A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
hiều thứ sáu nào cũng vậy, các chi nhánh của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ mở cửa thêm ba tiếng, đến mười tám giờ mới đóng cửa. Lúc này vẫn còn vài khách hàng trong phòng lớn. Một nhân viên bảo vệ đứng ở cửa, cho họ lần lượt đi ra, bởi lúc này chỉ còn lại một cửa duy nhất để ra vào. Người khách cuối cùng ra xong, nhân viên bảo vệ khoá cửa lại.
Đúng mười tám giờ năm phút, không sai một giây có ai gõ những tiếng đanh và đều đặn bên ngoài ô cửa kính. Nhân viên bảo vệ quay gót nhìn ra, thấy một người rất trẻ mặc áo măng tô đen, xách chiếc va li nhỏ, bẹt. Để nhân viên bảo vệ chú ý, anh ta gõ vào mặt kính một đồng hai hào rưỡi bọc trong khăn mùi xoa. Nhân viên bảo vệ bước đến. Người trẻ tuổi áp tấm thẻ căn cước vào mặt kính. Chỉ cần nhìn thoáng một cái là nhân viên bảo vệ vội vã vặn chìa khoá mở cửa cho người thanh niên vào.
Lập tức trên hè xảy ra một hiện tượng khác thường. Một tốp sáu người, rồi lại một tốp sáu người nữa bám theo người thanh niên. Tất cả là hai chục người ăn mặc kiểu cải trang theo gót nhau bước vào. Người cao tuổi nhất trong đám cất giọng quyền uy nói:
- Phòng kiểm toán đến làm việc.
- Xin chào các vị. - Nhân viên bảo vệ nhã nhặn.
Anh ta không ngạc nhiên gì, vì đã nhiều lần chứng kiến việc các chuyên gia lành nghề về kế toán đến cơ sở để kiểm tra. Anh ta chỉ cần xem thẻ căn cước của từng người trước khi cho họ vào. Tất cả có mười sáu nam và bốn nữ. Lọt qua cửa, lập tức họ tản ra các phía. Người đoàn trưởng cao tuổi nhất tiến đến bục bàn giấy của nữ giám đốc. Edwina đứng dậy đón ông ta và không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
- Chào ông Burnside! Tôi cảm thấy các ông làm to chuyện đấy.
- Đúng thế, thưa bà d’Orsey, - Burnside đáp rồi cởi áo măng tô treo vào mắc áo gần đấy nhất.
Trong lúc đó các nhân viên dưới quyền Edwina nhăn nhó, thì thào bàn tán:
- Họ làm cái trò này vào đúng Thứ sáu, thật là tai hại.
- Tối nay mình lại phải dự một bữa tiệc chứ.
- Mấy vị kiểm toán này đúng là tàn nhẫn.
Họ rất hiểu đoàn thanh tra kế toán đến đây để làm gì. Các nhân viên sẽ bị kiểm tra toàn bộ các tài khoản rồi mới được về, không chừa một ai, kể cả chánh thủ quỹ, người quản lý kho két chứa tiền dưới hầm. Các chuyên gia kiểm toán sẽ ở lại đây cho đến khi xem xét xong mọi thứ. Thông thường phải quá mười hai giờ đêm mọi công việc mới xong.
Các thanh tra viên kiểm toán đã nhanh chóng tản ra, lễ độ thu các sổ sách để xem. Từ giây phút này không ai được quyền thêm hoặc bớt gì trong các sổ sách chứng từ.
Edwina nói:
- Lúc đi gọi điện yêu cầu phòng kiểm toán tiến hành thanh tra, tôi không nghĩ các ông lại đánh chớp nhoáng và ào ạt thế này. Thật thế, việc kiểm tra kế toán kiểu như thế này thường chỉ được tiến hành hai năm một lần, hoặc sớm nhất là năm rưỡi. Vậy mà mới cách đây tám tháng họ đã tiến hành kiểm tra cái chi nhánh này, không ai ngờ họ lại đến hôm nay.
- Việc đến vào lúc nào và tiến hành kiểm tra ra sao là quyền của chúng tôi, thưa bà d’Orsey. - Kiểm toán trưởng Burnside nói, vẻ mặt lạnh lùng của một quan toà.
Đó là thái độ thông thường của đoàn thanh tra trong lúc thi hành nhiệm vụ. Trong các nhà băng lớn, bộ phận kiểm tra kế toán làm việc hoàn toàn độc lập. Họ có thẩm quyền giống như Ban thanh tra tối cao trong quân đội. Các thành viên trong đoàn kiểm tra không hề bị bối rối hay sợ hãi trước những quan chức dù cao cấp đến đâu. Họ sẵn sàng phê phán nghiêm khắc các quan chức cao cấp về cách làm việc luộm thuộm, sai quy cách.
Edwina nói:
- Tôi hiểu, nhưng tôi ngạc nhiên là các ông tổ chức được một cuộc thanh tra hùng hậu như thế này, trong một thời gian quá nhanh.
- Chúng tôi bao giờ cũng sẵn sàng để tiến hành gấp rút mọi nhiệm vụ. - Burnside nói giọng tự hào.
Thật ra phòng kiểm toán của ông đã chuẩn bị cho một cuộc thanh tra khác, tại một chi nhánh khác. Và chiều nay, trước đây ba giờ, khi được điện báo của Edwina, họ chỉ cần tạm hoãn cuộc thanh tra kia mà chuyển hướng sang chi nhánh này, và bổ sung thêm vài kiểm toán viên không có tên trong đoàn lúc trước.
Những biện pháp này không có gì bất thường. Các đoàn kiểm tra kế toán bao giờ cũng đến bất chợt, không báo trước. Kiểm toán viên nào vi phạm quy định ấy đều bị kỷ luật rất nặng. Cho nên hiếm lắm mới có trường hợp vi phạm, ngay cả vi phạm do vô ý. Ngày hôm nay họ đã tập trung hai chục kiểm toán viên, tại tiền sảnh của một khách sạn gần đó.
Ngay địa điểm tập trung cũng được giữ kín cho đến phút chót. Và chỉ khi đến đây, các kiểm toán viên mới được phổ biến nhiệm vụ cụ thể. Sau đấy họ chia thành từng tốp hai ba người để đi bộ đến nơi kiểm tra. Gần đến giờ quy định, họ đi lại lởn vởn ở xung quanh, đợi khi một người trong đoàn gõ cửa chi nhánh. Thông thường người được chọn để làm việc này là người trẻ nhất trong đoàn. Sau khi anh ta gõ vào cửa kính, các thành viên khác trong đoàn mới đi nhanh tới và xếp thành hàng dài để đi theo vào.
Đồng thời lập tức họ lấy vẻ mặt nghiêm nghị của một thanh tra viên.
Một nhân viên nhà băng hồi năm 1970 bị phát hiện tội biển thủ và bị kết án 20 năm tù, trên xe đến trại giam đã nói: "Khi đoàn kiểm toán đến, họ chỉ cần chuẩn bị trong bốn, năm phút là bắt tay vào việc ngay. Giá họ cho tôi được chuẩn bị dù chỉ mười phút thôi, tôi đã giấu đi được hết mọi chứng cớ phạm tội."
Đoàn thanh tra của bộ phận kiểm toán Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ cũng làm đúng như thế. Các nhân viên của chi nhánh chính hoàn toàn khuất phục, và đều tự nguyện giúp đoàn thanh tra làm việc kết quả.
Hôm nay, đoàn chỉ kiểm tra những vấn đề lớn, trong tuần tới họ sẽ đi sâu vào phân tích các chi tiết, dựa trên những sổ sách thu lượm được.
- Ta bắt đầu, thưa bà d’Orsey. - Burside nói, mở chiếc va li nhỏ đựng tài liệu.
- Chúng ta bắt đầu kiểm tra các tài khoản ký thác trước.
o O o
Đến tám giờ tối, không khí sững sờ ban đầu đã tan hết và bây giờ mọi người lặng lẽ bình thản làm việc. Các nhân viên nào đã được kiểm tra xong dần dần được phép về nhà. Số người còn lại thưa dần. Các kiểm toán viên vẫn xem xét chăm chú sổ sách. Nói chung thái độ họ nhã nhặn, không hoạnh hoẹ gì hết mặc dù rất nghiêm túc.
Edwina, Tottenhoe và Miles Eastin ở lại sau cùng. Ông già trưởng phòng nhân sự Tottenhoe đã lộ vẻ mỏi mệt, nhưng phó của ông, anh chàng Eastin thì vẫn tỉnh táo, nhanh nhẹn. Anh ta còn năng nổ chạy đi kiếm thức ăn nhẹ và nước uống cho đoàn thanh tra và những thành viên của cơ sở giao dịch còn lại.
Các kiểm toán viên lúc này tập trung và soát các tài khoản luân chuyển và tiết kiệm. Thỉnh thoảng một người đến đưa kiểm toán tưởng Burnside một bản nhận xét. Ông này vẫn đang ngồi đối diện với nữ giám đốc chi nhánh Edwina d’Orsey trên bục cao, và sau khi nhận bản nhận xét đưa tới, ông đều liếc mắt nhìn qua rồi thận trọng xếp vào trong chiếc va li nhỏ và dẹt.
Đến chín giờ tối ông nhận được một bản nhận xét khá dài, ghim theo một số chứng từ. Ông chăm chú đọc rồi tuyên bố.
- Đã đến lúc ta nghỉ giải lao rồi đấy, thưa bà d’Orsey. Ta có thể ra ngoài cho thoáng và vào đâu ăn nhẹ một chút.
Lát sau ra đến đường Burnside nói tiếp:
- Bà tha lỗi, tôi nói như vậy thôi, còn thật ra mọi người đang đợi hai chúng ta ở trụ sở nhà băng. Chuyện ăn uống và nghỉ giải lao xin bà cho chậm thêm một chút.
Lẽ ra họ có thể chui đường ngầm sang Toà Cao ốc nơi đóng đại bản doanh Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ, nhưng Burnside dẫn Edwina ra đường và vào Toà Cao ốc bằng cổng chính, qua quảng trường Rosselli. Đêm khuya hơi lạnh. Edwina dựng cổ áo măng tô lên, cảm thấy câu chuyện có vẻ chứa đầy bí ẩn.
Vào cổng Toà Cao ốc, Burnside ký vào sổ ghi tên khách ra vào trụ sở ban đêm rồi một nhân viên bảo vệ dẫn ông và người nữ giám đốc chi nhánh đến thang máy, lên thẳng tầng mười một. Trên chỗ chiếu cầu thang, có mũi tên trỏ: "Ban bảo vệ". Nolan Wainwright cùng hai thanh tra cảnh sát của F.B.I. đã đợi họ ở đó. Lát sau, một kiểm toán viên trẻ đến thêm. Anh ta chính là người lúc nãy đã trao Burnside bản nhận xét dài, đính theo một số chứng từ tại bàn giấy của Edwina. Tên anh ta là Gayne.
Nolan Wainwright dẫn mọi người vào gian hội trường nhỏ. Họ ngồi xung quanh chiếc bàn tròn. Burnside mở đầu, nói với thanh tra cảnh sát Innes và đồng sự của ông này:
- Kết quả chúng tôi tìm ra cho phép chúng tôi làm phiền hai ông, mời hai ông đến đây gặp chúng tôi vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
- Các ông đã tìm ra được điều gì chăng? - Edwina chen vào. Bà cảm thấy cuộc họp này đã được người ta chuẩn bị kín đáo, không để bà biết trước. Burnside nói:
- Đúng thế, thưa bà giám đốc chi nhánh. Và kết quả còn vượt quá dự kiến của chúng tôi.
Ông ta ra hiệu cho Gayne để anh này bày các tư liệu lên mặt bàn.
- Theo yêu cầu của bà, thưa bà giám đốc chi nhánh chính, chúng tôi đã kiểm tra các tài khoản cá nhân của tất cả các nhân viên của bà. Chúng tôi tìm thấy những chỗ chưa chuẩn và đã phát hiện những khả nghi quan trọng.
Lão ta nói giọng như bố người ta vậy. Edwina khó chịu thầm nghĩ.
Kiểm toán trưởng Burnside quay sang hai thanh tra cảnh sát của Cục an ninh Liên bang F.B.I. nói tiếp:
- Thưa hai ông, có lẽ tôi phải nói rõ vì hai ông không phải người trong nghề ngân hàng: Đại đa số nhân viên của chúng tôi đều có tài khoản cá nhân tại cơ sở họ làm việc. Trước tiên vì các tài khoản đó không phải chịu phí tổn thêm, hai là mỗi khi họ vay tiền thì lãi suất rất thấp, thấp hơn lãi suất tối thiểu một phần trăm. Đó là lãi suất ưu đãi dành cho nhân viên. Do đó nếu nhân viên nào vay tiền ở nhà băng này với số tối đa quy định rồi, mà vẫn còn phải vay ở nhà băng hay quỹ tín dụng khác với lãi suất cao hơn, thì tức là nhân viên đó đang trong tình trạng quá khó khăn.
- Chúng tôi hiểu chứ. - Innes nói, giọng hơi suốt ruột.
- Vậy chúng tôi đã phát hiện ra tình trạng đúng như thế của một nhân viên trong cơ sở giao dịch này. Nói đến đây, Burnside lại ra hiệu cho Gayne để anh ta đưa ông một số tấm séc.
- Các vị sẽ thấy những tấm séc này dùng để trả cho ba cơ sở tín dụng khác nhau. Chúng tôi đã gọi điện hỏi hai trong ba cơ sở này. Mặc dù các tấm séc chúng tôi đang có trong tay, người vay của họ vẫn còn chưa trả đủ. Rất có thể sáng mai chúng tôi gọi điện hỏi cơ sở tín dụng thứ ba, và cũng sẽ được trả lời giống như hai cơ sở trên. Đẽn đây Gayne bổ sung:
- Những tấm séc này ghi ngày tháng thuộc tháng này. Mai chúng tôi vào xem lại hồ sơ lưu trữ bằng micrôphim để biết về những tháng trước đây. Kiểm toán tưởng Burnside nói tiếp:
- Một điều nữa làm chúng tôi chú ý, là nhân viên mà chúng tôi đã nói đến không có khả năng trả những khoản nợ của y chỉ bằng lương, vì chúng tôi biết rõ lương của y là bao nhiêu. Trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, chúng tôi cố tìm xem có biểu hiện nào của sự gian lận không, cuối cùng chúng tôi đã thấy.
Gayne vẫn tiếp tục bầy các tài liệu lên bàn. Edwina nghe bằng đôi tai hững hờ và bà tập trung nhìn vào những tấm séc kia. Bà nhận ra chữ ký quen thuộc hàng ngày bà vẫn gặp. Bà vừa hốt hoảng vừa buồn rầu. Đó chính là chữ ký của Miles Eastin, người nhân viên trẻ tuổi, hoạt bát bà rất mến và đang định khi ông già Tottenhoe về hưu, thì đề bạt cậu ta lên chức trưởng phòng tổ chức nhân sự.
Ông trưởng phòng kiểm toán của nhà băng Burnside vẫn nói tiếp:
- Tên ăn cắp ranh ma của chúng ta đã lấy tiền từ những tài khoản đang ngủ. Khi chúng tôi phát hiện một dấu hiệu đầu tiên rồi, thì chúng tôi dễ dàng tìm ra những chứng cứ tương tự khác.
Vẫn bằng giọng trịnh trọng đó, Burnside giải thích cho các nhân viên an ninh hiểu thế nào là tài khoản đang ngủ. Đó là những tài khoản luân chuyển hoặc tiết kiệm ít hoạt động. Trong tất cả các nhà băng đều có một số khách hàng vì những lý do khác nhau, ngưng mọi hoạt động tài chính trong một thời gian dài, thậm chí trong nhiều năm liền. Có khi đó là một tài khoản tiết kiệm, và vì lãi suất thấp nên người gửi cố tình để yên trong một thời gian dài. Nhưng một số tài khoản, chủ tài khoản dường như bỏ hẳn tài khoản của họ.
Khi người ta phát hiện một tài khoản đang hoạt động bình thường đột nhiên "ngủ”, thì nhà băng thôi không gửi bản trích ngang hàng tháng nữa, mà mỗi năm chỉ gửi một lần. Nhiều khi bản trích ngang được gửi trả lại với ghi chú của bưu điện: "đi vắng không để lại địa chỉ".
Để đề phòng có người mượn tên, sử dụng bất hợp pháp các tài khoản đó, nhà băng thường ghi chúng vào những cuốn sổ riêng. Tiếp đó, mọi vấn đề gì liên quan đến những tài khoản "nằm ngủ” đó, đều được giao cho một viên chức đặc trách theo dõi.
Do vị trí phó phòng tổ chức nhân sự của chi nhánh chính của nhà băng, Miles Eastin độc quyền duyệt các hoạt động rút tiền của các tài khoản. Y bèn tự tiến hành rút tiền, bằng cách giả mạo chữ ký của các chủ tài khoản "đang ngủ” kia.
Burnside nói:
- Y đã ranh ma chọn những tài khoản ít có nguy cơ bị phát hiện nhất. Chúng tôi đã thu được ở đây một loạt giấy biên nhận giả, nhưng làm rất vụng vì chúng tôi phát hiện rất nhanh các chữ ký giả, chính là nét chữ của y. Miles Eastin không sử dụng cách rút tiền mà dùng cách chuyển tiền sang một cái tên giả. Đây là những lệnh chuyển tiền có họ tên chủ tài khoản. Chữ ký ở đây có nét y hệt như chữ ký trong các séc giả, tất nhiên còn phải đưa chuyên gia về chiết tự xác minh thêm.
Mọi người có mặt chuyền tay nhau xem các lệnh chuyển tiền và các tấm séc. Tất nhiên kẻ gian đã giả mạo chữ ký, nhưng mọi người vẫn nhận được ra. Thanh tra Dalrymple, trợ lý của thanh tra cảnh sát Innes đang ghi chép, ngẩng đầu lên hỏi:
- Ông biết tổng cộng số tiền y biển thủ là bao nhiêu chứ?
Gayne nói:
- Cho đến lúc này chúng tôi mới tìm ra được tất cả là gần tám ngàn đô la. Nhưng ngày mai vào kho lưu trữ, nghiên cứu các sổ sách bằng microphim đồng thời nhờ cách sử dụng máy vi tính, chắc chắn chúng tôi sẽ còn tìm ra được thêm nhiều. Bởi vì con số tám ngàn đô la kia mới chỉ là trong tháng này. Chắc chắn y đã làm trò ăn cắp này từ nhiều tháng trước.
Burnside nói thêm:
- Sau khi Miles Eastin biết rằng chúng tôi đã tìm được ra âm mưu ăn cắp của y, chắc chắn y cũng sẽ thú nhận thêm. Thông thường là như thế, mỗi khi chúng tôi phát hiện ra một kẻ gian.
Không hiểu sao, Edwina đột nhiên cảm thấy muốn bênh Eastin, bà rất mong những phát hiện kia là sai lầm. Bà nói:
- Việc biển thủ này diễn ra đã lâu chưa?
- Theo chúng tôi nhận định, thì Miles Eastin đã làm trò ăn cắp này trước đây ít nhất một năm. Edwina quay sang Burnside nói:
- Vậy mà kỳ thanh tra của các ông gần đây nhất, các ông không phát hiện ra. Mà hôm ấy tôi nhớ các ông đặc biệt chú ý đến các tài khoản đang ngủ.
Câu của Edwina tác dụng như một mũi kim đâm vào quả bóng cao su căng phồng. Mặt Burnside đỏ ửng. Ông thú nhận:
- Bà nói đúng. Nhưng làm sao chúng tôi nhìn được thấy tất cả, nhất là tên ăn cắp này vô cùng ranh ma, quỷ quái.
Không khí xem chừng căng thẳng, thanh tra cảnh sát Innes vội giải tỏa bằng cách quay vào vấn đề chính yếu lúc này:
- Nhưng việc phát hiện này vẫn không giúp chúng ta tìm ra thủ phạm đã ăn cắp số tiền sáu ngàn đô la hôm Thứ tư!
- Có chứ, bởi vì Eastin là người khả nghi số một, Burnside hớn hở nói vì, đã trấn tĩnh lại được. - Khi bị lật tẩy về các vụ gian lận này, rất có thể y sẽ thú nhận vụ kia.
Nolan Wainwright nói:
- Chưa chắc. Tên này rất ranh ma. Hắn không thú nhận đâu, bởi chúng ta chưa tìm ra được y đã ăn cắp theo cách nào số sáu ngàn đô la ấy.
Edwina nhìn vẻ mặt nghiệt ngã của Nolan Wainwright lúc ông xem xét các séc và biên lai giả, bà nhớ lại hôm trước ông trưởng ban bảo vệ nhà băng này đã dồn Juanita như thế nào, và đoán ông ta lúc này có phần hối hận đã đối xử dữ dằn với vô gái vô tội. Đột nhiên Edwina thầm nghĩ, hay Juanita tiếp tay với Eastin. Bởi bà nhận thấy hai người đó có vẻ rất thân nhau. Nhưng ý nghĩ đó lập tức tan biến: không có cơ sở.
Burnside đứng lên, khoá chiếc va li tài liệu lại:
- Vai trò của các kiểm toán viên đến đây chấm dứt. Bây giờ đến vai trò của các cơ quan an ninh.
Innes nói:
- Chúng tôi cần có tài liệu trong tay, kèm theo một bản tường trình tỷ mỉ và đúng quy cách của các ông.
- Việc này anh Gayne sẽ đảm nhiệm, phục vụ các ông.
Viên thanh tra cảnh sát của F.B.I nói:
- Xin hỏi một câu nữa, ông có tin Miles Eastin đã biết là bị lộ chưa?
- Tôi không tin. - Burnside nói, nhìn người cộng sự.
Gayne đỡ lời:
- Chắc chắn y chưa biết. Trong lúc kiểm tra, chúng tôi đã đánh lạc hướng y bằng cách hỏi y toàn những câu rất dễ trả lời, khiến y chưa nghi ngờ gì hết. Đó là những câu hỏi thật ra chúng tôi không cần hỏi.
Edwina nói:
- Tôi cũng cho rằng anh ta chưa nghi ngờ gì hết. Bà nói và nhớ lại thái độ chào chia tay niềm nở của Eastin, lúc bà cùng với Burnside ra khỏi chi nhánh. Một cảm giác quặn đau trong tim Edwina: lạy Chúa, cậu ta làm thế để làm gì? Khốn khổ.
Innes cũng gật đầu tán thành.
- Vậy thì ngay sau đây chúng tôi sẽ thẩm vấn y. Lúc này y còn ở cơ quan chứ?
- Còn. - Edwina nói. - Cậu ta sẽ ở lại cho đến lúc tôi quay về. Bởi thông thường Eastin là người về cuối cùng.
Đột nhiên Nolan Wainwright lên tiếng, giọng tàn nhẫn:
- Đề nghị ta thay đổi đôi chút kế hoạch. Xin các vị giữ y lại ở cơ quan càng lâu càng tốt, sau đấy cho y về nhưng không để lộ là y đã bị lật tẩy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn người trưởng ban bảo vệ của nhà băng, nhất là hai thanh tra cảnh sát của F.B.I. Innes có vẻ do dự cuối cùng nhượng bộ:
- Thôi được. Chúng đi sẽ làm đúng như ông yêu cầu.
Lát sau Edwina và Burnside bước vào thang máy.
Innes nhã nhặn nói với Gayne:
- Anh vui lòng để chúng tôi trao đổi riêng trước khi nghe anh trình bày được không?
- Tất nhiên là được, - Gayne nói rồi đi ra ngoài, để lại các tài liệu trong phòng.
Thanh tra cảnh sát Dalrymple gấp sổ tay lại, đặt bút lên bàn. Innes nhìn thẳng vào mắt Nolan Wainwright, hỏi:
- Ông định làm trò gì nữa chăng?
- Tất nhiên, - Nolan Wainwright vẫn còn có phần do dự.
Kinh nghiệm của ông cho biết những chứng cứ thu thập được còn nhiều khe hở để Eastin có thể chối. Muốn cho tên ăn cắp kia hết đường chối cãi, chỉ còn một cách là không tuân thủ đúng luật pháp cho lắm và cách này Nolan rất không muốn làm. Ông nói:
- Các ông muốn biết cụ thể không?
Hai thanh tra cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, rồi Innes nhìn thẳng vào mắt Nolan Wainwright. Hai người quen nhau đã lâu, hiểu rõ nhau và rất tin cậy nhau. Innes nói:
- Vấn đề tìm được vật chứng cụ thể là vấn đề hóc búa trong nghề chúng tôi. Nhưng chúng tôi không có quyền dùng những biện pháp vượt ra ngoài quy định. Nếu xảy ra chuyện gì sẽ rất phiền toái.
Họ im lặng một lát, rồi thanh tra Dalrymple nói:
- Ít nhất ông cũng cho chúng tôi biết ông định làm gì?
Nolan Wamwright đặt hai tay lên mặt bàn, mặt hết súc căng thẳng. Ông nói:
- Chúng ta có quá ít chứng cứ, chưa đủ để buộc tên gian phải khuất phục. Giả sử y công nhận biển thủ tám ngàn đô la kia, thì khi ra toà y sẽ nhận hình phạt gì?
- Mới là lần đầu thì y được hưởng án treo. - Innes nói. - Toà không quan tâm mấy đến khoản tiền, bởi họ đều quan niệm các nhà băng rất giầu, mất tám ngàn đô la chỉ như gãi ngứa.
- Đúng thế, - Nolan Wainwright nói. - Nhưng nếu chúng ta chứng minh được rằng y đã lấy cắp sáu ngàn đô la hôm Thứ tư, và nhất là y đã cố tình tạo cho người ta nghi ngờ cô Juanita và nhờ đó suýt thành công thì sao?
- Thì chắc chắn Toà sẽ xử hắn án tù. Nhưng làm sao ông chứng minh được vụ đó?
- Tôi đang cố gắng, bởi tôi rất muốn thằng cha khốn kiếp đó ngồi tù.
- Tôi hiểu, - Innes trầm ngâm nói. Bản thân tôi cũng muốn hắn ngồi tù, thằng cha dã man ấy.
- Nếu vậy các ông hãy làm theo như tôi yêu cầu và đừng đòi tôi phải nói rõ tôi sẽ làm thế nào. Và đừng thẩm vấn gì thằng cha Eastin tối nay, xin hoãn việc đó lại sáng mai cho tôi.
- Tôi không biết tôi có quyền làm như vậy không? - Innes nói.
Cả ba ngồi im lặng suy nghĩ, họ đều ý thức được trách nhiệm của họ trước luật pháp. Hai thanh tra cảnh sát của F.B.I. đã đoán được sơ sơ việc Nolan sắp làm, và họ tính toán xem có cần làm như thế không, liệu làm thế, nếu không đạt kết quả sẽ thành vi phạm nguyên tắc pháp lý. Bởi nhân viên an ninh vẫn phải tôn trọng những nguyên tắc trong cách thức tiến hành điều tra và nếu vi phạm, họ sẽ phải chịu hậu quả trước pháp luật. Nhưng cả hai đều tha thiết vụ này và đều phẫn nộ giống như viên trưởng ban bảo vệ nhà băng.
Cuối cùng Dalrymple nói:
- Cách của ông chứa đựng nguy hiểm. Nếu đêm nay thằng cha Eastin trốn mất tăm thì sao? Chúng ta sẽ phải trả lời trước luật pháp.
Innes nói thêm:
- Mặt khác chúng tôi cũng không muốn thấy nó chỉ còn là một đống thịt. Ông phải hứa với chúng tôi không làm nó vỡ mặt, Nolan.
- Hắn không trốn được đâu, tôi cam đoan. Và hắn cũng không đến nỗi máu me đầm đìa đâu. Tôi hứa cả điều này nữa.
Innes đưa mắt nhìn đồng sự. Dalrymple nhún vai.
- Thôi được, - ông nói. - Chúng tôi để ông toàn quyền xử lý hắn từ nay đến sáng mai. Nhưng ông hãy nghe đây. Coi như câu chuyện của chúng ta vừa rồi là không có.
Nói xong, Innes đứng lên, mở cửa:
- Mời ông Gayne vào, và xin lỗi, ông Wainwright có việc phải đi và chỉ hai chúng tôi ở lại nghe ông trình bày.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng