Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
rưởng ban bảo vệ ngân hàng thương mại số Một Nolan Wainwright lâu nay không có dịp đến nhà xác. Lần cuối cùng ông đến là cách đây ba năm, ông nhớ là như thế. Hôm đó ông đến đây để nhận diện một nhân viên bảo vệ của nhà băng, bị chết trong cuộc đụng độ với một băng cướp có vũ trang xâm nhập nhà băng.
Hồi xưa, khi Nolan còn làm trong ngành cảnh sát nghề nghiệp luôn bắt ông phải vào các nhà xác nhận diện các nạn nhân. Nhưng ngay hồi đó, Nolan Wainwtight cũng không sao quen được với chuyện ấy. Mùi xác chết luôn làm ông buồn nôn. Hôm nay cũng vậy. Một trung sĩ thám tử của sở cảnh sát thành phố ra đón Nolan, dẫn ông đi. Anh ta bước những bước chân mạnh mẽ, dọc theo một hành lang ảm đạm. Đi trước anh ta là nhân viên nhà xác.
Viên trung sĩ cảnh sát nói:
- Nếu xác chết đúng là người của các ông, thì xin ông cho biết lần cuối cùng ông nhìn thấy anh ta là bao giờ?
- Cách đây bẩy tuần lễ, vào đầu Tháng Ba, trong một quán rượu nhỏ ở đầu kia thành phố.
- Từ hôm đó ông có nhận được tin tức gì của anh ta không?
- Không.
- Ông biết nhà anh ta ở đâu chứ?
- Hoàn toàn không biết. Y không muốn cho tôi biết.
Thậm chí Nolan không biết tên y là gì, chỉ biết y dưới cái tên Vic. Tất nhiên đó là tên bịa. Vốn tính chính đáng, ông không dò hỏi thêm. Ông chỉ biết Vic là một tên tù tái phạm đang không có tiền, sẵn sàng làm bất cứ việc gì để có tiền, và việc này là làm chỉ điểm.
Trước đó, hồi tháng Mười, Alex đã cho phép Nolan thuê một người để dò la đến ngọn nguồn của bọn làm thẻ tín dụng Keycharge giả. Nolan WainWright đã thăm dò trong các khu phố nghèo khổ, cuối cùng bắt liên hệ được với một người. Người này giới thiệu ông đến gặp một người khác. Rồi người khác này cũng lại chỉ cho ông đến gặp người thứ ba.
Rút cục Nolan tiếp xúc được với Vic và thoả thuận với y. Chuyện này xẩy ra vào tháng Mười Hai. Nolan nhớ rất rõ, bởi chính là tháng Miles Eastin bị đưa ra tòa.
Từ ngày đó, Nolan chỉ gặp lại Vic có hai lần, đều diễn ra trong quán rượu tồi tàn, cách xa trụ sở nhà băng và bí mật đến mức tối đa. Cả hai lần đó Nolan đều đưa tiền cho tên chỉ điểm mà không đòi y phải có gì đổi lại, ông chỉ hy vọng Vic thu được một số thông tin giá trị, xứng đáng với số tiền y nhận được.
Vic đòi kiểu liên lạc một chiều, nghĩa là chỉ Vic gọi điện cho Nolan chứ ông không chủ động liên hệ với y được. Khi định gặp Nolan, y chỉ cần gọi điện, quy định thời gian và địa điểm, Nolan sẽ đến. Nolan đành chấp nhận kiểu liên lạc một chiều đó, vì ông hiểu tại sao Vic lại yêu cầu như vậy.
Vic không làm ông thấy có chút cảm tình nào, nhưng ông không hy vọng tìm được một chỉ điểm khiến ông thấy thiện cảm. Tên tù tái phạm, lúc nào cũng có giọt mồ hôi trên mũi chứng tỏ y nghiện ma tuý, luôn tỏ thái độ khinh miệt mọi thứ và mọi người, kể cả Nolan Wainwright. tuy nhiên đến lần thứ ba gặp Vic, Nolan vui mừng thấy y báo tin đã bắt đầu lần ra được đầu mối.
Đấy chỉ mới là một tin đồn. Một bọc giấy hai mươi đô la, làm rất tài tình, được tiêu thụ nhanh chóng trong vùng. Cũng theo tin tức Vic thu lượm được thì đứng đầu vụ làm giấy bạc giả này là một tổ chức khá hùng hậu, và y tin chắc chính bọn chúng sản xuất cả thẻ tín dụng giả. Nhưng Vic chưa biết gì hơn. Những tên cầm đầu của tổ chức sản xuất giấy bạc giả vẫn còn là những cái bóng mờ ảo.
Nolan tự hỏi, phải chăng giao cho Vic điều tra nơi sản xuất thẻ tín dụng giả, đã khiến y bịa ra tin trên để vừa lòng Nolan? Nhưng ông không tin là như thế.
Vic cho Nolan biết là người ta hứa sẽ đưa y một số tiền giả để y tiêu thụ. Y hy vọng nếu lời hứa kia được thực hiện thì có nhiều triển vọng. Vậy là bọn gian đã tin cậy Vic, và y sẽ có điều kiện lọt sâu thêm vào bên trong tổ chức của chúng.
Nolan nhận xét thấy trong lời kể của Vic có một số chi tiết mà Vic không thể bịa ra được, nếu y không thực sự nghe thấy. Ông kết luận, nói chung những thông tin của Vic là chính xác. Hy vọng của Vic ông cũng tin rằng sẽ thành sự thật.
Nolan Wainwright luôn cho rằng bọn làm tiền giả tất sẽ làm cả các thứ giấy tờ giả khác, trong đó có thẻ tín dụng giả. Ông đã nói điều đó với Alex hồi tháng Mười năm ngoái. Nolan biết một điều chắc chắn rằng, lọt vào hang ổ của bọn gian phi kia là vô cùng nguy hiểm. Phát hiện ra, bọn chúng tất chẳng tha y. Ông đã phải báo cho Vic để y cảnh giác, và Vic đã cười khinh bỉ cảm ơn ông.
Sau lần thứ ba đó, Nolan không gặp lại Vic lần nào nữa. Hôm trước, trên báo Times Register có mấy dòng nhỏ, đưa tin cảnh sát phát hiện một cái xác dưới sông, khiến Nolan chú ý.
Viên trung sĩ cảnh sát Timberwell nói:
- Cần phải nói ngay với ông rằng cái xác trông rất khủng khiếp. Các bác sĩ pháp y khi mổ đã đánh giá rằng nó ngâm dưới nước đã khoảng một tuần lễ. Hình như chân vịt tầu thuỷ đã quật nó, bởi trên sông có rất nhiều tầu bè qua lại.
Vẫn đi sau viên trung sĩ, Nolan bước vào gian phòng rộng, trần rất thấp, đèn chiếu sáng rực.
Không khí dưới này rất lạnh, đồng thời lại hôi thối.
Một thứ tủ bằng kim loại chạy dài, choán toàn bộ bức tường đối diện với cửa vào, giống như tủ đựng hồ sơ khổng lồ mà mỗi ngăn mang một số thứ tự.
Hệ thống máy lạnh chạy rì rì. Nhân viên canh gác ở đây có vẻ cận thị nặng.
Anh ta thẩm tra tập bìa cứng Nolan cầm ở tay bằng cách dí sát vào mũi rồi bước đến một ngăn, cầm vào tay nắm, lôi ngăn kéo lớn bằng sắt ra. Ngăn kéo chạy dễ dàng nhờ hệ thống bi. Một tấm chăn dạ to phủ lên hình thù nát bươm của xác chết.
- Đây là cái xác ông hỏi, thưa ông trung sĩ. - Người đàn ông hiền lành vừa nói vừa gấp lại tấm chăn dạ.
Nolan ân hận là đã đến đây. Cái xác trước mặt ông vẫn còn một cái mặt, nhưng nát nhừ không còn ra hình thù gì nữa. Đúng như Timberwell nói, chắc chắn là nó đã va đập vào các chân vịt của tầu bè.
Nolan nhìn xác chết không nói gì, chỉ nghiêng nhìn bên này rồi nghiêng nhìn bên kia.
Lát sau, viên trung sĩ Timberwell hỏi:
- Ông có nhận diện được anh ta không?
- Được - Nolan nói. - Đây, ở chỗ gáy này có một vết chàm nhìn còn khá rõ. Chắc có từ lúc bẩm sinh. Tôi để ý thấy vết chàm này ngay trong lần gặp y đầu tiên, và hai lần gặp sau tôi đều căn cứ vào vết chàm đó để thẩm tra có phải chính là Vic không. Cặp môi lúc nào cũng khinh bạc không còn nữa, nhưng chính đây là xác chết tên chỉ điểm của tôi.
Timberwell nói:
- Các dấu vân tay đã giúp chúng tôi tìm ra tên tuổi của anh ta, tuy đã nát, nhưng cũng đủ để xác định. Viên trung sĩ lấy sổ tay trong túi ra xem rồi nói thêm:
- Tên thật anh ta là Clarence Hugo Levinson. Hồ sơ pháp lý đầy chật nhưng không có vụ nào lớn. Anh ta còn dùng nhiều tên giả khác nữa.
- Theo báo chí thì y bị giết chết bằng dao găm chứ không phải do chết đuối?
- Bác sĩ pháp y cũng khẳng định như vậy. Thật ra anh ta đã bị chúng tra tấn dã man rồi cuối cùng mới đâm một nhát dao cho chết hẳn.
- Sao anh biết?
- Hai hòn dái bị nghiền nát. Báo cáo của bác sĩ pháp y xác nhận rằng, hai hòn dái của anh ta đã bị kẻ nào đó kẹp bằng một thứ dụng cụ kiểu như ê- tô, cho đến khi bị vỡ nát. Ông muốn nhìn không?
Không đợi câu trả lời, người gác-dan già kéo nốt tấm chăn dạ ra. Tuy bộ phận sinh dục quắt lại nhưng Nolan vẫn thấy được là viên trung sĩ cảnh sát nói đúng.
- Ôi lạy Chúa! Ông đậy lại đi. - Nolan vội nói với người gác dan.
Rồi ông quay sang viên trung sĩ:
- Ta ra thôi.
Ngồi trong một hiệu ăn cách nhà xác chừng năm chục mét, Nolan Wainwright và trung sĩ Timberwell uống thứ cà phê đen pha rất đậm. Viên trung sĩ nói:
- Tội nghiệp anh ta! Dù anh ta đã làm những gì đi nữa, thì cũng không đến nỗi đáng phải chịu tra tấn tàn bạo như vậy.
Anh rút bao thuốc, lấy một điếu rồi đưa bao cho Nolan. Ông này lắc đầu. Timberwell nói tiếp:
- Tôi đoán ông đang nghĩ gì. Con người ta dù từng trải đến đâu cũng có những điều chúng ta cần suy nghĩ.
- Đúng thế. - Nolan thấy trách nhiệm của ông trong cái chết của Clarence Hugo Levinson, tức Vic.
- Thưa ông Wainwright, tôi cần có một biên bản. Ta sẽ ghi vào đó tất cả những điều ông đã kể về việc thuê anh ta làm cho ông.. Nếu không làm phiền ông, tôi đề nghị chúng ta đến Sở cảnh sát ngay bây giờ.
- Đồng ý.
Viên trung sĩ cảnh sát thở khói thành những vòng tròn nhỏ theo nhau bay dần lên cao, rồi uống một ngụm cà phê, hỏi:
- Cuộc điều tra về các tấm thẻ tín dụng giả của ông đến đâu rồi? Thời gian gần đây ấy?
- Chúng càng ngày càng xuất hiện nhiều và chúng tôi phát hiện được cũng mỗi lúc một nhiều. Có những hôm số thẻ giả tràn ngập như một bệnh dịch. Các nhà băng như nhà băng chúng tôi bị thiệt hại vô kể.
Trung sĩ Timberwell nói:
- Thiệt cho dân thì đúng hơn. Các nhà băng như nhà băng các ông cuối cùng đều bổ vào đầu dân. Chính vì thế mà các ông đâu có quan tâm đến chuyện đó cho hẳn hoi, đúng với tầm quan trọng của nó.
- Vấn đề này tôi không phải người để trả lời anh. - Nolan nói và sực nhớ câu của viên trung sĩ, cũng chính là câu ông đã nói với Alex Vandervoort cách đây vài tháng.
- Những tấm thẻ tín dụng giả đó làm tài lắm phải không?
- Cực giỏi.
- Nếu như vậy thì người chết kia nói đúng, tất cả những giấy tờ giả đều phải do một tổ chức làm.
Nolan Wainwright không trả lời. Sau một lúc im lặng, viên trung sĩ cảnh sát bỗng nói:
- Tôi phải nhắc ông về một tình tiết mà chắc ông cũng đã nghĩ đến. Bọn tra tấn anh ta rõ ràng là để buộc anh ta phải khai ra. Ông đã thấy chúng tra tấn dã man đến chừng nào. Và chắc hẳn anh ta đã phải phun ra. Có nghĩa chúng đã biết ông thuê anh ta.
- Tôi có nghĩ đến chuyện đó.
- Tôi không nghĩ ông sẽ gặp nguy hiểm, nhưng những kẻ giết Levinson chắc chắn coi ông là một chất độc. Và từ nay bất cứ ai tiếp cận với bọn chúng mà có biểu hiện gì liên quan đến ông, chắc chắn sẽ bị chúng giết chết một cách tàn bạo.
Nolan Wainwright chưa kịp trả lời thì viên trung sĩ Timberwell đã nói tiếp:
- Tôi nói thế không phải bảo sau này ông không dùng chỉ điểm nữa. Việc đó là của ông và tôi không cần biết... ít ra thì cũng vào lúc này. Tuy nhiên tôi chỉ nói thế này: nếu ông còn dùng chỉ điểm, ông hãy thận trọng hơn. Cố gắng không làm nguy hiểm cho anh ta. Tôi biết ông cũng nghĩ đúng như thế.
- Cảm ơn anh nhắc nhở. - Nolan nói. Ông vẫn còn nghĩ đến cái xác nát bét của Vic lúc viên gác dan nhấc tấm chăn dạ lên. - Tôi chưa biết sẽ còn dùng chỉ điểm nữa hay không đấy.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng