As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 119
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ẽ có thời gian để khóc thương mà, Langdon nhủ mình, cố chống lại cảm xúc căng thẳng. Giờ là lúc hành động.
Langdon đã đề nghị Winston tìm kiếm thông tin của bảo tàng xem có bất kỳ thông tin nào khả dĩ hữu dụng để hiểu về kẻ nổ súng không. Sau đó, ông âm thầm dặn thêm rằng Winston cần tìm kiếm bất kỳ liên hệ nào giữa Giám mục Valdespino và Ávila.
Lúc này Đặc vụ Fonseca quay trở lại, vẫn nói chuyện điện thoại. “Sí… sí,” anh ta nói. “Claro. Immediatemente.” Fonseca kết thúc cuộc gọi và hướng sự chú ý trở lại Ambra, lúc này đứng gần đó, trông vẫn còn choáng váng.
“Cô Vidal, chúng ta đi thôi,” Fonseca tuyên bố, giọng sắc lạnh. “Don Julián yêu cầu chúng tôi đưa cô tới chỗ an toàn bên trong Hoàng cung ngay lập tức.”
Cơ thể Ambra căng lên thấy rõ. “Tôi sẽ không bỏ mặc Edmond như thế kia!” Nàng ra hiệu về phía cái xác rũ rượi bên dưới tấm chăn.
“Giới chức địa phương sẽ tiếp quản vụ này,” Fonseca đáp. “Và pháp y đang trên đường đến đây. Ngài Kirsch sẽ được tôn trọng và chăm lo hết mức. Còn giờ thì chúng ta cần đi thôi. Chúng tôi sợ cô đang gặp nguy hiểm.”
“Tôi rất chắc chắn rằng tôi chẳng hề gặp nguy hiểm gì cả!” Ambra nói, bước về phía anh ta. “Một kẻ ám sát vừa có cơ hội hoàn hảo để bắn tôi nhưng đã không làm vậy. Rõ ràng, hắn nhắm vào Edmond!”
“Cô Vidal!” Những mạch máu ở cổ Fonseca giật giật. “Hoàng tử muốn cô về Madrid. Ngài rất lo lắng cho sự an toàn của cô.”
“Không,” nàng đáp trả. “Anh ấy chỉ lo lắng về hậu quả chính trị thôi.”
Fonseca từ từ thở ra một hơi dài và dịu giọng. “Thưa cô Vidal, chuyện xảy ra tối nay là một đòn tệ hại với Tây Ban Nha. Nó cũng là một đòn tệ hại với hoàng tử. Sự kiện mà cô đứng ra chủ trì tối nay là một quyết định không may mắn.”
Giọng Winston đột ngột vang lên trong đầu Langdon. “Giáo sư? Nhóm an ninh của bảo tàng đang phân tích các dữ liệu máy quay bên ngoài tòa nhà. Có vẻ như họ đã tìm được gì đó.”
Langdon lắng nghe và sau đó vẫy tay với Fonseca, cắt ngang lời trách móc của anh chàng đặc vụ đối với Ambra. “Này anh, máy tính nói một máy quay trên nóc bảo tàng chụp được một phần hình ảnh nóc của chiếc xe hơi bỏ chạy.”
“Ồ?” Fonseca trông đầy vẻ ngạc nhiên thấy rõ.
Langdon nhắc lại thông tin trong khi Winston cung cấp cho ông. “Một chiếc xe mui kín màu đen rời khỏi hẻm dùng cho công tác hậu cần… biển đăng ký không nhìn rõ từ góc cao đó… có một miếng dán lạ trên kính chắn gió.”
“Miếng dán gì?” Fonseca hỏi. “Chúng ta có thể báo cho giới chức địa phương để truy tìm.”
“Miếng dán,” Winston trả lời trong đầu Langdon, “tôi không nhận ra, nhưng tôi so sánh hình dạng của nó với tất cả những biểu tượng đã biết trên thế giới và tôi nhận được một mẫu trùng khớp duy nhất.”
Langdon ngạc nhiên trước việc Winston có thể nhanh chóng xử lý tất cả việc này như vậy. “Mẫu trùng khớp tôi nhận được”, Winston nói, “là một biểu tượng giả kim cổ - hỗn hống*.”
Sao cơ? Langdon cứ đinh ninh là biểu trưng của một nhà chứa xe hay một tổ chức chính trị. “Cái miếng dán xe hơi là biểu tượng của… hỗn hống à?”
Fonseca trố mắt nhìn, rõ ràng không hiểu gì.
“Chắc có gì đó nhầm lẫn, Winston,” Langdon nói. “Tại sao lại có người khoe cái biểu tượng một quá trình giả kim chứ?”
“Tôi không biết,” Winston đáp. “Đây là mẫu trùng khớp duy nhất tôi có, và tôi thấy trùng khớp đến chín mươi chín phần trăm.”
Trí nhớ hình ảnh thị giác của Langdon nhanh chóng vẽ ra cái biểu tượng giả kim của hỗn hống.❏
“Winston, hãy mô tả chính xác những gì anh nhìn thấy trên cửa sổ xe hơi.”
Máy tính trả lời ngay lập tức. “Cái biểu tượng gồm một đường thẳng đứng có ba vạch ngang. Trên đỉnh của đường thẳng đứng là một cánh cung ngửa lên trời.
Chính xác rồi. Langdon cau mày. “Cái cánh cung trên cùng… nó có mũ không?”
“Có. Trên đỉnh mỗi cánh đều có một nét ngang ngắn.”
Vậy thì đúng là hỗn hống rồi.
Langdon bối rối mất một lúc. “Winston, anh gửi cho chúng tôi tấm ảnh từ dữ liệu an ninh được không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Gửi vào điện thoại của tôi,” Fonseca yêu cầu.
Langdon đọc lại số điện thoại di động của anh chàng đặc vụ cho Winston, và một lúc sau, máy của Fonseca kêu. Tất cả cùng xúm quanh anh chàng đặc vụ và nhìn tấm hình đen trắng nhòe nhoẹt. Đó là hình chụp từ trên cao một chiếc xe mui kín màu đen trong một con hẻm vắng vẻ.
Chắc chắn ở góc bên trái phía dưới kính chắn gió, Langdon nhìn thấy một miếng dán có cái biểu tượng đúng như Winston mô tả.
Hỗn hống. Thật kỳ quặc.
Bối rối, Langdon với tay và dùng đầu ngón tay phóng to tấm hình trên màn hình của Fonseca. Ông ngó vào xem xét cái hình ảnh chi tiết hơn.❏
Lập tức Langdon nhìn ra vấn đề. “Không phải hỗn hống,” ông tuyên bố.
Mặc dù hình ảnh rất gần với những gì Winston đã mô tả nhưng nó không hoàn toàn chính xác. Và trong ngành biểu tượng học, sự khác nhau giữa ‘gần’ và ‘chính xác’ có thể là sự khác nhau giữa chữ thập ngoặc của Đức Quốc xã và một biểu tượng Phật giáo chỉ sự an khang.
Đấy là lý do đầu óc con người vẫn tốt hơn máy tính.
“Nó không phải là một miếng dán,” Langdon tuyên bố. “Nó là hai miếng dán chồng lên nhau một chút. Miếng dán bên dưới là một thánh giá khổ hình đặc biệt gọi là thập ác*. Hiện giờ nó rất phổ biến.”
Với việc bầu ra vị giáo hoàng phóng khoáng nhất trong lịch sử Vatican, hàng nghìn người trên khắp địa cầu đang thể hiện sự ủng hộ của họ đối với những chính sách của ngài bằng việc trưng cây thập ác, ngay cả ở thành phố Cambridge, Massachusetts, quê hương của Langdon.
“Cái biểu tượng hình chữ U trên cùng,” Langdon nói, “là một miếng dán riêng hoàn toàn.”
“Giờ thì tôi thấy ngài nói đúng,” Winston nói. “Tôi sẽ tìm số điện thoại của công ty này.”
Một lần nữa Langdon thấy kinh ngạc trước tốc độ của Winston. Nó đã xác định được biểu trưng của công ty?
“Tuyệt lắm,” Langdon nói. “Nếu chúng ta gọi cho họ, họ có thể truy vết chiếc xe.”
Fonseca trông đầy vẻ ngơ ngác. “Truy vết chiếc xe! Bằng cách nào chứ?”
“Chiếc xe bỏ chạy này là xe thuê,” Langdon nói, chỉ vào hình chữ U cách điệu trên kính chắn gió. “Là một chiếc Uber.”
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội