Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Hải Linh 007
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-04-13 20:32:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hững ngày dưỡng thương thời gian dài lê thê.
Quanh quẩn chung quanh giường ngủ, đài truyền hình, bàn máy tính và chiếc điện thoại di động…Tôi như người có quá nhiều thời gian trống trải...
Tôi lần giở xem lại những hình ảnh xưa, có khi đã gần 60 năm, những năm 60-70 của thế kỷ trước.
Tôi phát hiện còn giữ lại một số hình ảnh thuộc thời gian đầu đời. Tôi chỉ là chàng trai sắp tốt nghiệp kỹ sư rồi sau đó, được giữ lại Đại học Liège làm nghiên cứu sinh…
Tôi mồ côi mẹ năm lên 9 tuổi, cha già gà trống nuôi con cũng mới qua đời mới hai năm. Tôi đang có cảm giác cô đơn tột cùng, một thân một mình trên quê người…
Chiều thứ Bảy, tôi bước vào một hộp đêm trên đồi Sart Tilman, ngoại ô thành phố Liège nơi tôi đang sống.
Nhác thấy một thiếu nữ có mái tóc vàng óng ánh đang ngồi với bố mẹ. Bản nhạc slow-rock tôi hằng ưa thích đang được vang lên. Tôi nhè nhẹ tiến lại gần bàn nàng đang ngồi và đánh bạo nghiêng mình mời thiếu nữ cùng tôi ra sàn nhảy. Nàng nhìn tôi chăm chú, gật đầu, rồi nhẹ nhàng đứng lên cầm tay tôi! Nàng nhảy rất đồng điệu với tôi và cả hai khoan thai đi những bước thoăn thoắt trên sàn. Bản nhạc chấm dứt. Nàng thủ thỉ bên tai tôi… Hãy đứng lại với em đi anh, chúng ta sẽ cùng nhau nhảy tiếp. Thế là hôm ấy chúng tôi chẳng rời nhau, vừa trò chuyện thân mật vừa rảo bước cùng nhau chia sẻ những bản slow tình tứ. Nàng áp sát người vào tôi và cho phép tôi chia sẻ hơi thở ấm áp thơm tho của nàng…
Tối vốn ngưỡng mộ từ lâu những người đẹp tóc vàng ở Bỉ. Phần lớn là những cô gái gốc Hà Lan. Người gốc Latin ít có tóc vàng…
Thế là chúng tôi không rời nhau cả buổi hôm ấy rồi trao nhau các số điện thọai để liên lạc sau đó…
Năm ấy tôi mới 24 tuổi, còn một năm nữa là tốt nghiệp, còn nàng mới đôi mươi, bắt đầu đi làm thư ký văn phòng cho một công ty công nghệ hóa học…
Ngày ra trường tôi bảo nàng: Ba anh lúc sinh tiền đã dặn dò anh nên trở về Việt Nam sau khi học xong và nên tránh kết hôn với người nước ngoài. Nàng bảo tôi:
- Việt Nam đang có chiến tranh khốc liệt làm sao về được…
Nàng bảo thêm:
- Em muốn lấy anh làm chồng dù chỉ ngắn hạn một hai năm. Xong chiến tranh em đồng ý ly hôn để anh về Việt Nam và làm theo lời dặn của ba anh…
Và chúng tôi đã cưới nhau năm 1967 cùng nhau hùn tiền mua đất và mượn tiền ngân hàng dựng một căn biệt thự khá khang trang cách thành phố Liège 15 km.
Rồi nàng sinh cho tôi hai nàng Kiều, Kiều Mai là chị em là Kiều Anh. Nàng khai ghi cái tên đặt sệt Việt Nam ấy khi chúng đi học. Rồi vô đại học, rồi ra trường đi làm các con tôi không bao giờ xử dụng các tên thứ hai tiếng Pháp (Delphine và Cécile) mà tôi cũng đã ghi trên giấy khai sinh!
Nàng nuôi nấng dạy dỗ con một cách tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ tôi thấy nàng la rầy các con gái!
Thế mà chúng ngoan hiền, học giỏi thành đạt nên người một cách ngoạn mục.
Sống với nhau chỉ có hai chuyện làm tôi thấy khó chịu: nàng dị ứng với mùi nước mắm và có sắc diện lo lắng mất lòng tin khi tôi lái xe lên đèo chở nàng đi chơi, vượt núi Alpes qua Ý, hay vượt núi Pyrénées sang Tây Ban Nha.
Hòa bình vãn hồi những năm sau 1975 tôi hay về Việt Nam. Biết tôi đã quen biết liên lạc thường xuyên với một thiếu nữ Việt Nam, nàng bảo có lẽ đây là lúc chúng ta nên trả tự do cho nhau.
Cuộc chia tay không phải không có xót xa, day dứt, khó khăn. Tôi để lại cho nàng tất cả cái gì tôi có trong những ngày sống chung. Tôi chia cho nàng 100% căn biệt thự và 50% lương tiền để nàng chăm sóc các con. Tôi bảo nàng:
- Em có nhiều chàng trai theo đuổi sao em không đi bước nữa?
Nàng trả lời y như một người mẹ Việt Nam gương mẫu:
- Em có 2 đứa con gái, em không muốn trong nhà có người dượng…
Và tuy đã ra sống với thiếu nữ Việt Nam vượt đại dương sang Bỉ với tôi, tôi vẫn tiếp tục về nhà cũ thăm các con gái và kể chuyện đời xưa Việt Nam cho chúng nghe trước khi đi ngủ.
Người phụ nữ Việt Nam sống với tôi tỏ vẻ không bằng lòng ra mặt. Tôi thấy cần phải dứt khoát nhanh nếu không sẽ hư hao rách việc qua thời gian. Tôi quyết định tổ chức một bữa ăn rất lãng mạn với cô này và thẳng thắn tỏ bày:
- Anh đang ly hôn với vợ cũ nhưng không thể ly cách con anh! Anh sẽ không có chút hạnh phúc nào nếu làm cho các con anh phải sầu đau vì mất ba của chúng! Em phải chọn lựa: Hoặc để anh tự do thăm viếng các con anh, hoặc chúng ta chia tay nhau, bắt đầu từ hôm nay.
Người phụ nữ Việt Nam bất ngờ trước đề nghị thẳng thắn của tôi. Nàng ngồi im không nói gì. Sáng hôm sau, sau một đêm suy nghĩ, nàng thỏ thẻ bên tai tôi:
- Anh thật tử tế với các con anh! Em mong anh cũng sẽ như vậy với các con của chúng ta sau này! Em quyết định để anh thoải mái thăm viếng gia đình cũ của anh…
30 năm sau khi các con gái đã thành đạt, lập gia đình có nhà riêng, tôi nhận được điện thoại của bà vợ cũ tóc vàng! Bà muốn gặp lại tôi nói chuyện quan trọng.
Chúng tôi hẹn nhau tại quán cà phê. Bà ấy bảo:
- Nhà lớn quá em kham không nổi. Nay sân bay thành phố vừa mở, chính quyền muốn mua lại nhà chung quanh làm văn phòng với giá tốt! Em muốn bán căn nhà. Em nhờ anh ký tên vào hợp đồng bán nhà.
Tôi vui là nàng vẫn khỏe sau bao tháng năm! Tôi lấy bút ra ký ngay chỗ cần thiết và không thêm một lời phân trần nào.
Một tháng sau tôi lại được nàng hẹn gặp. Nàng đến với hai bao thư dày cộm, Nàng bảo:
` - Đây là 2 bao thư tiền mặt ngân hàng trao sau khi bán nhà. Ta chia nhau 50/50. Em giao cho anh một bao thư, cái còn lại là phần em!
Tôi bảo:
- Sao lại 50/50? Em cần tiền nhiều hơn anh! Anh đã có nhà mới còn em cần tiền để mua căn hộ mới!
Tôi chỉ giữ phân nửa tiền phần tôi và rút ra phần còn lại bỏ vào bao thư của nàng.
Nàng nhất quyết không chịu! Cuối cùng nàng chỉ nhận một ít cho vừa lòng tôi rồi vui vẻ chia tay nhau.
Chính với số tiền này mà tôi đem về Việt Nam mua đất xây biệt thự của tôi hiện nay tại Phú Hữu, Thủ Đức…
Nhà tôi có qui mô khá rộng rãi vì tôi muốn các cháu tôi có chỗ ở khi về Việt Nam thăm ông ngoại!
Nguyễn Đăng Hưng
Thủ Đức ngày dưỡng thương 12/4/2023
Người Vợ Bỉ Tóc Vàng (Ab) Của Tôi Người Vợ Bỉ Tóc Vàng (Ab) Của Tôi - Giáo Sư Nguyen Dang Hung