Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 118
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ua vẻ trố mắt ngạc nhiên trên mặt Fonseca, Langdon không dám nói anh chàng đặc vụ kinh ngạc trước điều gì hơn: việc giải mã nhanh chóng miếng dán trên kính chắn gió hay việc lựa chọn xe để bỏ trốn rất kỳ cục của Đô đốc Ávila.
Hắn thuê một chiếc Uber, Langdon nghĩ, cảm thấy băn khoăn không biết động thái này là thông minh hay thiển cận đến khó tin.
Dịch vụ “lái xe theo yêu cầu” có mặt khắp nơi của Uber đã khiến cả thế giới chấn động mấy năm qua. Qua điện thoại thông minh bất kỳ ai cần một chuyến xe đều có thể lập tức kết nối với một đội quân ngày càng đông đảo các tài xế Uber kiếm thêm tiền bằng việc cho thuê xe riêng của họ như là những chiếc taxi ngẫu hứng. Mới được hợp pháp hóa tại Tây Ban Nha gần đây, Uber yêu cầu các tài xế Tây Ban Nha trưng biểu tượng chữ U của Uber trên kính chắn gió. Rõ ràng, tài xế chiếc xe Uber bỏ trốn này còn là người ái mộ tân giáo hoàng nữa.
“Đặc vụ Fonseca,” Langdon nói. “Winston nói cậu ấy đã mạn phép gửi hình ảnh chiếc xe bỏ trốn tới giới chức địa phương để tiến hành phong tỏa đường.”
Miệng Fonseca há hốc, và Langdon cảm thấy anh chàng đặc vụ được đào tạo kỹ càng này không quen lắm với việc cố chạy theo sự việc. Fonseca có vẻ không biết nên cảm ơn Winston hay bảo cái phần mềm máy tính ấy là nó đang làm phiền công việc của anh ta.
“Và giờ cậu ấy đang gọi tới số khẩn cấp của Uber.”
“Không!” Fonseca ra lệnh. “Cho tôi số đó. Tôi sẽ đích thân gọi. Uber chắc chắn sẽ hỗ trợ một thành viên cao cấp của Cận vệ Hoàng gia hơn là một máy tính.”
Langdon phải thừa nhận Fonseca có thể nói đúng. Bên cạnh đó, có vẻ sẽ tốt hơn nhiều nếu lực lượng Cận vệ tham gia hỗ trợ truy lùng thủ phạm thay vì phí phạm các kỹ năng của họ cho việc chở Ambra tới Madrid.
Sau khi có số từ Winston, Fonseca bấm máy và Langdon cảm thấy càng lúc càng tự tin rằng họ có thể tóm được kẻ ám sát chỉ sau vài phút nữa. Định vị phương tiện là cốt lõi công việc kinh doanh của Uber, bất kỳ khách hàng nào có một chiếc điện thoại thông minh đều có thể thoải mái truy cập vị trí chính xác của mọi lái xe Uber trên Trái Đất. Tất cả những gì Fonseca cần làm là yêu cầu công ty định vị người lái xe vừa đón một vị khách đằng sau Bảo tàng Guggenheim.
“¡Hostia!” Fonseca làu bàu. “Automatizada.” Anh ta bấm mạnh dãy số trên bàn phím và chờ đợi, hiển nhiên vừa tiếp cận được một danh sách tự động toàn các lựa chọn danh mục. “Này Giáo sư, khi nào tôi gọi được cho Uber và ra lệnh truy vết chiếc xe, tôi sẽ bàn giao vụ này cho giới chức địa phương để Đặc vụ Díaz cùng tôi có thể chở ông và cô Vidal tới Madrid.”
“Tôi ư?” Langdon giật mình trả lời. “Không, tôi không thể đi cùng các vị được.”
“Ông có thể và sẽ đi cùng,” Fonseca tuyên bố. “Và món đồ chơi máy tính của ông nữa,” anh ta nói thêm, chỉ vào chiếc tai nghe của Langdon.
“Tôi xin lỗi,” Langdon nghiêm giọng đáp lại. “Không có chuyện tôi theo các vị về Madrid.”
“Vớ vẩn!” Fonseca trả lời. “Tôi nghĩ ông là một giáo sư ở Harvard nhỉ?”
Langdon nhìn anh ta ngơ ngác. “Phải.”
“Tốt lắm,” Fonseca gắt. “Vậy thì tôi cho rằng ông thừa khôn ngoan để nhận ra mình không có lựa chọn đâu.”
Nói xong, anh chàng đặc vụ quay đi, trở lại với cuộc gọi của mình.
Langdon nhìn anh ta bỏ đi. Chuyện quái gì vậy?
“Thưa Giáo sư?” Ambra bước lại sát Langdon và thì thào phía sau ông. “Tôi cần anh nghe tôi. Chuyện rất quan trọng.”
Langdon quay lại, giật mình khi thấy vẻ mặt Ambra toát lên sự sợ hãi ghê gớm. Cơn chấn động thầm kín của nàng có vẻ đã nguôi, còn giọng nàng đầy gấp gáp và rành rọt.
“Giáo sư,” nàng nói, “Edmond đã dành cho anh sự kính trọng rất lớn khi để anh có vị trí trong bài thuyết trình của anh ấy. Vì lý do này, tôi sẽ tin anh. Tôi cần nói cho anh biết một chuyện.”
Langdon nhìn nàng, do dự.
“Vụ sát hại Edmond chính là lỗi của tôi,” nàng thì thào, đôi mắt nâu thẫm của nàng ầng ậng nước.
“Sao cơ?”
Ambra bồn chồn liếc nhìn Fonseca, lúc này đã khuất tầm nghe lọt tai.
“Danh sách khách mời,” nàng nói, nhìn lại Langdon. “Việc bổ sung vào phút chót. Cái tên đã được thêm vào?”
“Vâng, Luis Ávila.”
“Tôi là người đã thêm cái tên đó,” nàng thú nhận, giọng nàng như vỡ vụn. “Chính là tôi!”
Winston đã đúng…, Langdon sững sờ nghĩ.
“Tôi chính là lý do Edmond bị giết,” nàng nói, giờ chỉ chực khóc. “Tôi đã để kẻ giết anh ấy lọt vào tòa nhà này.”
“Khoan đã,” Langdon nói, đặt một tay lên bờ vai run run của nàng. “Xin cứ nói với tôi. Tại sao cô lại thêm tên hắn?”
Ambra lại đưa ánh mắt lo lắng về phía Fonseca, lúc này vẫn đang nói chuyện điện thoại cách đó hai mươi thước.
“Giáo sư, tôi nhận được một đề nghị vào phút chót từ một người tôi rất tin tưởng. Người đó đề nghị tôi thêm tên Đô đốc Ávila vào danh sách khách mời như một ân huệ riêng. Lời đề nghị đưa ra chỉ vài phút trước khi mở cửa, và tôi rất bận, cho nên tôi thêm cái tên đó mà không nghĩ ngợi gì. Ý tôi là, ông ta là một đô đốc hải quân nữa! Làm sao tôi biết được chứ?” Nàng lại nhìn xác Edmond và đưa bàn tay thon thả bưng miệng. “Và giờ đây…”
“Ambra,” Langdon thì thào. “Ai là người đề nghị cô thêm tên Ávila?”
Ambra nuốt một cách khó nhọc.
“Chính là hôn phu của tôi… thái tử Tây Ban Nha. Don Julián.”
Langdon trân trối nhìn nàng không tin nổi, cố gắng lĩnh hội những lời nàng nói. Nữ giám đốc Guggenheim vừa nói rằng chính thái tử Tây Ban Nha đã giúp dàn dựng vụ ám sát Edmond Kirsch. Không thể nào.
“Tôi tin chắc hoàng cung không bao giờ ngờ được tôi sẽ biết được danh tính kẻ giết người,” nàng nói. “Nhưng giờ thì tôi biết… tôi sợ mình gặp nguy hiểm.”
Langdon đặt một tay lên vai nàng.
“Ở đây cô tuyệt đối an toàn.”
“Không,” nàng thì thào, “có nhiều chuyện đang diễn ra ở đây mà anh không hiểu. Anh và tôi cần thoát ra. Ngay bây giờ!”
“Chúng ta không thể chạy được,” Langdon phản đối. “Chúng ta sẽ không bao giờ…”
“Xin hãy nghe tôi,” nàng gấp gáp. “Tôi biết cách giúp Edmond.”
“Sao cơ?” Langdon cảm thấy nàng vẫn còn sốc. “Không thể giúp gì Edmond nữa.”
“Có, vẫn có thể” nàng khăng khăng, giọng rất tỉnh táo. “Nhưng trước tiên, chúng ta cần vào được nhà anh ấy ở Barcelona.”
“Cô nói gì cơ?”
“Xin hãy cứ nghe tôi thật cẩn thận. Tôi biết những gì Edmond muốn chúng ta làm.”
Trong mười lăm giây tiếp theo, Ambra Vidal kín đáo nói hết với Langdon. Trong khi nàng nói, Langdon cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt. Chúa ơi, ông nghĩ. Cô ấy đúng. Việc này thay đổi mọi thứ.
Khi nói xong, Ambra ngước nhìn ông đầy ương ngạnh.
“Giờ anh đã thấy tại sao chúng ta cần đi chưa?”
Langdon gật đầu không chút do dự.
“Winston,” ông nói qua tai nghe của mình. “Anh có nghe thấy những gì cô Ambra vừa nói với tôi không?”
“Tôi nghe rõ, thưa Giáo sư.”
“Anh đã hiểu việc này chưa?”
“Chưa.”
Langdon cân nhắc những lời tiếp theo của mình rất cẩn thận. “Winston, tôi không rõ máy tính có thấy cần phải trung thành với người sáng tạo ra mình không, nhưng nếu anh có thì đây là thời khắc của anh. Chúng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh.”
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội