Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hông còn nghi hoặc gì nữa! Đây là cả một mớ bịp bợm, dối trá, đánh lừa những kẻ dại khờ. - Margot Bracken nhận xét như vậy, nhìn những mẫu quảng cáo Alex Vandervoort đem về nhà, bày lên thảm trải sàn.
Nàng chống tay lên sườn, hai khuỷu tay khuỳnh ra, đầu nghiêng nghiêng, vẻ mặt đanh lại. Dáng điệu Margot lúc này có nét gì đó rất khêu gợi. Ông ngắm nghía cô gái nhỏ thó này với một vẻ thích thú và thèm khát. Tuy cái cằm của Margot vênh lên đanh đá nhưng ông thấy cặp môi nàng lại rất quyến rũ. Đặc biệt cặp mắt to màu xanh lục có ánh vàng, với hàng lông mi rất dầy. Chính vẻ mặt phẫn nộ của Margot lại làm Alex muốn ôm lấy nàng.
- Anh đã đoán trước là những mẫu quảng cáo này em sẽ không thích.
- Không phải chỉ không thích mà làm em ghê tởm.
- Tại sao vậy?
Margot hất làn tóc màu hạt dẻ ra phía sau, bĩu môi:
- Còn tại sao nữa? Ông hoặc bà còn chờ đợi gì nữa? Ông hay bà có khả năng thực hiện ngay niềm mơ ước của ngày mai... Anh không thấy lời mời chào đó nguy hiểm à? Rõ ràng là để bẫy những người khờ dại: Cái gọi là "ước mơ ngày mai" kia thực chất là những thứ tốn kém, đắt tiền, bình thường họ không dám chi. Họ coi những thứ đó chỉ là "ước mơ ngày mai". Nhưng khi cầm thẻ tín dụng của các anh trong tay, họ dám chi ngay mà không cần suy nghĩ, để sau này mắc những khoản nợ khủng khiếp!
- Nhưng nhà băng, nói đúng hơn là Trung tâm Keycharge có bắt họ chi đâu?
- Các anh không bắt, nhưng các anh bẫy họ, để họ chi. Em đã bảo đó là những kẻ dại khờ kia mà. Các anh lừa họ, những người không có nghị lực, không tỉnh táo suy nghĩ. Khi cầm thẻ tín dụng của các anh trong tay, họ quên mất đấy là tiền vay và họ cứ tiêu thoải mái, thế là các anh dẫn họ vào chỗ chết.
- Trung tâm Keycharge bọn anh không hề nghĩ đến loại khách hàng khờ dại như vậy.
- Anh nói dối. Kiểu quảng cáo kia của các anh chính là nhằm vào những kẻ dại khờ.
Alex bật cười. Bỗng nhiên ông thấy muốn khích cho cô người tình nổi nóng hơn nữa. Bởi khi phẫn nộ, trông Margot càng khêu gợi, càng ngon lành. Ông nói:
- Ý kiến của em rất đúng. Anh sẽ đưa ý kiến đó ra với nhà băng. Margot được thể lại đùng đùng:
- Điều làm em ghê tởm là tất cả các nhà băng đều kiếm chác rất ghê gớm về chuyện thẻ tín dụng này.
- Điều ấy em đã nói rồi và anh đã thừa nhận.
- Đúng nhưng chưa ai đưa ra được lời giải thích đầy đủ, lời thanh minh nghe lọt tai. Bây giờ thì quá rồi.
Alex chau mày:
- Tại em có chịu nghe ai giải thích đâu.
Trong những cuộc tranh luận như thế này, nhiều khi Margot không giữ được bình tĩnh và vốn tính thẳng thắn, nhiều lúc nàng biến cuộc tranh luận lý thuyết thành cuộc tranh cãi dữ dội. Tuy nhiên Alex nhận thấy những cuộc tranh luận kiểu này về các vấn đề kinh tế và chính trị, càng dữ dội càng bổ ích cho ông. Trong mọi lĩnh vực, Margot đều có quan điểm khuynh tả, nhưng với phương pháp tư duy chân thành, ngay thẳng và một tri thức về luật pháp sâu sắc nàng đã giúp Alex thấu hiểu thêm một loạt vấn đề. Nghề luật sư giúp Margot tiếp cận với tầng lớp cần lao và nghèo hèn trong xã hội, tầng lớp Alex rất ít am hiểu.
- Em muốn một chút cognac không? - Ông hỏi.
- Muốn. - Margot đáp.
Đã gần nửa đêm. Những thanh củi cháy rừng rực lúc ban tối, bây giờ đã sắp tàn lụi. Trong phòng khách tại căn hộ cực kỳ sang trọng của Alex Vandervoort, đôi tình nhân chụm đầu ăn bữa tối ngon lành, và Alex còn đặt thêm một chai Gruaud-Larose 1966 nữa. Phòng khách chìm vào một thứ ánh sáng mờ mờ, chỉ sáng riêng chỗ thảm bầy các mẫu quảng cáo.
Rót rượu vào hai ly xong, Alex nối lại cuộc tranh luận:
- Nếu như khách thanh toán tiền với Trung tâm Keycharge, ngay sau khi họ chi bằng thẻ tín dụng, thì họ không phải trả lãi chút nào hết.
- Nhưng là phải thanh toán hết?
- Đúng thế.
- Anh phải nhớ rằng đại đa số khách hàng của anh chỉ thanh toán với nhà băng các anh phần tối thiểu trong biên lai của họ.
- Đúng thế. Rất nhiều người làm như thế.
- Và phần còn lại biến thành tiền nợ lưu cữu. Chính là các anh mong họ nợ, đúng thế không nào?
- Đúng thế. - Alex miễn cưỡng đáp:
- Nhưng đã là nhà băng thì phải kiếm lãi. Nếu không, tổ chức ra các ngân hàng làm gì? Em nên nhớ rằng hoạt động ngân hàng là hoạt động kinh doanh.
- Anh làm như các nhà băng phải kiếm tiền chứ không thì họ chết đói ấy! Ôi, tội nghiệp các vị chủ nhà băng!
Cái bĩu môi của Margot làm Alex bật cười. Vẫn nói tiếp, giọng lúc này nghiêm túc hơn:
- Hàng ngàn người nợ chồng chất, chỉ vì họ cầm trong tay thẻ tín dụng của các anh. Sẵn có thẻ đó họ mua cả những thứ đắt tiền mà họ không cần thiết: đĩa hát, dụng cụ, sách vở đắt tiền, những hàng kỷ niệm chỉ để bầy. Họ dám ăn những bữa cực kỳ xa hoa, chỉ bởi họ dễ dàng lấy được thẻ tín dụng của các anh. Kết quả là thế nào, vô số người thiếu tỉnh táo không suy nghĩ chu đáo đã nợ các anh mỗi lúc một nhiều thêm, và sau đấy họ è cổ ra mà trả nợ hết năm này sang năm khác.
Alex nắm chặt ly rượu để sưởi chất nước bên trong cho ấm lên. Lúc này ông đặt ly xuống bàn, bước ra cho thêm củi vào lò sưởi. Vừa khơi bếp lò, ông vừa chậm rãi nói:
- Em quá lo cho họ đấy. Làm gì đến nỗi như em nói.
Tuy nói thế nhưng trong đáy lòng, Alex Vandervoort hiểu rằng Margot nói đúng, nếu không hoàn toàn thì cũng một phần. Ngày xưa thợ mỏ bị nợ nần cột chặt vào các cửa hàng, các sòng bạc của chủ lập ra. Ngày nay, nhiều khách hàng thiếu chín chắn cũng trở thành những con nợ truyền kiếp của các nhà băng. Hình thức "thẻ tín dụng" này càng đẩy họ thêm vào tình trạng đó. Bởi ngày xưa, khi chưa có thẻ tín dụng, mối lúc có ai đó đến nhà băng xin vay, các chủ nhà băng đều khuyên can họ là chỉ nên vay đến một chừng mực nào đó. Nhưng ngày nay, do có thẻ tín dụng, khách hàng hoàn toàn tự quyết định khoản tiền họ vay, không có sự khuyên can của nhà băng.
Tuy nhiên hệ thống thẻ tín dụng khiến nhà băng không phải bỏ ra nhiều tiền mà lại thu được lãi lớn. Khách hàng sử dụng thẻ tín dụng, phải trả lãi suất cao hơn nhiều so với lãi suất tín dụng bình thường. Bởi các cửa hiệu nhận tiền qua thẻ tín dụng của khách, đều được hưởng một tỷ lệ từ hai đến sáu phần trăm ngoài số phần trăm ngân hàng thưởng. Các nhà băng kiểu như Ngân hàng Thương mại số Một này đã tăng lợi nhuận bằng cách phát hành thẻ tín dụng. Tất nhiên lợi nhuận đó không đến ngay mà sẽ đến vào những năm sau. Vì vậy, mặc dù tổ chức mạng lưới thẻ tín dụng đòi hỏi nhà băng phải bỏ ra một số vốn ban đầu khá lớn, nhưng họ trông chờ vào khoản lãi to sau này. Các nhà băng còn hy vọng việc mở rộng hệ thống thẻ tín dụng là một phần trong việc thực hiện hệ thống STEF - hệ thống điện tử chuyển giao quỹ - và sau đây khoảng mười lăm năm, hệ thống STEF sẽ xoá đi các cuốn séc và sổ tiết kiệm khi đó sẽ trở thành cổ lỗ.
Margot nói:
- Thôi ta không nên bàn chuyện ấy nữa. Anh với em cãi nhau cứ như trong cuộc họp cổ đông vậy.
Nàng đứng lên, bước đến gần Alex và hôn lên môi ông.
Cuộc tranh luận bao giờ cũng kích động Alex. Tình trạng này diễn ra ngay từ lần đầu tiên hai người quen nhau. Ông có cảm tưởng càng tranh luận, ông càng khao khát tấm thân của đối phương. Alex khẽ đáp:
- Tạm kết thúc cuộc tranh cãi!
Margot lùi lại, ngắm nghía người tình:
- Ta bàn cho dứt điểm chuyện này! Em hỏi câu cuối cùng: vậy anh sẽ không sử dụng những mẫu quảng cáo này chứ?
- Tất nhiên rồi. - Alex nói.
Chiến dịch quảng cáo này là một việc quan trọng trong chương trình hoạt động của Trung tâm Keycharge, nhưng Alex tính ngày mai sẽ dùng quyền của mình phủ quyết nó. Ý định này ông đã có từ lúc chiều, nhưng bây giờ nghe Margot nói ông càng khẳng định thêm.
Củi đã bén lửa và lại cháy bùng lên, kêu tí tách. Hai người ngồi bệt xuống thảm, tận hưởng niềm sung sướng ngắm ngọn lửa cháy. Margot ngả đầu lên vai Alex, thì thầm:
- Ôi nhà kinh doanh tồi tệ ơi, nhiều lúc anh đáng yêu quá đấy.
- Ôi, Margot! Anh yêu em vô cùng, - Alex ôm ngang lưng nàng.
- Thật không? Nhà tài chính nói thật đấy chứ? Anh thề đi, lấy danh dự của một nhà kinh doanh tiền tệ!
- Xin thề.
- Vậy thì yêu em đi, ngay bây giờ. Nàng nói và bắt đầu cởi quần áo. Alex thích thú thì thầm:
- Ngay tại đây à?
- Chứ còn gì nữa?
- Mà phải rồi. Tại sao lại không ngay tại đây nhỉ? Giọng ông đầy vẻ mãn nguyện.
Lát sau, bao nỗi lo âu phiền muộn hành hạ ông từ sáng đến giờ, bỗng nhiên tan biến sạch trong niềm khoái cảm vô bờ.
Lát sau nữa, họ ôm chặt nhau, tận hưởng hơi ấm của lò sưởi tỏa ra và của thân thể nhau. Cuối cùng Margot vươn vai, nói:
- Anh làm tình tuyệt vời. Em sẽ nói câu này không biết chán.
- Em cũng vậy, Margot. Em ngủ lại đây đêm nay chứ?
Margot rất hay ngủ lại nhà Alex cũng như ông cũng rất hay ngủ lại nhà nàng. Đôi lúc họ cảm thấy vẫn sống riêng rẽ thì thật là phi lý. Nhưng họ chưa dọn đến sống chung với nhau, bởi Alex muốn phải làm lễ cưới chính thức đã.
- Em chỉ ở lại đây một lúc nữa thôi. Sáng mai em phải có mặt ở Toà án từ sớm nên em phải về nhà chuẩn bị. Margot nhận cãi hết vụ này đến vụ khác. Nàng làm việc năng nổ và chính trong một vụ án mà nàng gặp Alex. Chuyện xảy ra cách đây năm rưỡi. Lần ấy Margot bào chữa cho khoảng nửa tá người biểu tình, đã đánh nhau với cảnh sát khi bị cảnh sát ngăn lại. Mục đích cuộc biểu tình là đòi tha bổng những quân nhân Hoa Kỳ phạm tội đào ngũ ở chiến trường Việt Nam.
Lần ấy bản bào chữa hùng hồn và lời cãi say sưa của Margot đã chinh phục toàn thể hội trường và tác động tới Hội đồng xét xử, cuối cùng tất cả các bị can đều được Toà án khoan hồng, tha bổng.
Vài ngày sau đấy, Edwina cùng với chồng là Lewis tổ chức bữa tiệc chúc mừng thắng lợi của Margot, có mời cả Alex Vandervoort. Đến bấy giờ ông mới biết Edwina có cô em con ông chú làm luật sư. Tối chiêu đãi đó, Margot được những người hâm mộ bao quanh, hết lời ca tụng. Cũng như Alex, nàng đến dự tiệc một mình. Alex đã nghe tiếng Margot và bây giờ mới gặp. Trong bữa tiệc nổ ra một cuộc tranh luận xung quanh quan điểm của luật sư Margot trước Toà. Alex đã nhập vào phái phản đối nàng. Ông hăng hái phản đối quan điểm của Margot, đến nỗi có một lúc nàng đã nhìn thẳng vào mắt ông, hỏi: “Nhưng xin cho biết ông là ai?"
- Tôi chỉ là một công dân Hoa Kỳ bình thường, một người tin rằng đã là quân đội thì kỷ luật phải nghiêm minh.
- Thậm chí trong một cuộc chiến tranh vô đạo đức như chiến tranh Việt Nam?
- Người lính không có quyền bàn về đạo đức của các mệnh lệnh, mà chỉ có bổn phận thi hành mọi mệnh lệnh của cấp chỉ huy. Nếu không, chiến trường sẽ hỗn độn, không còn đánh chác gì được nữa.
- Ôi ông nói y hệt giọng của những tên lính phát xít của Hitler. Khi đại chiến thứ hai kết thúc, chúng ta đã lập phiên toà, kết tội và hành quyết những tên Đức có quan niệm như quan niệm của ông đấy.
- Hai hoàn cảnh khác nhau.
- Tôi lại cho rằng hai hoàn cảnh hoàn toàn giống nhau. Tại Toà án quốc tế ở Nuremberg, các nước Đồng minh quan niệm rằng quân nhân Đức lẽ ra phải bất tuân thượng lệnh, phải tuân theo tiếng gọi của lương tri. Hiện nay, những quân nhân Hoa Kỳ đào ngũ ở chiến trường Việt Nam đã làm đúng như thế, tuân theo mệnh lệnh của lương tri chứ không phải của cấp chỉ huy.
- Nói thế không được. Quân đội Hoa Kỳ không tiêu diệt người Do Thái.
- Nhưng họ giết hại những người nông dân vô tội như ở Mỹ Lai và nhiều nơi khác trên đất Việt Nam.
- Chiến tranh không thể tránh được những lầm lỡ.
- Nhưng cuộc chiến tranh ở Việt Nam là cuộc chiến tranh bẩn thỉu. Chính vì thế mà nhiều thanh niên Mỹ, mặc dù dũng cảm, vẫn không chịu tham gia. Họ nghe theo tiếng nói của lương tri.
Cuộc tranh luận mỗi lúc một gay gắt, không bên nào chịu bên nào, thì Edwina đến và giới thiệu hai người với nhau. Tan tiệc Alex Vandervoort đề nghị chở Margot về nhà nàng, để tiếp tục cuộc tranh cãi chưa phân thắng bại. Tranh luận trên xe chưa đủ, họ lên nhà Margot tiếp tục. Càng nói hăng, Alex càng thấy bị kích thích và càng thấy Margot "khêu gợi”. Cuối cùng họ lao vào nhau, làm tình cuồng nhiệt. Cả hai chợt hiểu đã có một "thứ gì đó" tạo nên bước ngoặt trong cuộc đời họ.
Cũng cần "chú thích" cho cuộc tranh luận đêm hôm đó, là cuối cùng Alex bị đuối lý và thay đổi quan điểm. Thậm chí "hoà bình trong danh dự" như Tổng thống Nixon đề ra, cũng làm Alex thấy tởm lợm. Đồng thời ông bị phá nốt những ảo tưởng. Sau này khi vụ "Watergate" bùng ra và một loạt chuyện tồi tệ trong Nhà Trắng bị phanh phui, Alex càng thấy lập luận của Margot là đúng.
Tối hôm nay, sau cuộc tình trên thảm ở phòng khách, họ sang phòng ngủ để ngủ. Margot lựa tấm áo ngủ Alex để sẵn cho nàng dùng mỗi khi ở lại đây qua đêm. Họ lên giường. Margot với tay tắt đèn. Họ im lặng, sung sướng được bên nhau. Rồi Margot hỏi:
- Hôm nay anh vào thăm Celia phải không?
- Sao em biết? - Alex ngạc nhiên.
- Trông vẻ mặt anh đau đớn là em đoán ra ngay. Ta nói chuyện đó được không?
- Được.
- Anh thấy anh có lỗi phải không?
- Đúng thế.
Alex thuật lại cuộc thăm viếng vợ và câu chuyện trao đổi với bác sĩ. Ông kể rằng, theo ý kiến bác sĩ thì nếu Celia thấy cuộc ly hôn và Alex lấy vợ khác, cô ấy sẽ suy sụp hoàn toàn.
- Vậy thì anh đừng ly hôn, - Margot đáp kiên quyết.
- Không ly hôn thì hai chúng ta không thể chung sống thường xuyên với nhau được.
- Tại sao? Em đã nói với anh rồi, thường xuyên hay không là do chúng ta quyết định. Hoàn toàn tuỳ thuộc vào bản thân hai ta thôi. Coi như đã cưới nhau rồi chứ sao? Thời đại hôm nay, chỉ còn mấy ông linh mục già nua mới coi chuyện cưới xin là quan trọng.
- Cả anh nữa chứ, vì thế anh muốn cưới em thật
- Thì ta cưới nhau, theo cách của chúng ta. Alex yêu quý nếu có thứ gì em cho là vô nghĩa nhất thì đó là tờ giấy kết hôn, là câu ghi trong căn cước "đã có chồng". Làm nghề này, em đã nhìn thấy quá nhiều giấy tờ xác nhận này và bây giờ em không còn coi trọng chúng nữa. Em sẵn sàng chung sống với anh trong tình yêu và hạnh phúc, mà không cần bất cứ một giấy tờ xác nhận nào, nhất là thứ giấy tờ ấy lại đẩy chị Celia vào tình trạng hoàn toàn suy sụp.
- Anh biết, anh biết. Em bao giờ cũng có lý, - Alex nói, nhưng giọng không được quả quyết lắm.
Margot nói thêm, tha thiết:
- Alex! Chưa người đàn ông nào làm em hạnh phúc như anh. Em không cần gì khác ngoài anh, anh mới cần thứ này thứ nọ chứ em thì không.
Alex thở dài rồi thiếp ngủ. Sau khi biết chắc là ông đã ngủ say, Margot dậy, thay quần áo, hôn nhẹ lên trán Alex rồi rón rén ra ngoài.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng