Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 118
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
úc Langdon tiến về phía cái bục, ông để mắt tới Fonseca, vẫn đang mải mê với cuộc điện thoại tới Uber. Ông nhìn theo Ambra thơ thẩn đi tới giữa nhà vòm, cũng đang nói chuyện điện thoại - hoặc ít nhất là vờ như nói chuyện - đúng như Langdon đã gợi ý.
Cứ bảo Fonseca cô quyết định gọi cho Hoàng tử Julián.
Khi Langdon đến được cái bục, ông ngập ngừng đưa mắt tới chỗ hình thù rũ rượi trên sàn. Edmond. Rất nhẹ nhàng, Langdon kéo tấm chăn mà Ambra đã phủ lên anh. Đôi mắt từng sáng ngời của Edmond lúc này chỉ còn là hai khe hẹp vô hồn bên dưới một cái lỗ đỏ lòm trên trán anh. Langdon rùng mình trước hình ảnh hãi hùng đó, tim ông đập rộn lên vì cảm giác mất mát và giận dữ.
Nhất thời, Langdon vẫn nhìn thấy chàng sinh viên trẻ trung với mái tóc bết lại bước vào lớp học của ông tràn trề hy vọng, tài năng… và đã tiến tới để hoàn thành được rất nhiều việc trong một quãng thời gian ngắn ngủi. Thật kinh khủng, tối nay, kẻ nào đó đã sát hại con người tài năng phi thường này, gần như chắc chắn nhằm cố chôn vùi phát hiện của anh mãi mãi.
Và trừ phi mình có hành động quyết liệt, Langdon biết vậy, nếu không chiến tích vĩ đại nhất của chàng sinh viên của mình sẽ không bao giờ được biết đến.
Lựa vị trí để cái bục phần nào che mắt đường nhìn của Fonseca, Langdon quỳ xuống bên cạnh xác Edmond, vuốt mắt anh lại, gập hai tay anh khoanh lại với nhau và giả bộ đang ở tư thế thành kính cầu nguyện.
Sự phi lý của cái việc cầu nguyện cho một người vô thần suýt khiến Langdon mỉm cười. Edmond, tôi biết rằng cậu không đời nào muốn bất kỳ ai cầu nguyện cho mình. Đừng lo nhé, bạn của tôi, thật ra tôi không ở đây để cầu nguyện.
Lúc quỳ bên Edmond, Langdon thấy một nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn. Tôi quả quyết với cậu giám mục không làm hại gì. Nếu Valdespino có can dự vào vụ này… Langdon xua ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình.
Khi cảm thấy chắc chắn rằng Fonseca đã nhìn thấy mình đang cầu nguyện, Langdon kín đáo cúi xuống và luồn tay vào chiếc áo khoác da của Edmond, móc lấy chiếc điện thoại ngọc lam quá khổ của anh.
Ông liếc nhanh lại phía Fonseca, vẫn đang nói chuyện điện thoại và giờ có vẻ bớt để ý đến Langdon hơn là đến Ambra, người tỏ ra đang mải mê với cuộc trò chuyện điện thoại của riêng mình và đang tha thẩn càng lúc càng xa khỏi Fonseca.
Langdon đưa ánh mắt trở lại chiếc điện thoại của Edmond và hít một hơi trấn tĩnh.
Thêm một việc phải làm.
Rất nhẹ nhàng, ông cúi xuống và nâng tay phải Edmond lên. Tay đã lạnh ngắt. Đưa chiếc điện thoại vào mấy đầu ngón tay của anh, Langdon cẩn thận áp ngón trỏ của Edmond vào vị trí nhận diện vân tay.
Chiếc điện thoại kêu khẽ và mở khóa.
Langdon nhanh chóng lướt tới danh mục cài đặt và vô hiệu hóa tính năng bảo vệ bằng mật khẩu. Mở khóa vĩnh viễn. Sau đó, ông nhét chiếc điện thoại vào túi áo mình và dùng tấm chăn phủ lại lên xác Edmond.
Có tiếng còi rít lên xa xa lúc Ambra đứng một mình giữa thính phòng vắng vẻ và áp điện thoại di động vào tai, vờ như đang tập trung vào nói chuyện, nhưng vẫn luôn biết rõ ánh mắt Fonseca dõi theo mình.
Nhanh lên, Robert.
Một phút trước, vị giáo sư người Mỹ bắt tay vào hành động sau khi Ambra cho ông biết về một cuộc trò chuyện gần đây giữa nàng với Edmond Kirsch. Ambra nói với Langdon rằng hai đêm trước, chính trong căn phòng này, nàng và Edmond đang làm việc tới khuya về các chi tiết cuối cùng của buổi thuyết trình thì Edmond xin giải lao để ăn chay nhẹ lần thứ ba trong buổi tối hôm đó. Ambra nhận thấy anh trông rất kiệt sức.
“Edmond,” nàng nói, “tôi phải nói rằng tôi không chắc chế độ ăn chay tịnh thế này là tốt cho anh. Trông anh xanh xao, và gầy lắm.”
“Gầy lắm à?” Anh cười. “Hãy nhìn người đang nói xem.”
“Tôi không gầy đâu!”
“Ngấp nghé.” Anh nháy mắt tinh nghịch trước vẻ mặt phẫn nộ của nàng. “Vì tôi xanh xao nên cho tôi nghỉ một chút. Tôi là dân nghiền máy tính ngồi cả ngày trước quầng sáng màn hình LCD.”
“Chà, hai ngày nữa anh sẽ diễn thuyết với cả thế giới và trông nhuận sắc một chút sẽ rất có lợi cho anh. Hoặc là ngày mai ra ngoài hoặc sáng chế ra một cái màn hình máy tính có thể thêm màu da đậm đà cho anh đi.”
“Không phải là một ý tầm thường,” anh nói, trông đầy vẻ ấn tượng. “Cô nên đăng ký bằng sáng chế cho việc đó.” Anh cười to và sau đó hướng sự chú ý trở lại vấn đề đang bàn. “Vậy là cô rõ về thứ tự các sự kiện tối thứ Bảy rồi chứ?”
Ambra gật đầu, nhìn lướt kịch bản. “Tôi chào đón mọi người trong phòng chờ và sau đó tất cả chúng ta di chuyển vào khán phòng này để xem đoạn video giới thiệu của anh, sau đó thì anh xuất hiện một cách kỳ ảo trên bục đằng kia.” Nàng chỉ về phía trước phòng. “Rồi sau đó, ở tại bục đó, anh thực hiện phần tuyên bố của mình.”
“Quá tuyệt,” Edmond nói, “chỉ thêm một bổ sung nhỏ.” Anh cười toe toét. “Khi tôi nói ở bục, sẽ có thêm một quãng nghỉ… cơ hội để tôi đích thân chào đón khách khứa của mình, để tất cả mọi người duỗi chân tay, và chuẩn bị cho họ thêm một chút trước khi tôi bắt đầu phần thứ hai của buổi tối - một bài trình bày đa phương tiện để giải thích phát hiện của tôi.”
“Như vậy là phần tuyên bố được ghi âm trước à? Giống như đoạn giới thiệu à?”
“Phải, tôi chỉ vừa mới hoàn thành vài ngày trước. Chúng ta thuộc nền văn hóa thị giác - các bài trình bày đa phương tiện luôn hấp dẫn hơn là một nhà khoa học nào đó huyên thuyên trên một cái bục.”
“Chính xác thì anh đâu phải ‘một nhà khoa học nào đó’,” Ambra nói “nhưng tôi đồng ý. Tôi rất nóng lòng được xem đây.”
Vì mục đích an ninh, Ambra biết vậy, bài thuyết trình của Edmond được lưu trên các máy chủ rất đáng tin cậy của riêng anh ấy đặt ở bên ngoài. Tất cả mọi thứ sẽ được truyền trực tiếp vào hệ thống máy chiếu của bảo tàng từ một vị trí ở xa.
“Khi chúng ta sẵn sàng cho phần thứ hai,” nàng hỏi, “ai sẽ mở đầu phần thuyết trình, anh hay tôi?”
“Tôi sẽ đích thân làm,” anh nói, móc điện thoại của mình ra. “Bằng thứ này.” Anh giơ chiếc điện thoại thông minh quá khổ có lớp vỏ Gaudí màu ngọc lam của mình lên. “Nó là một phần của chương trình. Đơn giản là tôi sẽ gọi tới máy chủ từ xa của mình bằng một kết nối đã mã hóa…”
Edmond ấn vài phím và loa điện thoại reo một lần rồi kết nối. Một giọng nữ vi tính hóa trả lời. “CHÚC BUỔI TỐI TỐT LÀNH, EDMOND. TÔI ĐANG ĐỢI MẬT KHẨU CỦA NGÀI.”
Edmond mỉm cười. “Còn sau đó, khi cả thế giới đang theo dõi, tôi chỉ việc nhập mật khẩu của mình vào điện thoại và phát hiện của tôi được truyền trực tiếp tới nhà hát của chúng ta ở đây và đồng thời ra toàn thế giới.”
“Nghe rất kịch tính,” Ambra nói, đầy ấn tượng. “Dĩ nhiên trừ phi anh quên mất mật khẩu của mình.”
“Như thế sẽ thật rầy rà, phải đấy.”
“Tôi tin anh đã viết nó ra rồi chứ?” Nàng nói vẻ châm biếm.
“Báng bổ,” Edmond cười nói. “Các nhà khoa học máy tính không bao giờ viết mật khẩu ra cả. Nhưng đừng lo. Mật khẩu của tôi chỉ dài có bốn mươi bảy mẫu tự thôi. Tôi dám chắc mình sẽ không quên được.”
Ambra trợn tròn mắt.
“Bốn mươi bảy?! Edmond, thậm chí anh còn không nhớ được PIN bốn con số cho thẻ an ninh bảo tàng của mình! Làm sao anh nhớ được bốn mươi bảy mẫu tự ngẫu nhiên chứ?”
Anh lại cười trước vẻ thảng thốt của nàng. “Tôi đâu có phải làm thế, chúng đâu có ngẫu nhiên.” Anh hạ giọng. “Thực ra thì mật khẩu của tôi là câu thơ mà tôi yêu thích.”
Ambra cảm thấy bối rối. “Anh dùng một câu thơ làm mật khẩu à?”
“Sao lại không chứ? Câu thơ yêu thích của tôi có đúng bốn mươi bảy mẫu tự.”
“Chậc, nghe không được an ninh cho lắm.”
“Không ư? Cô nghĩ cô có thể đoán được câu thơ yêu thích của tôi sao?”
“Tôi thậm chí còn không biết anh thích thơ.”
“Chính xác. Ngay cả ai đó biết rằng mật khẩu của tôi là một câu thơ và thậm chí nếu ai đó đoán được chính xác câu thơ trong số cả triệu khả năng thì họ vẫn cần đoán được số điện thoại rất dài mà tôi dùng để gọi vào máy chủ an ninh của mình.”
“Cái số điện thoại anh vừa bấm số nhanh từ điện thoại của mình hả?”
“Phải, một chiếc điện thoại có PIN truy cập riêng và chưa bao giờ rời khỏi túi ngực của tôi.”
Ambra giơ cao hai tay, mỉm cười vẻ bông đùa. “Được thôi, anh là chủ mà,” nàng nói. “Nhân tiện, ai là nhà thơ anh yêu thích thế?”
“Dễ đoán thôi,” anh nói, ngoắc ngoắc ngón tay. “Cô sẽ phải đợi cho tới thứ Bảy. Câu thơ tôi chọn rất hoàn hảo.” Anh cười toe toét. “Nó nói về tương lai - một lời tiên tri - và tôi rất vui nói rằng nó đang trở thành hiện thực.”
Giờ đây, khi ý nghĩ của nàng trở lại với hiện tại, Ambra liếc về phía xác Edmond và chợt thảng thốt nhận ra nàng không còn thấy Langdon nữa.
Anh ấy đâu rồi?!
Đáng ngại hơn, giờ nàng nhận ra viên sĩ quan Cận vệ thứ hai - Đặc vụ Díaz - đang trèo trở vào nhà vòm qua vết rạch trên bức vách vải. Díaz đưa mắt nhìn nhà vòm và sau đó bắt đầu tiến thẳng về phía Ambra.
Anh ta sẽ không đời nào để mình ra khỏi đây!
Đột nhiên, Langdon ở ngay bên cạnh nàng. Ông nhẹ đặt tay mình lên eo lưng nàng và bắt đầu dẫn nàng đi, hai người di chuyển nhanh về phía đầu kia nhà vòm - lối đi mà tất cả mọi người đã vào qua đó.
“Cô Vidal!” Díaz gọi to. “Hai người đang đi đâu đấy?!”
“Chúng tôi sẽ quay lại ngay,” Langdon hô, thúc nàng băng qua không gian vắng vẻ, di chuyển theo một đường trực diện về phía sau căn phòng và lối ra.
“Ông Langdon!” Đó là giọng Đặc vụ Fonseca, hét to phía sau họ. “Ông bị cấm rời khỏi căn phòng này!”
Ambra cảm thấy tay Langdon đẩy vào lưng nàng gấp gáp hơn.
“Winston,” Langdon thì thào vào tai nghe. “Ngay bây giờ!”
Một lúc sau, toàn bộ nhà vòm tối đen.
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội