Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
han vãn chẳng có tác dụng gì đâu, - Margot nói.- Mà chúng ta cần phải hành động. Đoàn kết lại, cùng đấu tranh.
- Cho nhà băng một quả mìn thế là nổ tung toà tháp cao ốc.
- Sao lại thế, Lisette? Tôi có nhiều người quen làm việc ở đó. Vả lại luật pháp cấm đặt mìn.
- Ai bắt chúng ta phải tuân theo pháp luật?
- Tôi! - Margot giận dữ nói. - Còn ai không nghe tôi thì xin mời luật sư khác.
Tối Thứ năm, Ban chấp hành Hội những người thuê nhà tại khu phố Forum East họp trong văn phòng luật sư của Margot Bracken. Rất nhiều tổ chức ái hữu của thành phố đã nhờ cậy đến sự giúp đỡ của Margot, thường hay dùng địa điểm này để họp, nhất là những cuộc họp cần có sự cố vấn pháp lý của nàng. Không có gì lộng lẫy, chỉ là hai phòng mặt đường, ngày trước là cửa hiệu bán tạp hoá, Margot chỉ sửa sang lại đôi chút. Những giá trên tường trước bày tạp phẩm thì bây giờ đựng sách. Đồ gỗ đều giản dị, do Margot mua ở cửa hàng đồ cũ. Hai cửa hiệu hai bên đều đóng cửa, cho nên ở đây yên tĩnh. Hôm qua nhà băng thương mại công bố, cắt giảm một nửa số tiền đầu tư vào dự án xây dựng nhà ở trong khu phố Forum East. Vậy là dư luận nói đúng. Bản thông báo soạn bằng thứ văn chương bay bướm, nào "chỉ tạm thời cắt giảm một thời gian do nhà băng phải đầu tư vào một số hoạt động cấp bách, nhưng sau này sẽ khôi phục lại đầy đủ như trước."
Dân chúng trong khu phố không bị mê hoặc bởi lời lẽ văn hoa của bản thông báo, mà họ chỉ đánh giá một cách ngắn gọn: Đây là một nhát rìu bổ lên đầu họ.
Tối nay, ban chấp hành Hội những người thuê nhà ở Forum East họp để bàn biện pháp đối phó. Từ “người thuê nhà" thật ra chỉ có ý nghĩa ước lệ, bởi một số hội viên đã được thuê nhà, nhưng một số chỉ mới là "hy vọng được thuê".
Deacon, một công nhân nhà máy thép, nói:
- Có hàng đống người đang hy vọng được thuê nhà. Bây giờ thì thế là hết.
Margot biết Deacon cùng vợ và năm con sống trong một căn hộ thảm hại trong một ngôi nhà cũ kỹ, loại nhà lẽ ra phải phá đi từ lâu. Nàng đã nhiều lần xoay sở, để gia đình anh ta có thể thuê được một chỗ ở mới, nhưng chưa kết quả. Hiện anh nằm trong danh sách những người sẽ được thuê nhà Forum East, nhưng tên anh ta nằm ở giữa bản danh sách, nghĩa là anh ta phải xếp hàng sau hàng mấy trăm người.
Bản thông báo của Ngân hàng Thương mại làm Margot rất phẫn nộ. Nàng tin chắc Alex phản đối quyết định ấy, nhưng tại sao ông không dùng quyền phủ quyết? Cho nên Margot tránh không đụng đến chuyện đó với người yêu. Alex càng ít biết điều bực bội của nàng càng tốt cho ông.
Đến lượt một ủy viên khác của ban chấp hành, Seth Orinda. Anh nói:
- Theo tôi nghĩ thì chúng ta làm cách nào đi nữa, trong vòng pháp luật hay ngoài vòng pháp luật, thì chúng ta cũng không thể moi được tiền của các nhà băng, một khi họ đã quyết định khoá két của họ lại.
Orinda là giáo viên một trường trung học dành cho trẻ em da đen và bản thân anh cũng là người đa đen. Anh đã có một căn hộ ở Forum East, nhưng vốn tính quan tâm đến người khác anh rất lo cho hàng ngàn người hiện vẫn chưa có chỗ ở hẳn hoi.
Margot rất quí Orinda. Nàng nói:
- Đừng bi quan thế, Orinda. Giống như con rồng trong chuyện cổ tích, các nhà băng cũng có chỗ yếu của nó. Cứ đâm một ngọn giáo vào giữa bụng là nó chết liền.
- Ngọn giáo nào? - Orinda hỏi - Một cuộc biểu tình diễu hành chăng, hay biểu tình ngồi? Hay mít tinh hô lời yêu sách?
- Không, - Margot nói. - Tất cả những trò đó lạc hậu rồi. Mít tinh biểu tình đều không có tác dụng nào hết. Nàng đưa mắt nhìn mười hai ủy viên Ban chấp hành Hội những người thuê nhà tại Forum East, da đen có, da trắng có, da nâu có, cao lớn có, bé nhỏ có, mỗi người một vẻ. Margot nói.
- Các bạn nghe tôi nói đây. Tôi đã bảo chúng ta phải hành động và tôi có một sáng kiến bảo đảm đạt kết quả...
- Chị Bracken...
- Gì thế, chị Juanita?
Một bóng người bé nhỏ từ trong bóng tối bước ra.
- Tôi rất muốn tham gia với các anh các chị, nhưng tôi làm việc cho nhà băng, cho nên tốt hơn là tôi không nghe thấy những gì các anh các chị bàn bạc.
- Đúng đấy. Tôi rất tiếc là đã triệu tập chị đến đây, quên mất rằng chị làm việc cho nhà băng và dự họp ở đây đâm ra có thể sẽ đẩy chị vào tình thế khó xử. Chị tránh ra là đúng.
Deacon nói:
- Những điều chúng tôi vừa nói cũng cần phải giữ kín, đúng vậy không, Juanita?
Juanita gật đầu.
Margot vội nói ngay:
- Tất cả chúng ta đều tin cậy chị Juanita Numez. Tôi hy vọng các chủ của chị cũng hiểu lẽ phải giống như chị.
Juanita đi ra ngoài.
Margot đứng lên đến trước mặt mọi người, hai tay đặt lên hông, vẻ đáo để, mái tóc màu hạt dẻ hất ra phía sau, như chuẩn bị lao lên.
Nàng bắt đầu nói.
Các khuôn mặt lộ vẻ rạng rỡ và vài người khúc khích cười thích thú. Cuối cùng Deacon reo lên:
- Rất hay!
Một người khác nói:
- Đúng, phải làm như thế mới được. Phải tiến hành thật khôn ngoan.
Margot nói thêm:
- Để đạt được điều tôi đề nghị, chúng ta cần huy động rất nhiều người... ít nhất lúc khởi đầu cũng phải có vài ngàn. Chưa kể sau đấy.
- Mất bao nhiêu thời gian?
- Ta đặt kế hoạch một tuần. Đối với nhà băng thì là năm ngày. Nếu chưa đủ, chúng ta mở rộng diện đấu tranh thêm nữa. Thật ra, tôi chưa thấy cần thiết phải kéo dài hơn. Dù sao thì mỗi chúng ta cần nắm thật chắc vai trò của từng người.
Orinda nói:
- Tôi sẽ lo.
Rất nhiều người hưởng ứng theo:
- Cả tôi.
- Cả tôi.
Margot nói giọng kiên quyết:
- Tốt lắm. Chúng ta cần vạch ra kế hoạch thật chi tiết. Tôi sẽ thảo từ nay đến tối mai. Trong khi chờ đợi, các bạn tiến hành vận động. Chú ý là phải tuyệt đối bí mật.
Nửa giờ sau các thành viên của ban chấp hành ra về, mặt mũi tươi vui khác hẳn lúc đến đây.
Margot giữ Orinda lại, nói:
- Orinda, tôi cần một sự hỗ trợ của anh.
- Xin sẵn sàng, thưa chị Bracken.
- Anh thừa biết là trong mọi cuộc đấu tranh, bao giờ tôi cũng đứng tuyến đầu.
- Vâng, đúng thế.
- Nhưng lần này, tôi muốn đứng bên ngoài. Tôi không muốn báo chí nhắc đến tên tôi, màn ti vi hiện lên hình ảnh tôi. Tôi phải tránh mặt bởi tôi không muốn hai người thân thiết của tôi hiện đang làm cho nhà băng bị rơi vào tình thế khó xử.
- Tôi rất hiểu. Tôi thấy chị tránh ra là đúng. Sẽ không có gì khó khăn hết.
- Anh hiểu như thế là rất tốt cho tôi. Vậy lần này, anh cùng các ủy viên chấp hành chỉ huy cuộc đấu tranh này thay tôi. Tôi đứng trong hậu trường. Nhưng bất cứ lúc nào cần đến tôi, anh cho biết ngay, đừng ngần ngại gì hết.
- Chị yên tâm, - Orinda nói. - Chúng tôi sẽ giấu biệt tên chị, cho nên sẽ không ai biết chị nhúng tay vào đâu!
o O o
Sau cuộc họp của ban chấp hành Hội những người thuê nhà tại Forum East hai ngày, Margot cùng Alex ăn trưa ở nhà một người bạn, rồi họ về nhà Margot. Nàng sống trong một khu phố không sang trọng lắm so với khu phố của Alex và căn hộ của nàng cũng nhỏ hơn. Nhưng nàng lựa chọn đồ đạc rất khéo nên trông căn hộ đẹp và ấm cúng. Alex rất thích đến đây.
- Ôi anh rất nhớ em, Margot, - Ông nói.
Alex đã mặc bộ đồ ngủ, khoác ngoài tấm áo choàng trong nhà, là những thứ để sẵn trong nhà Margot. Nàng ngồi bệt xuống thảm, quay lưng lại người yêu, ngửa đầu, ngả lên đầu gối ông. Alex âu yếm mơn trớn làn tóc màu hạt dẻ mềm mại của nàng. Thỉnh thoảng bàn tay ông lại đưa xuống thấp hơn, kích thích cảm giác của nàng, khiến cả hai người đều thấy tăng dần niềm khao khát nhau. Margot thở dài sung sướng. Họ đã đến lúc nên lên giường, nhưng vẫn cố kéo dài thêm quãng thời gian đê mê này hơn nữa. Vậy là đã hơn một tuần rồi họ không được gặp nhau, bởi thời gian biểu của họ lệch nhau.
- Ta phải gỡ lại thời gian đã mất. - Margot nói.
Alex không trả lời ngay. Lát sau ông mới nói:
- Anh đoán thế nào em cũng hành anh về chuyện Forum East, vậy mà cho đến lúc này chưa thấy em nhắc gì đến chuyện đó.
- Margot ngửa đầu ngước nhìn người yêu, hỏi giọng hồn nhiên:
- Tại sao em lại phải hỏi, cưng? Bởi chắc chắn không phải anh đề xuất vấn đề cắt giảm tiền đầu tư xuống một nửa, - Nàng nhăn trán, nói tiếp. - ít nhất thì em cũng hy vọng là như thế.
- Em thừa biết không phải anh đề xuất.
- Đúng thế. Em còn đoán rằng anh chống lại là khác
- Đúng, - Alex buồn bã đáp. - Nhưng không ăn thua gì.
- Anh làm thế là hết sức mình rồi. Không ai có thể đòi anh phải làm hơn nữa.
Alex cúi sát mặt nàng, giọng hồ nghi:
- Em nghĩ như vậy sao, cưng?
- Tất nhiên rồi.
- Anh sợ em không nói thật. Bởi xưa nay em đâu chịu để thất bại một cách dễ dàng như vậy. Một trong những nét làm anh yêu em, chính là em không chịu đầu hàng.
- Một số cuộc thất bại xảy ra toàn diện đến nỗi không còn cần phải đầu hàng nữa.
Alex ngồi thẳng dậy trong ghế bành.
- Margot, em đang âm mưu gì phải không? Anh biết mà. Nói đi.
Margot nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói:
- Em không nói. Nhưng nếu đúng như lời anh, thì anh không nên biết. Em rất không muốn làm anh rơi vào tình trạng khó xử.
Alex mỉm cười trìu mến. Ông nói:
- Thôi được. Nhưng anh muốn hỏi em, chỉ một câu thôi! Em không định vi phạm pháp luật đấy chứ? Em có tin chắc là em hành động trong vòng pháp luật không?
- Không. Nhưng ở đây ai là luật sư? Phải chăng chính em quyết định việc nào hợp pháp, việc nào bất hợp pháp? Không phải thế sao?
- Ngay những phụ nữ thận trọng nhất đôi khi cũng vẫn phạm sai lầm.
- Nếu có chuyện đó thì chắc chắn không phải lần này?
Margot đã định tiếp tục cuộc tranh luận nhưng nàng ghìm lại, chỉ nói thêm rất khẽ.
- Anh đã biết là không bao giờ em làm chuyện bất hợp pháp và anh biết cả nguyên nhân tại sao.
- Đúng, anh biết. - Alex nói.
Ông thở dài nhẹ nhõm, buông thả cơ bắp và tiếp tục ve vuốt mái tóc nàng. Một lần, trong lúc thân tình, Margot đã tâm sự với Alex về một sự mất mát đớn đau nàng phải chịu, và từ đó không bao giờ nàng hành động trái pháp luật nữa.
Hồi ấy Margot học trường luật, đạt kết quả xuất sắc. Giống như nhiều sinh viên khác, nàng dấn thân vào cuộc đấu tranh phản đối cuộc chiến tranh xâm lược của Hoa Kỳ tiến hành tại Việt Nam, cuộc chiến tranh đã chia đôi nước Mỹ. Đấy cũng là một kỷ nguyên mới trong lĩnh vực pháp lý. Các sinh viên pháp lý nổi loạn chống lại các ông thầy già nua.
Cuối năm thứ hai, Margot chia xẻ quan điểm tiên phong, tính tích cực và cả chiếc giường với một sinh viên cùng trường. Alex biết được tên anh ta là Gregory.
Sinh viên và lãnh đạo trường chống đối nhau quyết liệt được vài tháng, thì đột nhiên đoàn sĩ quan tuyển quân đến trường. Đa số sinh viên, trong đó có Gregory và Margot, đòi đuổi đoàn sĩ quan kia đi.
Lãnh đạo nhà trường không chịu. Sinh viên bèn chiếm toà nhà hành chính và dựng lên các ụ chướng ngại. Những sinh viên khác thay nhau canh gác.
Bị không khí hăng say lôi cuốn, Gregory và Margot cũng tích cực tham gia. Hai bên tiến hành cuộc thương lượng, nhưng thất bại vì sinh viên đề ra những "yêu sách không thể chấp nhận được". Hai ngày sau, ban lãnh đạo nhà trường báo cảnh sát và cảnh sát sau đó lại phạm sai lầm là cầu cứu đơn vị quân đội. Họ tấn công các toà nhà bị sinh viên chiếm giữ. Trong cuộc đụng độ người ta có bắn một số phát súng, nhưng chủ yếu dùng dùi cui và báng súng làm toạc vài cái đầu. May thay không ai trúng đạn. Nhưng rất không may, là người duy nhất bị chấn thương sọ não và chết sau đó vài tiếng đồng hồ, lại chính là Gregory.
Sự phẫn nộ của công chúng buộc toà án phải kết án một sĩ quan trẻ tuổi tội nghiệp, chưa có kinh nghiệm, và vì hốt hoảng nên đã đập báng súng lên đầu nạn nhân. Anh ta đã phải trả giá. Sự việc đã làm Margot vừa đau đớn vừa choáng váng. Lúc này nàng đã thấm nhuần tinh thần của pháp luật, đủ để hiểu được sự trả giá kia. Và chính từ vụ thảm hoạ đó, mà nàng quyết định cách xử sự của nàng từ đó về sau.
Margot vẫn giữ nguyên các quan điểm chính trị và xã hội, nhưng nàng công nhận một cách công bằng rằng sinh viên đã phạm sai lầm khủng khiếp.
Chính họ bảo vệ tự do, nhưng họ lại không cho đối thủ được tự do! Không những thế họ lại vi phạm pháp luật là thứ mà họ ra sức học tập để thực hiện, đồng thời coi bảo vệ pháp luật là ý nghĩa cuộc đời họ. Tiếp tục dòng suy nghĩ theo hướng đó Margot nhận thấy rằng, nếu tiến hành đấu tranh trong phạm vi luật pháp, sinh viên vẫn đạt tới mục tiêu, thậm chí còn đạt được nhiều hơn. Trong lần duy nhất kể lại với Alex câu chuyện ngày đó, Margot nói với ông rằng từ ngày đó nàng coi nguyên tắc hoạt động của nàng, là không được trái với pháp luật.
Ngồi êm ái giữa hai bắp chân của người tình, Margot hỏi:
- Tình hình ở nhà băng ra sao?
- Nhiều lúc anh có cảm giác anh là nhân vật Sisyphe trong thần thoại cổ Hy Lạp. Em biết nhân vật đó chứ?
- Là anh chàng bị tội cứ phải đẩy một tảng đá lớn lên đỉnh núi nhưng khi đẩy đến nơi thì tảng đá lăn xuống và anh ta lại phải tiếp tục đẩy nó từ dưới lên. Cứ thế mãi, đúng không?
- Đúng! Giống hệt tình trạng của một giám đốc điều hành nhà băng cứ phải liên tục đấu tranh để thực hiện những thay đổi do anh ta đề xuất. Margot này, em có muốn anh nói em biết nhà hoạt động ngân hàng là thế nào không?
- Anh nói đi.
- Là những kẻ bao giờ cũng thành công cho dù họ rất thiếu óc tưởng tượng và tầm mắt rất hẹp.
- Anh có cho em được trích dẫn câu của anh vào đâu đó không?
- Nếu em sử dụng câu đó trong một bài nào, dứt khoát từ nay anh sẽ không nói với em những suy nghĩ kiểu ấy. Nhưng nói riêng với nhau, anh phải thú nhận với em rằng nhà băng nhìn chung không hề tiên đoán sự phát triển của xã hội mà chỉ đến đâu thì đối phó đến đấy mà thôi. Tất cả những vấn đề đang được đặt ra ngày hôm nay: môi trường, sinh thái, năng lượng, các cộng đồng thiểu số, thật ra đã có mầm mống từ nhiều năm trước. Khó gì đâu mà không tiên đoán được những thứ ấy? Những người hoạt động ngân hàng lẽ ra phải dẫn đường thì bọn anh lại theo đuôi và kết quả là các nhà băng luôn luôn bị động với tình hình.
- Vậy tại sao anh còn làm cái nghề ấy?
- Bởi cần phải như thế. Cho dù bọn anh có tiến lên một cách chậm chạp đến đâu thì công việc của bọn anh cũng là cần thiết, phải có người làm. Nền kinh tế ngày càng phức tạp, rối rắm và rất cần có ngành ngân hàng để điều chỉnh hệ thống tiền tệ.
- Nếu vậy thì ngành ngân hàng cần phải như thế nào? Cứ lâu lâu phải được thúc đít chăng?
Bây giờ Alex lại chăm chú nhìn người yêu:
- Có thật là em đang mưu đồ chuyện gì đó không?
- Em không nói đâu.
- Anh hy vọng đó là việc chính đáng.
- Anh yên tâm.
Cả hai bật cười vang nhớ lại chiến công rực rỡ Margot đạt được năm ngoái. Bấy giờ nàng đang đấu tranh với sân bay địa phương. Họ trả lương hàng trăm nhân viên bảo vệ, tạp vụ quá thấp so với mức lương mọi nơi. Công đoàn bị mua chuộc đã ký với ban điều hành sân bay một "cam kết ưu đãi" và không làm gì nữa cho các đoàn viên đóng nguyệt liễm. Một số người làm công ăn lương của sân bay đã cầu cứu luật sư Margot, lúc này đã nổi tiếng là chuyên bênh vực người lao động.
Thoạt đầu nàng đến gặp ban lãnh đạo sân bay đề nghị, nhưng bị họ thô lỗ từ chối. Nàng bèn quyết định đưa vấn đề này ra công luận và cách tốt nhất là chế giễu những người lãnh đạo sân bay. Với sự giúp đỡ của một số nhân viên có thiện cảm, Margot nghiên cứu hoạt động của sân bay mênh mông này trong giờ cao điểm. Nàng khám phá được rằng, khi những chuyến bay đêm đầy chật hành khách và khách được cho ăn uống trên máy bay, khi máy bay hạ cánh xuống phi trường, hành khách đổ xô đến các nhà vệ sinh. Thứ sáu sau, vào thời điểm trong đêm, lúc máy bay cất cánh và hạ cánh tấp nập nhất, hàng trăm người tình nguyện, đại đa số là nhân viên phục vụ sân bay bước ra, dẫn đầu là Margot. Họ hành động tuyệt đối trật tự dưới sự điều khiển của nàng. Thoạt đầu họ chiếm các phòng vệ sinh. Họ trả 10 xu theo đúng quy tắc rồi vào và đóng chốt bên trong lại, ngồi trong đó. Người thì đem sách theo đọc, người thì mang đài bán dẫn vào nghe âm nhạc và tin tức. Một số người còn đem thức ăn nhẹ vào nhấm nháp. Phụ nữ thì đem theo công việc đan lát hoặc may vá. Tóm lại họ chỉ "ngồi im", không làm điều gì trái pháp luật.
Một số người khác đứng xếp hàng ngoài cửa các phòng vệ sinh. Khi hành khách trên máy bay bước xuống, chạy đến các phòng vệ sinh, thì họ đành phải đứng xếp hàng chờ hàng tiếng đồng hồ mới hy vọng đến lượt.
Các người "đấu tranh" giải thích cho hành khách hiểu tại sao họ phải làm như thế. Các nhà báo, được Margot đánh động, ùa đến và hôm sau trên báo chí xuất hiện đủ các bài phóng sự hài hước, tranh đả kích. Tiếng xấu của sân bay lan truyền khắp thế giới. Các báo chí ở Anh, ở Nam Phi, ở Liên Xô và nhiều nước khác đều đăng lại những bài châm biếm đó.
Ngay trong đêm đó, hành khách của sân bay đã kéo đến văn phòng sân bay, giận dữ phản đối. Ban lãnh đạo phi trường hoảng hốt cực độ và ngay trưa hôm sau, Thứ bẩy, họ đề nghị gặp đại diện các công nhân viên để tiến hành thương lượng.
Như Margot dự đoán trước, châm biếm là thứ vũ khí hiệu nghiệm nhất trong đấu tranh. Nhân viên của sân bay, bảo vệ, tạp vụ, đều được tăng lương theo đúng như họ yêu cầu. Họ đánh đổ ban chấp hành công đoàn cũ, bầu ra ban chấp hành mới. Về phía Margot thì tên nàng được nhắc đến nhiều lần trong các bài tường thuật vụ việc này.
o O o
Margot xoay nghiêng, áp người vào Alex:
- Anh còn nghi ngại những gì diễn ra trong đầu em chăng?
- Không. Nói chung anh tán thành những mục tiêu em tự đề ra và phấn đấu vì chúng.
- Chỉ là "nói chung"?
- Đúng thế. Không phải tất cả mọi trường hợp.
- Đôi khi em đấu tranh và gây thêm những kẻ thù. Hiện em có rất nhiều kẻ thù. Giả sử một lần nào đó em tiến hành đấu tranh vì một mục tiêu mà anh không tán thành, nhưng các kẻ thù của em lại gắn tên anh vào với tên em, thì anh sẽ xử sự thế nào?
- Anh sẽ quen dần với chuyện đó. Anh sẽ tuyên bố anh có cuộc sống riêng tư và em cũng vậy.
- Giống như mọi phụ nữ khác trên đời. - Margot nói. - Nhưng đôi khi em chợt nghĩ, liệu anh có chịu nổi tình trạng đó không, nhất là khi chúng mình cùng chung sống một nhà. Anh muốn cưới em chính thức nhưng anh nên hiểu rằng em không muốn bỏ tính độc lập của em. Không bao giờ em chịu không còn là em nữa, và không bao giờ em chịu phụ thuộc vào bất cứ thứ gì.
Alex nghĩ đến vợ ông. Celia lại thích hoàn toàn phụ thuộc. Nhưng nghĩ đến đó, ông thấy mình có lỗi trong việc đẩy vợ vào trạng thái đó. Dù sao thì Celia cũng cho ông một bài học nhớ đời: người đàn ông không bao giờ toàn vẹn nếu như người phụ nữ anh ta yêu không hoàn toàn tự do, không sử dụng sự tự do của nàng vào việc phát triển tình yêu. Chỉ như vậy hạnh phúc mới nở hoa.
Alex đưa hai bàn tay xuống vai Margot. Qua lớp vải mỏng, ông thấy da thịt nàng mềm mại, ám áp.
- Anh yêu em và anh muốn em cứ đúng như thế này mãi mãi. Nếu em đổi khác đi anh sẽ nhờ một luật sư khác và tiến hành cắt đứt mối tình này.
Hai bàn tay ông đưa dần xuống thấp hơn. Margot bắt đầu thở gấp. Nàng thầm thì:
- Chúng mình còn đợi gì nữa?
- Đúng thế. Ta lên giường thôi.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng