People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
in vào ai đây? Vào "linh cảm" của Lewis d’Orsey hay vào tập đoàn Công nghiệp siêu quốc gia SuNatCo? Câu hỏi đó dằn vặt Alex Vandervoort. Tối thứ Bảy vừa qua Lewis và ông đã trò chuyện về tập đoàn công nghiệp này, và suốt kỳ nghỉ cuối tuần, Alex chỉ suy nghĩ về lời đề nghị của số thư báo d’ Orsey: bán ngay lập tức các cổ phần của SuNatCo tại thị trường chứng khoán, bất kể bằng giá nào.
Liệu dự đoán của Lewis về tình trạng khốn đốn của tập đoàn kia có đúng hay không? Câu hỏi này liên quan sống còn đến số phận của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ, cho nên Alex Vandervoort phải hết sức thận trọng. Bởi SuNatCo bây giờ là một trong số khách hàng lớn nhất của nhà băng. Họ có quyền phẫn nộ nếu như nhà băng tung ra tiếng xấu cho họ, nhất là tiếng xấu vô căn cứ. Bởi chỉ cần Alex đưa ra vấn đề trên, lập tức nhận định của ông lọt ra ngoài và lan rất nhanh..
Thật khó nghĩ. Bản thân Lewis cũng thú nhận rằng ông ta chỉ "cảm thấy", chứ chưa có cơ sở nào cụ thể. Nhưng "cảm giác” của Lewis đã tỏ ra chính xác và ông đã dự báo đúng các vụ phá sản của một loạt doanh nghiệp lớn thời gian qua: Tập đoàn Penn Central, Công ty Equity Funding, Nhà băng quốc gia Franklin, Nhà băng quốc gia Bảo hiểm, Nhà băng quốc gia San Diego... Tập đoàn Lockhead may mà thoát chỉ là nhờ sự từ thiện của chính phủ Liên bang. Alex Vandervoort nhớ rất rõ những câu của Lewis d’Orsey, khi ông nói rằng George Quartermain đang vận động để xin của chính quyền Washington, một khoản trợ giúp giống như khoản tập đoàn Lockhead đã được nhận. Về mặt chính thức, chính phủ đã đồng ý cho tập đoàn này một khoản tín dụng.
Tuy nhiên vấn đề không chỉ dừng lại chỗ đó.
Theo Lewis thì tập đoàn SuNatCo không chỉ thiếu một khoản tiền mặt tạm thời. Các tập đoàn doanh nghiệp lớn cũng thỉnh thoảng bị thiếu như vậy. Alex hy vọng như thế. Nhưng trách nhiệm nặng nề của ông trong Ngân hàng Thương mại không cho phép Alex chỉ "hy vọng", chứ không thi hành những biện pháp đề phòng. Nhà băng đã sử dụng cả khoản tiền đúng ra phải giữ trong kho dự trữ, đề phòng bất trắc mua cổ phần của tập đoàn Sunatco.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Alex run rẩy cả người.
Sau khi suy nghĩ thật chín chắn, ông quyết định đưa thông tin này cho Heyward. Thế là sáng Thứ hai, ông đi theo hành lang trải thảm dầy trên tầng ba mươi sáu của Toà Tháp, nằm giữa phòng giấy của ông và phòng giấy của Roscoe Heywarđ.
Heyward chưa đến. Alex thân ái chào bà thư ký trưởng của đối thủ, rồi đặt lên bàn giấy tờ Thư Báo d’ Orsey hôm trước Lewis đã cho ông. Alex còn khoanh mực đỏ bài nói về tập đoàn SuNatCo, và viết mấy chữ vào một mảnh giấy đính kèm theo:
"Roscoe, Tôi nghĩ ông nên tham khảo bài báo này. Alex."
Rồi Alex quay về phòng giấy của mình. Nửa giờ sau Heyward đẩy cửa xồng xộc vào, mặt đỏ bừng lên giận dữ. Ông ta quẳng tờ thư báo lên bàn giấy Alex, hỏi:
- Chính ông đã đặt tờ lá cải bẩn thỉu này lên bàn tôi?
- Hình như thế.
- Nếu vậy, tôi yêu cầu ông đừng bao giờ làm bận đầu óc tôi bằng những thứ nhảm nhí của thằng cha kiêu căng rởm kia. Hắn ngu hết chỗ nói.
- Lewis d’Orsey quả có đôi chút kiêu căng, và giống như ông, tôi cũng không tán thành một số nhận định của ông ta. Nhưng Lewis không ngu chút nào hết và nhiều ý kiến của ông ta đã tỏ ra chính xác, chúng ta nên lắng nghe.
- Ông muốn nghe hắn tuỳ ông. Nhưng không phải nhiều người tán thành cách ông đánh giá Lewis đâu, ông nên đọc thứ này thì hơn.
Roscoe quăng một tờ tạp chí lên bàn Alex, đè lên tờ thư báo của Lewis. Alex sửng sốt thấy thái độ Roscoe hôm nay hằn học như vậy.
- Tôi đọc rồi. - Ông nói.
Đấy là tạp chí Forbes, và trang Roscoe gập sẵn in bài phê phán ác độc Lewis. Alex đã đọc và thấy bài đó toàn câu chửi rủa hung hăng, mà quá ít dẫn chứng cụ thể. Bài này chỉ giúp Alex thấy một điều, là giới tài chính hết sức ác cảm với Lewis d’Orsey.
Alex nhớ năm ngoái đã đọc một bài chửi rủa Lewis trên tờ nhật báo Wall Street Journal.
- Ông hãy nhớ rằng Lewis không có học vấn cũng như kiến thức vững chãi về lĩnh vực đầu tư. Tôi rất tiếc là bà vợ hắn lại làm việc tại nhà băng chúng ta.
Alex nhổm người dậy, lấy giọng nghiêm khắc nói:
- Edwina có một phẩm chất hết sức đáng quý, là không bao giờ đem chuyện công việc nhà băng về nói chuyện với chồng. Còn về chuyện học vấn của Lewis, thì tôi xin nói rằng hàng đống giáo sư tiến sĩ có học vị về kinh tế tài chính, cũng không có được những nhận định sáng suốt như rất nhiều nhận định trước đây của Lewis:
- Thôi được. Nhưng riêng nhận định của hắn về SuNatCo thì sai.
- Ông vẫn cho rằng Tập đoàn siêu quốc gia ấy vững chãi ư?
Alex hỏi câu đó hoàn toàn không phải để vặn vẹo, mà chính là ông thổ lộ điều băn khoăn đang dằn vặt ông mấy hôm nay.
Câu hỏi đó tác dụng như một phát súng. Mặt Heyward đang đỏ bừng bỗng nhiên tái xanh, và cặp mắt ông ta như muốn lồi ra đằng sau cặp kính cận.
- Vậy là ông mong tập đoàn Sunatco phá sản! Vì việc đó kéo theo sự sụp đổ uy tín của tôi! Thế chứ gì?
- Hoàn toàn không phải như thế.
- Khoan, để tôi nói nốt đã. - Toàn thân Roscoe Heyward run lên và ông ta trút ra một tràng những câu uất giận. - Tôi khinh bỉ cái trò lươn lẹo, các thủ đoạn thâm độc của ông. Ông cố tình đem tờ lá cải kia về đây, để đầu độc mọi người trong nhà băng khiến họ hoang mang. Tôi yêu cầu ông chấm dứt ngay các trò khốn nạn ấy đi. SuNatCo là một doanh nghiệp vững chãi, đang trên đà phát triển và thu lợi nhuận như nước. Chính tôi đã có công lôi kéo tập đoàn ấy đến với nhà băng chúng ta. Tôi có quyền tự hào về chuyện đó. Tôi biết ông ghen với tôi. Nhưng mối quan hệ với SuNatCo chỉ trong phạm vi tôi. Tôi yêu cầu ông đừng nhúng mũi vào đấy.
Nói xong, Heyward quay gót bỏ ra ngoài. Alex chưng hửng, đứng lặng người một lúc. Thái độ vừa rồi của Heyward làm ông rất ngạc nhiên. Hai người đã làm việc bên nhau hai năm rưỡi nay trong bộ phận lãnh đạo tối cao của nhà băng. Tuy nhiều lúc ý kiến trái nhau, nhưng bao giờ họ cũng giữ được điềm tĩnh.
Chưa bao giờ Heywarđ nổi nóng như vừa rồi. Đột nhiên trong đầu Alex loé lên một nhận xét và ông hốt hoảng. Cơn thịnh nộ vừa rồi của Heyward phải chăng thể hiện một mối lo ngấm ngầm mà ông ta cố gạt đi. Càng suy nghĩ, Alex càng thấy có nhiều khả năng như thế. Nếu vây thì chính Roscoe Heyward cũng đang rất nghi ngờ sự "vững chãi" của tập đoàn SuNatCo. Nếu quả thật như vậy thì đúng là đáng lo. Ông ấn nút vào máy đàm thoại nội bộ, nói với thư ký riêng:
- Cô thử nối đường dây với cô Margot Bracken xem có được không? Phải mất mười lăm phút sau, Alex mới nghe thấy tiếng Margot ở đầu dây kia.
- Không phải chuyện đùa đấy chứ? Họ đến tìm em giữa lúc em đang làm việc ở toà án.
- Không, chuyện nghiêm chỉnh đấy.- Alex nói ngay.- Lần em tiến hành đấu tranh với hãng buôn kia, em có kể là em đã sử dụng một thám tử tư, đúng thế không?
- Đúng thế. Tên ông ta là Vemon Jax.
- Anh Lewis có biết ông ta, phải không nhỉ?
- Phải.
- Lewis cũng nói là viên thám tử tư đó đã từng tiến hành thột vụ tuyệt vời cho S.E.C.
- Em cũng có nghe nói thế. Nếu vậy thì không có gì là lạ vì Vemon Jax có bằng cử nhân kinh tế chính trị học.
Alex đã ghi thêm chi tiết này vào trang sổ ông đang viết.
- Ông ta, Vemon Jax ấy, có phải người kín đáo không? Liệu có thể tin cậy ở ông ta trong việc giữ bí mật không?
- Hoàn toàn có thể.
- Anh có thể tìm ông ta ở đâu?
- Chuyện ấy để em lo. Bao giờ anh cần gặp Jax?
- Ngay hôm nay được thì tốt.
- Ở đâu?
- Tại phòng giấy của anh.
Chiều hôm đó, trong phòng giấy của mình, Alex Vandervoort ngồi đối diện với Vemon Jax. Ông kín đáo quan sát con người trước mặt: vẻ mặt bình thường, ăn mặc xoàng xĩnh, đầu hói, khoảng năm mươi tuổi. Trông Jax có dáng vẻ một chủ hiệu tạp hoá làng quê, và rõ ràng cửa hiệu không lời lãi là bao. Ông ta đi đôi giầy sờn, áo vét rây vài vết dầu mỡ. Alex được biết Jax trước kia đã từng làm thanh tra Cục thuế Liên bang.
- Nghe nói ông có bằng cử nhân kinh tế chính trị học?
Jax nhún vai, tỏ vẻ coi tấm bằng cử nhân đó chẳng hơn gì tờ giấy lộn.
- Vâng, cử nhân hàm thụ, ông thừa biết như thế là gì rồi. Rỗi rãi, chẳng biết làm gì buổi tối thì tôi ghi tên theo học, có vậy thôi.
- Ông tốt nghiệp cả khoa kế toán?
- Vâng, thậm chí tôi còn học định thi bằng kiểm toán viên cao cấp.
- Cũng lớp buổi tối, chắc thế?- Alex hỏi, bắt đầu hiểu tính cách con người này.
Jax buồn bã nhếch mép cười:
- Đúng thế.
- Ông Jax ạ,- Alex bắt đầu nói…
- Hầu hết bạn bè đều gọi tôi bằng tên: Vernon.
- Ông Vernon ạ, tôi muốn thuê ông làm một việc đòi hỏi phải tuyệt đối bí mật, đồng thời tôi cũng cần có kết luận nhanh. Ông có nghe nói đến Tập đoàn công nghiệp siêu quốc gia Supranational Corporation, gọi tắt là SuNatCo chứ?
- Tất nhiên.
- Tôi muốn có một bản điều tra tình hình tài chính thật sự của tập đoàn đó. Họ giấu rất kỹ. Cho nên công việc này phần nào mang tính chất một thứ do thám.
Lần này nụ cười trên môi Jax có vẻ chân thật:
- Đấy chính là chuyên môn của tôi.
Hai bên thoả thuận rất chóng vánh. Cuộc điều tra sẽ tiến hành trong một tháng, nhưng nếu thấy cần Jax sẽ có một bản báo cáo sơ bộ ở giữa thời gian đó. Tuyệt đối không được tiết lộ vai trò của Ngân hàng Thương mại trong việc này. Mọi hoạt động của Jax phải nằm trong khuôn khổ pháp luật. Tiền thù lao cho ông ta là một ngàn rưởi đô la, ông ta nhận trước một nửa. Nửa còn lại sẽ nhận sau khi ông ta nộp bản báo cáo đầy đủ.
Alex sẽ thu xếp để khoản chi phí này tính vào các chi phí chung. Rất có thể ông sẽ phải tường trình về khoản này, nhưng đó là chuyện về sau. Gần tối, sau khi Vernon Jax đã ra về, Margot gọi điện cho Alex:
- Anh giao việc cho ông ta rồi chứ?
- Rồi.
- Anh thấy Jax thế nào?
- Alex nói đùa:
- Tạm được.
Margot cười khúc khích.
- Nhưng rồi anh sẽ phục ông ta sát đất cho mà xem.
Tuy vậy, trong đáy lòng Alex vẫn hy vọng kết quả cuộc điều tra sẽ chứng minh dự đoán của Lewis là sai. Chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ, không hơn.
Sáng hôm sau, Alex cho mời Nolan Wainwright đến gặp, để báo rằng thù lao cho Vernon Jax sẽ tính vào quỹ của ban bảo vệ nhưng do Alex chỉ định. Ông không nói rõ và Nolan cũng không hỏi nội dung công việc là gì. Càng ít người biết bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu - Alex thầm nghĩ. Nhân tiện Nolan Wainwright cũng báo cáo vị Phó tổng giám đốc nhà băng về thoả thuận giữa ông và Miles Eastin.
- Không được.- Alex bùng lên.- Tôi không muốn y còn nằm trong bản danh sách trả lương của nhà băng chúng ta.
- Y không nằm trong đó. - Nolan cãi. - Tôi đã bảo Miles rằng công việc giao cho y tuyệt đối không dính dáng đến nhà băng. Y sẽ được nhận tiền, và không có một chứng cớ nào tỏ ra số tiền đó của ai chi cho y.
- Ông nói thế ai tin? Tiền chúng ta trả có nghĩa là chúng ta thuê y. Tôi không tán thành.
- Nếu vậy tức là ông trói tay tôi. Ông ngăn cản tôi làm công việc của tôi.
- Nhưng sao cứ phải sử dụng thằng cha ấy? Hắn đã ăn cắp tiền của nhà băng chúng ta?
- Ông không nghe thấy, nhiều khi người ta dùng kẻ khốn nạn này để điều tra kẻ khốn nạn khác hay sao?
- Nhưng ông có thể thuê một đứa chưa từng ăn cắp của nhà băng chúng ta.
Cuộc tranh luận diễn ra gay gắt, nhưng cuối cùng Alex phải nhượng bộ. Ông hỏi:
- Miles Eastin biết việc hắn làm vô cùng nguy hiểm cho tính mạng của hắn chứ?
- Hắn biết.
- Ông có kể hắn nghe về cái xác của đứa hôm trước chứ?.
- Có, Tôi kể hết.
- Chuyện này vẫn làm tôi áy náy thế nào ấy.
- Ông sẽ còn áy náy hơn, nếu các tấm thẻ tín dụng Keycharge giả mỗi lúc một nhiều trên thị trường tiền tệ.
Alex Vandervoort thở dài:
- Thôi được. Đấy là lĩnh vực của ông, ông toàn quyền tiến hành. Tôi không phản đối. Nhưng tôi nhắc với ông một điều kiện tuyệt đối: nếu thấy hắn có nguy cơ bị hại, ông phải lập tức cứu hắn ngay.
- Tôi cũng nghĩ như thế.
Nolan mừng thấy đã thuyết phục được Alex, nhưng ông không ngờ cuộc tranh luận lại gay gắt đến mức ấy. Nolan quyết định thôi không nói thêm gì nữa. Ông lờ đi chuyện ông dùng Juanita Numez làm trung gian liên lạc giữa ông và Miles Eastin. "Alex đã đồng ý trên nguyên tắc, việc gì làm ông ta rối óc thêm về những chi tiết vụn vặt" Nolan thầm nghĩ.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng