In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 716 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:26:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41+ 42
hương 41:
Ngày sinh của Chung Nguyên là một câu chuyện thiệt mang tính chất bi kịch mà, nghe đồn là anh chàng ra đời lúc 11 giờ ngày 31 tháng 12, kết quả là vừa ra đời được hơn một tiếng đồng hồ thì ba mẹ quăng qua một bên, hai người chàng chàng thiếp thiếp cùng nhau đón năm mới.
Ngày 31 tháng 12 năm nay tôi có lớp từ sáng tới chiều, buổi tối còn có giờ thực nghiệm nữa, Chung Nguyên rất bất mãn với chuyện này, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì giải quyết.
Giữa buổi cơm trưa, Chung Nguyên sốt ruột hỏi tôi: “Chuẩn bị quà gì cho anh vậy?”
Tôi có chút ngượng ngùng: “Ak, gối thêu được hông?” Lúc nghỉ hè đồng ý thêu cho anh một cái, bây giờ rốt cục cũng xong rồi.
Lông mày Chung Nguyên nhíu lại, có vẻ không thích: “Cái đó em hứa từ lâu rồi sao tính được?”
Tôi xấu hổ, nhưng quả thật không biết tặng cái gì mới được, đành phải hỏi: “Vậy chứ anh muốn tặng gì?”
Chung Nguyên cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn tôi rất gian, cười nói: “Tặng người cho anh đi.”
Tôi: “…”
Tuy rằng tên Chung Nguyên yêu cầu rất lưu manh, nhưng quả thật tôi cũng rất áy náy, cho nên quyết định theo tinh thần [hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng] nói: “Được rồi, tối nay chúng ta overnight, đi chơi cả đêm được không?”
Chung Nguyên cười hết sức quái dị: “Overnight?”
Tôi toát mồ hôi: “Anh, anh đừng có nghĩ bậy bạ …”
Chung Nguyên tủm tỉm cười nhìn tôi, hỏi: “À, thế nào mới gọi là nghĩ bậy ấy nhỉ?”
Tôi cúi đầu, cảm giác mặt nóng lên, hơi bị nghi ngờ nha, rốt cục là mình biến thái hay tên này mới biến thái đây?
Càng nghi ngờ hơn là, tại sao chúng tôi đã là tình nhân rồi mà tôi cứ bị đỏ mặt trước mặt tên này hoài vậy …
Giờ thực nghiệm buổi tối hơi bị phức tạp.
Trong môn thực nghiệm có thể coi tôi là phần tử lạc hậu, nói chung là, tôi toàn nằm trong tốp những người cuối cùng làm xong thực nghiệm, hơn nữa luôn có xu hướng phá hoại, các cô giáo xinh đẹp của phòng thí nghiệm cô nào cũng biết mặt tôi, vừa thấy tôi là mặt mũi đã bày ra cái vẻ vô cùng đau đầu.
Bình thường giờ thực nghiệm của tôi khoảng 9h gì đó là xong hết, nên tôi hẹn gặp Chung Nguyên lúc 9h30. Ai ngờ thằng cha này mới 8h đã mò tới tìm, đúng lúc tôi đánh vỡ một cái bình đo dung lượng bị cô giáo xinh đẹp nhìn bằng ánh mắt u oán lên án.
Tuy rằng da mặt tôi không thuộc dạng dày, nhưng mà chuyện này xảy ra hoài, da mặt tự nhiên cũng có chút công phu đối phó.
Cô giáo xinh đẹp đi rồi, tôi nhìn thấy Chung Nguyên đang tựa cửa đứng, nhìn tôi mà cười. Tôi không thèm nhìn anh, rửa sạch thi thể của em bình vừa vỡ rồi ném đi, tiếp tục làm thực nghiệm. Một lát nữa cô giáo sẽ đem bình mới tới cho tôi, tôi phải biểu hiện cố gắng công tác mới được, tuy rằng tôi ngốc, nhưng thái độ tuyệt đối nghiêm túc a.
Chung Nguyên coi như chỗ không người đi vào đứng cạnh tôi, anh nhìn một lúc rồi nói: “Khó tới vậy sao?”
Tôi trừng mắt, nhà ngươi định cười nhạo ta ngu ngốc chứ gì … Hừm, mặc dù thực ra mình cũng hơi ngớ thật >_<
Lúc này lão sư đã đem bình mới tới chỗ tôi, ánh mắt cô dừng lại trên người Chung Nguyên vài giây, sau đó nhìn tôi: “Bạn trai?”
Tôi hơi e thẹn, đề tài này có vẻ không thích hợp thảo luận ở phòng thí nghiệm lắm.
Chung Nguyên lại vô cùng thong thả bày ra một bộ dạng lễ phép hiền lạnh, khom người cúi chào cô giáo: “Em chào cô.”
Cô giáo rất vui vẻ gật đầu: “Đã hẹn hò thì làm nhanh lên mà đi.” Nói xong lại nhìn lướt qua Chung Nguyên lần nữa, rồi rời đi.
Tôi nhìn theo bóng cô, khó hiểu hỏi Chung Nguyên: “Là sao?”
Chung Nguyên gõ vào đầu tôi: “Ngốc này, ý cô là, hôm nay có thể ăn gian tí.”
Tuy rằng cô giáo có vẻ cho tôi ăn gian, nhưng là tôi là một đệ tử thái độ đoan chính, quá trình thực nghiệm cơ bản vẫn muốn làm một lần. Đối với mấy cái này tôi vốn mơ hồ, nếu không làm qua một lần sau này sẽ chẳng hiểu gì cả.
Đương nhiên hiện tại bên cạnh có sẵn người giúp đỡ, cũng không cần ngay thẳng quá, cho nên …
“Chung Nguyên, ống nghiệm đó phải rửa, chú ý dùng nước sạch rửa nha.”
Sau đó Chung Nguyên ngoan ngoãn cầm ống nghiệm đi tới bồn rửa.
“Chung Nguyên, đi đo lượng chất đi, chú ý phải đọc tới 4 con số lẻ sau dấu phẩy nha.”
Thế là Chung Nguyên cầm một cái cốc nhỏ chịu nóng điên cuồng chạy tới phòng dược phẩm.
“Chung Nguyên …”
Một lát sau –
“Đầu gỗ, em đem dung dịch HCL 0.1M hòa với dung dịch HCL 1M đi.”
“Đầu gỗ, cái đó là ống buret, em cho dung dịch vào đó.”
“Đầu gỗ, phản ứng trong ống nghiệm đó chưa đủ thời gian, em đừng lộn xộn.”
“Ngốc này, HNO3 sao lại để đổ ra tay được!”
Lại một lát sau..
Chung Nguyên diễu võ dương oai đứng trên bục, vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Đầu gỗ, dung dịch Fe3O4.”
“Đầu gỗ, HNO3“
“Đầu gỗ, đem cái này đi làm ly tâm.“
“Đầu gỗ, đi rửa ống nghiệm.“
Tôi im lặng chịu đựng mệt nhọc, thật sự nghĩ không ra, tôi rõ ràng là sinh viên chuyên ngành hóa học, sao lại trở thành tay sai vặt trong phòng thí nghiệm ột tên học tài chính thế này?
Tôi đem câu này ra hỏi Chung Nguyên, kết quả thằng cha này vừa ghi hiện tượng thí nghiệm lại vào giấy vừa vô cùng khinh thường trả lời: „“Trong sổ hướng dẫn thực nghiệm đều có viết rồi, làm theo là được ….
Ngoan đi, chép mấy cái hiện tượng này vào báo cáo, sau đó đưa cho cô giáo ký tên là xong rồi.“
Tôi cầm báo cáo mừng rơi lệ chạy đến phòng cô giáo, mãi vẫn không hiểu tại sao trong sổ thực nghiệm có ghi rõ hết mà mình còn làm không tốt. Cái này chỉ có thể dùng một chữ “Ngốc“ là giải thích được hết.
Cô giáo nhìn vào báo cáo của tôi mấy lần, cuối cùng mới ký tên: “Làm khá lắm“
Tôi nắm chặt báo cáo, kích động nhìn cô, người đẹp ơi, lần đầu thấy cô khen em nha …
Có vẻ bị tôi nhìn không thoải mái lắm, cô giáo đổi sang chuyện khác, thoải mái nói: “Có mắt nhìn lắm.“
Tôi phản ứng không kịp: “Dạ?“
Cô giáo mặc kệ tôi, bắt đầu ngồi xem báo cáo của sinh viên, tôi nghĩ có lẽ cô vẫn còn có chút không thích tôi, thế nên mặt mũi xám xịt cất bước quay đi, ai ngờ cô lại gọi giật lại: “Quay lại.“
Tôi đứng yên, sợ hãi nhìn cô: “Cô ạ …“ Đừng nói là cô hối hận nha?
Cô giáp gõ lên bàn, có chút không kiên nhẫn nói: “Bồi thường chứ.“
Ai da, sao quên mất vụ này, tôi sờ sờ túi tiền, chết, bỏ quên ở kí túc …
Lúc này Chung Nguyên đang đứng ở ban công nhìn ra ngoài, thấy tôi mãi chưa ra nên đang đi tới gần. Tôi đành kéo kéo tay áo anh: “Cho em mượn tiền.“
Chung Nguyên cười, lấy ví ra: “Bao nhiêu?“
“Hai mươi mốt đồng“ người trả lời là cô giáo.
Chung Nguyên lấy ra một tờ Mao gia gia đỏ chói, cô giáo nhíu mày: “Không có tiền lẻ à?“
“Còn lại cứ trừ tiếp vào lần sau ạ“ Chung Nguyên nói xong, kéo tôi chạy ra ngoài.
Tôi cũng không để ý lắm, lát nữa quay về kí túc lấy tiền trả anh là được rồi. Nhưng không ngờ chuyện nhỏ này lại mang tới phiền toái lớn.
Nói chung, tôi muốn mừng sinh nhật cho Chung Nguyên.
Cái gọi là overnight chỉ là tôi muốn cùng anh ấy đi hát kara này kia thôi, nhưng chuyện ngoài ý muốn là, chúng tôi đã overnight tới tận khách sạn luôn.
Chuyện này kể ra hơi bị dài dòng.Chương 42:
Tôi đưa cho Chung Nguyên cái gối ôm thêu mất mấy tháng mới xong làm quà sinh nhật: “Chung Nguyên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Chung Nguyên mở hộp quà ra, đem cái gối ra nhìn kĩ. Trên mặt của cái gối ôm thêu hình mặt biển rộng mênh mông, giữa biển có hai chú cá nhỏ đáng yêu, một chú đang nâng vây cá lên xoa đầu chú còn lại, chú cá nhỏ bị xoa đầu mặt mày rõ là bi thảm, bộ dạng như gặp phải cảnh khốn cùng lắm, nhìn vào là thấy mắc cười.
Chung Nguyên chỉ vào hai chú cá, mỉm cười: “Đây là em, đây là anh.”
Tôi giận, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì lại bảo em là cái con bị gõ đầu chứ?”
Chung Nguyên giương mắt nhìn tôi: “Cần giải thích nữa sao?”
Tôi phẫn nộ gục đầu xuống, được rồi, tôi thừa nhận, quả thật tôi vẫn là người bị bắt nạt mà …
Tối nay tôi định hát tặng Chung Nguyên, nói chung những cái mà tôi rành không phải nhiều, may là ca hát cũng xem như nằm trong số đó. Là một đứa trẻ trong sáng ngoan ngoãn, cuộc overnight của chúng tôi cũng chỉ giới hạn trong karaoke rồi chơi bóng linh tinh thôi.
Tôi và Chung Nguyên đi đến một câu lạc bộ cách trường không xa. Sắp tới Tết Nguyên đán rồi, trong câu lạc bộ thật náo nhiệt. Vào tới đại sảnh đã thấy một tấm áp phích thi đấu bida rất to, nội dung cụ thể tôi chẳng thèm xem, hai mắt tỏa sáng, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm câu “Giải nhất thưởng một phần thưởng là gậy đánh bida trị giá 1888 và một phần quà thần bí”.
Chung Nguyên ôm lấy vai tôi, hỏi: “Thích hả?”
Tôi chỉ vào cái câu đáng thèm kia, kiêu ngạo nói: “Chung Nguyên, em đánh thắng giành cây gậy cho anh nhé?”
Chung Nguyên hoài nghi nhìn tôi: “Em biết chơi à?”
Tôi nhìn chằm chằm tấm áp phích, cười lạnh: “Để xem bọn họ thua cuộc dưới tay ta đi, ha ha ha ha …”
Chung Nguyên: “…”
Không phải tôi nói ngoa nha, thiệt ra tôi cảm thấy tài nghệ của tôi về mặt này hơi bị được. Nếu như nói biết ca hát là do trời sinh thì biết đánh bida là do ngày xưa bị mấy tay bida trong thôn tôi luyện mà thành. Nói chung chỗ đánh bida của thôn tôi có cái không bình thường. Bàn đánh nào cũng bị nghiêng chỗ này méo chỗ kia, sau này mới biết, hóa ra ông chủ bỏ ra hai mươi đồng mua đồ secondhand.
Tuy rằng vật chất thiếu thốn nhưng tôi vẫn rất cuồng nhiệt với bida, trước đây cứ thường xuyên đi theo bọn con trai chơi. Do điều kiện nhà tôi, ba làm gì có tiền cho tôi chơi suốt ngày, mà luật chơi là thua phải trả tiền, tình cảnh này làm cho tôi chỉ có thể thắng mà thôi.
Sau quá trình rèn luyện, cuối cùng tôi đã có thể đánh thắng ông chủ vô lương tâm trong vòng hai hiệp trên một cái bàn đánh rất chi là méo mó. Kỹ thuật của ông ấy vẫn được toàn thể lưu manh trong thôn khen ngợi, đương nhiên nhân phẩm thì cũng không khác chi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó, khi tôi lần đầu tiên thắng được ông chủ, mọi người xung quanh vỗ tay vang rần, sau đó nâng tôi lên tung hô, dường như ai cũng có vẻ trút được mối giận hờn.
Lúc đó tôi vẫn trên tinh thần “Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên” mà nhắc mình không được tự cao, không cảm thấy kỹ thuật đánh bida của mình giỏi lắm. Đến lúc lên trung học, một lần nọ trên bàn bida, một mình tôi đánh thắng 7 thằng con trai, trong đó có một người được tôn xưng là siêu cơ thủ trong trường. Anh chàng trẻ tuổi kia rất giận tôi, nhịn không được òa khóc huhu.
Nhớ lại thế thôi, bây giờ nói tới trận bida trước mắt.
Nghe nói trận đấu này là do hai người chủ của câu lạc bộ vì cá cược nhau mà quyết định tổ chức, hình như chỉ là để tăng thêm không khí hội hè, chẳng phải nghiêm túc gì cho cam. Bởi vậy tổ chức khá gọn nhẹ, quy tắc thi đấu đơn giản: người tham gia vòng 1 thi đấu với các cơ thủ của câu lạc bộ, chỉ cần trong thời gian quy định đánh thắng là được thăng cấp. tuy rằng quy tắc đơn giản nhưng muốn thăng cấp cũng không dễ, do thời gian hạn chế mà phải quyết đấu nên cần tốc chiến tốc thắng.
Cơ mà cái qui định này lại là ưu thế cạnh tranh của tôi, đặc điểm kỹ thuật đánh của tôi là rất nhanh, ít nhất mọi người đều nhận xét như vậy.
Chín giờ rưỡi bắt đầu đấu, tới hơn 10 giờ rưỡi là tôi đã đứng trên bục lĩnh thưởng.
Đương nhiên mọi người cũng không cảm thấy tôi tài giỏi lắm, thực ra hôm nay trận đấu tổ chức đơn giản, người tham gia đa số đều giống tôi, không có chuẩn bị trước, tôi chẳng qua chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi.
Ông chủ quản lý phòng bida trao một cây cơ nặng trịch vào tay tôi, tôi quăng cho Chung Nguyên một ánh mắt kiêu ngạo, anh ấy cười tới ấm áp, nhẹ nhàng kéo tay tôi.
Sau đó ông chủ công bố món quà thần bí, vừa nói ra là tôi thấy muốn bật ngửa, hóa ra thần bí là được cơ thủ ngôi sao của câu lạc bộ ôm một cái. Tôi cảm thấy có gì hay ho đâu, nhưng người chung quanh vừa nghe là được ai ôm thì lập tức có tiếng hét thất thanh của con gái.
Khụ khụ, hóa ra ngôi sao kia đã có sẵn fan hâm mộ rồi.
Tôi hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện có một người thật là xinh đẹp đang đi tới chỗ mình. Ak, đúng là xinh đẹp nha, cái gọi là thân con trai tướng con gái chắc là để nói thằng cha này. Lúc nãy có thấy hắn nha, lúc tôi đánh bida, hắn vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi, coi bộ là đánh giá kỹ thuật đây, tôi vẫn còn chút ấn tượng về mặt hắn.
Hắn đi đến gần tôi, tôi cứ rụt lùi từng bước một, lắc đầu nói: “Không, không cần đâu.”
Hắn lại cười cười, tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe ghê. Sau đó hắn lại giang hai tay về phía tôi …
Thời khắc mấu chốt, Chung Nguyên kéo tôi ra phía sau, đứng chắn trước mặt. ngôi sao xinh đẹp kia theo quán tính nhào thẳng vào lòng Chung Nguyên.
Hai đại mĩ nam cứ thế lao vào nhau.
Tiếng thét chói tai xung quanh càng điên cuồng hơn, quả nhiên hai anh đẹp trai gần nhau so với một anh làm cho người ta càng phấn chấn hơn …
Tôi nhìn hai mĩ nam trước mặt, gật gật đầu, nghĩ thầm, Chung Nguyên nhà tôi vẫn là có khí chất công.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Chung Nguyên đã đẩy tên kia ra, anh xoay người gõ đầu tôi, sắc mặt có chút xấu hổ: “Đầu gỗ, nghĩ cái gì đó?”
Tôi phản ứng chậm, thốt ra: “Anh là công nha.”
Nhìn lại thì thấy sắc mặt Chung Nguyên đen thùi.
Anh chàng ngôi sao đi tới, hỏi tôi: “Em gái, có hứng thú đến chỗ anh làm huấn luyện viên không?”
Chung Nguyên lại kéo tay tôi, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, thập phần anh dũng hùng hồn giúp tôi từ chối: “Người này là huấn luyện riêng của tôi.”
Ak, tôi đã gần quên mất cái chức danh này rồi.
Chung Nguyên lôi tôi qua một bàn khác, giơ gậy, nói: “Đầu gỗ, chúng ta cược một ván.”
Tôi nhức đầu, hỏi: “Ak, cược thế nào?”
Chung Nguyên: “Anh thắng thì anh được đụng tới em, còn em thắng thì được hôn anh.”
Năm phút sau tôi đã thu phục Chung Nguyên.
Chung Nguyên cười, khom người chu môi trước mặt tôi: “Nè, hôn đi.”
Tôi đột nhiên phát hiện ra, mặc kệ thắng hay thua thằng cha này đều là kẻ chiếm tiện nghi mà?
Ak, cũng không thể nghĩ như vậy, không phải mình cũng thích cảm giác này sao … hổ thẹn hổ thẹn, nhưng tôi vẫn hơi ngượng, lớn từng này chưa từng chủ động hôn ai, đừng nói tới hôn một người con trai.
Tôi không được tự nhiên đẩy Chung Nguyên ra, lấy cớ: “Ở đây nhiều người quá, thôi đi.”
Chung Nguyên không chịu bỏ qua, lôi kéo tôi tới KTV lấy một phòng. Vừa bước vào phòng là anh chàng đã ngồi phịch xuống ghế sô pha, tủm tỉm nhìn tôi, làm ra vẻ “Đại gia ngươi tới chà đạp ta đi, đừng thương hoa tiếc ngọc làm chi”, còn lấy ngón trỏ vuốt ve môi, cười tới phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người: “Đầu gỗ, đến đây.”
Tôi cảm thấy máu dồn hết về não, trong một lúc đầu óc nóng lên, dựa vào lòng anh, nâng cằm hôn chụt lên môi anh một cái. Tôi chẳng có kinh nghiệm lắm, cho nên hôn lẹ lẹ cho rồi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Chung Nguyên nặng nề nhìn tôi: “Không đủ”
Hình như tôi bị thôi miên rồi, lại một lần nữa tiến tới hôn lên môi anh, lần này không buông ra nhanh nữa. Tôi bắt chước, cũng vươn lưỡi ra liếm môi anh, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu quá chừng … tôi bắt đầu ghiền, không nỡ rời đi, nhắm mắt lại hôn. Tôi phát hiện nếu nhấm kĩ thì miệng anh có mùi hương bạc hà rất nhẹ và thanh, thứ này tuy làm cho tinh thần tỉnh táo gì đó, nhưng lúc này chỉ làm tôi càng thêm ý loạn tình mê, ôm lấy cổ anh hôn mãnh liệt, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ, cảm giác trên môi truyền vào trong lòng, cả người tôi lại cảm giác bay bổng tận đâu đâu.
Đột nhiên, Chung Nguyên xiết chặt tôi, hé miệng tấn công đầu lưỡi, kịch liệt cùng tôi dây dưa. Tôi bị động tác đột ngột làm cho tay chân yểu xìu, vô lực dựa vào người anh. Anh lại đẩy tôi ngã ra ghế sô pha, cả người đè lên, sức nặng toàn thân phủ lên người tôi, động tác mạnh mẽ, tôi dường như mất cả tri giác rồi, chỉ có thể để mặc anh dẫn đường, giữa biển khơi ngọt ngào chìm nổi.
Thật lâu sau, rốt cục Chung Nguyên cũng buông ra, thở dốc bên tai tôi, hơi thở nóng hầm hập phủ lên người tôi, làm tôi tỉnh lại một chút. Chung Nguyên vừa ôm vừa u oán nói: “Đầu gỗ, chừng nào thì em có thể hoàn toàn trao hết cho anh?”
Tôi xấu hổ đẩy anh ra: “Vô đây kara mà …”
Chung Nguyên cũng không loạn nữa, chỉ ngồi một bên ánh mắt nóng rực nhìn tôi, thỉnh thoảng liếm liếm môi, nhìn cứ y như hổ đói mấy ngày không săn được thức ăn í.
Tôi không dám nhìn anh, trong lòng run sợ mà cầm mic lên, cảm thấy mình giống như là con mồi đã lọt vào tầm ngắm.
Một lát sau, phục vụ đi vào, nói là có người tặng chúng tôi một chai rượu. Tôi không rõ, hỏi xem là ai, kết quả phục vụ đáp: “Người đó nói quý khách đã biết rồi, muốn tôi chuyển lời, kĩ thuật bida của quý khách rất hay, mong có thể kết bạn.”
Chung Nguyên vừa nghe câu này, hai mắt nheo lại, nói lạnh: “Rượu thế này mà cũng tặng? Mang một Caymus cho tôi.”
Phục vụ liền khúm núm lui ra ngoài.
Tôi nghiêng đầu nhìn Chung Nguyên, cười nói: “Ghen tị?”. Anh chàng này mặc dù có tiền đấy, nhưng cũng không phải người thích so đo với người khác, bây giờ biểu hiện thế này tất phải có ẩn tình.
Chung Nguyên kéo tôi vào lòng, bất mãn nói: “Ngốc, sau này đừng có trêu chọc đàn ông khác.”
Tôi ủy khuất: “Em đâu có, huống chi hắn có làm gì đâu.” Chẳng qua là kết bạn.
Chung Nguyên thuận tay đem chai rượu bị khinh thường kia bỏ vào thùng rác, vỗ vai tôi, nói: “Anh là đàn ông nên anh hiểu đàn ông nghĩ gì. Lực hấp dẫn của em chính em không biết được đâu.”
Được rồi, câu này xem như khen mình. Tôi cọ cọ vào lòng anh, coi như tha thứ hành vi lãng phí vừa rồi.
Phục vụ rất nhanh mang chai cay cay gì đó tới, lần này thái độ đối với Chung Nguyên còn cung kính hơn trước, chắc chai này đắt tiền đây.
Chúng tôi vừa uống rượu vừa ca hát. Tôi hát tặng Chung Nguyên bài hát mừng sinh nhật, bài này nghe thiệt vui tai. Chung Nguyên cầm ly rượu, thản nhiên cười, nét mặt hiền hòa. Tôi phát hiện tên này nếu cười thật lòng không gian trá gì thì có thể sinh ra hiệu quả sưởi ấm lòng người.
Hát hết bài, tôi cầm ly, cụng một cái với Chung Nguyên rồi dũng cảm uống sạch. Mặc dù không thích uống lắm nhưng hễ nghĩ tới một ngụm rượu bỏ đi là lãng phí tiền nên tôi rất nhiệt tình. Tâm trạng Chung Nguyên hôm nay vui, cũng không ngăn tôi lại.
Một lát sau, tôi say tới nỗi cầm không nổi cái ly, chỉ có thể nằm trên ghế sô pha, lờ đờ nhìn Chung Nguyên, cười ngu.
Chung Nguyên đang hát, ánh mắt nhìn sâu vào tôi, làm như lời bài hát mọc ra trên mặt tôi vậy. Tên này hát không gọi là hay, nhưng cổ họng tốt, bất kể là hát cái gì, trong giọng hát đều mang theo một loại ma lực độc đáo, làm cho người ta không tự giác lắng nghe.
Trong tiếng hát mê hoặc đó, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên môi có cảm giác mềm mại, chắc là ảo giác rồi.
Mơ mơ hồ hồ mở to mắt, đầu hơi nhức.
Căn phòng lạ hoắc, tôi nhìn quanh đánh giá, sau đó phát hiện Chung Nguyên nằm bên cạnh. Tên này đang ôm tôi, hai mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm, một chân còn gác lên người tôi. Áo sơ mi của anh nhăn nhăn, hai nút trên cùng mở ra, lộ ra phần cổ và xương quai xanh.
Nói cách khác, hai người chúng tôi nằm chung một cái giường, đắp chung một cái chăn.
Ak …
Một giây, hai giây, ba giây ….
Sau nửa phút, đầu óc nặng nề của tôi rốt cục hiểu được điều này có ý nghĩa gì.
Lòng tôi chùng xuống, kích động hỏi: “Em em em … anh …. Chúng ta …?”
Chung Nguyên thản nhiên cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngày hôm qua em uống say, bạo lực với anh.”
Trong lòng tôi vang lên một tiếng sấm, ầm, ầm …
Trái tim đập bình bịch không ngừng, trong đầu rối loạn, sắc mặt lúc đó mà chính mình nhìn được chắc cũng thấy coi không nổi.
“Nhưng mà anh thà chết không chịu khuất phục.” Chung Nguyên nói xong càng ôm chặt tôi.
Tôi thở phào một hơi, thân thể cứng ngắc thả lỏng được một chút.
“Vậy bây giờ” Chung Nguyên giơ tay lên vuốt má tôi, nhẹ nhàng, nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng, cười mê hoặc: “Bây giờ, anh có thể mời em bạo lực anh không?”
Tôi: “…”
Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất