I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43-44
hương 43: Còn, hay không? – P.1
Thời gian làm việc dạo này cực kỳ độc ác, Tần Tiểu Mạn vặn vặn thắt lưng đau nhức, dụi dụi mắt tiếp tục làm việc, trên bàn la liệt sách vở mà cô phải học. Tháng tư năm sau có một cuộc thi chứng nhận chuyên nghiệp nên cô hiện tại rất chăm chỉ. Chờ giấy chứng nhận vào tay rồi, cô mới có thể cây ngay không sợ chết đứng mà bắt Cố Lãng tăng lương.
“Tiểu Mạn, giúp tôi đem văn kiện này cho Cố tổng ký được không?” Thư ký Hoa lon ton lấy lòng.
“Cô tự mang đi.” Tiểu Mạn không thỏa hiệp. Tuy rằng cô không thích người đàn bà nào khác dính lấy Cố Lãng như vậy, thế nhưng, cái cô thư ký Hoa lẳng lơ này mấy hôm trước vừa kết hôn, tình cảm với ông xã đang rất mặn nồng. Loại công việc chạy chân này cô sẽ không làm giúp nữa. Hơn nữa… hơn nữa, bàn tay Tiểu Mạn đặt tại đầu gối không khỏi nắm chặt, nếu cô cứ như vậy đi vào, chắc chắn sẽ không tài nào nguyên dạng đi ra.
Để tiện cho công việc, phòng làm việc của Cố Lãng ngay cạnh phòng thư ký, cách nhau một bức vách thủy tinh. Khiến cho các thư ký cảm thấy vũ nhục chính là, từ phòng tổng giám đốc có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả động tác của bọn họ, nhưng từ phòng thư ký nhìn sang thì chỉ thấy một miếng kính đen sì.
“Tiểu Mạn——!” thư ký Hoa vô cùng thân thiết ôm lấy cả cánh tay Tiểu Mạn, hai khối thịt mềm mại trước ngực không ngừng cọ lên cọ xuống tay của cô, bạn Tiểu Mạn thuần khiết của chúng ta đỏ mặt, ra sức rút tay lại, đẩy cô nàng kia ra, “Được rồi, được rồi, tôi giúp cô được chưa? Nhớ lát nữa mời tôi uống trà sữa đấy!”
“Tiểu Mạn, tôi biết cô tốt nhất mà!” thư ký Hoa hớn hở thơm chụt một cái lên má Tiểu Mạn, cười thật tươi.
Cô nàng này rõ ràng là loại con gái xinh đẹp tử tế, lúc cười rộ lên lại càng sáng lạn.
Tiểu Mạn là một đứa trẻ ngoan, trước nụ cười sáng lạn ấy tất nhiên không hề oán hận nửa câu mà cầm xấp văn kiện đi ra ngoài.
Thư ký Hoa vừa đặt mông xuống chỗ ngồi, cầm cái chén nhấp một ngụm trà, trà còn chưa kịp nuốt xuống đột nhiên phát hiện ánh mắt thư ký Lưu nhìn mình là lạ, tựa hồ như thương hại. Chột dạ sờ sờ mặt mình: “Làm sao vậy?”
Thư ký Lưu đẩy đẩy kính mắt lắc đầu. Xem ra kế hoạch tuần trăng mật của thư ký Hoa chuẩn bị ngâm nước nóng rồi.
Tần Tiểu Mạn đứng ở ngoài, cửa phòng mở một nửa, cô giơ tay lên gõ.
“Vào đi.”
Tiểu Mạn nghiêm túc đặt văn kiện lên bàn, “Cố tổng, mời ngài ký.”
Cây bút trên tay Cố Lãng vẫn không ngừng, ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu nhìn cô một cái, lại tiếp tục cúi đầu chăm chú làm việc. Đối với Tiểu Mạn, ngay từ đầu anh đã muốn nuôi cô. Dù sao với năng lực của anh, nuôi cô luôn vài đời cũng chẳng thành vấn đề. Có điều, thấy cô chăm chú làm việc như vậy liền lặng lẽ rút ý định kia lại.
Đặt các văn kiện kia sang một bên, cầm lấy văn kiện Tiểu Mạn mang tới lật lật, đôi mày khẽ nhíu lại.
“Có gì sai sao?” Tần Tiểu Mạn bước qua, cúi người xuống nhìn.
Ngón tay thon dài sạch sẽ lướt nhẹ trên trang giấy, “Ở đây, còn có ở đây, cần chính xác hơn một chút nữa. Bảo bọn họ làm lại phần này.” “Blah blah…” một hồi cho tới tận trang cuối, Cố Lãng nhanh chóng đem bảng kê khai thư ký Hoa mất trắng một đêm để chuẩn bị chỉ ra từng lỗi sai cho Tiểu Mạn nghe, “Phần này cũng sai, đầu óc thư ký Hoa thành tương rồi sao? Đến cả thời gian cũng bị nhầm!”
Tần Tiểu Mạn liên lục gật đầu.
“Còn có…” Cố Lãng nhìn lên, phát hiện vành tai Tiểu Mạn đỏ bừng, khóe miệng tà ác nhếch lên, nở ra nụ cười mê hoặc, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ ửng của cô: “Không được dê lãnh đạo!”
“Em, anh nói lung tung!” Tần Tiểu Mạn lùi về phía sau hai bước, che mặt quay lưng về phía anh. Ông trời ơi, chẳng lẽ mình lại thành loại cuồng sắc rồi? Vừa mới nhìn thấy ngón tay anh ở đây chỉ trỏ, ở kia chỉ trỏ, đầu óc cô tự nhiên bắt đầu phóng túng, nghĩ tới đêm qua chúng ở trên da thịt của cô phiêu lưu, đốt lên từng đốm, từng đốm lửa nhỏ nhưng không cách nào dập tắt. A, Tần Tiểu Mạn kinh khủng ôm đầu, cô muốn gào lên quá!
Hôm nay cô mặc một bộ váy màu đen, đeo thắt lưng để lộ ra những đường cong mĩ miều trên cơ thể, mái tóc dài vấn lên khiến cô có thêm vẻ đẹp thành thục nữ tính.
Cố Lãng chống cằm thưởng thức, cái nha đầu này, thật đúng là…. Cũng không nên ở trước mặt anh giãy dụa như vậy chứ? Tối hôm qua lo người nào đó phải làm tăng ca mệt mỏi, anh ăn vẫn ăn chưa nó… Hiện tại, hầy, nóng thật đấy!
“À, Cố tổng, em đi trước.” Sau một phen trấn tĩnh, Tần Tiểu Mạn quay người lại, cung kính cáo biệt.
“Chờ một chút.” Cố Lãng đột nhiên đứng dậy đi về phía cô.
Tần Tiểu Mạn chột dạ, quay người muốn bỏ chạy.
“Em sợ cái gì?” Cố Lãng ôm lấy cô từ phía sau, khéo léo vòng qua thắt lưng cô, khéo léo hôn lên cái cổ, bàn tay vuốt ve dọc theo từng mạch máu. Đầu ngón tay thật lạnh, vậy mà chạm vào da thịt lại khiến cô toát mồ hôi.
“Không được công tư bất phân.” Tần Tiểu Mạn nhắc nhở.
“Ừ,” Cố Lãng hừ một tiếng, ngón tay chỉnh lại cà-vạt của cô, “Bị lệch này.”
…….
Tần Tiểu Mạn tức tốc lao ra khỏi phòng làm việc của Cố Lãng, đem văn kiện trả lại cho thư ký Hoa, chuyển lại chỉ thị của anh. Thư ký Hoa mếu máo, làm lại sao?
“Tiểu Mạn, cô rảnh không?” Trần Thần đột nhiên ngó người qua cửa.
“Tôi, tôi muốn đi wc.” Tần Tiểu Mạn xé một đoạn giấy vệ sinh, xấu hổ đứng lên. Cô, cô hình như có chút phản ứng sinh lý.
Trần Thần sắc mặt xám xịt, hoàn toàn không thấy vẻ vênh váo tự đắc ngày xưa, cà-vạt cũng lôi thôi, tóc tai thì lộn xộn. Người này trước giờ luôn chú trọng hình thức, xuất hiện nhếch nhác như vậy thật không bình thường.
Vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tần Tiểu Mạn lập tức bị Trần Thần chờ ở bên ngoài kéo vào một phòng họp nhỏ.
“Tiểu Mạn, chúng ta là bằng hữu đứng không!” ngữ điệu của Trần Thần rất ư là thảm thiết.
Tần Tiểu Mạn hơi bất ngờ. Bằng hữu? Từ sau khi quan hệ giữa cô và Cố Lãng chính thức công khai, anh ta đều không đối xử hòa nhã với cô nữa. Thế nhưng, cô là ai, cô là người thiện lương rộng lượng mà, vỗ vỗ cánh tay anh ta. “Anh có cái gì khó khăn cứ nói đi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ mà.”
Trần Thần ủy khuất ngồi xổm trên mặt đất, “Cái kia, Tiểu Mạn cô biết đấy. Tôi bị đồng tính.”
Tần Tiểu Mạn nghiêm túc gật đầu, nhìn Trần Thần vẻ cổ vũ, yên tâm, tôi không kỳ thị giới tình đâu. Tuy rằng anh đối với người đàn ông của tôi không an phận thì cực kỳ ngứa mắt.
Trần Thần hít một hơi thật sâu, nói nhanh: “Hôm qua ở bệnh viện thấy cô và Cố Lãng thân mật, buổi tối tôi chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, kết quả, kết quả, hu hu—-!”
Tần Tiểu Mạn lập tức nghĩ tới cảnh Trần Thần đáng thương bị gã đàn ông cao to vạm vỡ nào đó cưỡng bức thê thảm, cố gắng an ủi: “Anh, anh nghĩ thoáng chút đi.”
Trần Thần túm lấy tóc cô: “Đều không phải, đồ đầu heo nhà cô đang nghĩ cái gì thế! Tôi, mẹ nó, tôi ngủ với đàn bà!”
Cái gì? Tần Tiểu Mạn kinh hãi nhìn anh ta, khiếp sợ cực độ đến mức quên không truy cứu chuyện anh ta gọi cô là đầu heo, “Anh, anh không phải là không phản ứng được sao?” Chương 44: Có hay là không? (2)
Trần Thần sợ hãi ôm đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Mạn: “Đúng vậy, tôi còn không thể tin được nữa là!”
“Sau đó thì sao?” Tiểu Mạn đột nhiên nhớ tới cô gái bị anh ta ức hiếp, nhìn hình dạng Trần Thần bây giờ, tám phần mười là ăn vụng không biết chùi mép rồi. Cô cũng có chút thông cảm cho cảm giác của Trần Thần, đại khái là, ừ thì, lâu như vậy làm đàn bà, đột nhiên phát hiện ra mình là đàn ông. Tâm lý và sinh lý tất nhiên đều không chịu nổi rồi.
“Còn sau đó cái gì?” Trần Thần ủy khuất kêu là, “Tôi chạy trốn chứ sao. Bằng không chắc chắn sẽ bị người ta quấn lấy.”
Đồng tình của Tiểu Mạn đối với Trần Thần lập tức giảm xuống một nửa, tức giận cái loại đàn ông vô trách nhiệm này, bị PIA cho chết đi!
“Tiểu Mạn, cô đừng đi mà!” thấy Tiểu Mạn chuẩn bị rời đi, Trần Thần không không chế được túm lấy chân cô, kêu khóc: “Cô phải cứu tôi! Có phải cô nghĩ tôi không đáng là đàn ông? Rất không có trách nhiệm, rất ngứa mắt không?”
Xét theo biểu hiện của anh ta từ trước tới nay thì chính xác là như vậy. Tiểu Mạn trịnh trọng gật đầu. Cô  cúi đầu nhìn hai cánh tay vẫn túm lấy cô không buông, vốn tưởng hắn ta bạch diện thư sinh, không ngờ rằng thân thể lại khỏe mạnh như vậy. Chẳng lẽ trong giới gay không chỉ chú trọng vẻ đẹp mà còn cả sức lực? Còn nữa, anh ta không được ôm cô như thế? Cô càng nỗ lực kéo tay anh ta ra, anh ta trái lại càng cô gắng túm chặt lấy.
“Tiểu Mạn, tôi chỉ có mình cô là bạn bè, cô không nên đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Tôi, tôi tuy rằng thân thể là đàn ông, thế nhưng, thế nhưng trong lòng lại rất yếu đuối. Đúng, so với đàn bà các cô còn yếu đuối hơn nữa…” Trần Thần than thở khóc lóc, “Cô biết mà, người như tôi dám dũng cảm sống trong xã hội không nhiều đâu. Ngẫm lại xem, tôi còn bị người ta xem thường nữa! Cô nhẫn tâm bỏ rơi tôi sao?”
Cũng bởi vì anh ăn ở không tốt. Tôi cũng chẳng thấy ai ở công ty kỳ thị anh. Tiểu Mạn âm thầm oán trách, “Cái kia, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi thì giúp gì được cho anh chứ?” mặc kệ như thế nào, vài giọt nước mắt của Trần Thần thực sự đã đả động tới Tiểu Mạn, giọng nói của cô cũng mềm mỏng hơn.
….
..
Tan tầm, Tiểu Mạn cấp tốc thu dọn rồi chạy vào phòng làm việc của Cố Lãng. Cố Lãng ngồi ở bàn làm việc, xoa xoa thái dương, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Tiểu Mạn khéo léo chạy ra phía sau, nhẹ nhàng bóp vai cho anh.
“Nói đi.” Chẳng có chuyện gì đi xun xoe, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp. Cố Lãng ngửa đầu, hơi híp mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tiểu Mạn lời ít mà ý nhiều truyền đạt lại ý tứ của Trần Thần.
“Không được.”
Quả nhiên… Tiểu Mạn chủ động dựa vào người Cố Lãng, nũng nịu: “Anh ta hiện tại rất đáng thương mà, cùng lắm chỉ ở vài ngày thôi.” Phát hiện vẻ mặt của Cố Lãng không lành, Tiểu Mạn lập tức bổ sung: “Anh yên tâm, có em đây, sẽ không để Trần Thần đụng đến anh.” Tiểu Mạn chăm chú nhìn anh, thề sống thề chết bảo vệ danh dự cho Cố Lãng.
Nhìn cô như vậy, người nào đó tất nhiên không thể không gật đầu. Tần Tiểu Mạn vui sướng kích động khẽ cắn lên má anh một cái.
Trần Thần xách túi hành lý đứng ở dưới lầu chờ, thấy Tiểu Mạn và Cố Lãng, vui sướng kéo Tiểu Mạn vào lòng ra sức ôm, “Tiểu Mạn, tôi biết cô tốt nhất mà!”
Cố Lãng không hờn không giận chỉ kéo Tiểu Mạn trở lại, nhìn Trần Thần cảnh cáo một cái, vứt chìa khóa cho hắn. Trần Thần lập tức đi lấy xe.
Cố Lãng và Tiểu Mạn ngồi ở ghế sau, Trần Thần lái xe, thỉnh thoảng lại liếc qua kính chiếu hậu một cái, muốn nói gì lại thôi.
“Yên tâm, Nam Tử không biết.” Cố Lãng hiểu ý, hảo tâm nhắc nhở.
Trần Thần lập tức thở phào.
Tiểu Mạn huých huých thắt lưng Cố Lãng, thấp giọng hỏi: “Chuyện này với Nam Tử thì liên quan gì đến nhau?”
“Nam Tử là anh họ của hắn. Nếu hắn có chuyện gì Nam Tử sẽ kể hết cho nhà hắn.” Cố Lãng cười đắc ý, mẹ của Trần Thần không chỉ dùng từ hung hãn để hình dung thôi đâu. Nếu biết con trai nhà mình đã bình thường lại rồi, Trần mẹ chắc chắn dùng quyền lực bắt ép hắn kết hôn.
Tiểu Mạn hiểu ý gật đầu, không trách Trần Thần lại ghét Nam Tịch Tuyệt đến vậy.
Tới nhà trọ của Cố Lãng, Trần Thần vui mừng sờ tới sờ lui, hít hà khí chất đàn ông của anh.
Tần Tiểu Mạn đứng bên nhìn anh ta hai mắt lóng lánh, bàn tay hèn mọn sờ soạng đồ dùng của Cố Lãng, anh ta lại dám quang minh chính đại ve vãn người đàn ông của cô đấy à!
“Đừng quên là ở một tuần thôi đấy!” Tiểu Mạn nhắc nhở người nào đó.
Trần Thần rất nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, chồng của bạn thì không tranh giành. Tôi hiện tại đã chôn chặt Cố Lãng xuống tận đáy lòng rồi. Tôi, chúc hai người hạnh phúc.” Một tuần, được, Trần Thần kiên định nới với chính mình, một tuần cũng đủ để mình quên luôn mấy lời này đi rồi.
Tiểu Mạn đầu đầy hắc tuyến. Vì sao, rõ ràng nghe người ta khen ngợi mà lại không lọt tai thế này? Đột nhiên nhớ tới Cố Lãng đang đi tắm, Tiểu Mạn vào phòng ngủ lấy quần áo của anh ôm vào trong phòng tắm.
Đóng cửa nhà tắm lại, Tần Tiểu Mạn xoay người, nhìn thấy mỹ nam ở bên trong tự dưng cứng lưỡi.
Cố Lãng nhìn cô đỏ mặt tới tận mang tai liền muốn trêu cô một chút, khăn tắm cũng không quấn vào, thân thể cao lớn cứ như như vậy cọ cọ lên người cô, “Muốn cùng nhau tắm không?”
“Không, không thèm.” Tần Tiểu Mạn đặc biệt chịu không nổi cái bộ dạng này của anh, lần nào cũng khiến cho cô xúc cảm mãnh liệt tuôn trào, chỉ muốn lao vào trong lòng anh thôi. Giơ tay đưa bộ quần áo kín đáo cho anh, “Mặc đồ vào đi.”
Cố Lãng nhìn cái quần dài cô đưa cho, “Không mặc đâu, nóng bỏ xừ.” Cánh tay dài với lấy áo choàng treo trên móc mặc vào, thong thả buộc đai lưng lại, lộ ra một mảng ngực lớn cùng hai chiếc xương quai xanh gợi cảm rồi cứ như thế định đi ra ngoài.
“Không được, không được!” Tần Tiểu Mạn giang hai tay ra chặn cửa lại, bên ngoài có con dã thú nữ cũng ăn nam cũng ăn, làm sao có thể để Cố Lãng cứ sẹc-xy như vậy mà đi ra chứ?
Thấy bộ dạng kinh hoàng của Tiểu Mạn, Cố Lãng thở dài, nghĩ cần phải giải thích cho cô một chút, “Hắn ta là tâm lý có vấn đề chứ không phải do giới tính. Ban đầu hắn ta không như thế.”
“Cái gì, anh ta là sau này mới bị như vậy sao?” Tiểu Mạn tròn xoe mắt.
Cố Lãng gian nan gật đầu, cứ cho là vậy đi. Bất giác giơ tay sờ sờ vết sẹo trên lưng, xem ra, người tốt thì không nên lộn xộn làm gì.
Sự thực chứng minh, Tiểu Mạn chỉ đa nghi mà thôi. Ăn cơm tối xong, Trần Thần tự nhốt mình trong phòng khách, hoàn toàn không có ý định quấy rầy Cố Lãng.
Lúc Tần Tiểu Mạn ngồi trên sofa xem tv, Cố Lãng đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại mặt mũi hớn hở như con nít.
“Làm sao vậy?” Tiểu Mạn sợ hãi hỏi thăm.
Cố Lãng lắc đầu vẻ vô tội, ôm cô thản nhiên nói: “Xem TV đi.”
Đầu của Tiểu Mạn dán trong ngực anh, cảm giác tim anh đập rất nhanh, chột dạ ngẩng đầu nhìn.
Bàn tay tà ác của Cố Lãng thò vào trong áo Tiểu Mạn nhéo một cái, không thèm đếm xỉa tới mà hỏi thăm: “Bây giờ đã muốn rồi sao?”
Tiểu Mạn kinh hãi hai tay che ngực, lắc đầu nguầy nguậy.
…….
Tối thứ năm, Tiểu Mạn vui vẻ thu dọn nhà cửa.
“Hắt xì!” Cố Lãng hắt xì không ngừng, cầm đống nhang “không mời mà tới” từ phòng ngủ đi ra. “Đem mấy cái này vứt đi! Hắt xì!”
“Anh báng bổ vừa vừa thôi!” Tần Tiểu Mạn chỉ trích, mang túi nhang cẩn thận để lên ghế, “Trần Thần, anh nhích sang bên kia chút coi.”
“Ừm.” Trần Thần ngoan ngoãn tụt xuống đất ngồi. Tần Tiểu Mạn bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, gần một tuần rồi, anh ta vẫn cứ bị shock như vậy, bày ra vẻ mặt đàn bà oán chồng, ngồi bên cửa sổ sầu não cho trinh tiết của mình, còn không thèm đi làm nữa.
Trần Thần u oán liếc mắt nhìn cô, “Tiểu Mạn, tôi vẫn là không quên được. Làm sao bây giờ? Hay là tôi cùng hai người lên núi cúng bái?” Nói xong hai tay làm dấu chữ thập, “không chừng Thượng Đế sẽ chỉ lối cho tôi.”
“Là Phật Tổ! Chỗ này là Trung Hoa dân quốc!” Tần Tiểu Mạn bất mãn nhắc nhở, cái đồ giả tây con, đồ bất kính.
Cố Lãng để cho chắc ăn cầm một chiếc khăn bịt mũi đi thật nhanh qua phòng khách, buồn bực nói: “Em ở chỗ này la hét cái gì, cản đường quá đi.”
Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng chuẩn bị vào nhà tắm, vội túm lấy ai đó đang định chạy trốn, “Anh tắm rồi, tới lượt em.”
Trên tay cô còn lưu lại mùi nhang, vừa tới gần đã khiến anh chịu không nổi, quay về phía cô hắt xì một cái thật to, văng cả nước mũi lên mặt Tiểu Mạn. Không đợi ai đó tức giận, Cố Lãng lập tức đem cô quăng vào bồn tắm.
Tiểu Mạn không phòng bị, uống liền mấy ngụm nước, tình hình vốn chuẩn bị tốt hoàn toàn tan biến. Phì phì, thật là sa cơ lỡ vận mà, còn có biện pháp tắm rửa như thế này sao! A di đà phật, tội lỗi.
Cố Lãng đau đầu, càng đè cô xuống bồn tắm, “Rửa ngay, rửa ngay, nếu không tuyệt đối không cho em vào nhà.”
Tiểu Mạn đáng thương bị Cố Lãng đặt trong bồn tắm ra sức kỳ cọ, da thịt suýt nữa thì bị cạo luôn một lớp. Làn da trắng nõn bị cọ tới mức đỏ hồng lền, đáng thương, thật đáng thương. Hiếm khi thấy Cố Lãng không bị sắc dục chi tâm như thế này, lấy khăn tắm quấn lại cho cô rồi ôm cô trở về phòng ngủ, vừa tới phòng khách thì không nhịn được, cúi đầu vùi mặt ở trước ngực cô hắt xì một cái. Tiểu Mạn không nói nên lời, trời ạ, nước miếng, nước miệng óa!
*
*
Tú Sơn là một ngọn núi nhỏ, tuy rằng nó không quá cao nhưng phong thủy rất hữu tình, vốn là một chỗ thanh nhã hiếm có để nghỉ ngơi thanh tịnh. Thế nhưng gần đây lại có lời đồn rằng ở ngôi chùa trên núi có một vị sư phụ đạo hạnh rất cao thâm, kết quả thoáng cái đèn nhang đã thịnh vượng hẳn lên.
Cố Lãng đỗ xe ở chân núi, lại một lần nữa nỗ lực dụ dỗ Tiểu Mạn, “Buổi tối chúng ta quay lại có được không?”
Tần Tiểu Mạn sau lưng đeo một túi nhang lớn, trên đầu đội mũ rơm, “Cố Lãng, anh không muốn ngắm mặt trời mọc với em sao?” Hôm nay là đông chí, cô mặc một chiếc áo lông đỏ thẫm, cả người tròn xoe như một chiếc bánh ú, hai mắt mở to ầng ậng nước có chút ủy khuất nhìn anh.
“Được, thì xem mặt trời mọc.” Không lay chuyển được cô, Cố Lãng đành thuận theo.
Trời rất lạnh, cây cối trên núi đều trụi lủi, thực sự cũng không có cảnh đẹp để mà vãn. Du khách trên đường cũng khá thưa thớt. Thỉnh thoảng được một nhóm đông đông thì đều là lão thái thái, vừa nhìn đã biết ngay là Phật Tử ngoan đạo, ôm trên mình một bọc quần áo màu vàng, trên đó còn thêu một chữ “Vạn” thật to.
“Mệt chết mất!” Tần Tiểu Mạn cởi mũ xuống, ngồi lên tảng đá ven đường thở hồng hộc.
“Ném túi hương xuống thì sẽ không mệt mỏi nữa.” Cố Lãng cách cô năm bước chân cũng dừng lại. Anh kỵ nhất là đống vòng nhang trên người cô, chỉ dám đứng xa chứ không dám lại gần.
“Không được.” Tần Tiểu Mạn bày ra bộ dáng gà mái, vội vàng dập tắt vọng tưởng của Cố Lãng, “Bà với mẹ em đều nói rằng, phải đeo nhang trên lưng thì mới linh nghiệm.”
Nghe cô nhắc tới bà mình, Cố Lãng bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Tần bà là một bà lão gầy gò, lúc nào cũng quảng cáo rùm beng khắp nơi khả năng bói toán của mình. Tiểu Mạn từ lúc nhỏ đã bị bà lải nhải đòi xem nhân duyên cho cô. Anh nhớ rõ lúc cô ba tuổi, ngồi dưới lầu phơi nắng với bà nội, Cố Lãng vừa tan học trở về. Bà cụ thấy anh híp mắt hồi lâu, chậm rãi cúi đầu rành rọt nói từng tiếng, “Tiểu Mạn của chúng ta phải gả cho mối nào tử tế. Cái tiểu tử kia đôi mắt phong lưu quá mức, không phải tốt đẹp đâu.” Từ lúc Cố Lãng anh đây ra đời lúc nào cũng được người ta khen ngợi, chưa từng bị chê bai thẳng thừng như vậy. Kết quả, anh từ đó trở đi lúc nào cũng nhớ kỹ Tần bà.
“Tiểu Mạn, em cầu nguyện điều gì?” Cố Lãng mờ mịt, cô bây giờ còn muốn cái gì mà không được sao?
Tiểu Mạn nhăn nhó, “Đương nhiên là cầu cho anh mọi sự như ý rồi.” Nghe cô nói vậy, Cố Lãng thỏa mãn khẽ cười, cũng không sai biệt lắm.
Kỳ thực không phải thế. Bà nội Tiểu Mạn gần đất xa trời nhưng ý đồ vẫn như cũ, gửi thư cho cô, nói trước khi thành hôn cần phải đi xem bói. Tần bà vốn luôn không xem trọng Cố Lãng, sớm đã len lén tới nhà con trai nghe ngóng. Thấy Tần cha nói Tiểu Mạn đã đồng ý với Cố Lãng, nhất quyết muốn cản trở. Tần cha không lay chuyển được mẹ mình, đành bảo Tiểu Mạn mang Cố Lãng đi xem số, cho lão nhân gia một liều thuốc an thần.
Đương nhiên, loại chuyện này làm sao để Cố Lãng biết được. Có điều, Tần Tiểu Mạn ảnh hưởng nghiêm trọng tư tưởng phong kiến độc hại, cũng cực kỳ muốn biết mình và Cố Lãng có được ông trời tác thành cho không.
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói