. Thôi bố về rồi, không sao đâu.
Con bé ngồi sát vào bố nhưng vẫn không thấy yên tâm. Nhỡ khi bố ngủ trong phòng với dì - mà đêm nào cũng thế - con ma đến thì sao. Nó nhìn ra vườn nhìn ban công ngôi nhà cổ nhìn dì thật xinh đẹp đang ngồi bên bố gọt táo nhìn thằng anh gầy gò đêm nào cũng canh cho nó ngủ rồi đến lớp ngủ gật nó cương quyết: Cho con về với mẹ!
Con cũng về với mẹ con không ở đây nữa.
Hai anh em bỗng dưng khóc inh lên. Có vẻ không thể can ngăn. Hoàn xót xa mắt rơm rớm: Ừ thì các con về với mẹ chứ ở đây thì ốm mất.
Cúc có vẻ đắc thắng nhìn doanh nhân mới xuất ngoại về mở cửa xe cho hai đứa trẻ chạy ra rồi xách hai va li cho chúng. Đài bảo chúng nó mê hoảng bảo thấy ma.
Không phải ma thường đâu. Cúc lẩm bẩm để chồng nghe tiếng. Yêu tinh dữ hơn ma.
Hoàn lấn cái ngõ ra phía đường làm cửa hàng, chuyển cửa hàng mỹ phẩm trên phố ga về. Ngôi nhà cổ bắt đầu xập xệ vì thay đổi kết cấu ngõ ra vào. Hoàn thẳng tưng không có dấu hiệu chửa đẻ gì. Đài cũng không hỏi, xem như phụ nữ có những dự báo sai không phải lúc nào cũng chậm là có chuyện. Nhưng thấy Hoàn sung sướng chạy từ vườn vào nhà rồi đủng đỉnh ra cửa hàng như bà hoàng sở hữu tài sản quốc gia Đài không thích. Đây là nơi ông bà xây dựng, cha lớn lên trưởng thành đưa mẹ người ở phố lớn về rồi anh em Đài qua thời thơ ấu. Bao nhiêu bom đạn của chiến tranh của thời cuộc không đụng đến được. Cúc là con gái của bạn mẹ xem như con gái ruột có quyền ở ngôi nhà. Còn cô ta? Cái vùng đồi đất cằn nơi cô ta xuất thân xa đây quá.
Nhưng cơm ngon canh ngọt. Ve vuốt đêm hôm. Dịu dàng đi lại nói năng. Đài không giãy được…
Vào tháng đó nghe nói Hoàn về thành phố họp cổ đông gì đó Cúc đánh xe đưa hai đứa về thăm nhà cổ của ông bà. Cúc ngồi ghế ngoài hiên trông mơn mởn ra. Hai đứa trẻ lớn vổng. Con bé con hết xanh xao chạy như chủ nhân đích thực trong vườn. Đài nhìn nó thấy nó là chủ nhân thật. Nó mới là chủ. Nhưng muộn mất rồi.
Con bé hét toáng trong vườn: Bố ơi mẹ ơi ra xem này. Con bé hoảng hốt ôm ghì lấy mẹ. Nó chỉ lên cái dây phơi quần áo chăng từ đầu này tới đầu kia khu vườn. Mẹ nhìn kìa. Áo của con ma. Con thấy cái hoa này.
Trên dây phơi là cái váy ngủ rộng có bông hoa thêu rất to ở vạt. Con bé đã nhìn trừng trừng vào bông hoa. Trẻ con nhớ kỹ lắm. Tinh lắm. Nhưng con ma đã sơ suất.
Đài trấn an con nhầm đấy. Con mơ thì làm sao có cái áo thật được!
Thằng lớn giậm chân: Chúng con không mơ đâu. Có con ma thật. Con ma mặc áo rộng thế kia. Có thật.
Cúc bế xốc con gái ra xe. Thằng anh đi theo. Đài chỉ kịp nói to: Anh mới chuyển tiền vào tài khoản đấy. Rồi đứng ở cổng cạnh cửa hàng mỹ phẩm của vợ mới nhìn theo chiếc xe mấy mẹ con phóng vụt đi lại nghĩ tiền trong chuyện này thì làm quái gì?