They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 118
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ầu La Salve ở Bilbao bắc qua Sông Nervión ngay khu vực cận kề Bảo tàng Guggenheim, gần đến mức hai công trình thường có vẻ như hòa làm một. Rất dễ nhận lầm trụ đỡ trung tâm độc đáo - một kết cấu cao vút màu đỏ tươi có hình dáng như một chữ H khổng lồ - cây cầu có tên gọi “La Salve” từ những câu chuyện dân gian về những thủy thủ từ biển cả trở về theo dòng sông này và đọc kinh tỏ lòng biết ơn vì đã được về nhà an toàn.
Sau khi thoát ra từ phía sau tòa nhà, Langdon và Ambra nhanh chóng vượt khoảng cách ngắn giữa bảo tàng với bờ sông và giờ đang đợi, như Winston đã dặn dò, trên một lối đi trong bóng tối ngay bên dưới cây cầu.
Đợi gì nhỉ? Langdon thắc mắc, đầy do dự.
Trong lúc họ vẩn vơ trong bóng tối, ông nhận thấy thân hình mảnh mai của Ambra đang run rẩy dưới chiếc váy dạ hội rất đẹp của nàng. Ông cởi chiếc áo khoác đuôi tôm của mình và choàng lên vai nàng, vuốt cho phần vai xuôi xuống cánh tay nàng.
Rất bất ngờ, nàng đột ngột quay ngoắt sang và nhìn thẳng vào ông.
Nhất thời, Langdon sợ rằng mình vừa vượt quá giới hạn, nhưng nét mặt của Ambra không phải là sự khó chịu mà đúng hơn là nét mặt đầy biết ơn.
“Cảm ơn anh,” nàng thì thào, nhìn xoáy vào ông. “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt ông, Ambra Vidal chìa tay, cầm lấy hai bàn tay Langdon và siết chặt trong tay nàng, như thể nàng đang cố hấp thụ lấy hơi ấm hay sự dễ chịu mà ông mang lại.
Sau đó, cũng rất nhanh, nàng buông tay.
“Tôi xin lỗi,” nàng thì thào. “Conducta impropia,” mẹ tôi hay nói vậy.
Langdon cười trấn an nàng. “Tình tiết giảm khinh, mẹ tôi hay nói vậy.”
Nàng gượng cười, nhưng nụ cười không được lâu. “Tôi ốm mất rồi,” nàng nói, mắt nhìn đi chỗ khác. “Tối nay, những chuyện xảy ra với Edmond…”
“Thật kinh khủng… đáng sợ.” Langdon nói, biết rằng ông vẫn còn vô cùng sốc nên không thể diễn đạt đầy đủ được những cảm xúc của mình.
Ambra trân trân nhìn mặt nước. “Và cứ nghĩ rằng hôn phu của tôi, Don Julián, có liên can…”
Langdon nghe thấy cảm giác phản bội trong giọng nàng nhưng cảm thấy không biết chắc phải trả lời sao. “Tôi hiểu cảm giác đó thế nào,” ông nói, nhẹ nhàng tiếp cận vấn đề tế nhị này, “nhưng chúng ta thật sự không biết chắc. Có thể Hoàng tử Julián không hề biết trước về vụ giết người tối nay. Kẻ ám sát có thể hành động đơn độc, hoặc làm việc cho ai đó chứ không phải hoàng tử. Sẽ rất phi lý ở chỗ đức vua tương lai của Tây Ban Nha lại dàn dựng việc công khai ám sát một dân thường - đặc biệt việc đó lại có thể truy vết ngay tới ngài ấy.”
“Nó chỉ có thể truy vết ra bởi Winston phát hiện được Ávila là trường hợp bổ sung muộn vào danh sách khách mời. Có lẽ Julián nghĩ không ai phát hiện được ai mới là người kéo cò.”
Langdon phải thừa nhận nàng có lý.
“Tôi chưa bao giờ thảo luận về buổi thuyết trình của Edmond với Julián,” Ambra nói, quay lại phía ông. “Anh ấy nài nỉ tôi đừng tham dự và vì thế tôi đã cố trấn an anh ấy rằng việc can dự của tôi chỉ ở mức tối thiểu, rằng không là gì khác hơn là một màn trình chiếu video. Tôi nghĩ thậm chí tôi còn nói với Julián rằng Edmond sẽ công bố phát hiện của anh ấy từ một chiếc điện thoại thông minh.” Nàng ngừng lại. “Điều đó có nghĩa là, nếu họ thấy rằng chúng ta đã lấy được cái điện thoại của Edmond thì họ sẽ nhận ra phát hiện của anh ấy vẫn có thể được phát đi. Và tôi thật sự không biết Julián sẽ tiếp tục can thiệp đến mức nào.”
Langdon ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp một lúc lâu. “Cô không hề tin hôn phu của mình phải không?”
Ambra hít một hơi thật sâu. “Sự thật là tôi không biết rõ anh ấy như anh tưởng đâu.”
“Vậy thì tại sao cô lại đồng ý cưới ông ấy?”
“Đơn giản thôi, Julián đặt tôi vào vị thế mà tôi không còn lựa chọn nào cả.”
Langdon chưa kịp đáp lời thì có tiếng ì ầm khe khẽ bắt đầu làm nền xi măng dưới chân họ rung lên, vang vọng khắp không gian rộng như trong lòng hang bên dưới cây cầu. Âm thanh này càng lúc càng to hơn. Có vẻ như nó đến từ phía sông, bên phải họ.
Langdon ngoái nhìn và thấy một hình thù đen đúa đang vun vút lao về phía họ - một chiếc xuồng máy đang đến gần nhưng không bật đèn pha. Khi đến gần phía bờ sông đúc xi măng rất cao, chiếc xuồng chậm lại và bắt đầu lướt vào ngay bên cạnh họ.
Langdon đăm đăm nhìn chiếc xuồng và lắc đầu. Cho tới lúc này ông vẫn không biết chắc phải đặt niềm tin đến chừng nào vào người hướng dẫn trên máy tính của Edmond, nhưng giờ đây, nhìn một chiếc taxi dưới nước màu vàng đang tiếp cận bờ sông, ông nhận ra rằng Winston là đồng minh tốt nhất mà họ có thể có được.
Người chủ thuyền đầu bù tóc rối vẫy tay gọi họ lên xuồng. “Ông người Anh của các vị, ông ấy gọi tôi,” người kia nói. “Ông ấy bảo khách hàng VIP trả gấp ba cho… nói thế nào nhỉ… velocidad y discreción? Tôi làm được… các vị thấy chưa? Không đèn đóm gì nhé!”
“Vâng, cảm ơn anh,” Langdon đáp. Cừ lắm, Winston. Tốc độ và cẩn trọng.
Người chủ xuồng chìa tay và giúp Ambra lên xuồng, và khi nàng khuất vào trong buồng lái kín đáo cho ấm, anh ta cười ngoác với Langdon. “Đây là VIP của tôi phải không? Hoa hậu Ambra Vidal?”
“Velocidad y discreción,” Langdon nhắc anh ta.
“¡Sí, sí! Được thôi!” Người đàn ông chạy vội tới chỗ bánh lái và rồ máy. Chỉ một lát sau, chiếc xuồng đã lướt băng băng về phía Tây trong bóng đêm men theo Sông Nervión.
Mé bên cảng, Langdon nhìn thấy cái bóng đen sì đồ sộ của Guggenheim, được chiếu sáng một cách kỳ quái bởi những chiếc đèn nhấp nháy của xe cảnh sát. Phía trên đầu, một chiếc trực thăng thời sự lao vụt qua bầu trời về phía bảo tàng.
Cái đầu tiên trong cả một đám, Langdon ngờ là vậy.
Langdon rút tấm card khó hiểu của Edmond từ trong túi quần ra. BIO-EC346. Edmond đã dặn ông đưa nó cho một lái xe taxi, mặc dù có lẽ Edmond cũng không hề hình dung được phương tiện lại là một chiếc taxi nước.
“Người bạn Anh quốc của chúng tôi…” Langdon hét to với người lái, át tiếng động cơ rền vang. “Tôi chắc anh ấy đã dặn anh phải đi đâu rồi chứ?”
“Vâng, vâng! Tôi đã báo trước với ông ấy rằng đi bằng xuồng thì tôi chỉ có thể đưa các vị gần tới đó thôi, nhưng ông ấy nói không sao, các vị đi bộ ba trăm mét, được chứ?”
“Thế cũng được. Từ đây tới đó bao xa?”
Người đàn ông chỉ về phía một xa lộ chạy dọc theo sông phía bên phải. “Biển chỉ đường báo 7 km, nhưng đi xuồng thì thêm một quãng nữa.”
Langdon đưa mắt nhìn tấm biển chỉ đường trên cao tốc được chiếu sáng rõ.
AEROPUER TO BILBAO (Bio) ✈ 7 KM
Ông cười buồn khi nghe giọng nói của Edmond vang lên trong đầu. Đây là một mật mã hết sức đơn giản, thầy Robert ạ. Edmond đã đúng và cuối cùng, tối nay khi Langdon đoán ra được ông thấy ngượng là mình lại mất thời gian lâu vậy.
BIO thực tế đúng là một mật mã - mặc dù không khó giải mã hơn những mã tương tự trên khắp thế giới: BOS, LAX, JFK.
BIO là mã sân bay địa phương.
Phần còn lại trong mật mã của Edmond lập tức trở nên rõ ràng.
EC346.
Langdon chưa bao giờ nhìn thấy máy bay riêng của Edmond nhưng ông biết chiếc máy bay ấy có tồn tại và ông chắc rằng mã quốc gia cho số đuôi của một chiếc phản lực Tây Ban Nha sẽ không bắt đầu bằng chữ cái E để chỉ España.
EC346 là một chiếc phản lực cá nhân.
Rõ ràng, nếu một người lái taxi đưa ông tới Sân bay Bilbao, Langdon có thể trình tấm card của Edmond cho bộ phận an ninh và được đưa thẳng tới máy bay riêng của Edmond.
Mình hy vọng Winston đã liên hệ được với phi công để báo trước với họ mình đang đến, Langdon nghĩ thầm, nhìn lại phía bảo tàng, giờ càng lúc càng nhỏ lại sau lưng họ.
Langdon đã nghĩ đến chuyện vào trong buồng lái cùng với Ambra, nhưng không khí trong lành thật dễ chịu, nên ông quyết định để nàng có vài phút trấn tĩnh lại.
Mình cũng có thể có chút thời gian, ông nghĩ và di chuyển về phía mũi xuồng.
Phía trước chiếc xuồng, với gió lùa qua tóc, Langdon cởi cà vạt và đút vào túi. Sau đó, ông cởi nút trên cùng chiếc áo sơ mi của mình và hít thở thật sâu, để không khí ban đêm tràn căng hai lá phổi.
Edmond, ông nghĩ. Cậu đã làm gì vậy?
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội