I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35-36
v Chương 35: Cô gái mạnh mẽ…
Chạy thể dục xong, mặt mày Cố cha hồng hào, sung sướng chỉ huy con trai con dâu tập thái cực quyền.
“Tiểu Mạn, động tác không dứt khoát chút nào.” Cố cha vừa nói vừa làm động tác Bạch Hạc Lưỡng Sí.
Tiểu Mạn lệ rơi đầy mặt, cánh tay cố gắng duỗi thẳng ra, xoay thắt lưng tập một động tác tương đối chuẩn Cố cha mới hài lòng gật đầu. Trời mới biết thắt lưng cô đau đến mức nào, quả thực là muốn giết người mà.
“Lãng Lãng, động tác của con cứng quá, không đủ mềm dẻo. Tập thái cực quyền chứ có phải đánh nhau đâu?”
Thấy Cố Lãng cũng bị lên lớp, Tần Tiểu Mạn ngoác miệng ra cười không ngừng. Cố Lãng trừng mắt liếc cô, thuần thục đánh một vòng. Động tác như mây bay nước chảy, lưu loát, sinh động.
“Ừ, thế này mới chính xác.” Cố cha gật đầu, vuốt vuốt cái cằm một chút râu cũng không có, làm ra vẻ lão luyện. “Lãng Lãng, giúp Tiểu Mạn sửa lại động tác đi. Con đi rồi Tiểu Mạn nó cũng lười, đem lời ta dạy bỏ ngoài tai hết rồi.”
Thời gian buổi sáng là lúc Cố cha nói nhiều nhất, nhìn bọn trẻ “Văn kê khởi vũ”, chắp tay sau đít tản bộ vòng quanh khuôn viên trong khu nhà, còn đồng thời ngâm nga mấy bài cách mạng.
“Em mệt.” Thấy Cố cha đi khuất rồi, Tiểu Mạn lập tức lười biếng.
Cố Lãng vốn đang đỡ cánh tay của cô, nghe thấy cô kêu mệt liền thuận thế ôm cô vào lòng. Chạy xong mồ hôi túa ra đầm đìa, búi tóc cô vài sợi đã bị xổ ra bị mồ hôi ướt đẫm dán lên gương mặt. Hai má phơn phớt hồng lại thêm màu đen tuyền của mái tóc cộng với dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, trong lòng Cố Lãng bắt đầu động đậy, liền cúi xuống hôn cô.
Tần Tiểu Mạn đẩy anh ra, “Không được làm càn nữa!” Cố Lãng bắt lấy tay cô đặt lên khóe miệng mình, liếm liếm lòng bàn tay, “Anh không có mà.”
Tần Tiểu Mạn rét run, cái dáng vẻ của ai kia chằm chằm nhìn cô y như nhìn miếng thịt mỡ. Không có? Thế còn khiêu khích làm gì!
Tiếng Cố cha mỗi lúc một gần, Tiểu Mạn yếu ớt giãy dụa lại bị Cố Lãng vô lại nhất quyết không buông tay, cô quýnh lên, nhè đầu gối anh đạp cho một cái.
Cố Lãng thực sự không phòng bị, hai đầu gối mềm nhũn ra, ý thức chưa kịp phản ứng đã nhào xuống hôn đất mất rồi.
**
Cố cha lang thang đi dạo quanh khu nhà một vòng, nhìn bố cục cũng như cơ sở hạ tầng âm thầm cảm thán trước sự xa hoa ở đây, rồi lại đem mấy thứ này quy kết cho chính sách anh minh của Đảng và quốc gia. Đương lúc nhiệt huyết cách mạng đang sục sôi, bỗng nhiên thấy con trai nhà mình quỳ một gối xuống, tay vẫn nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái Tần gia, hai đứa liếc mắt đưa tình nhìn nhau. Cứ như thế, cái hình thức cầu hôn theo lối Tây Âu ấy đả kích tư tưởng một lòng thuần phục Trung Hoa của Cố cha vô cùng!
…….
….
..
.
Về đến nhà, Tần Tiểu Mạn lập tức chạy vào căn phòng hôm qua cô và Cố Lãng “dùng”, phát hiện ra trong phòng vẫn lộn xộn y như trước khi bọn họ đi khỏi, thở phào nhẹ nhõm rồi luống cuống tháo ga trải giường xuống đùm lại. May quá, may quá!
Lúc ăn điểm tâm, ánh mắt của Cố mẹ không ngừng nhìn xuống phía bụng của Tiểu Mạn, khiến cho cô tự dưng chột dạ thò tay vuốt vuốt bụng mình, “Dì?”
Cố mẹ trìu mến cười, bóc một quả trứng bỏ vào trong bát Tiểu Mạn, “Tiểu Mạn ngoan, ăn nhiều một chút, phải chú ý chăm sóc sức khỏe.”
Tiểu Mạn cảm động gắp lên ăn, “Cảm ơn dì.”
Cố Lãng suy nghĩ, chung quy thì mẹ anh làm sao mà để ai kia biết mục đích của mình được. Cái gì mà chăm sóc sức khỏe?  Lại còn, gắp một miếng hải sâm trên bàn, mấy thứ này hình như hơi quá bổ dưỡng rồi!
Taynghề của Cố mẹ so với Tần mẹ cao hơn gấp bội, Tần Tiểu Mạn “vận động” cả đêm cộng thêm với sáng nay, dạ dày lép kẹp đến mức dính vào lưng, “xì xụp” ăn như heo. Cố Lãng thực sự nhìn không được, nâng mặt người nào đó đang cúi gằm xuống lên, cầm khăn tay lau lau khóe miệng cô, “Ăn từ từ thôi, không ai ăn tranh với em!”
Tần Tiểu Mạn một miệng đầy thức ăn chỉ biết gật đầu.
Cố cha bưng bát cơm, nhìn cảnh kia trong lòng cảm thấy rất hứng thú. Cố mẹ nhìn xuống, vẫn nhã nhặn ăn cơm.
Ăn xong, Cố Lãng và Tần Tiểu Mạn chuẩn bị đi làm, Cố mẹ nhắc nhở: “Tan sở thì về sớm đưa mẹ và cha con đến thăm họ hàng nhé!”
“Con biết rồi.” Cố Lãng cầm chìa khóa xe, nắm lấy tay Tiểu Mạn đi xuống dưới lầu.
“Lãng Lãng, cầm cái này.” Cố mẹ đưa cho Cố Lãng một cặp lồng đựng cơm trưa mà mình đã cất công chuẩn bị.
Tần Tiểu Mạn nhìn mà thèm, “Có của con không ạ?”
“Tất nhiên là có rồi, dì làm sao lại quên con được?” Cố mẹ vuốt vuốt mà cô, “Là để cho hai đứa ăn đấy.”
Tiểu Mạn cầm cà mèn, vẻ mặt happy vô cùng.
Lúc giúp Cố Lãng quàng khăn, thấy Cầu Cầu lưu luyến Tiểu Mạn không rời, Cố mẹ bình tĩnh dặn: “Lãng Lãng, con tuổi cũng không nhỏ nữa. Tiểu Mạn sớm muộn gì cũng là người nhà chúng ta. Sau này mà làm cái chuyện này chuyện kia, phải để ở trong, biết chưa. Một chút cũng là lãng phí rồi, còn liên lụy Tiểu Mạn phải giặt ga giường nữa….Đây, xong rồi. Con trai mẹ lúc nào cũng đẹp trai!”
Cố mẹ lùi về phía sau một bước, ung dung ngắm con trai nhà mình quàng khăn mình tự đan.
“Oái, chúng ta phải đi rồi.” Tần Tiểu Mạn túm cánh tay Cố Lãng lúc này tự dưng đờ người ra, nhắc nhở.
Bị thiên lôi đánh một phát cháy sém từ đầu tới chân, Cố Lãng để mặc Tần Tiểu Mạn túm lấy khăn quàng cổ kéo mình xuống dưới lầu.
Ở bên trong? Ở bên trong! Hự, Cố Lãng nhìn trời, xã hội bây giờ tiến bộ nhanh vậy, phụ nữ hiện đại đều phóng khoảng thế sao?
……
..
.
Cố Lãng và Tần Tiểu Mạn quàng khăn đôi lập tức trở thành đề tài buôn dưa cho cả Lăng Hiên. Nữ nhân viên túm tụm lại một chỗ vừa ước ao vừa đố kỵ. Tất cả đều oán trách mệnh mình sao xấu quá. Biết vậy đã đối xử với tên hàng xóm cả ngày thò lò mũi xanh tốt một chút, nói không chừng lại có chuyện tình thanh mai trúc mã rồi.
Trần Thần yên lặng ngồi ăn cơm ở một góc căn tin, chốc chốc lại liếc mặt oán hặn nhìn đôi cẩu nam nữ ở chỗ công cộng ve vãn nhau. Thực sự là không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Tiểu Mạn bị Cố Lãng một miếng, một miếng đút cho cô ăn. Hoàn toàn bỏ qua mọi ánh mắt quái dị của mấy người xung quanh. Không phải cô không thèm để ý mà là đồ ăn ngon quá, cướp đi khả năng để ý của cô mất rồi. Quả nhiên, không ở đâu ngon bằng đồ nhà mình. Tiểu Mạn vui muốn khóc.
Phát hiện ánh mắt một kẻ nào đó từ nóng hôi hổi chuyển sang buồn bã, Cố Lãng trong lòng cười nhạt. Anh phải đem tất cả ý định bất lương bóp chết từ trong trứng nước. Mấy hôm trước chiến tranh lạnh với Tần Tiểu Mạn, trong lúc vô ý phát hiện ra nha đầu của anh cũng có người một lòng một dạ để ý, muốn nhân cơ hội giậu đổ bìm leo. Như vậy sao được?
Cứ như vậy, một đóa đào hoa còn chưa kịp nở đã bị Cố Lãng một đao chặt phăng cả gốc lẫn ngọn. Tiểu Mạn đại khái cả đời cũng không biết mình có bao nhiêu mối nhân duyên tốt, cơ hội đều bị âm thầm xua đi mất rồi.
Nam Tịch Tuyệt cùng Lục Nhược bê khay đồ ăn tới bàn của Trần Thần ngồi. Trước tới giờ, Trần Thần đối với Nam Tịch Tuyệt tuyệt đối giữ phép tắc, người ta dù gì cũng là giám đốc, cùng lắm cũng chỉ dám “hừ” một tiếng, xoay người bỏ đi làm việc.
Lục Nhược sắc mặt không tốt lắm, u ám nói: “Cảm tạ trời đất, thế giới lại hòa bình rồi.”
Nam Tịch Tuyệt cắn cắn miếng rau cần, gật đầu.
*Phòng bệnh khoa chỉnh hình, tại một bệnh viện danh tiếng.
Tô Lê Thâm túc trực bên giường bệnh, nhìn người vừa bước vào thăm bệnh, ánh mắt điềm nhiên bỗng hốt hoảng một chút, dừng lại trên người Cố Lãng đang đứng cạnh Tiểu Mạn, vừa mừng vừa sợ đứng lên, tiến đến nắm lấy tay cô, “Tiểu Mạn, em đến thăm mẹ anh, anh thực sự rất vui mừng!”
Chương 36: Hai hủ dấm…
“Nói vậy vị này là con trai Tô gia sao?”. Cố mẹ rất tự nhiên giật Tiểu Mạn lại, lấy cương vị trưởng bối yêu thương nắm lấy tay Tô Lê Thâm, mừng rỡ nhìn từ trên xuống dưới, “Quả nhiên, giống hệt mẹ cháu thời trẻ.”
Tô Lê Thâm nhìn về phía mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt mang ý hỏi, nét mặt Tô mẹ tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng, “Thâm thâm, đây là dì của con, sao, không nhận ra ư?”
Cái gọi là họ hàng xa ba nghìn dặm, quan hệ cành trên cành dưới không biết nhiều tới mức nào. Nhất là nghe Cố Lãng cầm lấy tay bà ấy gọi một tiếng “Mẹ”, Tô Lê Thâm vô cùng lo sợ bất an.
Lúc trước, anh len lén gửi cho Tần Tiểu Mạn một phong thư dày cộm, khéo léo trình bày ý nguyện muốn nối lại tình xưa, ai mà ngờ, thư gửi đi như đá chìm đáy biển, khiến anh trăm mối tương tư không được giải. Ở cùng với Tiểu Mạn một thời gian, anh biết rõ, Tần Tiểu Mạn rất thích lục hòm thư, nói như vậy chẳng lẽ thư gửi lại không đến nơi, vì sao đến bây giờ vẫn không có tin gì? Cuống quýt một hồi, anh cuối cùng cũng thông suốt, quyết định chủ động hơn. Không ngờ rằng, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, Trầm lão gia đã viện cớ muốn trục xuất anh ra nước ngoài. Nếu không phải mẹ già nhà mình đi cầu thang vô ý trượt chân, không chừng anh chết già ở đâu rồi.
Nhìn mấy đứa trẻ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Cố mẹ kéo tay Tô mẹ cười nói: “Nhìn nhìn, chúng ta lâu lắm rồi không liên lạc, đến cả bọn nhỏ cũng không nhận ra nhau nữa.”
Cố Lãng nhíu mày, bà con xa thân thích mà cha mẹ nói chính là nhà tiểu tử này? Trước đây sao chưa từng nghe qua? Nhìn Tiểu Mạn đứng một bên cúi đầu. Cảm giác quẫn bách này là gì?
“Con chào dì.” Cố Lãng nắm tay Tiểu Mạn đi qua, cung kính chào hỏi. Tần Tiểu Mạn chỉ cúi đầu, đến mí mắt cũng không dám động đậy.
“Đây không phải Tiểu Mạn sao?’ Tô mẹ vừa vui sướng vừa ngạc nhiên hỏi thăm.
“Chào dì.” Tần Tiểu Mạn yếu ớt đáp.
Cố mẹ lông mày tinh tế giật giật, “Em gái, em quen Tiểu Mạn nhà ta sao?”
Tô mẹ kinh ngạc, “Tiểu Mạn cũng là con cháu nhà ta sao?” nói xong tựa chằm chằm nhìn Tiểu Mạn như bảo bối, càng nhìn càng thấy thích, “Lại đây, ngồi gần cho dì nhìn một chút.”
Tiểu Mạn nghe lời qua đó ngồi, Cố Lãng không vui vẫn phải buông tay cô ra.
“Đứa nhỏ này, càng ngày càng xinh đẹp.” Tô mẹ yêu thương vuốt má Tiểu Mạn, rồi lại vuốt mái tóc dài đen bóng mềm mại, “Tóc đã dài như thế này rồi. Ừm, Tiểu Mạn để tóc dài rất đẹp.”
Tô Lê Thâm tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội ton hót, “Tiểu Mạn, em đến là tốt rồi. Mẹ anh lâu lắm rồi mới vui vẻ như vậy.” ánh mắt có chút hối lỗi, “Đều tại con không tốt, làm con mà không quan tâm nhiều đến mẹ.”
Lòng thông cảm của Tiểu Mạn phút chốc đã tràn lan, cũng mặc kệ cái gì xấu hổ với không xấu hổ, bật người tích cực tỏ thái độ, “Dì, nếu dì thích ngày nào con cũng đến thăm dì.”
Tô mẹ mừng rỡ cười đến híp mắt lại, vỗ tay cô, “Thật là đứa có tình cảm,” liếc mắt nhìn con trai nhà mình, tiếc nuối: “Đáng tiếc con trai nhà dì không có phúc.”
Tô Lê Thâm biết thời biết thế lập tức tặng cho Tiểu Mạn ánh mắt nóng bỏng chứa đựng biết bao khát vọng.
Cố Lãng căm tức phát hiện ra vệt hồng khả nghi từ hai gò má cô bắt đầu lan tới cả hai vành tai…
**
Tô mẹ có người thân trong nhà tới thăm nên tâm tình rất tốt, buổi trưa còn bắt Tô Lê Thâm mời khách. Cố Lãng tuy rằng không tình nguyện vẫn phải khuất phục trước quyền lực hai vị phụ huynh nhà mình.
Lẩu vịt từ trước tới giờ luôn là món Tiểu Mạn yêu thích nhất. Nhìn chằm chằm nồi lẩu sôi sùng sục, váng nước cay nổi lên đỏ au, nước bọt bắt đầu không ngừng túa ra.
Tô Lê Thâm cẩn thận đỡ Tô mẹ ngồi xuống, thân thiết ổn định mấy vị trưởng bối rồi mới vào bàn.
Trên bàn ăn, Tiểu Mạn là người nhỏ tuổi nhất, có thể yên tâm thoải mái ăn uống. Cơ bản, lúc có đồ ngon để ăn, miệng của cô ngoại trừ chức năng nhai nuốt, cái gì cũng không biết làm.
Tô Lê Thâm hướng Cố Lãng nâng một chén rượu, “Anh họ, mời.”
Cố Lãng rất nể tình uống, “Em họ khách khí rồi.”
Tần Tiểu Mạn ăn đến mức miệng dính toàn tương, xuyên qua làn hơi nước nóng hầm hập nhìn hai người bọn họ. Hai người vừa nói vừa cười, lại còn rất ăn ý cụng ly, có chút thất vọng. Không nên, không nên, bọn họ phải giống như tình địch gặp nhau, hai mắt đỏ ngầu mới đúng. Đối xử tốt như vậy, chỉ có thể là do Tiểu Mạn cô không có sức hấp dẫn, nghĩ vậy, cô cắn cắn chiếc đũa, kinh ngạc nhìn Cố Lãng chằm chằm, anh không phải quan tâm đến cô sao? Suy nghĩ của Tần Tiểu Mạn bắt đầu trỗi dậy, nghe hai người bọn họ một tiếng ca ca, một tiếng đệ đệ, đừng nói hai người có cảm tình với nhau chứ?
Cái trán bị Cố Lãng búng một cái, “Nghĩ cái gì vậy?”. Đau chết đi, Tần Tiểu Mạn bất mãn xoa xoa, đồ bạo lực! Môi của cô dính toàn nước sốt, dáng vẻ hờn dỗi đều rơi vào mắt Tô Lê Thâm, trong lòng đột nhiên nóng giận, hối hận mình trước đây đã phóng túng không kiềm chế, để tuột mất ý trung nhân vừa ý như vậy.
Cố Lãng nghiêng người, che đi tầm nhìn của con sói không được hoan nghênh kia, bóc tôm cho Tiểu Mạn ăn. Miếng tôm tươi ngon trắng nõn tinh khiết cùng vị cay của nước sốt, lại là do người đàn ông của mình âu yếm đút cho, trái tim Tần Tiểu Mạn rót đầy mật, hạnh phúc ngọt ngào nhộn nhạo trong lòng, bỏ đi cũng không bỏ được.
Ăn nhiều lắm Tiểu Mạn mới khát nước, bưng chai rượu lên định rót. Cố Lãng chặn chén rượu trong tay cô lại, “Không biết sợ nữa à?” quay đầu nói với nữ phục vụ đứng phía sau, “Làm ơn cho hai lon sô đa.”
Người kia khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng bước đi.
Tần Tiểu Mạn chua chua nhìn Cố Lãng, đàn ông lớn lên đẹp mã thật không an toàn.
Hai lon sô đa đem lên, lại còn có trái cây, món nguội. Cô gái kia ngượng ngùng: “Tiên sinh, đây là đồ tặng của quán chúng tôi.”
“Cảm ơn.” Khóe miệng Cố Lãng cong lên một đường cong mê người, cô gái kia luống cuống lùi về phía sau, “Không có gì, không có gì.”
Tần Tiểu Mạn không vui rồi, trước mặt cô lại dám cùng người đàn ông của cô liếc mắt đưa tình? Còn nữa, Cố Lãng kia quá dễ dãi rồi nha, nam diễn viên chính phải đối với người khác luôn luôn lạnh lùng vô tình, duy chỉ đối với nữ chính mới tháo lớp ngụy trang xuống, lộ ra tình cảm thật sự mới đúng chứ.
Tô Lê Thâm thở dài, phiền muộn dùng bữa. Tiểu Mạn bị Cố Lãng ngăn cách, thật sự ngoài tầm tay với của anh.
….
Buổi tối về đến nhà, Cố Lãng một chân vừa đặt vào phòng đã bị ai đó ném cái gối vào giữa mặt.
Uổng công Cố Lãng võ công đầy mình lại liên tiếp bị cô làm cho bất ngờ, sắc mặt trầm xuống, chất vấn, “Em làm gì?”
Tần Tiểu Mạn phẫn nộ cố gắng nhỏ tiếng, quát: “Anh đừng cho là em không thấy, lúc rời đi, cái cô kia túm lấy tay anh!”
“Thì sao?” Cố Lãng mỉa mai châm chọc lại, tan cuộc, Tô Lê Thâm kia lợi dụng ưu thế cự ly gần, cầm áo khoác của Tần Tiểu Mạn khoác lên cho cô, cái đồ chết tiệt kia lại còn không có chút tính tự giác phải từ chối gì cả! “Vừa mới nói chuyện với người ta đã vội vã muốn theo về nhà rồi, thật đúng là tùy tiện!”
“Anh dám nói em như vậy sao?” Tần Tiểu Mạn nổi giận, tức đến ngực phập phùng “Anh mới là người tùy tiện, đại sắc lang hám gái!”
Cố Lãng khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa, cúi người nhìn xuống người nào đó đang châm ngòi thuốc súng, “Trừ em ra, tới bây giờ anh cũng chưa từng mang người đàn bà nào khác về nhà.”
Ngụy biện cái gì? Anh ta cho rằng anh ta thuần khiết lắm sao? Còn dám nói cô tùy tiện, xúc phạm danh dự của cô! Tần Tiểu Mạn bùng nổ, “Không biết có bao nhiêu đàn bà chưa ngủ với anh nữa, mang về hay không mang về có khác gì nhau?”
Cố Lãng nghiêm mặt đáp trả một cách mỉa mai, “Vậy em còn đi theo anh sao?”
Sắc mặt Tiểu Mạn xám ngoét, anh ta, anh ta đã vậy còn làm tổn thương cô?
Cố Lãng hung ác chằm chằm nhìn mái tóc cô, trong ngực lộn xộn một đống. Tần Tiểu Mạn từ trước tới giờ quý nhất là mái tóc, vậy mà chỉ vì cái tên Tô Lê Thâm vô liêm sỉ kia một câu: “Thích con gái tóc ngắn”, liền cắt phăng luôn mái tóc dài sao? Ai cho cô làm thế? Con mẹ nó, nói chuyện yêu đương quá tùy tiện rồi! Anh càng căm hận hơn chính là bản thân mình, trong lúc anh không để ý, nha đầu bảo bối của anh đã bị cái loại vô liêm sỉ kia ức hiếp!
“Lãng lãng, sao vậy, còn chưa ngủ sao?” giọng Cố mẹ từ phòng ngủ bên cạnh truyền đến.
“Ngủ bây giờ ạ.” Cố Lãng đáp lại, đóng cửa, tắt đèn.
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói