Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 647 / 18
Cập nhật: 2023-08-14 10:05:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21-22
hương 21: Đại hội thể dục thể thao…
Sáng thứ năm, thông báo về hoạt động thể dục thể thao thường niên của Lăng Hiên được phát tới từng ban. Dân tình nhất thời “xúc động” đều xắn tay áo lên. Lần này, không chỉ là cơ hội tốt để đua tranh với các phòng ban khác, quan trọng hơn, quán quân còn được nhận một số tiền thưởng khá lớn. Tập đoàn Lăng Hiên có thể phát triển lớn như vậy, không chỉ nhờ vào điều kiện cơ sở tốt, mà còn là ở cách quản lý nhân sự rất khoa học, có tình có lý.
Trưởng phòng thiết kế Trần Thần, cao giọng phách lối, nói nhất định phải giành được chức á quân cả đánh đơn lẫn đánh đôi! Khiến các phòng ban khác nghe được cũng phẫn nộ. Nguyên do là bởi vì vấn đề tác phong của Trần Thần, phòng thiết kế vẫn bị xem là chốn âm khí nặng nhất, chỉ toàn nữ nhân với quái nhân.
Nữ nhân viên phòng khách hàng cũng tràn đầy lòng tin, trưởng phòng Bạch Mị nói muốn thể hiện hết khả năng của các nữ nhân viên, không chỉ dịu dàng hiền thục mà còn có vẻ đẹp mạnh mẽ.
Phòng tiêu thụ năm ngoái giành được quán quân, trước khí thế của các phòng ban khác, hệ số nguy hiểm mỗi lúc một cao khiến cho trưởng phòng Lưu Kiểm, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, mắt kính trong suốt lóe lên quyết tâm cao độ, triệu tập toàn bộ nhân viên lại hội ý, quyết tâm bảo vệ danh hiệu danh dự này.
….
Cuộc thi vẫn chưa chính thức bắt đầu, mùi thuốc súng đã tràn ngập khắp nơi. Giờ ăn trưa, Lưu Kiểm và Vương Tả chạm mặt nhau, hai người giả tạo xã giao vài câu, “A, Vương Tả hôm nay sắc mặt cô hình như không được tốt nhỉ!” ánh mắt Lưu Kiếm đảo một vòng trên người Vương Tả, khẽ dừng lại ở chỗ bụng dưới. Vương Tả xấu hổ đỏ bừng mặt, ở trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tông mấy mươi đời nhà Lưu Kiểm. Bà đây năm ngoài thua ngươi chỉ là tại ý trời đùa giỡn thôi!
Năm ngoái, ở môn thi bơi lội, Vương Tả một đường tiến thẳng vào chung kết. Không ngờ, đến hôm thi cuối cùng, mẹ và chị không hẹn lại đến thăm, một làn máu đỏ tươi từ từ loang ra bể bơi. Lưu Kiểm phòng tiêu thụ da mặt dày đinh đâm không thủng, không từ thủ đoạn, vượt qua Vương Tả đang sửng sốt mà giành được quán quân.
“Làm gì có, làm sao so với trưởng phòng Lưu được.” Vương Tả híp híp mắt cười giả lả.
Giữa lúc các phòng ban đang ngấm ngầm phân cao thấp, cấp trên lại ra thông báo, lần này mỗi môn thi đều phải rút thăm, đặc biệt là đấu đôi, phải cùng người ở phòng ban khác kết hợp thành một đội.
Kết quả buổi chiều tan tâm, mọi người đều không về, lộn xộn đứng chờ rút thăm
Trần Thần phát huy tinh thần trưởng phòng, trước mặt toàn bộ nhân viên rút ra một lá thăm, kết quả, vừa thấy tên người ghi trên đó, không màng đến hình tượng to tiếng văng ra một từ: “SHIT!”
Vương Tả anh dũng cũng rút một cái, vừa mở ra xem đã hóa đá ngay tại chỗ, “F*** HIM!”
Phòng làm việc của tổng giám đốc, Tần Tiểu Mạn nhìn lá thăm ghi tên Cố Lãng trên đó, quay đầu nhìn người nào đó đang nhàn nhã uống cà phê: “Anh cố ý!”
Cố Lãng miễn cưỡng nhìn cô vẻ vô tội, “Cái gì? Anh cái gì cũng không đụng tới. Lá thăm không phải do em chuẩn bị sao.”
Tần Tiểu Mạn cắn môi tức giận. Anh đến giờ vẫn không biết mình sai, lại còn dám bỏ mặc cô nữa.
Cố Lãng nghĩ nghĩ, lần này Tần Tiểu Mạn hơi quá phận rồi, hai người đã rơi vào cái tình trạng này, cô còn tưởng tượng ra anh đi làm cái chuyện như vậy sao? Ba ngày liên tiếp bị cô đá ra khỏi phòng, anh cuối cùng cũng phẫn nộ. Bây giờ như vậy, sau này kết hôn không biết còn ra làm sao nữa! Anh hờn dỗi không thèm để ý tới cô. Nhớ tới tác phong hung bạo của dì Tần, Cố Lãng đầu đầy hắc tuyến, Tần Tiểu Mạn tốt nhất không nên giống như vậy.
***
Mâu thuẫn giữa hai người lên đến cao trào là do chuyện Cố Lãng đi mua nhà. Anh bỏ tiền ra mua một căn biệt thự ở thành phố S để cha mẹ hai nhà dưỡng già. Tiền cũng đã trả rồi, nhà ở khu Tây là chỗ cao cấp nhất, cơ sở y tế cũng đầy đủ. Kết quả lúc nói cho Tần Tiểu Mạn, cô lại buộc anh đem trả,
“Muốn mua thì mua cho cha mẹ anh, cha mẹ em em tự lo!” Tần Tiểu Mạn tức giận, chuyện lớn như vậy anh cũng không thèm hỏi ý kiến cô, có chút nào là tôn trọng cô không? Hơn nữa, làm như vậy là đụng tới giới hạn lòng tự trọng của cô rồi.
Cố Lãng lần này thực sự phát hỏa, anh không thể hiểu nổi, Tần Tiểu Mạn vì sao lại dùng dằng với anh như vậy? Sau này lấy anh, của anh không phải của cô sao? Phân biệt ranh giới rõ ràng như vậy, hay là vì trong tim cô vẫn còn nhớ tới cái tên tiểu tử Tô Lê Thâm kia, muốn quay lại với hắn ta?(*ngơ ngác* hai chuyện liên quan đến nhau hử anh?) Cố Lãng giận dữ, kết quả, sau một bữa cơm với tổng giám đốc Tứ Hải, Tô Lê Thâm kia đã bị Trầm lão gia một câu nói đưa sang tận bờ bên kia đại dương. (Editor phẫn nộ: Cố Lãng ca đê tiện!!!)
Ngày thi đấu cầu lông.
Không khí Lăng Hiên lúc này vô cùng náo nhiệt, có điều, khiến tất cả mọi người hưng phấn hơn cả là việc lãnh đạo công ty, sếp lớn sếp bé, tất cả đều tham gia thi đấu. Có cấp trên không những ngoại hình ưu tú mà còn có tế bào vận động xuất sắc khiến nhân viên lại càng thêm nhiệt tâm với công ty. Thậm chí, người ở công ty khác cũng nghe danh mà đến xem, thấy tài năng của sếp lớn Lăng Hiên chỉ muốn ngay lập tức đổi chỗ làm, có người còn thề, không phải sếp lớn không lấy chồng, không phải người đàn ông kia quyết không cưới.
“Chủ ý lần này rất được.” Nam Tịch Tuyệt nhìn thành quả cũng không keo kiệt mà tán dương.
Cố Lãng khẽ cười, đeo miếng bao tay vào tay trái, cầm vợt cầu lông đi về phía phòng thay đồ của ai đó…. “Nam Tử, trận nay tôi sẽ thắng.”
Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống buộc lại dây giày, đứng thẳng dậy nghiêm nghị: ‘Còn khuya.”
“Ai cho anh vào!” Trong phòng thay đồ, Tần Tiểu Mạn vừa mới cởi áo ngoài, nửa người trên chỉ còn lại chiếc bra khêu gợi, bao bọc lấy phần mềm mại trắng mịn ở bên trong, nhìn vào gương thấy Cố Lãng tùy tiện đi vào, vội vã cầm lấy bộ đồ thể thao che lại.
Cố Lãng chống vợt, đứng tựa ở cửa, “Không phải che, cũng không phải là anh chưa thấy.”
Tần Tiểu Mạn cắn răng, vội vã thay áo. Do dự một chút đành nhắm mắt cởi thắt lưng, bắt đầu thay quần.
Cố Lãng nhìn cô thay đồ, cởi chiếc quần jean ra, đôi chân dài cùng cặp mông gọn gàng liền hiện ra trước mắt. Thân thể dã thú đè nén lâu ngày bắt đầu rục rịch đành lụ khụ vài tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác. Haizz, con gái lớn lên thật phiền phức, cô lúc bé có bao giờ cãi nhau với anh đâu.
“Đi thôi.” Tần Tiểu Mạn thay xong quần áo, nghi hoặc nhìn Cố Lãng, sao mặt anh ta lại đỏ lựng lên vậy?
Trận tứ kết nội dung đánh đôi, Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn đấu với Trần Thần, Nam Tịch Tuyệt. Cả hai đội đều tập trung những nhân vật được chú ý nhất nên hầu như tất cả mọi người đều kéo đến xem. Một đội khác đang thi đấu chốc lát đã không còn người xem, ngay cả khi liên tiếp ghi điểm, trọng tài vừa lẩm bẩm đếm, vừa mắt nhẳm mắt mở hóng sang bên kia. Mấy trận đấu đơn phải tạm dừng để chạy qua cổ vũ.
“A!” một giọng nữ hét chói tai, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tổng giám đốc với giám đốc, ai cũng soái, ta phải cổ vũ ai đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ mặc đề thể thao siêu siêu soái!”
“Trần Thần cố lên, Trần Thần cố lên!” người cổ vũ Trần Thần cũng đông không kém. Ở Lăng Hiên vốn dĩ cũng có một số lượng hủ nữ không nhỏ, Trần Thần nhu hòa tuấn tú dĩ nhiên trong mắt các cô chính là siêu cấp tiểu thụ.
So với ba người chói mắt kia, Tần Tiểu Mạn hiển nhiên bị cho ra rìa. Cô đơn trơ trọi đứng ở bên cạnh, bi thống làm nền cho Cố Lãng.
Cố Lãng và Nam Tịch Tuyệt nhìn xung quanh sân đấu, hài lòng thấy không ít ký giả cũng chen chân vào. Tốt, điều hai người mong muốn chính là qua trận đấu này nhân tiện quảng cáo miễn phí danh tiếng cho công ty.
Trận đấu bắt đầu, Trần Thần liên tiếp mắc lỗi. Đối thủ là Cố Lãng, hắn vốn dĩ đã đứng núi này trông núi nọ rồi. Hơn nữa lại đố kỵ với Tần Tiểu Mạn nên càng mắc phải những lỗi cơ bản. Tần Tiểu Mạn đứng đối đầu với Nam Tịch Tuyệt, mỗi lần giao bóng, lưới vốn đã cao, lại thêm người nào đó lợi dụng lợi thế chiều cao khiến cô không cách nào phản kích. Bên này, Cố Lãng cũng gắt gao dồn ép Trần Thần. Hai bên đánh qua đánh lại hết sức căng thẳng.
Lúc mọi người bắt đầu chăm chú theo dõi, Cố Lãng và Tần Tiểu Mạn đổi vị trí. Đám người bắt đầu phát cuồng, là Cố tổng đấu vớiNamtổng!
Diễn biến tiếp theo thì khỏi phải đoán. Trần Thần với Tần Tiểu Mạn đứng một bên nhàn rỗi trong khi đó Cố Lãng cùng Nam Tịch Tuyệt tranh đấu vô cùng lợi hại.
Đúng lúc Tần Tiểu Mạn không để ý, quả cầu mạnh mẽ bay về phía cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Nam Tịch Tuyệt.
“Cẩn thận!” Cố Lãng lao người ra ôm lấy cô, “Bịch” một tiếng ngã mạnh xuống nền đất.
….
Bệnh viện.
“Nhẹ thôi, đau!” Cố Lãng liên tục kêu la với người nào đó đang nhẹ nhàng hết sức bôi thuốc lên đầu gối anh.
Tùy rằng không tổn thương đến xương, nhưng đầu gối của anh cũng bị thâm tím một mảng, Tần Tiểu Mạn thấy mà giật mình, không khỏi oán giận Nam Tịch Tuyệt, chỉ là thi đấu hữu nghị thôi mà, có cần phải cố sức đến thế không?”
Cô yên lặng gọt một quả táo đưa cho anh. Cố Lãng chỉ chỉ vào miệng, “Em đút cho anh đi.”
Tần Tiểu Mạn cúi thấp đầu, cắt nhỏ quả táo, lấy que tăm cắm vào đưa cho anh. Cố Lãng ăn mấy miếng, cảm thấy có gì đó không ổn, ôm lấy cô, nâng cằm lên kinh ngạc thấy trên mặt chan chứa nước mắt. “Đừng khóc,” Cố Lãng dỗ dành cô, trong lòng thầm nghĩ, xem ra lần này bị thương cũng coi như đáng giá, “Anh không sao mà.”
Tần Tiểu Mạn quay mặt đi, nghẹn ngào, “Cố Lãng, em không xinh đẹp, cũng không thông minh xuất sắc, tại sao anh muốn kết hôn với em? Anh ưu tú như vậy, nhiều tiền như vậy, so với em rất rất chênh lệch.” Cô gấp gáp túm lấy vạt áo anh, mở to đôi mắt vẫn còn ngấn nước, nhìn anh không chớp, nói yêu em đi, nếu anh nói anh yêu em, em sẽ tha thứ hết cho anh.
Cố Lãng thấy nghẹn họng, cô vì sao đột nhiên nói mấy lời này? Anh sờ sờ cằm, có chút suy nghĩ, “Tuy rằng em không ở được phòng khách nhưng may là miễn cưỡng cũng chăm lo được nhà bếp, quan trọng hơn, có em ở trên giường rất thỏa mãn.”
“Anh!” Tần Tiểu Mạn căm giận, vội vàng chùi nước mắt trên mặt, đấm mạnh vào vết thương của Cố Lãng.
Cố Lãng đau chảy nước mắt, “Em làm cái gì vậy?”
“Anh, anh đi thuê osin là được rồi!” Chương 23: Chệch đường ray…
Tần Tiểu Mạn ấm ức, nước mắt lã chã rơi, Cố Lãng chỉ muốn tự tát vào miệng mình mấy cái, ý của anh hoàn toàn không phải như vậy!
“Tiểu Mạn, đừng khóc!” Cố Lãng muốn xuống giường lại gần ôm cô, kết quả bị Tiểu Mạn đẩy cho một phát, không đề phòng, chập choạng ngã xuống.
Tần Tiểu Mạn chạy ra khỏi phòng bệnh, ở hành lang gặp Nam Tịch Tuyệt cũng không để ý phép tắc, không buồn chào hỏi lấy một câu, vội vã bỏ đi.
Nam Tịch Tuyệt đến thăm Cố Lãng, thấy anh ngồi thất thần trên giường, không khỏi nhíu mày, “Hóa ra anh cũng có ngày này.”
“Ít lời đi.” Cố Lãng tức giận đấm xuống giường, “Cô ấy bỗng dưng lại làm loạn cái gì  thế không biết!”
Quả nhiên là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Nam Tịch Tuyệt nhấc chân đá cho anh một phát, “Nghe tôi nói, Tần Tiểu Mạn muốn cái gì anh cũng không biết sao? Cô ấy muốn cái gì, đem lại cho cô ấy cái đó là được. Đừng giống như tôi, đến lúc muốn yêu chiều cô ấy, lại không thể được nữa.”
Cố Lãng hướng anh đấm một cái, Nam Tịch Tuyệt dễ dàng tránh được, “Tiểu Mạn không giống cô vợ  tính tình bướng bình của anh. Anh có thể dễ dàng tha thứ cho họ Tô kia cũng xem như quá rộng lượng rồi.”
Nam Tịch Tuyệt cười khổ, “Phải vậy không?”
Ngồi ở dưới khuôn viên bệnh viện, Tần Tiểu Mạn lầm bầm oán giận chửi rủa Cố Lãng đầu heo. Điện thoại trong túi rung bần bật, cô không thèm liếc mắt một cái lập tức bấm nút tắt. Đến lần thứ n, Tần Tiểu Mạn không nhịn được móc điện thoại ra, sắc mặt lập tức đại biến, run rẩy bấm nút nghe, “Mẹ?”
“Nha đầu chết tiệt, vì sao không nghe điện thoại của mẹ?” Tần mẹ hét lớn làm Tần Tiểu Mạn toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Dạ, con xin lỗi, có chuyện gì không ạ?” Tần Tiểu Mạn vâng vâng dạ dạ.
“Tiểu Mạn này,” Tần mẹ giọng nói có chút mùi dấm, “Mẹ nghe nói Cố Lãng mua biệt thự cho cha mẹ nó phải không?”
“À, vâng.” Tần Tiểu Mạn lóng ngóng đáp, có tiền giỏi ghê ta, đồ xa xỉ, lãng phí!!!!
“Tiểu Mạn, cha mẹ sống hơn nửa đời người rồi, cũng muốn nếm thử cảm giác ở biệt thự nó như thế nào. Mẹ nói, Cố Lãng có tiền, con hỏi nó xem, có thể mua luôn cho chúng ta một căn được không? Coi như sính lễ ăn hỏi của nó đi.”
“Mẹ!” Tần Tiểu Mạn oán hận, mẹ định đem con gái của mẹ đi bán đấy à.
“Đây đây, nói nhỏ chút.” Tần mẹ không thèm để ý, “Đừng nói với mẹ là hai đứa chẳng có gì với nhau nhé!”
Tần Tiểu Mạn ấp úng nói không nên lời, nghẹn ngào nửa ngày cũng không biết phản bác thế nào. Cô từ trước đến giờ vốn không biết nói dối.
Tần mẹ đầu dây bên kia đã vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này mà cười híp cả mắt lại. Nuôi con gái thật là tốt. Mẹ mới nhát mấy câu đã lòi đuôi ra rồi. Tần mẹ hài lòng xoắn xoắn dây điện thoại, kêu ông chồng già đi pha một chén trà nóng cho nhuận giọng. Tần cha sắc mặt không hề tốt, con gái bảo bối, ngoan ngoãn, đáng yêu nhà mình làm sao lại bị tên sắc lang nhà bên ăn mất rồi. Ông đau lòng, đau lòng chết đi!
Cúp điện thoại, Tần Tiểu Mạn đem ấm ức trong lòng ném sang Cố Lãng, đều tại anh, không có việc gì lại đi khoe khoang.
….
Kết thúc trận đấu, đội Vương Tả và Lưu Kiểm đoạt giải quán quân, hào phóng mời mọi người tới Nghê Thường ăn chơi. Tần Tiểu Mạn vốn định ở nhà ngủ một giấc, trong lòng luẩn quẩn một lúc, lại không muốn ở cùng một chỗ với người nào đó vừa mới từ bệnh viện trở về, liền ngồi dậy thay quần áo, trang điểm một chút rồi đi ra ngoài.
Cố Lãng ngồi trong phòng khách, nhìn cô ăn mặc xinh đẹp, váy ngắn mát mẻ sắng sửa đi chơi, thực sự thấp thỏm không yên. Ngoài trời lạnh như vậy, cô ăn mặc hở hang như thế làm gì? Chồng ở ngay trước mặt, nhìn một cái cũng không nhìn, còn muốn đi ra ngoài lêu lổng? Thật không chấp nhận được mà!
Lúc Tần Tiểu Mạn khoác áo khoác lên, Cố Lãng cũng vội vã đứng dậy, vào phòng ngủ thay bộ áo gió, đi giày vào, tiện tay với lấy chùm chìa khóa, mở cửa đi ra.
“Hừ.” Tần Tiểu Mạn bất mãn kêu. Nghe thấy âm thanh tức giận của cô, Cố Lãng dừng lại, hơi nghiêng đầu nhe răng ra cười, hàm răng trắng đều đặn, nụ cười trong trẻo sáng chói câu hồn khiến Tần Tiểu Mạn lập tức thất thần, ngơ ngác đi theo anh vào thang máy. Hốt hoảng nhớ ra mình đang chiến tranh lạnh với anh, vội ho nhẹ một cái rồi quay mặt đi nơi khác, cố gắng tránh càng xa càng tốt ánh mắt đang nhìn mình chăm chú kia.
Trời bên ngoài quả thực rất lạnh. Cố Lãng cởi áo gió trên người chu đáo khoác lên vai Tần Tiểu Mạn, môi dán lên vành tai của cô, nhẹ giọng nói: “Đợi một chút, anh đi lấy xe.”
Tần Tiểu Mạn nhìn anh ăn mặc phong phanh, thân ảnh thon dài dần dần bị sương mù vây lấy, hình dáng đó khiến cô phảng phất liên tưởng tới hiệp khách trên phim. Cắn cắn môi, nắm chặt lấy áo anh, một mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng giống như anh, dịu dàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Có thể không, chỉ cần anh đối với cô tốt như vậy, mấy lời kia không nói ra cũng không sao.
Ngồi trong xe một lúc lâu, bàn chân Tiểu Mạn vẫn cứ lạnh lẽo, tê rần đến không còn cảm giác. Đúng là tự mình hại mình mà. Cô ai oán nghĩ, biết thế đã không ăn mặc như vậy rồi.
Cố Lãng chậm rãi tấp xe vào lề đường, nghiêng người qua túm lấy hai chân cô.
Tần Tiểu Mạn hoảng hốt, không phải là anh muốn cưỡng ép cô đấy chứ?
“Đừng nghĩ lung tung, sẽ không lạnh nữa đâu.” Cố Lãng ngăn chặn suy nghĩ trong đầu cô, nhẹ nhàng cởi đôi giày, hai tay ôm lấy hai bàn chân lạnh lẽo, chậm rãi xoa. Nhiệt độ ấm áp cứ như thế truyền sang người cô.
Tần Tiểu Mạn đỏ mặt, cổ họng khô nóng, không khỏi liếm liếm môi. Hành động ấy rơi vào trong mắt Cố Lãng, tự dưng anh thấy đói bụng ghê gớm, chỉ muốn đem cô ra ăn ngay lập tức.
“Anh làm gì?” thấy mặt anh càng lúc càng gần, Tần Tiểu Mạn khẩn trương lui về phía sau, có điều, hai chân đang bị anh nắm lấy, tránh đi đâu cũng không tránh được.
“Tiểu Mạn, anh…” ánh mắt Cố Lãng nhìn cô không rời, vừa mới mấp máy môi đã giật mình muốn ngã nhào.
Có người bấm còi liên tục. Tần Tiểu Mạn ngoái đầu lại, chẳng biết từ lúc nào đã có xe đỗ lại ở phía sau rồi.
Cố Lãng gần như bốc hỏa, bất đắc dĩ buông cô ra, giọng nói khàn khàn có chút thương lượng, “Chúng ta về nhà được không?”
Tần Tiểu Mạn vội vã lắc đầu, “Không được, bọn Vương Tả đang chờ!” Đây là cơ hội tốt giao lưu tình cảm với  đồng nghiệp, cô không thể trọng sắc khinh bạn được!
Cố Lãng dù không tình nguyện vẫn lái xe đưa cô tới quán Nghê Thường. Lúc dừng xe, Tần Tiểu Mạn nghiêm mặt hỏi anh, “Cố Lãng, lúc nãy anh muốn nói gì?”
Cố Lãng cứng đờ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hài lòng vì lần này cô không tránh ra, “Không có gì.”
“Ừm.”
Vốn dĩ Cố Lãng đã tắt đèn nên trong xe lúc này khá tối, vì lẽ đó mà Tiểu Mạn không hề phát hiện ra, người nào đó hai tai đã đỏ bừng lên rồi.
….
Quán bar,
Mọi người đang vui vẻ chơi đùa, thấy Cố Lãng tới khách sáo một chút lại bắt đầu náo nhiệt như cũ.
Cố Lãng dùng mỹ nam kế đối với Tần Tiểu Mạn, sau lúc ở trên xe kia, lại càng bắt đầu tận dụng lấy cơ hội. Anh ngồi một chỗ không yên, liên tục ra hiệu bảo Tần Tiểu Mạn cùng anh trở vể, có điều, người nào đó cùng một đám chị em tám tung trời, hoàn toàn quên mất anh.
Trần Thần đang cầm mic thể hiện, giọng hát trong trẻo cất lên khiến người khác phải bái phục. Mấy đồng nghiệp nữ không tiếc lời cảm thán “Tiếc cho anh ấy bị người khác thay thế mất.” Tần Tiểu Mạn nghe được thầm cảm thấy may mắn là mẹ mình không có ở chỗ này. Nếu mẹ biết người tình trong mộng của cô bị đem gán ghép với Trần Thần, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trần Thần nháo một lúc thấy buồn chán, rủ rê mọi người cùng nhau chơi trò chơi.
Có người đề nghị chơi giết người, mọi người nghe thấy đều nhớ lại quãng thời gian đại học vui vẻ trước đây liền xoa tay tán thành. Tần Tiểu Mạn hớn hở chạy tới tham gia, rốt cuộc bị cho ra rìa, nói cô chơi cũng được, nhưng chơi thì phải làm quan.
“Vì sao?” Tiểu Mạn phát giác mình bị bài xích, đáng thương túm lấy vạt áo Vương Tả, nhìn y hệt con cún nhỏ bị bỏ rơi. Làm sát thủ mới thích mà!
“Tiểu Mạn thân mến, tôi thề, việc này với nhân phẩm của cô không có tí quan hệ nào.” Vương Tả nghiêm túc vỗ vỗ tay cô.
Mấy người còn lại đều quay đầu đi chỗ khác, có người gan lớn còn quay sang liếc Cố Lãng đại nhân đang ngồi uống rượu với Nam Tịch Tuyệt một cái. Buồn cười, giờ chẳng nói cũng biết Tần Tiểu Mạn là người trong lòng Cố tổng, cô nếu làm sát thủ đi giết người thì không sao, lỡ có ai nhỡ tay giết cô, không biết bị Cố tổng chỉnh thế nào đâu. Tốt nhất là không nên tự chuốc lấy phiền phức!
Cãi chày cãi cối không xong, Tần Tiểu Mạn thấy khát nước, tiện tay cầm một cốc rượu uống cho nhuận giọng.
Nam Tịch Tuyệt đi rồi, Cố Lãng cũng không tị hiềm, khẽ ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú xem mọi người chơi đùa, cầm chai rượu rót cho cô một chén rồi lại một chén.
“Ok, trời tối đen mọi người nhắm mắt.” Tần Tiểu Mạn đã bắt đầu say, cô căn bản không uống được rượu, lười biếng ngả người ra sau, vừa lúc bị Cố Lãng ôm vào lòng, bàn tay không an phận thò vào trong áo, khẽ vuốt ve lưng cô.
Ghế dài nhiệt độ rất cao, bàn tay Cố Lãng chạm vào da thịt mềm mại sờ soạng một vòng rồi to gan dịch chuyển xuống dưới eo.
“Đừng.” Tần Tiểu Mạn cúi đầu kêu một tiếng, lắc lắc người bắt lấy bàn tay Cố Lãng. Thật không có liêm sỉ, nhiều người như vậy anh laị muốn giở trò với cô, cô vẫn đang còn chơi trò chơi mà!
Cố Lãng cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, thuận thế ôm lấy cô đi ra ngoài.
Từng giây từng giây một trôi qua, Trần Thần đang thành thật nhắm mắt rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Tần Tiểu Mạn, cô làm gì mà không đếm nữa? Tiếp tục đi chứ!”
….
Cố Lãng đã vài ngày nay không chạm vào người cô, thân thể bị dày vò không thôi. Ôm Tiểu Mạn say khướt, trên mặt anh tràn đầy vẻ tươi cười. Lần này, anh phải đòi đầy đủ cả vốn lẫn lãi mới được.
Vào trong xe, Cố Lãng điều chỉnh hệ thống sưởi đến mức lớn nhất, đưa tay cởi quần áo Tiểu Mạn rồi lập tức nhào tới ôm lấy cô mà cắn cắn gặm gặm một lúc lâu mới thỏa mãn ngắm nhìn làn da trắng nõn đã lưu lại không ít dấu vết của anh.
Tần Tiểu Mạn dịu dàng ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hệt như cô bé ngây thơ đáng yêu ngày nào.
“Cố Lãng, Cố Lãng….”
“Đây, anh ở đây. Ngoan, thả lỏng một chút, thật chặt.” Cố Lãng dỗ dành cô, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Em…” Cô đỏ bừng mặt, đôi mắt trong bóng tối lấp lánh, nhõng nhẽo khẽ cắn lên vành tai anh, “Em, hình như hôm nay em phát hiện, em rất yêu anh!”
Nhà bên có sói Nhà bên có sói - Gia Diệp Mạn Nhà bên có sói